Tui nghĩ cuối cùng tui cũng hiểu được cái gì gọi là lăn giường, vì bản cương thi vừa mới…. lăn vách tường một lát. Khi phục hồi lại tinh thần tui đã đẩy Kiều Yến đang thở hổn hển vào chỗ cầu thang thoát hiểm trên sân thượng.
Tay phải Kiều Yến thoải mái luồn vào cái áo tròng đầu bẩn thỉu của tui, chạm đến làn da bóng loáng, bỗng giống như sực tỉnh, rụt tay về: “Hách Hách… từ từ…”
Tui khó hiểu ngẩng đầu, Kiều Yến ấp úng hồi lâu mới mặt đỏ tới mang tai nói ra câu: “Còn chưa… kết hôn…”
Vậy kết liền, kết luôn, kết ngay lập tức.
Tui giống như bị nghiện cúi người hôn nhóc.
Lưỡi hai người cuốn lấy nhau, Kiều Yến ưm một tiếng, khoảnh khắc đó tất cả lý trí còn sót lại mất hết, nhóc bỗng xoay người đè tui xuống, giống như trả thù, dùng nụ hơn càng sâu, càng nóng bỏng hơn đáp lại.
Nụ hôn của Kiều Yến rất sâu, từ khoang miệng đến tận yết hầu, mang theo khí phách và sự bá đạo, ban đầu có chút vụn về, đến giờ mới chỉ qua vài phút cũng đã khiến cho “người” không cần hô hấp như bản cương thi cũng có cảm giác hít thở không thông.
Sau đó, tay phải nhóc tiến vào nội y của tui, mò về phía…. Cục u no đủ.
…. Quả nhiên vẫn nên cắt nó đi, nó cản ở giữa hai người có vẻ không ổn lắm.
Tui vừa định đề nghị không bằng chọn luôn hôm nay, lập tức dùng dao cắt bỏ, không ngờ Kiều Yến vừa chạm tới, cấm lấy khối u của tui, ngay lúc đó, tuilại phát ra một tiếng rên vừa thỏa mãn vừa thống khổ.
Ưm…?
Đừng phát ra mấy tiếng ưm kỳ quái đó nữa, bản cương thi hình như bị bệnh rồi…
Môi Kiều Yến ướŧ áŧ kéo theo chỉ bạc rời khỏi môi tui, ánh mắt mê ly nóng bỏng chạm vào mắt tui, sau đó lại hôn nhẹ một cái, hôn lướt qua đôi mắt, hôn qua hai bên má, hôn khóe môi, hôn cổ, dọc xuống.
“Hách Hách…Em yêu chị…”
Một tiếng ngâm khàn khàn nồng đậm tìиɧ ɖu͙©, Kiều Yến dừng ở ngoài mật huyệt.
Quần tam giác nho nhỏ bị kéo xuống dễ dàng, con rắn nhỏ vừa mới mạnh mẽ hôn tui giờ phút này lại nhẹ nhàng liếʍ mầm thịt.
“A…”
Một loai kɧoáı ©ảʍ kì lạ khiến người ta run lên từ bên dưới truyền đến, khiến cho kẻ không cần nói thì chắc chắn sẽ không mở lời như tui không tự chủ được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Thân thể Kiều Yến bị tui kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì run lên, sau đó càng ra sức liếʍ.
Trong từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại, tui như sờ được cánh cửa thế giới mới.
Cảm giác này so với uống máu gϊếŧ người gì gì đó càng thích hơn…. Kiều Yến đáng ghét lại không dạy tui chơi trò này sớm hơn!
Tui thở gấp nắm lấy tóc Kiều Yến đang chôn giữa hai chân tui, không tự chủ nâng người dưới lên.
Cảm giác kỳ quái và chất lỏng kỳ quái… dien,dan,le,quy,don
Kiều Yến dùng đầu lưỡi trêu đùa viên thịt nhỏ, tiếng nuốt vào trong hành lang vô cùng rõ ràng.
“Ưm…a…”
Kiều Yến liếʍ nhanh hơn, cuối cùng kɧoáı ©ảʍ đã lên đến đỉnh điểm, trước mắt tui bỗng chói lòa, tui vô thức nắm chặt tóc Kiều Yến, cơ thể run lên từng đợt.
Tiếng thở dốc của hai người trong hành lang yên tĩnh vô cùng rõ ràng, Kiều Yến ngẩng đầu nhìn tui, dùng bàn tay run rẩy móc ra trái chuối tiêu hồng phấn đang tràn ra chất lỏng sáng trong.
A… Cuối cùng cũng chịu cắt chuối cho tui chơi à?
Kiều Yến dùng ánh mắt ướŧ áŧ dùng tui, giọng run run, hỏi: “Có thể không.. Hách Hách, có thể chứ?”
Được được, đương nhiên là được.
Tui gật mạnh đầu.
Kiều Yến hít sâu một hơi, sau đó…
Một lát sau…
Lại một lát sau…
Chuối còn chưa bị cắt, tui mất kiên nhẫn thì lại nghe Kiều Yến đáng thương nói: “Em… em không tìm thấy chỗ…”
Cưng hố cương thi hả!
Tui đang định phản kháng thì trong cơ thể đột nhiên bị một dị vật thô to tiến vào.
“Hách Hách… đau không…?” Kiều Yến nằm trên người tui, khàn giọng hỏi, tim nhóc đang đập kịch liệt như sắp rơi ra ngoài.
Loại cảm giác kỳ diệu vừa đau vừa không đau này là gì?
Thấy tui không phản ứng, Kiều Yến lại run giọng nói: “Em…động đây…”
Dị vật thô to nóng bỏng kia khe khẽ cử động trong cơ thể tui, tiếng nước tăng lên, tui dần cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khiến người ta điên cuồng, nhưng bản cương thi chỉ mới thưởng thức mà dị vật trong cơ thể đột nhiên lại bắn ra một luồng nhiệt nóng bỏng… mềm rồi…
“Không… cái đó… Hách Hách…lần đầu tiên…ngoài ý muốn… vậy, cho nên…” Kiều Yến bày ra vẻ mặt xấu hổ muốn chết.
Nhìn gương mặt hồng thấu của Kiều Yến, bỗng nhiên tui cảm thấy trong lòng ngập tràn tình cảm dịu dàng, ấm áp.
Yêu so với thích còn vui vẻ hơn.
Nếu có một ngày bản cương thi phải làm người hy sinh, vậy cưng chỉ có thể là người yêu chị.
Tui đột ngột xoay người lấy lại quyền chủ đông, áp Kiều Yến xuống dưới.
Xương đuôi trắng xinhh đẹp giam tay chân Kiều Yến chặt trên mặt đất, Kiều Yến mở to mắt, đây là lần đầu tiên nhóc này thấy năng lực mới của tui.
“Hách…”
Tui chặn miệng nhóc, một lần nữa từ từ ngồi trên quả chuối của nhóc đại triển hùng phong.
“…” Lần này tiếng Kiều Yến phát ra không biết là Hách Hách hay tiếng rên nữa.
Mới đầu vốn chỉ từ từ, sau đó nhanh hơn, cuối cùng chỉ còn tiếng hai thân thể không ngừng va chạm vào nhau trong hành lang trống trải.
Em là báu vật của chị, không ai có thể làm hại em.
Tui duỗi cổ tay trắng xanh của mình ra trước mặt, dùng sức cắn xuống, máu đỏ tươi từ cổ tay chảy ra.
Vị của máu khiến Kiều Yến mở bừng đôi mắt mờ sương, tui áp cổ tay máu chảy không ngừng đến bên miệng Kiều Yến.
“Tại…”
Nhóc há mồm, chất lỏng màu đỏ từ cổ tay tui chảy vào miệng.
Tui dùng sức kẹp lấy cây gậy lớn cứng như sắt dưới thân, Kiều Yến mở to đôi mắt mê ly, phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp.
Lý trí gì đó để nó đi gặp quỷ đi thôi.
Tui cúi người, cùng Kiều Yến môi lưỡi quấn quít, dẫn dắt nhóc liếʍ miệng vết thương của tui, máu của tui.
Kiều Yến bỗng nâng người dậy, mạnh mẽ ra sức, thân thể hai người lại kết hợp chặt chẽ, kɧoáı ©ảʍ khôn cùng đẩy tui lên một tòa núi cao trắng xóa, tiếng rêи ɾỉ của tui càng lúc càng hỗn loạn.
“… Hách Hách--!”
Một luồng nhiệt nóng bỏng bắn vào sâu trong cơ thể tui, hai người cùng lên đến đỉnh trong khoảnh khắc đó.
“…Hách Hách…” Mí mắt Kiều Yến từ từ rũ xuống.
Cứ thế mà ngủ, không biết lúc nào tỉnh lại, nhưng không hề nghi ngờ khi Kiều Yến tỉnh lại, nhìn thấy đã là thế giới mới rồi.
Tui đưa tay lên, thong thả nhưng kiên quyết lấy mắt phải của mình xuống.