Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 21: Anh là cả thế giới của em !

"Cuộc sống cũng ảo ảnh giống như một con người bị cận. Khi mở kính ra bạn sẽ thấy nó ảo ảo không thể nhìn rõ và nghĩ rằng ai cũng tốt như ai. Khi đeo kính vào, ta mới có thể nhìn rõ từng bộ mặt của con người !"

...

Nghe những lời nói của thầy, cô khẽ cười, vòng đôi tay của mình ôm choàng lấy thầy. Những lời nói của anh như trút đầy mật ngọt làm cô say đắm. Trong lòng cô dâng tràn một sự hạnh phúc khó tả.

"Thật không anh ?"

"Tất cả điều là thật. "

Người ta nói ? Con gái không nên yêu một người quá lớn tuổi hơn mình ? Nhưng cô lại thấy khác, yêu người lớn hơn mình tận mười hai tuổi, được nuông chiều, được lo lắng chăm sóc, không phải rất tốt sao ?

Thực chất, tình yêu cũng giống như một chuyến mua bán. Thuận mua vừa bán, được lợi cả đôi bên ? Gái chưa chồng bán trái tim cho trai chưa vợ. Hai bên đồng lòng chung ta người bán người mua.

Tình yêu không phải dựa vào độ tuổi hay hoàn cảnh. Chỉ cần có duyên, hai trái tim cùng đập, cùng hòa quyện khi gặp nhau thì chắc chắn chung ta sẽ là một cặp đôi hoàn hảo.

Cô ôm lấy thầy, hơi ấm từ thầy truyền qua cơ thể của cô khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn vô cùng. Hôm nay, thầy lại mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển. Nhìn thấy nó, từ khóe mắt của cô rơi xuống mu bàn tay của thầy. Thầy giật mình, buông cô ra, khẽ nâng cằm cô lên, thầy đặt môi hút hết những giọt pha lê trên khóe mắt của cô một cách trân trọng.

"Đừng khóc. Tại sao em lại khóc ? "

"Em nhớ ba. Nhớ ba rất nhiều anh ạ. Ba em thích nhất màu xanh nước biển. "

Anh khẽ gật đầu, ôm cô vào lòng. Nhìn màu trên chiếc áo sơ mi, anh mới ngợi ra, chắc là do anh mặc chiếc áo này nên mới làm cô khóc. Thật là...

"Anh ơi ! Anh rất giống ba em ?"

"Tại sao ?"

"Ba em thường hay ôm em vào lòng khi em nhõng nhẽo hay dỗ dành em một cái gì đó. "

"Có điểm khác không ?"

"Có. Đó là ba chưa bao giờ lau nước mắt cho em bằng môi giống như anh. "

"Ngốc. Lau nước mắt bằng môi chỉ có nguời bạn đời của mình mới có thể làm thế. Người đó sẽ bảo vệ cho em suốt đời. "

Phải rồi. Thầy nói rất đúng, chỉ có người bạn đời mình mới có thể làm thế.

Người bạn đời sẽ cùng bạn vượt qua mọi khó khăn.

Người bạn đời sẽ lau nước mắt mỗi khi bạn khóc.

Người bạn đời sẽ cảm thấy vui nếu bạn cũng đang vui và thành công trong cuộc sống.

Chỉ cần tìm đúng người, bạn nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất.

Cô gật đầu, ba mẹ là người tốt với cô nhất, còn thầy và Huyên sẽ là người tốt với cô thứ hai. Suốt đời này có lẽ cô sẽ mang ơn họ nhiều lắm.

"Nín nhé. Khê không được khóc. Không tốt cho mắt. "

"Vâng."

Không cần nói gì nữa, thầy kéo cô lại gần hơn, đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô, cô ngượng đến đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy thầy ra khỏi bờ môi của mình, đặt ngón trỏ trên môi. Cô ra hiệu không được phép hôn mình.

"Tiểu Khê. Em sao vậy ?"

"Ở đây rất đông người em rất ngại. "

Thầy cốc một cái thật nhẹ vào đầu cô, cô xoa đầu nhăn mặt. Thầy lại bắt nạt cô rồi. Thầy dám cốc đầu cô cơ đấy. Đáng ghét !!!

"Anh dám cốc đầu em ? "

"Anh không cốc, anh cốc yêu đấy."

Cô chun mũi, tỏ vẻ không hài lòng, nhõng nhẽo trước mặt anh. Nhân viên bê trà sữa lại, anh gật đầu cầm lấy rồi kéo tay cô đi.

"Đi. Chúng ta đi ngắm hoàng hôn!"

Nghe thầy nói, cô trợn mặt khó hiểu nhìn thầy. Vươn đôi tay nhìn đồng hồ. À ! Ra là chiều rồi... thầy rủ cô đi ngắm hoàng hôn là phải.

Ngồi trên xe của thầy, cô cảm thấy thật thích khi thầy đi mô tô chứ không phải đi ô tô. Cô ghét nhất là đi ô tô, mùi xe thật là khó chịu, nghĩ đến nó thôi cô đã cảm thấy nôn mửa như bị thai nghén vậy.

Gió vi vu xuyên qua mái tóc cuả cô, cả người mát rượi. Cô muốn hét thật to để cho cả con đường này biết "cô yêu thầy rất nhiều." lâu lắm rồi cô mới có cảm giác vui thế này. Đi bên thầy, mọi mệt mỏi dường như bị lãng quên, cô chỉ chìm vào hạnh phúc, ấm áp vô cùng mà thôi.

"Ôm vào. Không ấy lạnh lắm. "

"Xía ! Có lạnh cũng chả ôm anh !"

Cô mỉm cười, quyết tâm không ôm thầy, ngồi mô tô thích thế này. Cô phải tự do bay lượn, tận hưởng nó chứ ?

Đồng hồ đã điểm ba giờ, từ thành phố đến biển khoảng một đến hai tiếng. Ngồi mô tô thế này, cô cũng chả sợ ê mông đâu, cô vốn rất thích đi mô tô.

"Tiểu Khê ? Ngồi mô tô em có cảm thấy buồn khi không được đi ô tô không ?"

"Không hề nha. Em thích nhất xe này và ghét nhất ô tô. "

"Ừ nhỉ. Thế ôm chặt vào nào ?"

Thầy khẽ cười, kéo bàn tay của cô đặt lên eo của mình. Cô lắc đầu tựa người vào thầy, khẽ mỉm cười, thì thầm.

"Em sẽ không ôm anh đâu. Ngốc ! Anh là cả thế giới của em. Không cần ôm vì cả thế giới sẽ ôm lấy em mà ?"

Cô cười khanh khách khi tự mình nói ra những lời như vậy. Tựa vào người thầy, cơn gió thổi làm cô thϊếp dần. Cô mỉm cười say sưa ngủ trên lưng thầy, còn thầy thì cứ chở cô đi. Khẽ cuời, thầy cảm thấy thật hạnh phúc khi cô học trò nhỏ này.

...

Căn phòng tối, Ông Lục bước dạo trong căn phòng tối. Sáng trưa chiều tối gì ông cũng phải sống trong không khí ngột ngạt với bốn bức tường. Ăn cơm có kẻ hầu người hạ thật không như ông tưởng. Có người nào bắt cóc con tin lại tốt bụng vậy không ? Quả là không bình thường !

"Tôi muốn gặp chủ của các người !"

"Hư ! Ông nghĩ ông là ai mà dám gặp bang chủ vô cớ như vậy ? Khi cần bang chủ sẽ đến gặp ông !"

"Tôi chả nghĩ tôi là ai. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc bắt tôi về đây để làm gì ?"