Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 20: Gặp thầy

Mẫn Huyên mệt mỏi, nhoài bước đi trên con đường. Tim Huyên cứ đập mạnh, cơ thể Huyên như không thể cử động, cơn đau của Huyên như ập đến quá nhanh, quá vội vàng... làm sao anh lại có thể như thế ? Ôm một người con gái trước hiên nhà... miệng cười ? Hư ! Vui lắm sao ?

Mẫn Huyên đưa bàn tay đặt lên lòng ngực ôm chặt nó, bàn tay buông lỏng hai ly trà sữa đã tan đá. Mẫn Huyên bước xuống, đi thẳng về phía trước, từng bước đi mang đầy sự mệt nhọc.

" Xoẹt "

"Mẫn Huyên..."

Nghe tiếng An Khôi cất tiếng. Dùng hết sức lực, Mẫn Huyên nâng giày cao gót, chạy thẳng về phía trước, không một lần ngoái lại. Khóe mắt Mẫn Huyên cay cay, từng giọt nước mắt rơi xuông đôi gò má xinh đẹp phớt hồng trong ánh nắng.

Tiếng "đáp cánh " từ hai ly trà sữa làm xoáy động tâm trí An Khôi. Anh nheo mắt khó hiểu. Rốt cuộc, Mẫn Huyên đến đây làm gì ? Sao lại như thế, thái độ lúc nảy thật lạ...

"An Khôi, làm sao vậy ? Khôi quen cô gái lúc nảy sao ?"

"À...không...vào thôi "

An Khôi lắc đầu nhìn Tử Quỳnh, hôm nay hình như là ngày Quỳnh tổ chức sinh nhật ?

...

Mẫn Huyên rơi vào trạng thái "ngủ đông "đôi bàn tay cứng ngắt, lạnh ngắt, mặt trắng bệch không còn chút sức sống, cứ đâm thẳng về phía trước. Ánh mắt lơ đãng đảo xuống đất, hai bàn tay đan vào nhau.

"Úi da..."

Mẫn Huyên đâm vào cột điện, đầu nhứt bổ ra, đồng thời Mẫn Huyên đã nhận ra, mình đang làm gì thế này ? Tại sao lại vì chuyện vớ vẩn đó mà đau lòng ? Bàn tay Mẫn Huyên tạo thành nắm đấm, quyết mạnh mẽ hơn. Nhận ra mình có hẹn với cô, Mẫn Huyên vội bắt taxi để đến nhà cô.

...

Đợi Mẫn Huyên khá lâu, cô dường như đang say mộng. Ánh mắt khẽ khép dần, đôi lông mi của cô dài, cong vuốt trên khóe mi còn đọng lại vài giọt nước mắt... mái tóc của cô bay bay thoảng nhẹ qua, phất phơ làm che đi phần trán cao của cô.

"Anh. Anh là ai ?"

Tôi là ai cô không cần biết. Tôi hận cô !"

Người đàn ông đó không cho cô nhìn rõ khuôn mặt, hắn đeo chiếc mặt nạ đen kia che gần hết mặt, chỉ để lộ duy nhất cái môi đang nhếch lên. Đôi mắt hắn ta rất sáng, cô có thể nhìn vào tận xoáy mắt của hắn.

Hắn tiến lại gần ba cô hơn, đưa nhẹ nhàng trước mặt cô một khẩu súng cùng một con dao nhọn hoắt. Ánh sáng từ dao tóe lên. Xoáy thẳng vào cô....

"Cô chọn đi. Súng hay dao để kết liễu ?"

"Tại sao... tôi phải ...?"

"Chọn ngay !"

Hắn ta cất tiếng, gằn giọng lên. Ánh mắt khẽ hiện ra những gằn máu đỏ trong ánh mắt, hắn bước lại gần cô hơn. Khẽ nâng cao cằm cô lên...đưa đôi môi hôn nhẹ bờ môi của cô. Cô trợn mắt, nhìn hắn bằng sự tức giận. Bàn tay cô bị trối chặt trên ghế, cô vùng vẫy không muốn để đôi môi bẩn thỉu này chạm vào môi của mình.

"Được rồi. Chọn đi !"

Hắn từ từ rời khỏi bờ môi cô, đặt hai dụng cụ đó lên bàn. Kéo ghế lại, hắn an tọa, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, ngước nhìn cô. Chờ đợi...

"Hừ... nếu tôi chọn súng thì sao ?"

"Đoàng !"

Hắn không nói gì, đứng phắt dậy, cầm lấy khẩu súng, nhắm thật chuẩn xác. Viên đạn nhỏ ấy bay thẳng về phía chiếc màn kia, xuyên thấu qua nó. Cánh màn từ từ mở lên... cô nhìn thấy rõ... là ....

"Ba!!!"

"Lục Khê, Lục Khê cậu sao vậy ? Dậy dậy mau, cậu làm sao vậy ?"

Mẫn Huyên ngồi bên cạnh, nắm chặt bàn tay cô lại, lay tay cô hết sức có thể. Người cô nhễ nhại đầy mồ hôi, lại có những cơn co giật khiến Mẫn Huyên lo lắng. Ánh mắt cô mờ ảo, khẽ giật mình, cô bật dậy. Mồ hôi trên trán đổ xuống, Mẫn Huyên lấy khăn lau cho cô, không ngừng gọi tên cô.

"Lục Khê, Lục Khê cậu sao vậy ?"

"Tớ...không....tớ không sao !"

Cô lắc đầu liên tục, không nói gì nữa. Cơn ác mộng đó như cuốn xoáy vaò tâm hồn cô. Sợ quá ! Hắn là ai ? Có phải người định hãm hại ba cô không ?

Mẫn Huyên đưa đôi mắt đầy lo lắng sang nhìn cô. Mẫn Huyên không hiểu sao cơn bệnh này cứ theo cô mãi thế. Dù uống thuốc nhưng sao nó lại khiến cô cứ gặp ác mộng ?

"Mẫn Huyên, cậu qua đây có gì không ?"

"Cậu...cậu bảo buồn kêu mình qua tâm sự cơ mà ?"

"Ừ nhỉ ? Tớ quên mất..."

Cô bình tĩnh trấn ác tinh thần, cố quay về với trạng thái bình thường. Miệng khẽ cười, cô thật là não cá mà, mới hẹn Mẫn Huyên giờ lại như vậy... quên nhanh thật.

Mẫn Huyên im lặng, không nói gì cả. Đôi mắt hướng về ô cửa sổ, không gian như trầm hẳn xuống, cô thấy lạ. Cầm tách trà nóng, hơi nóng phả vào mặt làm cô ấm lên, lòng bàn tay cũng ấm hẳn lên. Cô đặt tách trà xuống bàn, khẽ ôm Mẫn Huyên vào lòng.

"Huyên, cậu lại có chuyện gì rồi sao ?"

"Không..."

"Đừng giấu tớ, tớ có giác quan thứ sáu."

Mẫn Huyên phì cười, phải rồi chuyện gì cô cùng nắm được hết thảy. Mẫn Huyên nâng tách trà lên uống một ngụm. Hôm nay trời thật đẹp...

...

Hôm sau...

Suốt mấy ngày nay, cô không ra đường chán chết đi được. Hôm nay lại là chủ nhật ? Cô phải dạo phố hóng mát thôi. Mặc chiếc áo phông đen rộng cùng quần short ngắn, cô cầm ô khẽ dạo bước ngoài công viên. Đến tiệm bán trà sữa, lâu rồi không uống. Cô thèm hương vị đắng đắng, thanh thanh của trà sữa thái lắm rồi.

"Cô ơi, cho con ly trà sữa thái. "

"Thái xanh hay cam con ?"

" Là thái xanh !"

Có tiếng ai đó chợt vang lên, cô đang lúi húi lấy tiền trong túi đeo. Không để ý là ai đã trả lời giúp cô. Cô gật đầu mỉm cười, cuối cùng cũng đã tìm được tiền trong túi.

"Đúng rồi. Là thái xanh...à mà sao biết hay vậy ?"

Cô ngẩng mặt lên, bắt gặp hình bóng đó. Hình bóng đã làm cô xao xuyến, cô đã không gặp hình bóng đó khá lâu rồi...

"Thầy..."

"Khê nhi. Lâu rồi em mới xuất hiện."

Giọng thầy vẫn như vậy, vẫn trầm ấm khiến con người ta ấm áp vô cùng. Cô choàng tay, ôm lấy thầy. Bao nỗi nhớ nhung hỗm giờ đã xua tan đi. Cô và thầy cùng nhau lại ghế của quán ngồi chờ đợi.

"Anh à. Anh có nhớ em không ?

Anh à. Ành còn yêu em không ?

Anh à. Anh có đi chơi với gái không ?

Anh à. Anh có nghiện cà phê và công việc mà bỏ em không ? "

"Không. Anh chỉ nhớ và chỉ nghiện em !"