Quyển sách này chỉ nhắc tới thể chất và cách nghiệm chứng, những cái khác thì không biết, thế nhưng như vậy đã thu hoạch được lớn rồi.
Thẩm Thanh Huyền không cần nghiệm chứng cũng có thể khẳng định, Cố Kiến Thâm tám chín phần mười là thân thể vạn huyết.
Chưa bàn tới mắt đỏ tóc đỏ, chỉ cần với cảnh giới tu vi sau này của hắn, cũng đủ chứng minh hắn có thể xác vô cùng phi phàm!
Đương nhiên có khẳng định cỡ nào cũng phải nghiệm chứng cho cầu toàn.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền muốn đi tìm Cố Kiến Thâm ngay, nhưng giờ này chắc hắn ngủ rồi, Cố Kiến Thâm cần được nghỉ ngơi, như thế mới tu luyện hiệu quả.
Thẩm Thanh Huyền nhẫn nại, lăn lộn trên giường hết nửa ngày, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng là y đã muốn đi tìm Cố Kiến Thâm … nhưng y còn phải tập thể dục buổi sáng, còn phải tới Ngộ Đạo đường học một đống bài …
Thẩm Thanh Huyền cả ngày đứng ngồi không yên, thất sư huynh bèn trừng y mấy lần: “Thành thật chút coi!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Rất muốn trốn học!
Sau cùng cũng coi như hết tiết, Thẩm Thanh Huyền vội vàng ra khỏi phòng, không quan tâm chào hỏi thất sư huynh mà về sân ngay.
Thất sư huynh giận cực, rất muốn xách y về bắt y gọi một tiếng “sư huynh”, chẳng qua thấy dạo này Thẩm Thanh Huyền ăn mặc bình thường hơn nhiều, hắn nhìn mà cảnh đẹp ý vui, không khỏi khoan dung với y hơn.
Thẩm Thanh Huyền đợi trong phòng một lúc, sốt ruột đến mức ra ngoài cửa đứng.
Kết quả vừa mở cửa y đã gặp Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm đang định gõ cửa …
Thẩm Thanh Huyền lập tức nói: “Gõ cửa làm gì? Trực tiếp đi vào là được mà.”
Cố Kiến Thâm ấm áp trong lòng, nói: “Ta sợ ngươi không ở trong phòng.”
Thẩm Thanh Huyền bảo: “Không có ta ngươi cũng vào thẳng luôn, không sao hết.”
Cố Kiến Thâm bật cười, không nói gì thêm.
Thẩm Thanh Huyền kéo tay hắn vào nhà, nóng lòng chia sẻ tin vui với hắn.
Cố Kiến Thâm vẫn không quen được y nắm tay, lần nào lòng bàn tay hắn cũng không kìm được nóng lên.
Khổ nỗi hắn càng nóng, Thẩm Thanh Huyền càng thích nắm tay hắn … Cố Kiến Thâm vừa mừng vừa lo, rồi lại thấy ngọt ngào quá đỗi.
Hai người vào phòng, Thẩm Thanh Huyền đóng cửa rồi nói: “Nói cho ngươi tin tốt nè.”
Cố Kiến Thâm thầm nghĩ: Còn có thể có tin gì tốt? Mỗi ngày được nhìn thấy y chính là tin tốt nhất đối với hắn.
Thẩm Thanh Huyền không thừa nước đυ.c thả câu, vội vàng nói: “Ta tra tư liệu, phát hiện một thể chất rất đặc biệt, phàm là người có thể chất này đều có tóc đỏ mắt đỏ, hơn nữa còn khác hẳn người thường …”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra, bụng lại nghĩ: Y đặc biệt tra tư liệu vì hắn sao?
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Thể chất này tên là thân thể vạn huyết, linh điền ẩn trong máu, cực kỳ lợi hại!”
Lời này khiến Cố Kiến Thâm hoàn hồn, hắn hỏi: “Là ta ư?” Hắn không dám ôm hy vọng quá lớn, vì hy vọng tan vỡ, thất vọng lại càng sâu.
Thẩm Thanh Huyền thận trọng nói: “Chỗ ta có phương pháp nghiệm chứng, ngươi có muốn thử không?”
Cố Kiến Thâm sửng sốt.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đừng sợ, không phải cũng không sao.”
Sao lại không sao? Cố Kiến Thâm không muốn Thẩm Thanh Huyền hụt hẫng, cũng không mong y nỗ lực cố gắng vì mình bị uổng phí.
Chẳng qua loại chuyện này từ trước đến giờ đều do trời định, con người không thể thay đổi.
Cố Kiến Thâm rũ mắt nói: “Thử xem.” Không cần nghĩ những thứ khác, nói chung không thể phụ tấm lòng mong chờ của Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền hăng hái bảo: “Cởi đồ!”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền: “Mau coi.”
Trái tim Cố Kiến Thâm nóng bừng, nhịn không được hỏi: “Tại sao phải cởi đồ …”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Nói nữa thì phiền lắm, tóm lại ngươi cứ tin ta là được.”
Hắn tin y chứ, hắn chỉ không tin mình thôi.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn cứ rề rề rà rà, lại nói: “Ngươi cởi trước đi, ta đi chuẩn bị, lát nữa sẽ gọi ngươi” dứt lời liền vòng ra sau.
Cố Kiến Thâm đứng ngốc tại chỗ thật lâu, cuối cùng vẫn nghe lời cởi y phục, hắn lo mình mà còn kéo dài nữa Thẩm Thanh Huyền sẽ cởi giúp hắn mất.
Thế thì dễ chết lắm …
Hắn cởϊ áσ ngoài, chỉ chừa quần dài, chờ Thẩm Thanh Huyền gọi hắn.
Một lát sau Thẩm Thanh Huyền đi ra, thế mà y chỉ mặc áo trong, tay áo còn xắn lên, lộ ra cổ tay trắng như tuyết …
Yết hầu Cố Kiến Thâm khô khốc, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Thẩm Thanh Huyền gọi hắn: “Mau vào.”
Cố Kiến Thâm không chớp mắt đi theo, thật sự nghĩ không ra y muốn làm gì.
Cứ tưởng sau cánh cửa là một gian phòng khác, không ngờ lại là ôn tuyền lộ thiên mây mù trôi nổi.
Cố Kiến Thâm không rõ vì sao, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Cởϊ qυầи ra luôn.”
Cố Kiến Thâm do dự.
Thẩm Thanh Huyền lập tức hắng giọng: “Không sao hết, đều là nam nhân, để ý làm gì.”
Cố Kiến Thâm cũng hiểu, nhưng mà …
Thẩm Thanh Huyền đã đổ dược liệu vào linh tuyền.
Cố Kiến Thâm buộc lòng ổn định tâm tình, chậm chạp cởϊ qυầи ra.
Hắn nhìn không chớp mắt, cực lực giữ cho tâm trạng bình tĩnh, ra vẻ tự nhiên.
Có lẽ do ôn tuyền này quá nóng, mặt Thẩm Thanh Huyền rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, Cố Kiến Thâm vừa thoáng nhìn đã vội vàng cúi đầu, nhìn lom lom mấy phiến đá dưới chân mình, như thể trên đó nở mấy khóm hoa xinh đẹp lắm, làm hắn không dời mắt nổi.
Thẩm Thanh Huyền mở miệng, giọng nói dường như cũng không giống mọi khi: “Vào nước đi.”
Cố Kiến Thâm: “Ừ.” Hắn giữ nguyên tư thế cúi đầu bước vào ôn tuyền.
Thẩm Thanh Huyền đã đổ hết đống chai lọ của mình vào …
May mà hiện giờ Cố Kiến Thâm không biết, chứ không hắn nhất định sợ khϊếp không dám xuống nước.
Trong đống chai lọ này không phải vật phàm, mà là lượng lớn linh dịch cô đọng từ thú đan.
Tuy không phải linh dịch tinh khiết của mãnh thú cấp cao, nhưng đối với tu sĩ đã được xem là bảo bối rồi.
Bình thường chỉ dùng một lọ đã có ích lợi rất lớn đối với tu vi!
Nhưng hôm nay Thẩm Thanh Huyền đổ hết lọ này tới lọ khác như rót nước, bất kể ai thấy cũng sẽ hô to một tiếng: Vô nhân tính quá đi!
Xin lỗi nha … chút đồ này ấy mà, đừng nói là Tôn chủ đại nhân trăm triệu năm sau, dù là Thẩm Thanh Huyền hiện tại cũng không để ý lắm.
Y đổ linh dịch xong, màu sắc ôn tuyền cũng thay đổi, vốn đang trong suốt thì giờ đây như được ánh trăng rọi, phản chiếu màu sắc lấp lánh.
Cố Kiến Thâm không kìm được hỏi: “Đây là gì vậy?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Chút đồ chơi nhỏ ấy mà.”
Cố Kiến Thâm mơ hồ cảm thấy đồ chơi này không nhỏ tí nào …
Tất cả đã chuẩn bị xong, bắt đầu tới màn chính rồi.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Lát nữa ta sẽ ghim mấy châm lên thân thể ngươi, không đau lắm đâu, nhưng sẽ đổ máu hơi nhiều, ngươi đừng lo.”
Cố Kiến Thâm đáp: “Ừm, ta không lo.”
Thẩm Thanh Huyền cẩn thận ngẫm lại, cũng thấy sẽ không sao, tới gần hắn nói: “Ta bắt đầu đây.”
Cố Kiến Thâm mau chóng nhắm mắt lại: “Được.”
Kỳ thực hắn không dám nhìn y, Thẩm Thanh Huyền lại tưởng hắn căng thẳng, không khỏi buồn cười: “Yên tâm đi, tay nghề ta tốt lắm, tuyệt đối không đau!
Y cách hắn rất gần, giọng nói cùng hơi thở mơn trớn vành tai, khiến mắt hắn càng nhắm chặt hơn.
Thẩm Thanh Huyền ngồi trên bờ ao ngay phía sau, khi tay đặt trên vai hắn, Cố Kiến Thâm bỗng dưng tránh né.
Thẩm Thanh Huyền không phòng bị, thân thể theo quán tính ngã về trước.
_____
Tiểu kịch trường:
Cố Kiến Thâm:
Không phải ta cố ý.
Thẩm Thanh Huyền:
Ngươi rõ là cố ý!
Cố Kiến Thâm:
… Được rồi, ta cố ý đó. (đè xuống)