Thẩm Thanh Huyền ra tay cực nhanh, không ngờ Cố Kiến Thâm lại đỡ được.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Để ta xem.”
Cố Kiến Thâm đè y phục mình lại: “Không … không bị thương.”
Thẩm Thanh Huyền không tin: “Nếu không có ngươi giấu làm gì?”
Cố Kiến Thâm á khẩu không trả lời được.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Có bị thương hay không ta cũng phải xem thử.”
Thiếu niên mười bốn – mười lăm, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chuyện cần hiểu thì không hiểu, không nên hiểu lại hiểu chút chút …
Tóm lại trong lòng Cố Kiến Thâm như bốc hỏa, vì câu nói của y mà cả người đều nóng.
Hắn không muốn cởi xiêm y, không muốn bại lộ thân thể xấu xí này trước mặt y.
Nhưng hắn càng né tránh, Thẩm Thanh Huyền càng khẳng định trên người hắn có vết thương, càng muốn cởi bỏ y phục hắn.
Cứ thế ai người dây dưa qua lại …
“Sư đệ, ngươi đang làm gì đó!” Tiếng quát chói tai như chuông vang lên, Thẩm Thanh Huyền sợ hết hồn.
Thập nhất sư huynh của y – Vũ Chấn Hải ôm vẻ mặt đau đớn đi tới, cứu tiểu tạp dịch bị sư đệ bắt nạt.
Thẩm Thanh Huyền: “…” Hiện giờ y muốn giải thích có phải muộn rồi không …
Cố Kiến Thâm thấy có người lạ đến, lập tức cúi đầu, đè lại y phục hành lễ nói: “Tiểu nhân đi trước.” Nói xong bèn xoay người bỏ đi thật nhanh.
Thẩm Thanh Huyền không có cách nào giữ hắn lại.
Vũ Chấn Hải quay đầu nhìn y, bi ai cho kẻ bất hạnh mà nói: “Ngươi thật là! Đường đường tu sĩ trúc cơ, ăn hϊếp người hầu kia làm gì?”
Thẩm Thanh Huyền rõ là người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói nên lời.
Vũ Chấn Hải tiếp tục răn dạy y: “Ta biết ngươi thích cái màu chói lóa kia, nhưng đó là mắt người ta, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn móc ra mới chịu!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Không, thật sự không có, móc ra thì nó thành vật chết, sao còn xinh đẹp như trước được.
Vũ Chấn Hải thấy y không lên tiếng, còn tưởng hắn nói toẹt mưu đồ của y, không khỏi cả giận: “Ngươi còn hồ đồ như vậy là ta nói cho sư phụ đó! Vạn Pháp tông chúng ta đức lễ đi đôi, dù thiếu niên kia chỉ là tạp dịch, ngươi cũng không nên bắt nạt hắn!”
Thẩm Thanh Huyền oan ức, oan ức quá chừng, y lí nhí: “Ta thấy trên mặt hắn có vết thương, muốn xem thử liệu trên người hắn có phải cũng có hay không.”
Tuy Vũ Chấn Hải chỉ nhìn thoáng qua Cố Kiến Thâm, nhưng cũng thấy vết roi tiên trên mặt hắn, bèn nghi hoặc nhìn Thẩm Thanh Huyền: “Thật không?”
Thẩm Thanh Huyền trăm triệu năm sau có cục súc cỡ nào thì bây giờ vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn nói với sư huynh mình: “Vô cùng xác thực.”
Vũ Chấn Hải lại hỏi y: “Sao tự dưng ngươi tốt với một người hầu quá vậy?”
Thẩm Thanh Huyền câm nín, nhỏ giọng đáp: “Hắn … mắt hắn đẹp như thế …”
Vũ Chấn Hải lộ vẻ mặt quả nhiên là thế.
Thẩm Thanh Huyền buộc lòng vác cái nồi này trên lưng.
May mà sau cùng cũng trấn an được sư huynh, Vũ Chấn Hải lại dặn y: “Ngươi đó, đừng thân thiết với thiếu niên kia quá.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.
Chỉ nghe Vũ Chấn Hải nói tiếp: “Hắn ở Thượng Đức phong, tình huống hai phong chúng ta không phải ngươi không biết, quay đầu để người ta biết tạp dịch Thương Đức phong gần gũi với đệ tử Thượng Tín phong, không biết hắn sẽ bị xa lánh thế nào đâu.”
Nghe tới đây, trái tim Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng nguội lạnh.
Vũ Chấn Hải tiếp tục nói: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại, Vạn Pháp tông này có biết bao người nhìn chòng chọc vào ngươi? Mười bốn tuổi viên mãn trúc cơ, mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện một ai, ngươi đã đủ chú ý lắm rồi, cho nên làm việc gì cũng phải suy xét.”
“Ngươi hứng thú với đôi mắt thiếu niên kia, muốn gần gũi với hắn nhưng người khác không biết, vậy những người muốn thân thiết với ngươi nhưng không được, có phải sẽ sinh lòng đố kị không?”
“Ngươi đừng nói sẽ bảo vệ hắn chu toàn, minh tiễn dễ tránh ám tiễn khó phòng, năm đó sư phụ cũng đâu thể che chở cho ngươi vẹn toàn.” Câu này ám chỉ chuyện năm đó Thẩm Thanh Huyền bị giam dưới giếng cạn.
Từng câu từng chữ của Vũ Chấn Hải đều đâm vào tim Thẩm Thanh Huyền.
Y hiểu những gì hắn nói, hơn nữa còn hiểu hơn cả Thẩm Thanh Huyền mười bốn tuổi chân chính.
Nhưng thực sự khiến lòng y nguội lạnh không phải những điều này, mà là một khả năng mơ hồ y nghĩ tới.
Đây là ảo cảnh, nhưng là chuyện thực sự từng xảy ra.
Trên Vạn Pháp tông năm dó, có phải Cố Kiến Thâm cũng từng gặp gỡ y giống thế này không?
Với sở thích khi ấy của y, nhìn thấy đôi mắt của hắn sao có thể không chơi đùa với hắn?
Thẩm Thanh Huyền mười bốn tuổi không phải Thẩm Thanh Huyền hiện giờ, y sẽ không bắt nạt Cố Kiến Thâm, thậm chí vì đôi mắt hắn mà đối xử thật tốt, nhưng không có khả năng bảo vệ hắn chu toàn.
E rằng khi đó thập nhất sư huynh cũng nói như thế.
Thử nghĩ xem, Thẩm Thanh Huyền niên thiếu nghe sư huynh nói vậy nhất định sẽ xa lánh Cố Kiến Thâm.
Bởi vì y hiểu quá rõ cảm giác bị người xa lánh là gì, cũng rõ dù có chỗ dựa vững đến đâu, chỉ cần mình không mạnh, thì vĩnh viễn sẽ bị bắt nạt.
Sư phụ y mạnh cỡ đó, chẳng phải thời niên thiếu y cũng bị nhốt trong giếng cạn, cảm nhận tuyệt vọng chân chính đó sao?
Đố kị của lòng người sẽ dẫn tới chuyện vô cùng đáng sợ.
Đạo lý rõ ràng như thế, Thẩm Thanh Huyền niên thiếu sao có thể nhẫn tâm để người bạn mắt đỏ mới quen này nếm trải thống khổ?
… Về sau chắc chắn y sẽ xa lánh hắn.
Thẩm Thanh Huyền thực sự không nhớ nổi chuyện liên quan, vì quá khứ đã lâu lắm rồi, mà khi đó có lẽ y và Cố Kiến Thâm chỉ có vài lần duyên phận, nghe lời sư huynh, rời xa hắn rồi từ từ quên lãng.
Về sau, khi y lại được nghe tên Cố Kiến Thâm, khi đó hắn đã trở thành thiên kiêu của Thượng Đức phong, mà y thì đã vân du tứ hải.
Hai người bỏ lỡ nhau như thế, nhưng có lẽ … Cố Kiến Thâm vẫn còn nhớ?
Ảo cảnh tâm ma bắt đầu từ nơi này, vì Cố Kiến Thâm có khúc mắc ở đoạn ký ức này chăng?
Khi đó y rời xa hắn làm tổn thương hắn ư?
Thẩm Thanh Huyền thấy hơi khó chịu …
Chuyện đã xảy ra, chi có giúp Cố Kiến Thâm loại trừ tâm ma, sau khi ra ngoài thì hỏi lại hắn.
Tuy Thẩm Thanh Huyền cảm thấy việc này tám chín phần mười là thật.
Vũ Chấn Hải thấy y thất thần, rốt cục vẫn mềm lòng, vỗ vai y nói: “Được rồi, ngày mai sư huynh xuống núi, trở về nhất định mang đồ tốt cho ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, mỉm cười với sư huynh: “Vâng.”
Vũ Chấn Hải không phải cố ý tới đây “bắt gian”, hắn còn việc quan trọng: “Tính ngày thì sư phụ cũng sắp xuất quan rồi, dạo này ngươi đừng quậy nữa đó, lo mà tu hành, sư phụ nhất định sẽ kiểm tra ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn rất e dè sư phụ nhà mình, nghiêm túc đáp: “Ta rõ.”
Y và Vũ Chấn Hải hàn huyên vài câu, ngược lại thấy lòng rộng thoáng hơn.
Chấp nhất với chuyện xảy ra cũng vô dụng, nếu đã vào ảo cảnh, y phải giải khúc mắc cho Cố Kiến Thâm, giúp cho ký ức tàn khốc này của hắn trở nên ấm áp hơn.
Để sau này mỗi khi nhớ lại, hắn không còn đau khổ và xoắn xuýt như vậy nữa.
Thiếu niên Thẩm Thanh Huyền năm đó không cách nào bảo vệ Cố Kiến Thâm trọn vẹn, nhưng Thẩm Thanh Huyền bây giờ lại có thể.
Tuy hiện giờ Cố Kiến Thâm không có linh điền, nhưng hắn nhất định có thể tu hành, hơn nữa còn mặc sức vùng vẫy, Thẩm Thanh Huyền cân nhắc, chắc do thể chất hắn có vấn đề, dù sao đôi mắt đỏ kia rất hiếm thấy.
Y muốn nhanh chóng giúp hắn tìm ra nguyên do, sau đó hỗ trợ hắn tu hành.
Chỉ cần Cố Kiến Thâm trở nên mạnh mẽ, không ai có thể bắt nạt hắn được nữa.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục vào thư phòng sư phụ tìm kiếm.
Việc ban ngày y không dám chậm trễ, đành phải tới vào tối, bây giờ thân thể này chưa có khả năng không ngủ không nghỉ, cho nên giờ ngộ đạo buổi sáng biến thành giờ ngủ.
May mà thất sư huynh chăm học, nghe giảng bài cực kỳ chăm chú, căn bản không phát hiện sư đệ mình ngủ ngon ơi là ngon.
Hôm nay Cố Kiến Thâm tới muộn hơn mọi khi rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền không gấp, còn vui vẻ mà chờ hắn.
Chừng hai khắc sau, tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Thanh Huyền vội vã mở cửa.
Vết thương trên mặt Cố Kiến Thâm đã lành bảy tám phần, hắn thở gấp nói: “Chờ lâu không?”
Thẩm Thanh Huyền dịch người, nói: “Mau vào đi.” Lần này y trở tay khóa cửa lại, đỡ lại bị vị sư huynh kia xông vào.
Cố Kiến Thâm vào phòng, đặt thực hạp lên bàn.
Thẩm Thanh Huyền quan sát hắn, thấy trán hắn đầy mồ hôi, không khỏi đau lòng nói: “Ngươi không cần vội, từ từ mà đưa, ta chờ ngươi là được.”
Cố Kiến Thâm nói: “Bình thường đều vậy.”
Thẩm Thanh Huyền còn lâu mới tin, nhất định hắn sợ y chờ sốt ruột, cho nên ráng chạy cho nhanh, dùng thời gian ngắn nhất tới đây.
Nghĩ vậy trái tim Thẩm Thanh Huyền trở nên mềm mại vô cùng, nếu không phải Cố Kiến Thâm buộc phải bái nhập Thượng Đức phong, y đã sớm dụ hắn tới Thượng Tín phong rồi!
Đi đưa cơm làm quái gì? Trực tiếp vào Thượng Tín phong, y tìm phương pháp tu hành cho hắn, rồi lại bái sư phụ Thượng Tín, trở thành tiểu sư đệ của y, chẳng phải đẹp quá sao?
Đáng tiếc khúc mắc lớn nhất của tâm ma huyễn cảnh này là Thượng Đức phong, cho nên Cố Kiến Thâm nhất định phải bái vào đó.
Cố Kiến Thâm mở thực hạp ra cho y, nói: “Mau ăn đi.” Chắc y đói bụng lắm rồi.
Thẩm Thanh Huyền nào quan tâm ăn hay không, khóe miệng y mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Hôm nay ngươi chạy không thoát đâu.”
Cố Kiến Thâm sững sờ …
Thẩm Thanh Huyền lập tức nhào tới cởi y phục hắn.
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Có thương tích phải mau chóng xử lý, lỡ để lại sẹo thì biết làm sao!”
Lần này không còn ai quấy rầy, y không tin mình không lột được đồ hắn.
Cố Kiến Thâm ngăn cản theo bản năng, nhưng thấy y chấp nhất như thế, trong lòng hắn bốc hơi nóng, không khăng khăng cản y nữa.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục “được thỏa lòng”, vừa dòm, tim nhất thời đau nhói.
Quả nhiên … roi không chỉ quất vào mặt mà trên người cũng có …
Vết xanh tím ngang dọc rơi trên da thịt trắng nõn trông cực kỳ chói mắt.
Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: “Chờ ta.”
Cố Kiến Thâm kéo cổ tay y lại: “Đừng lãng phí thuốc, đã hết đau rồi.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Thuốc vốn để dùng trị bệnh, nói gì tới lãng phí?”
Cố Kiến Thâm nhẹ giọng: “Cần trị cho người đáng trị.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Là ngươi chứ ai!”
Môi mỏng Cố Kiến Thâm giần giật, toan nói thêm, Thẩm Thanh Huyền đã chặn họng hắn: “Đừng tự ti, sau này ngươi rất có tương lai, ta tin ngươi!”
Cố Kiến Thâm không kìm được ngẩng đầu nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền kiên định như thế đúng thật là tin hắn tự đáy lòng.
Như thế nào là có tương lai? Chẳng lẽ hắn thật sự có thể …
Cố Kiến Thâm không muốn khiến y thất vọng, cong môi cười nói: “Ừ.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền lập tức sáng lên, y dịu giọng nói: “Chờ ta một lát!”
Y xoay người đi, Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y thật lâu.
Thật xinh đẹp, những lúc y giận giống như cảnh tượng đẹp nhất trên băng, chỉ khi mỉm cười, băng tuyết tan rã, xuân về với đất trời, khiến tâm tình cũng trở nên an lành hơn.
Cố Kiến Thâm muốn che ngực, bởi vì thứ bên trong đập quá nhanh.
Thẩm Thanh Huyền lôi thuốc trị thương của mình ra … một chϊếp hộp đỏ, không biết y giữ vì thuốc còn hay vì hộp đẹp …
Nói chung hiện giờ Thẩm Thanh Huyền muốn dùng thuốc này đó.
Y mở nắp hộp ra ngửi, lựa ra một ít đủ dùng rồi nói: “Ngươi ráng nhịn nhé, để ta rửa sạch miệng vết thương cho ngươi.”
Cố Kiến Thâm gật đầu đáp: “Ta không sợ đau.”
Có biết lời này khiến người đau lòng nhất không.
Ai mà chẳng sợ đau? Chỉ có người không quan tâm hoặc đã đau thành quen.
Bất kể là loại nào đều khiến người nhói đau.
Thẩm Thanh Huyền không nói gì nữa, cẩn thận dùng khăn lông xử lý miệng vết thương cho hắn.
Tuy hai người bằng tuổi, nhưng chắc do “nghề nghiệp” của Cố Kiến Thâm đòi hỏi vận động nhiều, vậy nên thân thể hắn phát dục không tệ.
Cũng cao như y, nhưng rắn chắc hơn y nhiều.
Thẩm Thanh Huyền không nhìn nhiều, tập trung lau cho hắn.
Khi lau phía sau Cố Kiến Thâm không nhìn thấy, tới khi y vòng qua đằng trước, hắn bỗng thấy đầu quả tim lên men.
Trước giờ có ai tốt với hắn vậy đâu? Nào có ai lo lắng cho hắn tới chừng này? Nào có ai … tốt giống như y.
Khóe môi Cố Kiến Thâm nhịn không được cong lên, mắt đỏ như mặt trời lặn trên biển, sâu và nông, sáng và tắt, ngập tràn bi thương và cảm động.
Thẩm Thanh Huyền lau cho hắn xong lại nói: “Ta sắp bôi thuốc, có thể sẽ hơi đau …” Lượng thuốc hôm qua không đủ, chỉ có thể bôi một lớp lên người.
Tuy hiệu quả vẫn tốt, nhưng dùng sẽ hơi đau.
Cố Kiến Thâm nói: “Ta không sợ.” Thực sự không sợ, chẳng hề sợ chút nào, đừng nói bôi thuốc cho hắn, dù có người đâm hắn một dao hắn vẫn sẽ mỉm cười.
Đẹp như một giấc mộng, mà trong mộng làm gì có thống khổ.
Thẩm Thanh Huyền hì hục nửa ngày, rốt cục cũng bôi thuốc cho hắn xong, thấy vết thương đang dần khép lại, y cười nói: “Vóc người không tệ.”
Cố Kiến Thâm: “…” Nhoáng cái, một luồng tà hỏa đấu đá lung tung trong huyết dịch hắn.
Thẩm Thanh Huyền còn nói thêm: “Nửa người dưới ngươi có bị thương không?”
Cố Kiến Thâm vội vàng nói: “Không … không có!”
Thẩm Thanh Huyền nghi ngờ hỏi: “Thật sự không có?”
Mặt Cố Kiến Thâm đỏ tợn: “Thật sự không.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Cởi ra coi, gạt ta ta nện chết ngươi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta …”
Thẩm Thanh Huyền không muốn nghe hắn nhiều lời, bắt đầu lột quần người ta.
Thiếu niên mười bốn tuổi sao chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Cố Kiến Thâm mặt đỏ tim đập, thề sống chết không theo.
Thẩm Thanh Huyền nhất quyết muốn xem cho tới cùng, kéo qua kéo lại … rốt cục khiến Cố Kiến Thâm cứng luôn.
Lần này có đánh chết hắn cũng không chịu, không biết lấy sức đâu ra uốn éo đứng dậy, cầm áo ngoài rồi chạy trối chết.
Thẩm Thanh Huyền bất mãn nói: “Chạy làm gì, có ai ăn ngươi đâu.”
Nhưng vấn đề là, nếu không chạy sẽ có người ăn ngươi đó Tôn chủ đại nhân!
Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền thấy chắc trên đùi hắn không sao đâu, dù sao cũng là chân chạy việc, bọn họ có phạt cũng sẽ không quất tới chân hắn.
Thẩm Thanh Huyền nhìn thức ăn trên bàn, bỗng thấy khẩu vị tốt vô cùng, đàng hoàng ăn cho hết.
Ăn xong, y tiếp tục lẻn vào thư phòng sư phụ nghiên cứu.
Tóc đỏ mắt đỏ … Tố chất mạnh hơn thân thể người thường nhiều, nhưng không có linh điền …
Y lần theo những đầu mối này mà không ngừng tìm kiếm, ngặt nỗi sách lưu trữ quá nhiều, đặc trưng này cũng khá mơ hồ, cho nên nhất thời tìm không ra.
Hôm sau, Cố Kiến Thâm lại đến, Thẩm Thanh Huyền hí hửng nói: “Mau vào.”
Cố Kiến Thâm nhìn nụ cười của y, tâm nóng, thân thể nóng, cả người đều nóng không chịu nổi.
Rõ ràng biết không nên nghĩ bậy nghĩ bạ, nhưng hắn không kìm được …
Thẩm Thanh Huyền dẫn hắn vào nhà lại bắt đầu muốn cởi y phục.
Cố Kiến Thâm vội nói: “Ta tự làm.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Sớm như vậy có phải tốt không!”
Cố Kiến Thâm nào dám lên tiếng, hắn chậm chạp cởi xiêm y, Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc nhìn vết thương của hắn.
Thấy y quan tâm mình như thế, Cố Kiến Thâm cực khinh thường suy nghĩ xấu xa của mình.
Thẩm Thanh Huyền hết lòng lo nghĩ cho mình, sao hắn có thể …
Cố Kiến Thâm thở nhẹ một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Khôi phục khá nhanh, nào, chúng ta tiếp tục bôi thuốc.”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta … ta tự làm cho.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi với không tới.”
Cố Kiến Thâm nhượng bộ một bước: “Vậy ta tự bôi phía trước.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Mất công làm gì? Tay nghề ta tốt lắm, bảo đảm ngươi sẽ rất thoải mái.”
Lời này … Cố Kiến Thâm không muốn nghĩ nhiều, thật sự không muốn nghĩ nhiều, chẳng qua …
Thẩm Thanh Huyền chưa hề nhận ra, đã bắt đầu muốn bôi thuốc cho hắn.
Thoải mái không? Cố Kiến Thâm chẳng biết nữa.
Miệng vết thương của hắn đang khép lại, vốn dĩ rất ngứa, nhưng khi cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh của y, hắn chỉ thấy càng ngứa hơn.
Y cách hắn rất gần, hơi thở dễ chịu quẩn quanh chóp mũi, gần như làm hắn mất đi khả năng tự hỏi.
Bất tri bất giác bôi thuốc xong, Thẩm Thanh Huyền rất vui mừng: “Được rồi, bôi thêm hai lần nữa là ổn.”
Chỉ có hai lần thôi à … Cố Kiến Thâm thế mà thấy hơi thất vọng.
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu dòm chân hắn.
Cố Kiến Thâm vội nói: “Đùi ta thực sự không bị thương.”
“Được rồi,” Thẩm Thanh Huyền không trêu hắn nữa, tiếp lời hắn, “Tới dùng cơm!”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi thử nghĩ vì sao ta đặt nhiều như vậy? Tối qua ngươi chạy quá nhanh, mình ta ăn sao hết?”
Cố Kiến Thâm không biết nên nói gì cho phải.
Thẩm Thanh Huyền lấy một đôi bát đũa đặt trước mặt hắn: “Ăn thử đi, mấy món khác đầu bếp bên các ngươi nấu đều như nhau.”
Y cảm thấy như nhau, Cố Kiến Thâm lại cho rằng đó là mỹ vị nhân gian.
Hắn âm thầm quyết định, nhất định phải cố gắng, làm còn ngon hơn cả bếp trưởng mới được!
May mà Thẩm Thanh Huyền không biết suy nghĩ của hắn, bằng không lại phải rầu phát hờn.
Người này đừng có luôn nghĩ tới làm đầu bếp được không!
Ăn cơm xong, Cố Kiến Thâm nói: “Thời gian đã muộn thế này …”
Hắn phải đi, giao cơm có hạn chế thời gian, hắn không thể ở lâu.
Thẩm Thanh Huyền thu dọn sơ rồi nói: “Đi thôi, đưa ta sang chỗ ngươi chơi cái nào.”
Tuy đã bàn trước nhưng Cố Kiến Thâm vấn thấy rất sốt sắng: “Thật sự muốn đi ư?”
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Không hoan nghênh ta à?”
Cố Kiến Thâm vội vàng đáp: “Hoan nghênh!” Chỉ sợ mạo phạm y.
Thẩm Thanh Huyền lập tức nắm tay hắn, nói: “Vậy đi thôi.”
Tay Cố Kiến Thâm cứng đờ, có cảm giác hơi nóng cuộn trào muốn rịn mồ hôi.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Tay ngươi nóng thật đó.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền cười với hắn: “Ta sợ lạnh nhất, thật tốt.”
Cố Kiến Thâm tưởng như đang giẫm trên mây, không biết mình trở về kiểu gì.
Mặc dù đang làm tạp dịch ở Thượng Đức phong, nhưng hắn không có tư cách ở trong Thượng Đức phong.
Dưới chân các phong Vạn Pháp tông đều có nơi ở cho tạp dịch.
Vì đãi ngộ trong tông cao, cho nên nơi tạp dịch ở cũng chẳng kém, hơi giống tiểu viện dành cho đệ tử ngoại môn của Tử Ngọ quan.
Thẩm Thanh Huyền ngắm chung quanh đầy hoài niệm, y nói: “Mình ngươi ở à?”
Cố Kiến Thâm đáp: “Ừ.”
Mặt Thẩm Thanh Huyền giãn ra: “Vậy thì tốt quá.” Không cần lo bị ai nhìn thấy.
Trước đây Cố Kiến Thâm cảm thấy không tốt chút nào, tiểu viện hai người ở, nhưng không ai bằng lòng ở cùng hắn, chỉ có mình hắn lẻ loi, cho nên luôn không thích ở đây.
Hiện giờ hắn lại thấy vui vẻ cực kỳ.
Thẩm Thanh Huyền theo hắn vào, ngó nghiêng rồi bảo: “Thật sạch.”
Tối qua hắn quét tước tới hơn nửa đêm, còn lấy tiền dành dụm đã lâu mua vài thứ.
Đương nhiên … hắn biết những thứ này không lọt vào mắt Thẩm Thanh Huyền.
Đúng thật là không lọt vào mắt Thẩm Thanh Huyền, không phải tại đồ xấu, mà là màu …
Ghét nhất cái màu để tang này. (summon Lam gia =)))) )
Thẩm Thanh Huyền âm thầm quyết định, mai sẽ trang trí lại giúp Cố Kiến Thâm.
Hai người ngồi trong phòng, Cố Kiến Thâm không biết phải bắt chuyện thế nào, hắn một không ăn hai không uống, nghèo túng đến đáng thương.
Thẩm Thanh Huyền thì lại thấy rất tự do, y hỏi hắn: “Thường ngày ngươi hay làm gì?”
Cố Kiến Thâm nói: “Nghiên cứu thực đơn.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Phải làm sao mới khiến hắn bỏ lý tưởng làm đầu bếp đây!
Thẩm Thanh Huyền thử nghĩ rồi hỏi hắn: “Ngươi có muốn tu hành không?”
Cố Kiến Thâm sửng sốt, nhưng rất nhanh cúi đầu nói: “Ta không có linh điền.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta biết pháp môn không có linh điền cũng có thể tu hành.”
Ánh mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên sáng ngời.
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Có muốn học không?”
Yết hầu Cố Kiến Thâm căng chặt: “Ta … ta có thể học ư?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đương nhiên!”
Pháp môn này là cái lúc trước y dùng để cải tạo tiểu hoàng đế.
Tu hành không chỉ cần tai thính mắt tinh cường thân kiện thể, mà còn phải cởi bỏ một ít cấm chế theo trình tự.
Tuy vẫn chưa rõ vấn đề thể chất của Cố Kiến Thâm, nhưng nếu từ nhỏ bị ai đó mạnh mẽ áp chế linh điền, pháp môn này có thể chậm rãi kích hoạt nó.
Cứ tiếp tục làm vậy là có thể tu luyện.
Cố Kiến Thâm vốn là người chăm chỉ, Thẩm Thanh Huyền dạy hắn, hắn học hỏi rất nhanh, điều này khiến Thẩm Thanh Huyền cực kỳ mừng rỡ.
Hai người ở chung suốt nửa tháng, pháp môn Thẩm Thanh Huyền dạy hắn chưa có hiệu quả gì, y lại tìm được chân tướng khả thi trong thư phòng sư phụ mình.
Tóc đỏ mắt đỏ, thân thể vạn huyết, linh điền ẩn trong máu.
Hóa ra là thế.
Không phải không có linh điền, mà vì hình thái linh điền của hắn khác biệt.
Linh điền của người bình thường ẩn nấp sâu trong kinh mạch, có lớn có nhỏ.
Linh điền Cố Kiến Thâm lại là máu cơ thể, chúng không ngừng lưu chuyển, tuần hoàn qua lại, sinh sôi không ngừng.
Quả thật kỳ diệu, nhưng ngẫm lại mới thấy lợi hại phi thường.
Chẳng trách tương lai hắn sẽ thành thiên chi kiêu tử …
Có thể chất này, chỉ cần hắn chân chính tu luyện, tốc độ không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được!