Chương 20: Ngược sát
- Rắc rắc.Hai tiếng giòn vang, Liễu Nguyên kêu thảm một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ mắt cá của hai chân mình, cư nhiên đã gãy, xương cốt trắng hếu đâm xuyên qua thịt, lộ ra huyết quản giống như con giun, máu tươi phun ra như suối.
- Cảm giác thế nào?
Đường Phong ngồi xổm xuống, thân thiết vỗ vỗ bả vai của Liễu Nguyên.
Liễu Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng,vung trường kiếm trên tay chém về phía Đường Phong, Đường Phong chỉ đưa tay ra, đã bắt được cánh tay của Liễu Nguyên, đoạt lấy trường kiếm.
- Nhìn đi, nhìn kỹ vào cho lão tử!
Đường Phong bóp mạnh cằm của Liễu Nguyên, cưỡng ép xoay đầu hắn nhìn thẳng phía trước.
Không biết có phải do thiên ý hay không, hướng Liễu Nguyên quỳ xuống chính là nơi Tần Tiểu Uyển chết, giờ phút này Tần Tiểu Uyển giống như đang yên lặng nằm ngủ, máu dưới thân vẫn ấm áp như cũ.
- Đây là nữ nhân của ngươi! Bào thai trong bụng của nàng là cốt nhục của ngươi! Nàng vì muốn đổi lấy cơ hội ở cạnh ngươi mà tình nguyện rời bỏ sư môn, bỏ qua cả thân phận đệ tử trung tâm của Thiên Tú, tình nguyện đi chọc giận sư phụ của mình, còn ngươi thì ngược lại, mắt cũng không thèm chớp, thoáng cái đã gϊếŧ nàng!
Mỗi lần Đường Phong nói ra một câu lại dùng kiếm đâm một kiếm vào chỗ gãy trên chân của Liễu Nguyên, dợi tới khi hắn nói xong thì đã đâm hơn mười kiếm.
Tiếng kêu la đau đớn của Liễu Nguyên vang lên kinh thiên động địa.
- Là một xác hai mạng ngươi có biết không hả?
Đường Phong đấm một cú vào mặt Liễu Nguyên, hèn mọn nói:
- Ngươi còn… Con mẹ nó đúng là rất có tiền đồ!
Trong miệng Liễu Nguyên phun ra một búng máu tươi, mang theo vài cái răng.
Cra người Liễu Nguyên cũng co rút lại, rõ ràng có thể cảm nhận được máu của mình đang chảy không ngừng, cũng có thể cảm nhận được đau đớn khôn cùng, nhưng trong loại đau đớn loại ẩn chứa kɧoáı ©ảʍ khiến bản thân không thể tự kềm chế, khiến hắn nhịn không được muốn dày vò miệng vết thương.
Ý niệm này vừa xuất hiện, Liễu Nguyên cũng không kềm được, lết thân thể tới dùng tay kéo đùi của mình lên, hung hăng nện xuống đất.
Đường Phong đứng một bên lạnh lùng nhìn, thuận tay ném trường kiếm lại cho hắn rồi nói:
- Dùng kiếm thử xem, nhất định càng thoải mái.
Liễu Nguyên run rẩy đưa tay cầm lấy trường kiếm, đâm thẳng vào chỗ gãy trên chân, hung hăng chọc ngoáy, trong miệng phát ra tiếng tru cực kỳ thảm thiết, nhưng động tác trên tay chẳng mảy may đình chỉ.
- Gϊếŧ…Gϊếŧ ta đi…
Bọt mép của Liễu Nguyên bay tứ tung, đau đến mức khiến hắn muốn hôn mê, nhưng mặc kệ thân thể đau đớn đến mấy cũng không ngất đi được, loại phương pháp tra tấn khiến người ta sợ tới vỡ mật này, so với một kiếm đoạt mạng càng làm cho người ta sợ hãi :
- Cầu xin ngươi, mau gϊếŧ ta đi!
- Kỳ thực ngươi cũng không nhất định phải chết, chỉ cần ngươi trả lời ta vài vấn đề, ta có thể giải độc cho ngươi.
Đường Phong đảo tròng mắt vài vòng.
Liễu Nguyên đã đặt một chân lên quỷ môn quan, đột nhiên nghe được lời này, không khỏi quá đỗi vui mừng, vôi vàng gật đầu nói:
- Ngươi cứ hỏi.
- Vì sao lại muốn gϊếŧ ta! Trước kia ta và ngươi cũng không có xung đột gì!
- Ta không biết!
Liễu Nguyên lắc đầu liên tục :
- Là gia tộc sai ta làm vậy.
- Liễu gia?
Đường Phong trong lòng chấn động.
- Đúng vậy.
Liễu Nguyên một bên dùng kiếm đâm nát đùi của mình, một tay vói lấy gân ở chỗ chân gãy dùng sức kéo, gian nan nói:
- Bọn họ muốn ta đi câu dẫn một nội tông đệ tử của Thiên Tú, sau đó sai khiến nàng đi ám sát ngươi. Chỉ có điều không nghĩ tới, ngày đó ngươi lại tự mình chạy đi tìm ta.
- Làm sao ngươi bảo đảm rằng người khác nhất định sẽ nghe theo sự sai khiến của ngươi?
- Ta có dược, lại thêm lời ngon tiếng ngọt, có thể khiến nữ nhân trong một khoảng thời gian nhất định làm theo những gì ta muốn!
Liễu Nguyên há miệng thở dốc, sắc mặt vô cùng tái nhợt:
- Nếu không nắm chắc thì ta sẽ không xuống tay, ta và Tần Tiểu Uyển cũng kết giao hơn nửa năm nay.
Nửa năm, cũng đủ để một tên lão luyện tình trường tẩy não một tiểu nha đầu ngây thơ cái gì cũng không biết.
- Tại sao Liễu gia lại muốn gϊếŧ ta?
Đường Phong tiếp tục truy vẫn hỏi.
- Điều này ta cũng không rõ, ta chỉ biết, một khi ngươi chết đi thì Thiên Tú cũng xong đời!
Liễu Nguyên khóc lóc kể lể:
- Mau đưa thuốc giải cho ta đi, ta chỉ biết được bấy nhiêu đó thôi.
Đường Phong gật gật đầu:
- Thuốc giải đúng là có, nhưng ta vẫn chưa kịp điều chế!
- Ngươi…. Gạt ta!
Ánh mắt Liễu Nguyên trong nháy mắt tràn ngập vẻ oán độc.
Đường Phong một cước đạp hắn ngã xuống đất, hung hăng phun hai ngụm nước bọt lên mặt hắn:
- Gạt ngươi thì đã sao! Dù lão tử có thuốc giải cũng sẽ không đưa cho loại người như ngươi! Ngươi cứ chờ chảy hết máu mà chết đi!
Mất máu đến chết, đây đúng là kiểu chết khủng bố nhân tâm nhất.
- Ngươi…Tàn nhẫn lắm!
Liễu Nguyên oán độc vô cùng nhìn Đường Phong.
- Vẫn không bằng ngươi!
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Hơn nữa ngươi cũng có thể lựa chọn tự sát! Có điều thoạt nhìn ngươi hình như không có dũng khí này mà thôi!
Trường kiếm trong tay Liễu Nguyên, nếu hắn quyết tâm tự sát thật thì Đường Phong cũng sẽ không ngăn trở hắn. Nhưng hắn lại dùng kiếm ra sức đâm vào chân của mình.
Tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, trong phạm vi mười trượng đều bị máu tươi nhiễm đỏ, thẳng tới khi Liễu Nguyên trút hơi thở cuối cùng, hắn mới đình chỉ hành vi tự đả thương mình, hai mắt hãy còn mở to, hình dáng tựa như có chết cũng không nhắm mắt.
Cả quá trình Đường Phong đều đứng bên cạnh nhìn không bỏ sót đoạn nào, đợi đến khi Liễu Nguyên đã bất động mới lạnh lùng nói:
- Cứ yên tâm, ngươi sẽ không cô đơn lâu đâu. Không bao lâu nữa cả Liễu gia các ngươi cũng sẽ tới tìm ngươi!
Quay lại nhìn thi thể của Tần Tiểu Uyển, Đường Phong thở dài một tiếng, đường đời cũng như một ván cờ, một bước sai, toàn bộ đều sai. Nếu Tần Tiểu Uyển không nhìn lầm con người Liễu Nguyên, với tư chất của nàng ta, thành tựu ngày sau cũng sẽ không quá kém.
Nhưng việc đã rồi, Đường Phong nhìn thi thể của Tần Tiểu Uyển, lại không biết nên xử lý thế nào cho phải.
Đào hố chôn cất? Mình hiện giờ không có dụng cụ. Để yên ở đây thì Đường Phong lại có điểm không đành lòng, một mặt là do nữ nhân này mình cũng có quen biết, mặt khác, hắn cũng không muốn Tần Tiểu Uyển bị người khác phát hiện chết cùng một chỗ với Liễu Nguyên, bằng không Thiên Tú nổi giận san bằng Liễu gia rồi, hắn biết tìm ai để báo thù?
Thù! Phải do chính tay mình đi báo mới có kɧoáı ©ảʍ.
Đang lúc Đường Phong cảm thấy khó xử, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng tay áo phần phật từ xa truyền tới.
Có người tới đây! Hơn nữa lại là cao thủ! Đường Phong kinh hãi, không còn hơi sức quản chuyện khác, vội thu người nấp sau một thân cây.
Tốc độ của người đang tới vượt xa tượng tượng của Đường Phong, hắn vừa mới nấp xong, một cỗ kình phong đã lướt qua trên đỉnh đầu, một đạo nhân ảnh lướt qua dưới ánh trăng chợt lóe.
Thân ảnh vừa lướt qua cực nhanh, hơn nữa cũng ckhông chú ý đến mình, xem ra không phải nhằm vào mình.
Đường Phong vừa mới trầm tĩnh lại, trên đỉnh đầu lại có thêm một cỗ kình phòng, đạo nhân ảnh thứ hai ẩn vào trong tầm mắt Đường Phong, người này là nữ nhân, mái tóc đen nhánh phiêu tán trên không trung, mũi chân điểm nhẹ lên nhánh cây, thân thể đã lướt xa vài chục trượng, chỉ có điều trước khi rời đi, nàng ta chẳng biết là hữu ý hay vô ý liếc mắt nhìn qua Đường Phong một cái.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng, cao ngạo cúi đầu nhìn chúng sinh, lại có một loại yên lặng mà băng lãnh cự tuyệt tất cả.
Hai đạo nhân ảnh, một trước một sau, bất quá chỉ trong nháy mắt tất cả đều biến mất.