Chương 19: Vũ phiên tiên
Sau khi nhìn thấy Tần Tiểu Uyển một khắc trước vẫn còn vui vẻ, tràn ngập khát khao về tương lai cứ thế chết trước mặt mình, Đường Phong đã hoàn toàn phẫn nộ rồi.Không phải vì Tần Tiểu Uyển, mà là vì hành động của Liễu Nguyên!
Tim người cũng là máu thịt hình thành, thế nên máu của con người đều là máu nóng. Một nam nhân sau khi nhẹ nhàng làm ra loại sự tình khiến nhân thần cộng phẫn như thế, vẫn điềm nhiên như không có gì lục lọi trên thân người chết, kia lại là người đã từng hắn có mối quan hệ xá© ŧᏂịŧ giao thoa, mang trong người cốt nhục của hắn. Chẳng lẽ máu chảy trong người hắn là máu lạnh hay sao? Lẽ nào hắn không có một chút áy náy nào?
Từng bước từng bước tiến về phía trước, mỗi một bước đi, phẫn nộ của Đường Phong lại dâng lên một tầng, thẳng đến khi đã đi tới bên cạnh Tần Tiểu Uyển, nhìn vào vũng máu tươi lênh láng trên đất, phẫn nộ của Đường Phong đã dâng lên tới đỉnh điểm, chỉ cần một mồi lửa là có thể hoàn toàn kích ngòi nổ.
Tuy Tần Tiểu Uyển có kết cục hôm nay cũng có thể nói là do gieo gió gặt bão, nhưng nàng nói sao đi nữa vẫn chỉ là một đứa trẻ mới mười lăm tuổi đầu, là người đã lớn lên cùng Đường Phong.
Từ bé đến lớn đều sống tại Thiên Tú, không hiểu nhân tâm hiểm ác, lòng người dễ thay đổi! Suy nghĩ cũng như một tờ giấy trắng, chính Liễu Nguyên đã viết nội dung lên đó cho nàng.
Cũng như Đường Phong đã từng nói với Tần Tiểu Uyển, dù là một vật vô tri, sớm chiều bên nhau suốt mười mấy năm cũng sẽ nảy sinh chút tình cảm, huống hồ gì lại là một người sống sờ sờ ra đó?
- Tại sao lại gϊếŧ cô ta?
Đường Phong kềm chế phẫn nộ trong lòng, nâng mắt lên âm trầm nhìn vào Liễu Nguyên mà hỏi.
Hai con ngươi đỏ như máu nổi bật trong đêm den, giống như ác ma muốn cắn người, Liễu Nguyên không nén nổi hoảng sợ liền lùi về sau hai bước, đột nhiên lại nhớ tới thực lực của kẻ trước mặt không được bao nhiêu, không khỏi bỏ được gánh nặng trong lòng nói:
- Ta không biết ngươi nghe được bao nhiêu, nhưng nếu ta không gϊếŧ nàng thì kẻ phải chết sẽ là ta.
- Đây là nguyên nhân khiến ngươi ra sức hạ thủ? Là lý do để đâm hai kiếm lên người nữ nhân một mực yêu thương mình hay sao?
Đường Phong nhìn hắn đầy vẻ khinh thường nói:
- Ngươi không xứng là nam nhân!
Liễu Nguyên lau sạch trường kiếm trên tay, vẻ mặt lộ ra biểu tình không sao cả mà nói:
- Như vậy không phải rất tôt sao? Trước khi ra tay gϊếŧ nàng đã khiến nàng hôn mê đi, ít nhất nàng cũng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì, ngươi nhìn xem, nàng hiện tại giống như đang ngủ mà thôi, có thể rời khỏi thế giới này không mang theo bất kỳ đau đớn gì, không phải cũng là một chuyện rất tuyệt vời hay sao?
Đường Phong lãnh đạm nói:
- Vậy chẳng phải cô ta nên cảm tạ ngươi mới đúng?
Liễu Nguyên gõ nhẹ vào lưỡi kiếm nói:
- Nàng không có cơ hội, ta sẽ không trách nàng. Nhưng ngươi vẫn còn có cơ hội nói tiếng cám ơn với ta, bởi vì ta cũng sẽ cho ngươi chết đi trong tình trạng không có bất kỳ đau đớn nào.
Đường Phong cười lạnh hai tiếng:
- Ngươi cảm thấy mình có cơ hội sao?
- Ha ha, gϊếŧ ngươi bất quá chỉ là vung tay một cái mà thôi….
Liễu Nguyên nói xong lập tức biến sắc, trở nên kinh ngạc không hiểu nổi, hai chân của mình cư nhiên không thể khống chế mà run lên, Liễu Nguyên nghĩ muốn khống chế loại run rẩy này, lại phát hiện căn bản chỉ là phí công vô ích, chẳng những không thể ngừng lại, hơn nữa càng run dữ dội hơn.
Mới chưa tới mười giây, Liễu Nguyên đã không kìm lòng nổi mà nâng chân phải của mình cao lên, sau đó hung hăng đạp xuống đất, chân trái cũng làm tương tự, mỗi lần lòng bàn chân và mặt đất mạnh mẽ va chạm với nhau, Liễu Nguyên liền cảm giác được toàn thân đều thoải mái.
Trong lúc nhất thời, Liễu Nguyên liền giống như bị động kinh vậy, không ngừng nhảy lên nhảy xuống tại chỗ.
- Ngươi…Ngươi đã làm gì ta?
Tuy không thể khống chế hai chân, nhưng đầu óc của Liễu Nguyên vẫn còn tỉnh táo.
- Ngươi biết hạ độc, lẽ nào ta không biết?
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nhìn một tên hề không ngừng nhảy nhót, trong mắt ẩn chứa hàn ý.
- Ngươi động thủ khi nào? Ngươi căn bản không có cơ hội!
Trong lòng Liễu Nguyên một trận rối bời, rồi như bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Chẳng lẽ là ban ngày?
- Ngươi không cần phải biết!
Đường Phong ung dung khoanh tay đứng một bên xem màn kịch hay. Đệ tử Đường Môn một khi ra tay hạ độc, nếu còn có thể bị người khác phát hiện được thì đúng là chuyện cười hiếm thấy.
Ống đồng của Đường Phong đưa cho Tần Tiểu Uyển và Liễu Nguyên đã được ngâm qua hai loại nước thuốc khác nhau. Nếu chỉ chạm vào một cái thì căn bản không có việc gì, nhưng một khi đã chạm vào hai cái thì dược vật lưu lại trên ống đồng sẽ biến thành độc dược.
- Ngươi có muốn biết loại độc này tên gọi là gì không?
Đường Phong nhìn Liễu Nguyên nói vẻ trêu chọc.
Hai mắt Liễu Nguyên phun ra lửa giận trừng mắt nhìn Đường Phong, nhưng hắn hoàn toàn không khống chế được thân thể, hai chân càng không ngừng đạp mạnh xuống đất, lúc mới đầu còn chưa có cảm giác gì, chính là mỗi lần đạp xuống một cái đều có cảm giác rất thoải mái, nhưng dần dần, hai chân bắt đầu truyền tới đau đớn, sau đó lan lên tới bắp chân.
Đây cũng là chuyện bình thường, mỗi lần dậm chân xuống Liễu Nguyên cơ hồ đều dùng hết toàn lực, dù thân thể có làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi.
Hắn nghĩ muốn tác động cương khí của bản thân, nhưng căn bản là có lòng mà không có sức.
- Mỗi một loại độc dược đều có một tên gọi ôn nhu mỹ lệ.
Thanh âm nhàn nhạt của Đường Phong truyền vào tai Liễu Nguyên lại thành âm trầm khủng bố :
- Cũng như nấm mọc trên núi vậy, màu sắc càng sặc sỡ thì độc tính càng mạnh.
- Loại dược này tên là Vũ Phiên Tiên, nghe có phải rất đẹp không?
Đường Phong đi vòng quanh Liễu Nguyên, chậm rãi giải thích:
- Người nào sau khi trúng độc này đều muốn nhảy múa, thật ngại quá, động tác múa của ngươi đúng là quá xấu, không khơi dậy hứng thú của ngươi xem được.
- Rốt cuộc là ngươi muốn gì?
Liễu Nguyên cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn thật sự không rõ người này rốt cuộc có dụng ý gì, nhưng dựa vào việc hắn không gϊếŧ mình ngay lập tức chứng tỏ mình vẫn còn khả năng thương lượng cùng với hắn :
- Muốn tiền sao? Chỉ cần ngươi tha cho ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta cũng có thể đưa cho ngươi.
Đường Phong dựng thẳng ngón giữa lên:
- Ta không cần tiền của ngươi.
- Vậy ngươi muốn gì? Cứ nói ra, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ đáp ứng ngươi.
Liễu Nguyên cảm thấy hai chân của mình lúc này đây vô cùng đau đớn, nhưng lại không nhịn được mà tiếp tục đạp xuống đất, thực sự là đau đến khoái hoạt.
- Ta muốn mạng của ngươi!
Thanh âm của Đường Phong đột nhiên trở nên lãnh lệ :
- Đã trúng Vũ Phiên Tiên, xương cốt của ngươi sẽ trở nên giòn hơn, để càng lâu thì càng giòn. Nhất định sẽ có lúc ngươi tự đạp gãy cả hai chân của mình, nhưng đó cũng chưa phải ác mộng của ngươi đã kết thúc, mà là ngược lại, ác mộng thật sự chỉ mới bắt đầu mà thôi! Ngươi sẽ càng không ngừng nện hai chân đã chân gãy của mình xuống đất, bởi vì như vậy sẽ khiến ngươi cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thẳng tới khi máu trong người ngươi đã chảy hết, thân nhiệt dần trở nên lạnh lẽo.
- Ta không muốn!
Liễu Nguyên lộ ra thần sắc kinh hãi, lớn tiếng gào lên.
- Đã muộn rồi!
Đường Phong đứng bên cạnh lắc đầu :
- Từ thời điểm ngươi xuống tay với ta thì tất cả đã muộn rồi!
Thà rằng chọc Diêm Vương, cũng không trêu vào Đường Môn lang! Bất luận là kẻ nào dám có can đảm gây bất lợi cho đệ tử Đường Môn, đều sẽ chết không toàn thây.
- Ta hạ thủ với ngươi lúc nào? Có phải ngươi nhìn lầm người hay không?
Liễu Nguyên nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai chân của hắn đã đau thấu xương, cảm giác xương chân cũng bắt đầu rạn nứt, nhưng căn bản không thể khống chế được.
- Ngươi quên bốn ngày trước đã hạ độc thủ với ta rồi sao?
Đường Phong cười lạnh một tiếng :
- Sao quên nhanh vậy ?
Hai mắt Liễu Nguyên nháy mắt liền trừng lớn, giống như gặp quỷ giữa ban ngày, tay run run chỉ vào Đường Phong nói:
- Ngươi là… Ngươi là Đường Phong? Không thể nào, ngươi không thể nào là Đường Phong được!