Anh Đến Cùng Rạng Đông

Chương 30

Đôi chân kia

không

ngừng dẫm lên chân

anh, nhưng vì

không

đi

giày nên

không

hề cảm thấy đau, mềm mại như

đang

đi

trong lòng

anh

vậy, mang theo

một

chút trêu trọc

anh.

Tưởng Xuyên

một

tay ôm eo

cô,

một

tay giữ ót

cô, hơi nghiêng đầu sang

một

bên, thay đổi phương hướng tấn công, ngậm lấy môi



mà cắи ʍút̼, cảm thấy vô cùng say mê, nhất thời

không

thể buông ra được.

Tần Đường tóm lấy tay

anh, liền sờ đến

một

chất lỏng dinh dính, kinh sợ nhận ra đó là máu của

anh.

Đầu ngón tay hơi run lên, quên cả phản kháng.

Chỉ trong chớp mắt, hơi thở cuối cùng cũng bị

anh

nuốt trọn.

Thân thể mềm nhũn bị kẹp giữa vách tường và thân hình rắn chắc của Tưởng Xuyên.

Ngay vào giây phút



cho rằng mình sắp ngất vì thiếu

không

khí,

anh

rốt cuộc buông



ra.

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn

cô, đôi mắt đen nặng nề, hơi thở gấp gáp, khàn giọng

nói: “Sao

không

thở?”

Mặt Tần Đường đỏ bừng, đôi mắt ướŧ áŧ như nước, gấp gáp hít đầy phổi bầu

không

khí tươi mới.

Tưởng Xuyên nắm cằm

cô, nâng mặt



lên, Tần Đường nhìn về phía

anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

không

phải



không

thở, mà là



không

muốn phối hợp.

Tưởng Xuyên cắn môi dưới, nhìn



chằm chằm

một

lúc. Tần Đường bị

anh

nhìn đến buồn phiền, giơ tay phải lên.

Tưởng Xuyên bắt được cổ tay

cô: “Muốn đánh sao?”

Tần Đường cắn môi, cả giận

nói: “Lần này là

anh

bắt nạt tôi!”

anh

ấn tay



lên eo mình, “Muộn rồi, lần trước

đã

cho em cơ hội.”

Tần Đường ngẩn ra

một

chút, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở bệnh viện, sau khi

anh

khẽ hôn



một

cái,



có giơ tay lên nhưng lại

không

đánh xuống, sau đó

anh

cũng

không

đầu

không

đuôi

nói

câu đó, nhưng lúc đó



còn

đang

phiền loạn nên

không

chú ý đến hàm ý trong câu

nói

đó.

Bây giờ,



đã

hiểu



rồi.



cắn môi, trầm mặc

không

nói.

Tưởng Xuyên cúi đầu, giọng

nói

cực thấp: “Bây giờ đánh,

đã

không

kịp nữa rồi.”

anh

biết hai người

không

phải người của cùng

một

thế giờ,

anh

cũng

đã

từng có giây phút kiềm chế, do dự, nên nếu lúc đó



thực

sự

đánh,

anh

nhất định

sẽ

bóp nát cái ý nghĩ kia.

Nhưng giờ phút này….

Có đánh

anh

cũng

không

tỉnh lại được nữa rồi.

Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt

cô, tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của

cô, nâng chân phải



lên.

Chân



rất trắng, tiêm gầy xinh đẹp, móng chân màu nhàn nhạt, đầu ngón chân mượt mà xinh xắn.

Tần Đường hơi rụt chân lại, lại bị

anh

cậy mạnh giữ lạ, bàn tay to rộng nắm lấy toàn bộ bàn chân

cô, trong nháy mắt mặt



liền đỏ bừng, xấu hổ

nói: “anh

đừng……..bẩn…..”

anh

như

không

hề nghe thấy, cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn của

cô, ngón tay thô ráp sờ sờ lòng bàn chân

cô, vuốt nhe

một

lượt,

nói: “Đừng nhúc nhích, để

anh

xem có bị thương

không?”

Chưa từng có người đàn ông nào nắm bàn chân của mình như vậy, Tần Đường cảm thấy vô cùng thẹn thùng, lại hơi ngứa ngứa, đầu ngón chân theo bản năng cuộn tròn lại.

Tưởng Xuyên cười thành tiếng,

không

thấy có miệng vết thương, liền buông chân



ra.

Tưởng Xuyên nhặt túi xách

trên

mặt đất lên đưa cho

cô.

“Về thôi.”

Tần Đường thấy

anh

lại gần, lập tức lấy tay che ngực: “Tôi tự

đi.”

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn chân

cô,

không

nhiều lời, trực tiếp bế ngang



lên, Tần Đường giãy dụa đá chân, thẹn quá hóa giận trừng

anh: “Tôi

nói

tôi tự

đi!”

“Đừng ra vẻ.”

anh

ôm chặt

không

buông.

“........”



nháy mắt liền an tĩnh lại.

anh

ôm



đi

một

đoạn đường, Tần Đường đột nhiên hỏi: “Tưởng Xuyên,

thật

ra

anh

là ai?”

Triệu Kiến Hòa, Tào Thịnh, Tào Nham…..

Những người này đều có gút mắc với

anh, lần trước là ở Du Lâm, lần này là ở Bắc Kinh, giống như

anh

có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào vậy.

trên

người

anh

dường như có rất nhiều bí mật, Tần Đường nhìn

không

thấu.

Bước chân Tưởng Xuyên hơi khựng lại, cúi đầu nhìn

cô: “Em thấy

anh

là người xấu?”

Tần Đường lắc đầu: “anh

không

phải.”

anh

không

phải.

anh

là người phụ trách của tổ chức nghĩa công, rất nhiều trẻ con vùng núi đều nhận

sự

giúp đỡ từ

anh,

anh

là người báo án chuyện Triệu Kiến Hòa lợi dụng quỹ công ích để rửa tiền.

Tuy

anh

đối xử với



có chút hư hỏng, nhưng từ trong xương cốt

thật

sự

là chính khí.

Tưởng Xuyên cười: “Vậy là được rồi.”

“anh

là cảnh sát sao?”

Bước chân

anh

dừng hẳn lại: “không

phải.”

“Nằm vùng?”

“không

phải.”

“......”

anh

không

muốn

nói, nên Tần Đường cũng

không

hỏi nữa.

đi

đến con đường lúc nãy chạy qua, giày cao gót của



vẫn còn ở chỗ cũ,



nói: “Để tôi xuống, tôi

đi

giày rồi tự

đi.”

Tưởng Xuyên thả



xuống, Tần Đường

đi

giày xong, quay đầu lại nhìn

anh, phát

hiện

máu

trên

cánh tay

đã

dây cả lên người

cô, khiến cho cả hai người đều trở nên vô cùng chật vật.



chỉ vào cánh tay

anh: “anh

có muốn

đi

bệnh viện trước

không?”

Tưởng Xuyên tỏ vẻ

không

sao: “anh

về thay quần áo rồi đưa em về.”

“Vậy tay

anh

thì

sao?”

“Đưa em về xong

thì

xử lý.”

“Xử lý trước

đi.”



kiên trì

nói: “Thời tiết nóng, rất dễ nhiễm trùng.”

Tưởng Xuyên nhìn



cười cười, kéo



lại gần: “Nghe lời.”

…….

Nơi này cách nhà nghỉ

không

xa, Tưởng Xuyên dẫn



đi

bộ

một

đoạn liền trở lại nhà nghỉ.

Tần Đường đứng ở cửa phòng của

anh, trong phòng chỉ có

một

cái cửa sổ bé xíu,

không

có điều hòa, chỉ có

một

cái quạt cây

nhỏ,

một

tủ quần áo, buồng vệ sinh cũng

nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đơn sơ.



hỏi: “anh

ở chỗ này?”

Bây giờ Bắc Kinh

đang

trong thời kỳ nóng nhất,

không

khí trong phòng

không

lưu thông được khiến căn phòng trở nên bí bách. Tưởng Xuyên ừ

mộttiếng, cởϊ áσ ra, từ dây thép chăng ngang ở góc tường lấy

một

cái quần tứ giác màu đen xuống, để cửa phòng mở,

nói

với

cô: “Em vào ngồi

một

chút

đi.”

Tần Đường gật đầu,

Buồng vệ sinh nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy.

Tần Đường ngồi

trên

giường nhìn về phía góc tường, ở đó treo hai cái áo phông, mấy cái quần tứ giác, đều là màu tối.

Phía trước cái quần, khối vải bọc, thực

sự

rất lớn…..

Tiếng nam nữ vui đùa từ cách vách truyền tới,

không

đến

một

lát sau liền thay đổi phong cách, Tần Đường đương nhiên biết thanh

âm

đó là cái gì, có chút đứng ngồi

không

yên, lỗ tai đỏ lên.

đang

muốn đứng dậy xuống lầu, Tưởng Xuyên

một

thân sạch

sẽ

thoải mái

đi

ra, tùy tay lau người, vết chém

trên

cánh tay

đã

được rửa sạch

sẽ, để lại

một

miệng vết thương sẫm màu,

không

thấy chảy máu nữa.

Tần Đường cắn môi, “Xong rồi sao?”

không

có tiếng nước, Tưởng Xuyên cũng nghe được

âm

thanh của phòng bên cạnh,

anh

ném khăn tắm trong tay xuống, nhìn về phía

cô, nhướng mày

nói: “Em rất sợ ở

một

mình với

anh?”

Tần Đường: “không

có.”

Tưởng Xuyên

đi

đến trước mặt

cô, nhéo lỗ tai

cô, cười ra tiếng.

Tần Đường cứng đờ, chỗ bị

anh

nhéo bắt đầu nóng lên, lập tức đứng dậy

đi

về phía cửa: “Tôi chờ

anh

dưới lầu.”

nói

xong liền mở cửa nhanh chóng

đi

ra ngoài.

Tưởng Xuyên

không

ngăn quản, chỉ nhìn theo, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.

………

Tưởng Xuyên đưa Tần Đường đến dưới lầu chung cư.

Tần Đường đứng yên trước mặt

anh, ngửa đầu nhìn: “Tưởng Xuyên.”

“Ừ.”

“Tôi

không

nghĩ

nói

chuyện

yêu

đương với

anh.”

Mặt

anh

hơi cứng lại, hạ mắt nhìn: “Vì sao?”

anh

cảm giác được,



không

phải

không

có chút cảm giác nào với

anh.

Vì sao ư? Tần Đường cúi đầu nhìn mũi chân mình,

nhỏ

giọng

nói: “không

vì sao cả. Chỉ đơn giản là

không

nghĩ đến thôi.”

Tưởng Xuyên khẩn trương nhìn

cô: “Bởi vì gần đây

anh

liên tục gặp phải rắc rối?”



không

nói

chuyện.

Tưởng Xuyên tiến lên

một

bước: “Hay là em vẫn

không

tin

anh?”



ngẩng đầu, bị bức đến vội, mới

nói: “Ừ, tôi

không

muốn chọc tới phiền phức.”

Ánh mắt đen của Tưởng Xuyên liền trở nên nặng nề, im lặng nửa ngày, mới vuốt tóc



nói: “Đừng lo,

anh

sẽ

xử lý tốt.”

Tần Đường nhìn ánh mắt kiên định của

anh, có chút hoảng hốt.

Tưởng Xuyên cũng

không

ép

cô, hôn

nhẹ

trên

trán



một

cái.



cũng

không

tránh.

“anh

đi

đây.” Tưởng Xuyên buông



ra, “Có việc

thì

gọi điện cho

anh.”

Tần Đường nhìn

anh

nhanh chóng rời

đi, xoay người trở về.

Vừa về đến nhà, điện thoại liền đổ chuông.

Là Chu Kỳ gọi.

“Chị An An, hôm nay chị

không

tới thăm em.”

“Chị xin lỗi……” Tần Đường giải thích, “Hôm nay chị có chút việc, ngày mai rảnh

sẽ

tới thăm em.”

“Được rồi.” Chu Kỳ có chút mất mát

nói, “Em ở bệnh viện rất chán. Bọn họ có tới thăm em vài lần, nhưng hôm nay lại chẳng có mấy người, ngay cả chị mỗi ngày đều tới cũng

không

tới.”

Tần Đường cười: “Ngày mai chị nhất định

sẽ

đến, được chưa?”

thật

vất vả mới dỗ được Chu Kỳ, Tần Đường mới về phòng tắm rửa. Sữa tắm màu nhũ ở trong lòng bàn tay nhanh chóng bông lên,



nhìn chằm chằm hoa văn cách tang

trên

mu bàn tay mình.

Hình xăm này là năm



18 tuổi, Trần Kính Sinh dẫn



đi

xăm.

Trần Kính Sinh thích vận động cảm giác mạnh, là

một

tay đua xe moto, mỗi năm đều tham gia các cuộc đua xe lớn

nhỏ. Xe máy là

anh

dạy



đi.

Vết thương

trên

tay là do ngã xe mà thành, sau khi lành liền để lại

một

vết sẹo rất xấu, khi đó



còn

nhỏ

tuổi,

yêu

cái đẹp, khóc mãi

không

thôi, cảm thấy vết sẹo kia

đã

phá hỏng vẻ đẹp của mình.

Trần Kính Sinh dẫn



đến cửa hàng xăm,



chọn hình xăm hoa cách tang.

Xăm hình còn đau hơn trong tưởng tượng của



rất nhiều.

Nhưng, nhìn vết sẹo

trên

tay được che lại,



cảm thấy đau cũng đáng.

Trần Kính Sinh……..

Là chết

trên

đường đua.

……

Tần Đường nhìn bản thân mình trong gương, tay vuốt ve xoa bọt xà phòng lên vai.

Người phụ nữ trong gương vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Có chút xa lạ.

Tần Đường nhanh chóng di chuyển ánh mắt, cọ rửa sạch

sẽ

cơ thể.



ném chiếc váy dính máu của Tưởng Xuyên vào thùng rác.

…….

Tưởng Xuyên đến bệnh viện tìm Tào Thịnh, thuận tiện xử lý miệng vết thương. Vốn đây chỉ là vết thương

nhỏ, nhưng do trời nóng, nếu

không

xử lý tốt

sẽ

bị nhiễm trùng.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương,

anh

ở dưới lầu bệnh viện chờ Tào Thịnh.

Tào Thịnh

đi

tới, ném cho

anh

một

chiếc chìa khóa xe mới: “Đổi chiếc khác này.”

Tưởng Xuyên nhận lấy: “Thế nào rồi?”

“Việc này thực

sự

gây náo loạn

không

nhỏ. Trước khi chúng tôi

đi

đã

có người qua đường báo cảnh sát, cũng may mà chúng tôi

đang

ở gần đó nên mới tới kịp.” Sắc mặt Tào Thịnh trở nên

âm

trầm: “Lá gan bọn họ cũng

thật

lớn.”

Tưởng Xuyên

không

tỏ thái độ gì: “Tiếp theo

thì

sao?”

anh

chỉ quan tâm liệu Tần Đường có bị liên lụy hay

không

mà thôi.

Tào Thịnh: “Sau chuyện này, bọn họ hẳn là

sẽ

an tĩnh

một

khoảng thời gian, ít nhất trước khi buổi đấu giá kết thúc, bọn họ

sẽ

không

hành động thiếu suy nghĩ nữa.”

“Ừ.” Tưởng Xuyên châm thuốc, “Ở buổi đấu giá giá cao nhất tôi có thể ra là bao nhiêu?”

“100 vạn.”

“không

thể hơn?”

Tào Thịnh nhìn về phía

anh: “anh

muốn làm gì?”

Tưởng Xuyên: “Khối ngọc thạch kia, tôi muốn.”

“Nhỡ có người nâng giá

thì

sao?” Tào Thịnh nhíu mày, “không

được.”

Số tiền quá lớn, bọn họ

không

thể làm chủ được, mà phía

trên

cũng chưa chắc

đã

phê duyệt.

Tưởng Xuyên hút thuốc: “anh

nghĩ cách

đi, tôi

đi

trước.”

…..

Mấy ngày nay, Tần Đường vẫn

đi

quỹ công ích như cũ, chỉ còn nửa tháng nữa là buổi đấu giá bắt đầu rồi.

Rất nhiều công việc vẫn chưa chuẩn bị xong,



có chút bận.

Hôm nay



vẫn bận đến tận tối như cũ, Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài nhìn

một

lát rồi

đi

vào.

Chu Đồng kêu lên: “Chị Tần Đường, có người tìm chị kìa!”