Tưởng Xuyên ngồi bắt chéo chân trong phòng khách, xuyên qua cửa kính, nhìn về phía Tần Đường
đang
bận rộn bên ngoài. Hôm nay
cô
lại mặc
mộtchiếc váy dài
không
tay màu đỏ rực, cổ áo hình chữ U lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, cần cổ thon dài tuyệt đẹp, thân hình yểu điệu, mỗi bước
đi
đều uyển chuyển như
đang
khiêu vũ.
Chu Đồng mang cafe vào, cũng hỏi xem Tưởng Xuyên còn cần gì
không.
Tưởng Xuyên: “không
cần, gọi Tần Đường giúp tôi là được rồi.”
“Ồ……...được ạ.”
Chu Đồng bước ra ngoài,
nói
nhỏ
bên tai Tần Đường: “Chị Tần Đường, vị tiên sinh kia bảo chị qua ạ.”
Lông mi Tần Đường hơi động
một
chút,
nói: “không
cần quan tâm đến
anh
ta. Em cứ bận việc của em
đi.”
Chu Đồng chớp chớp mắt, cảm thấy có điểm
không
thích hợp. Chị Tần Đường từ khi nào lại đối xử với người khác
không
chút khách khí như vậy chứ? Tuy bình thường bên ngoài chị ấy thường tỏ ra lãnh đạm, nhưng từ trong xương cốt vẫn luôn toát ra vẻ ôn như. Ngoài lạnh trong nóng chính là chị ấy.
Có mấy vị nhân viên lớn tuổi
không
ngừng đến hỏi ý kiến Tần Đường…
“Đường Đường, bài diễn văn có cần người chuẩn bị bản thảo sẵn
không?”
“không
cần, cháu
sẽ
tự chuẩn bị ạ.”
“Đường Đường, có rất nhiều doanh nhân muốn tham gia, bọn họ hỏi có thể tăng thêm danh ngạch
không, điện thoại cũng vì vậy mà sắp bị bọn họ gọi đến phát hỏng rồi. Đây là
một
số doanh nhân có thành ý
không
tồi, cháu thử xem qua
một
chút
đi, nếu được bác
sẽ
gọi điện lại cho bọn họ.”
“Được ạ.”
Lão Viên
đi
tới, đưa cho
cô
một
phần văn kiện: “Đường Đường, đây là danh sách người dẫn chương trình dự tuyển, cháu xem
đi.”
Tần Đường nhận lấy, nhìn lướt qua,
nói: “Tại sao đều là mấy người dẫn tiết mục thôi thế này? Trực tiếp mời đấu giá viên
đi.”
“Nhưng mấy buổi đấu giá trước kia đều là do những người này làm chủ trì.”
Tần Đường
nói: “Đó là trước kia. Hoạt động lần này rất lớn, rất nhiều người nổi tiếng xuất
hiện, truyền thông phóng viên cũng tới,
không
cần thiết phải mời loại dẫn chương trình như thế này. Phí dụng mời bọn họ dẫn quá cao, bỏ ra số tiền lớn như vậy còn
không
bằng mời thẳng đấu giá viên chuyên nghiệp, có thể hoạt động linh hoạt
một
chút là được, số tiền dư ra cũng đủ để chúng ta làm rất nhiều việc khác rồi.”
“Ừ, cháu
nói
cũng đúng. Là bác
không
suy xét chu toàn.”
Tần Đường cúi đầu nhìn số liệu giá đấu thầu mới nhất, số lượng nhiều, con số lớn.
Chống cằm nghĩ nghĩ
một
lát, liền gọi lại lão Viên: “không
được,
không
đủ người rồi, bác tìm công ty bán đấu giá
đi.”
Lão Viên nhìn theo, cũng suy nghĩ
một
lát rồi
nói: “Được, nghe cháu. Bác
sẽ
đi
liên hệ bây giờ.”
Tần Đường gật đầu ừ
một
tiếng rồi lại tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Trong lúc đó,
không
ngừng có người gọi tên
cô.
“Đường Đường…….”
“Chị Tần Đường……..”
“Đường Đường………”
“Đường Đường……….”
Tần Đường đầu cũng
không
nâng,
cô
đang
so sánh mấy công ty chuyên phục vụ lĩnh vực đấu giá này.
“Đường Đường.”
một
tiếng
nói
trầm thấp lười biếng vang lên ngay
trên
đỉnh đầu.
“Chuyện gì…..” Tần Đường trả lời theo bản năng,
một
bàn tay đàn ông dài rộng chống phía bên phải bàn làm việc của
cô, hơi thở nam tính bủa vây,
côlập tức ngẩng đầu lên, đầu liền đập vào khuôn ngực rắn chắc của Tưởng Xuyên, vang lên
một
tiếng bịch
nhẹ, cổ lập tức rụt lại phân nửa, rồi mới xoay người ngẩng đầu lên.
Tưởng Xuyên hất cằm chỉ về phía đống giấy tờ
trên
bàn
cô, nhắc nhở: “Bây giờ là 7h40’, em để
anh
chờ 3 tiếng rưỡi rồi.”
Tần Đường nhìn đồng hồ, lúc này mới nhận ra thời gian
đã
trôi qua lâu như vậy rồi.
Chợt nhớ tới câu
nói
“Đường Đường” kia của
anh,
cô
đột nhiên cảm thấy có chút đắng chát, “Tôi
không
để ý thời gian.”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn
cô: “đi
ăn cơm trước
đi.”
Chu Đồng ở bên cạnh nghe vậy liền chen vào
nói: “Cái kia…….cơm hộp
đã
mang tới rồi ạ.”
Tần Đường mím môi,
đang
suy nghĩ còn Tưởng Xuyên
thì
sao, lại nghe Chu Đồng
nói
tiếp: “Em cũng
đã
gọi
một
suất cho vị tiên sinh này.”
Tưởng Xuyên cười: “Cảm ơn.”
Tần Đường liếc nhìn
cô
ấy
một
cái, Chu Đồng chớp chớp mắt, chạy
đi
lấy cơm hộp, “Em mang tới phòng khách cho hai người.”
……..
Cơm hộp chỉ đơn giản có hai món mặn
một
món chay, thêm
một
quả trứng rán và
một
phần canh xương sườn rong biển.
Tần Đường và Tưởng Xuyên mặt đối mặt ăn cơm,
cô
hỏi: “anh
tìm tôi có chuyện gì?”
Tưởng Xuyên ngước mắt nhìn
cô: “không
có chuyện gì
thì
không
thể tìm em à?”
“.......Cũng
không
phải.”
cô
cắn
một
miếng rong biển, lời
nói
trong miệng trở nên hàm hồ.
Lúc còn ở nghĩa trạm Tưởng Xuyên
đã
phát
hiện
ra Tần Đường thích ăn chay,
cô
ăn thịt
không
nhiều lắm,
không
những thế mỗi ngày còn ăn cả trái cây nữa. Những tiêu dùng mỗi ngày ở nghĩa trạm đều có hạn mức, khi
cô
còn ở đó
anh
đã
chi tiêu phóng khoáng, nhưng bọn họ vẫn theo thói quen tiết kiệm, bình thường vẫn mua rất ít hoa quả.
Sau khi Tần Đường
đi, nghĩa trạm thường xuyên có trái cây được mang đến, lúc đầu
anh
không
chú ý, sau đó mới phát
hiện
trái cây này là do Tần Đường mua, bởi vì dì Quế
sẽ
không
bao giờ bỏ ra hơn mười đồng chỉ để mua
một
cân táo.
Tưởng Xuyên gắp rong biển ở bát mình sang cho
cô.
Tần Đường ngốc, ngẩng đầu nhìn
anh: “anh
làm gì thế? Tôi có đủ rồi.”
“Ăn nhiều
một
chút.” Vóc dáng Tưởng Xuyên cao lớn, cho dù
đang
ngồi cũng vẫn cao hơn
cô
một
khoảng, cổ áo
cô
tuy
không
tính là trễ nhưng từ góc độ này vẫn có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của
cô, cũng lộ ra
một
đường khe lờ mờ. Tưởng Xuyên bất động thanh sắc di chuyển ánh mắt, “Gầy
không
nổi mấy lạng.”
“...........” Tần Đường cúi đầu nhìn bản thân mình.
cô
luôn cảm thấy rất hài lòng với vóc dáng của mình, đâu có gầy chứ.
Có qua có lại,
cô
đem miếng sườn của mình cho Tưởng Xuyên.
một
bát canh sườn tổng cộng cũng chỉ có vài miếng thịt,
cô
chỉ giữ lại
một
miếng cho bản thân.
Tưởng Xuyên nhìn
cô
chằm chằm
một
lúc, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
Gương mặt Tần Đường hơi nóng lên, vừa cúi đầu ăn cơm vừa lướt xem tin tức
trên
Wechat.
Ăn cơm xong, Tưởng Xuyên bắt đầu
nói
chuyện chính: “Cho
anh
vài tấm thiệp mời đấu giá.”
Tần Đường hỏi: “Muốn nhiều hay ít?”
Tưởng Xuyên: “6 tấm.”
“Được.”
cô
gật đầu, “Nhưng thiệp mời mấy hôm nữa mới có. Đến lúc đó
sẽ
đưa cho
anh.”
Tưởng Xuyên cầm thuốc lá
trên
tay, di động chợt vang lên,
anh
cúi đầu nhìn, đến cả nửa ngày sau mới ngẩng đầu nhìn Tần Đường
nói: “Khi nào đến trung tâm triển lãm đồ đấu giá,
anh
đi
với em.”
Tần Đường có chút kì quái nhìn
anh. Hội đấu giá từ thiện phần lớn khách mời đều
không
phú
thì
quý, đều là cá nhân hoặc xí nghiệp. Tưởng Xuyên là người phụ trách tổ chức nghĩa công, muốn đến tham dự buổi đấu giá cũng là điều bình thường, nhưng
anh
muốn xem hình chụp vật phẩm để làm gì?
anh
cũng đâu phải người mua.
“không
có tiền
thì
không
được xem sao?” Tưởng Xuyên ngậm thuốc trong miệng, nhìn
cô, tay khom lại châm thuốc.
Tần Đường: “........”
cô
hít sâu
một
hơi, “Tôi
không
hề có ý đó. Tôi chỉ là có chút tò mò
không
biết
anh
đến Bắc Kinh để làm gì. Đừng
nói
với tôi
anh
chán quá nên chạy tới đây để chơi.”
Chu Đồng ở bên ngoài gõ cửa.
Tần Đường quay đầu lại, vẫy tay với
cô
ấy.
Chu Đồng mang dưa hấu và táo
đã
cắt sẵn vào đặt
trên
bàn, sau đó liền
đi
ra ngoài.
“Có chút việc.” Tưởng Xuyên duỗi tay gạt tàn thuốc vào hộp cơm
không, thân thể hơi dựa ra đằng sau, thoải mái nhìn
cô, “Mấy năm nay tổ chức nghĩa công thu được
không
ít tiền quyên góp, nhưng so với những người mua trong buổi đấu giá này, con số thực
không
đáng
nói. Vừa rồi có người liên hệ với
anh,
nói
đồng ý bỏ tiền, muốn
anh
tham gia đấu giá.”
Tần Đường nhìn
anh, ăn ngay
nói
thật, “Vật phẩm đấu giá thấp nhất có giá là 50 vạn.”
Tưởng Xuyên: “........”
anh
nghẹn lời,
cô
dùng thái độ để xử lý chuyện công để
nói
chuyện với
anh, ý là cảm thấy ngay cả đồ có giá thấp nhất
anh
cũng
không
mua nổi?
Tần Đường nghiêm túc nhìn
anh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, bên trong
không
một
tia khinh miệt hay cười nhạo,
cô
đang
thực
sự
nghiêm túc
nóichuyện với
anh. Tưởng Xuyên nhìn
cô, cười
nhẹ: “Yên tâm, số tiền này
anh
vẫn bỏ ra được.”
Tần Đường cũng nhìn lại: “Chuyện này tôi còn phải thương lượng lại với người khác
một
chút, vì danh ngạch hữu hạn, trước đó
đã
cho thêm hai người rồi.”
Tưởng Xuyên mím môi, mày rậm nhíu lại, rít mạnh điếu thuốc.
cô
nhàn nhạt nhìn
anh.
Tưởng Xuyên liếʍ môi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Hừ, người phụ nữ này đúng là thù dai mà!
……
Buổi tối trở lại nhà nghỉ, Tào Thịnh gọi điện thoại tới: “Sao rồi?”
Nhà nghỉ là nơi ngư long hỗn tạp, giờ lại càng là giờ hoàng đạo, “gà” và khách đều tới chỗ này, xong xuôi liền
đi.
Cách vách, tiếng kêu dâʍ đãиɠ vang lên
không
ngừng.
Tưởng Xuyên sắc mặt
không
tốt, giơ chân đá mạnh vào tường, thanh
âm
bên kia liền dừng lại, sau đó là giọng
nói
hùng hổ của
một
người đàn ông: “CMN chứ, muốn chết à?”
Tưởng Xuyên cười lạnh.
Tào Thịnh ở bên kia hỏi: "Làm sao vậy? Chỗ
anh
có chuyện gì à?”
“không
có gì.” Tưởng Xuyên mặt
không
cảm xúc
nói, “Danh ngạch vẫn chưa có, cho tôi thêm mấy ngày nữa.”
Tào Thịnh có chút kinh ngạc: “Thế ư? Tôi còn tưởng việc này là chắc chắn luôn rồi chứ. Dù sao Tần Đường cũng là người dễ
nói
chuyện, hơn nữa trước đó lại còn ở nghĩa trạm
một
thời gian dài như thế…”
Từ cánh cửa gỗ cũ nát truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, Tưởng Xuyên nhíu mày, “Cứ như vậy
đã
nhé.”
Xong liền
đi
ra mở cửa.
một
người đàn ông béo ú, chỉ mặc quần đứng bên ngoài, biểu tình hung dữ.
Người đàn ông béo kia vừa nhìn thấy thân hình cao to của Tưởng Xuyên lập tức liền rụt người lại, đến rắm cũng
không
dám thả, cười cười
nói: “khôngcó gì,
không
có gì.”
nói
xong liền lập tức xoay người trở về phòng bên cạnh.
“Sao lại về nhanh vậy
anh?”
một
giọng nữ nũng nịu vang lên.
“Quên
đi,
không
quan tâm tới tên mãng phu đó nữa, chúng ta trở về tiếp tục.” Người đàn ông béo
nói.
Tưởng Xuyên dựa người vào thành giường, phòng bên
không
đến 5’ sau liền kết thúc.
anh
đứng dậy
đi
tắm, cả người sạch
sẽ
thoải mái nằm
trên
giường.
Đột nhiên trong đầu lại nhớ đến xương quai xanh tinh xảo trắng nõn của Tần Đường, cùng với phần bên dưới được cái váy đỏ ôm trọn lấy đường cong mượt mà, mềm mại mà no đủ…….
Chỉ mới tưởng tượng như vậy mà cả người
đã
khô nóng lên.
Trong bóng đêm,
anh
khẽ cắn môi, người phụ nữ
không
cho
anh
mặt mũi kia, sớm muộn gì
anh
cũng
sẽ
thu thập
cô
bằng đủ mới thôi!
……..
Tưởng Xuyên vào Tào Thịnh chia làm hai ngả, Tào Thình theo Khương Khôn, còn
anh
theo Triệu Phong.
Triệu Phong dường như
đã
thấy được
anh, nhưng
hắn
ta cũng
không
có hành động gì.
đi
theo Triệu Phong tới quỹ An Nhất, Tưởng Xuyên ngồi trong xe, liếc mắt ra bên ngoài liền thấy Tần Đường
đang
đứng trước mặt Hạ Tòng An, hai người đứng sát vào nhau, cùng nhau nhìn tập tài liệu
trên
tay, tay Hạ Tòng An vòng ra phía sau lưng
cô, chỉ chỉ vào chỗ nào đó
trên
văn kiện.
Ánh mắt Tưởng Xuyên
không
nóng
không
lạnh nhìn theo.
Triệu Phong vẫn ngồi ở
trên
xe, người
thì
không
xuống xe nhưng lại có
một
người đàn ông quần áo là lượt xuống
đi
về phía quỹ An Nhất.
Có người chạy tới
nói
gì đó với Tần Đường, Tần Đường
nói
thêm với Hạ Tòng An vài câu, rồi hai người mới tách nhau ra.
Cũng đúng, dù sao Tần Đường cũng
đã
từng gặp Triệu Phong,
hắn
hiện
tại
không
tiện lộ mặt trước mặt
cô.
Tần Đường
nói
chuyện với người đàn ông kia
một
lát, khẽ cười
một
chút, rồi tiễn người ra tận cửa.
Người đàn ông kia cầm lấy thiệp mời rồi lên xe.
Tưởng Xuyên vẫn nhìn về phía Tần Đường, nhưng
anh
đang
ngồi
trên
xe nên
cô
không
thấy
anh, rất nhanh liền xoay người lại, làn váy dưới ánh mắt trời tung lên thành
một
vòng cung đẹp đẽ, đẹp đến lóa mắt.
Triệu Phong lái xe rời
đi.
Tưởng Xuyên mím môi, rồi lái xe
đi
theo.
Nhìn Triệu Phong lái xe vào bãi đỗ của khách sạn, Tưởng Xuyên đỗ xe lại ven đường, hạ mí mắt, thấy Tào Thình
đang
ngồi xổm cạnh sạp báo bên đường hút thuốc liền rảo bước
đi
qua.
Tào Thịnh thấy
anh, cười, cho
anh
một
điếu thuốc.
Tưởng Xuyên nhận lấy, gài thuốc lên tai,
đi
tới sạp báo mua
một
chai nước khoáng, ngửa đầu uống cạn, sau đó ném chai rỗng
đi, “thật
đúng là cmn nóng!”
nói
xong liền lấy thuốc đưa lên miệng.
Tào Thịnh đứng lên, hất cằm chỉ về phía đối diện, “Qua bên kia
nói
chuyện.”
Hai người
đi
vòng đến đằng sau vườn hoa, Tào Thịnh
nói, “Tào Nham
nói
Triệu Kiến Hòa
đi
biên cảnh Vân Nam. Nhưng
hắn
ta rất cẩn thận, mỗi ngày chỉ nhậu nhẹt chơi bời, đến tối
thì
mềm nhũn. Nhưng……người bên đội phòng chống ma túy
nói
thấy
hắn
thường xuyên chạm mặt với
một
tên buôn thuốc phiện, e là
không
phải trùng hợp.”
Tưởng Xuyên trầm mặc
không
nói
chuyện.
Những chuyện này vốn dĩ
đã
chẳng còn liên quan đến
anh
nữa.
Nếu
không
phải Khương Khôn động tới tiền để quyên cho khu vùng núi đó, tìm tới quỹ An Nhất và Tần Đường, nhiệm vụ gì gì đó của Tào Thịnh,
anhđều
không
quan tâm.
anh
liếʍ răng cửa bật cười tự giễu.
Quỹ An Nhất thành lập nhiều năm, ở trong các quỹ từ thiện thanh danh rất tốt, chưa từng bị điều tra.
Khương Khôn nghĩ rất hay, muốn lợi dụng quỹ An Nhất và Tần Đường để đem tiền trong tay tuồn vào bên trong rửa sạch, vì dù sao cũng
không
điều tra đến quỹ An Nhất.
anh
từ
nhỏ
đã
được nhận
sự
trợ giúp của quỹ An Nhất, mà quỹ An Nhất lại được lập dưới danh nghĩa của Tần Đường. Tưởng Xuyên chợt nhớ tới đôi mắt trong vắt và ánh mắt đen láy kia, trong lòng liền trở nên mềm mại.
“Tôi có
một
người bạn, ở sòng bạc ngầm dưới mặt đất
đã
gặp qua Triệu Kiến Hòa.” Tưởng Xuyên
nói, “Ở Du Lâm.”
Tào Thịnh lập tức truy vấn: “Ở đâu?”
Tập đoàn Khôn Luân là tập đoàn khai thác địa ốc, ở khu khai phá ngầm động tay động chân cũng
không
phải điều khó khăn gì, có lẽ
không
chỉ có Du Lâm, mà ở các nơi khác cũng có những sòng bạc giao dịch ngầm như thế này.
sự
tình càng ngày càng
không
dễ làm.
Tưởng Xuyên
không
nhìn sắc mặt của Tào Thịnh,
anh
chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.
Tần Đường và quỹ An Nhất,
anh
sẽ
bảo vệ bằng được.
Tào Thịnh biết
anh
rất tận tâm, nhưng bây giờ thân phận
không
như trước nữa, người đội trưởng là
anh
ta cũng
không
thể ra lệnh cho Tưởng Xuyên được nữa rồi.
Tưởng Xuyên
không
phải người nghe lời, nhiều lời cũng vô ích.
Tưởng Xuyên đứng lên: “Nếu
anh
ở đây
thì
các
anh
em khác chắc cũng
đang
ở gần đây, tôi
đi
trước.”
………
anh
trở lại lên xe.
Xe này là Tào Thịnh đưa cho
anh.
Vừa mới ngồi xuống, di động liền vang lên.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn, khóe miệng cong lên.
Tiếng
nói
mềm mại của Tần Đường từ trong điện thoại vang lên hỏi
anh: “anh
đang
ở đâu? Thiệp mời
đã
có rồi này.”
Tưởng Xuyên hút nốt điếu thuốc dở, dập thuốc, mắt nhìn bốn phía.
anh
không
quen thuộc với Bắc Kinh lắm,
trên
cơ bản đều phải dùng định vị.
anhcúi đầu nhìn máy định vị, thấy mình ở cách nhà
cô
không
xa, liền
nói, “anh
đang
ở gần nhà em.”
Tần Đường lại cho rằng
anh
đến nhà
cô
để chờ sẵn, nhất thời
không
nói
gì, sau đó mới
nhỏ
giọng
nói: “anh
đến nhà tôi làm gì……”
Tưởng Xuyên đương nhiên nghe ra được ý tứ của
cô, nháy mắt liền trở nên vui vẻ:
“Em
nói
xem?”
“.......”
cô
cắn môi dưới, vừa định
nói
chờ chút
cô
sẽ
về, liền thấy từ bên ngoài
một
đôi vợ chồng bước vào, người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp, người đàn ông cao lớn
anh
tuấn.
cô
nhìn bọn họ cười cười, sau đó
nói
vào điện thoại: “Ngày mai tôi gọi điện lại cho
anh, chúng ta
đi
tới triển lãm.”
“Ngày mai tới trung tâm triển lãm có gì mâu thuẫn với việc bây giờ gặp mặt chứ?”
“Có, cha mẹ tôi tới.”
“Được rồi.” Tưởng Xuyên
nói.
Ngắt điện thoại, Tần Đường liền
đi
về phía cha mẹ mình: “Cha mẹ.”
Cảnh Tâm xoa đầu
cô, “Mỗi ngày đều bận đến mồ hôi đầy đầu như thế này, cũng chẳng thấy con về nhà hôm nào.”
Tần Đường nở nụ cười ngoan ngoãn: “không
phải hai người
đã
tới đây rồi sao?”
Tần Sâm nhìn con
gái
nói: “Nghe
nói
mỗi ngày con cũng tới bệnh viện nữa?”
Tần Đường: “Vâng, bớt chút thời gian
đi
thăm Chu Kỳ. Em ấy vừa mới tỉnh, có
một
số việc
không
nhớ
rõ
lắm, nhưng lại chết vì sĩ diện, luôn cứng đầu
nói
rằng mình vẫn nhớ, nên
một
số lời con
nói
với em ấy vẫn có chút trọng lượng.”
Cảnh Tâm gật đầu: “Xong việc
thì
mẹ và cha con cùng qua
một
chuyến với con luôn.”
…….
Ra khỏi bệnh viện, Tần Đường
không
quay lại chung cư mà trở về nhà cùng cha mẹ.
Sáng hôm sau,
cô
tạt qua phòng làm việc
một
chuyến, lấy ảnh
đã
được rửa từ lần trước, lại chợt nhớ ra xe mình
đã
đến lúc phải
đi
bảo dưỡng, liền bảo trợ lý lái xe đến cửa hàng 4S.
Buổi chiều gọi xe đến quỹ An Nhất,
trên
đường
đi
thì
gọi điện cho Tưởng Xuyên để hẹn thời gian và địa điểm.
Tưởng Xuyên
nói: “anh
đến quỹ gặp em.”
Tần Đường: “Được.”
Lúc Tưởng Xuyên đến, Tần Đường vẫn còn
đang
bận.
anh
đứng ở cửa hút thuốc, thấy
cô
thu dọn văn kiện và máy ảnh xong liền vội vàng
đi
tới, đằng sau có
một
cô
gái
trẻ
đi
theo.
Chu Đồng
đi
đằng sau Tần Đường: “Chị Tần Đường,
đi
xe của em ạ?”
Tần Đường gật đầu, “Ừ, hôm nay chị
không
lái xe.”
“Được ạ.”
Tưởng Xuyên nghe được cuộc đối thoại của hai người liền quơ quơ chìa khóa trong tay,
nói: “Ngồi xe của
anh
đi.”
Tần Đường kinh ngạc: “anh
có xe?”
Tưởng Xuyên hừ lạnh
một
tiếng, xoay người bước
đi.
Tần Đường chớp chớp mắt, cũng
đi
theo.
Chu Đồng đứng ngốc tại chỗ, vài giây sau mới chạy theo, chị Tần Đường
thật
là nhanh tay!
……..
Triển lãm được bố trí ở
một
trung tâm rất rộng lớn,
trên
cửa là
một
tấm poster khổ lớn của triển lãm,
trên
đó là ảnh chụp của rất nhiều vật phẩm trị giá xa xỉ.
Tưởng Xuyên rút
trên
giá
một
tờ giới thiệu.
Người phụ trách
đi
về phía Tần Đường: “Tần tiểu thư.”
Tần Đường: “Tôi mang bạn tới xem
một
chút thôi,
không
cần để ý đến tôi.”
“Vâng.”
Tưởng Xuyên đứng ở cửa nhìn lướt qua, các vật phẩm bán đấu giá đều được đặt trong các l*иg thủy tinh, ánh mắt
anh
dừng lại ở
một
khối ngọc thạch,
đi
qua cúi đầu nhìn phần giới thiệu, quả nhiên là khối ngọc thạch của Khương Khôn.
Tần Đường
nói: “anh
cứ tự nhiên, tôi còn có chút việc.”
nói
xong cũng
không
đợi Tưởng Xuyên trả lời, Tần Đường liền
đi
về phía
một
người phụ nữ thành thục gợi cảm, hai người chào hỏi nhau.
anh
nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, đáy mắt xẹt qua
một
tia kinh ngạc, nhưng chỉ
một
giây sau liền thu lại cảm xúc, bất động thanh sắc quay người.
…..
“cô
gọi tôi là Lộ Toa là được.”
“Được, vậy
cô
cũng gọi tôi là Tần Đường là được rồi.” Tần Đường nhìn đấu giá viên trước mặt
nói.
Bắt đầu từ vật phẩm có giá cao nhất, Tần Đường và đấu giá viên vừa thông qua bản thảo và
hiện
vật trưng bày vừa
nói
chuyện. Bước chân Lộ Toa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía người đàn ông
đang
đứng ở
một
góc chăm chú nhìn bức tranh, Tần Đường nhìn theo: “Sao vậy?”
Lộ Toa cười: “không
có gì, chỉ là bức tranh kia
không
tồi thôi.”
Tần Đường gật đầu, dẫn
cô
ta
đi
tiếp.
Tưởng Xuyên tay đút túi quần quay đầu liếc nhìn
cô
một
cái, Tần Đường đáp trả bằng
một
cái liếc mặt, rồi lại tiếp tục
nói
chuyện với Lộ Toa.
Lộ Toa mím đôi môi được tô son đỏ chót, sóng mắt nhộn nhạo nhìn Tưởng Xuyên.
Nhưng, nếu
anh
không
mở miệng trước, đương nhiên có nghĩa là
không
quen biết
cô
ta, mà
cô
ta là
một
người phụ nữ nên cũng
sẽ
không
chủ động.
Tưởng Xuyên rút bao thuốc ra,
nói
với Tần Đường: “anh
ra ngoài hút điếu thuốc.”
……..
Sau khi xong hết mọi chuyện, Lộ Toa
đi
một
vòng ở bên trong nhưng
không
thấy Tưởng Xuyên, có chút mất mát mà rời khỏi.
Tưởng Xuyên ngồi
trên
xe, gọi điện thoại cho Tần Đường.
……..
Ba người ăn cơm ở gần đó, Chu Đồng rất thức thời
nói
mình
sẽ
tự gọi xe về, sau đó liền nhanh chân chuồn trước.
Tưởng Xuyên lái xe, Tần Đường lấy thiệp mời trong túi xách ra đưa cho
anh, Tưởng Xuyên nhìn
cô,
nói: “Danh ngạch
thật
sự
không
thể thêm
anhsao?”
cô
không
nói
chuyện.
Xe ngừng lại ở đèn đỏ ngã tư đường,
anh
nghiêng người qua
nói
nhỏ
bên tai
cô: “Giao tình giữa chúng ta vẫn chưa đủ sao?”
Tần Đường: “.......”
Duỗi tay đẩy Tưởng Xuyên ra,
cô
giương mắt nhìn
anh: “Chúng ta
thì
có giao tình gì chứ?”
Đèn xanh, Tưởng Xuyên “vèo”
một
tiếng lái xe
đi.
Tưởng Xuyên
không
nói
chuyện, Tần Đường cũng nhận ra điểm
không
thích hợp, quay đầu lại nhìn liền thấy có
một
chiếc xe màu đen
đang
đi
theo ngay đằng sau.
Tưởng Xuyên lái xe vào hẻm
nhỏ, muốn cắt đuôi chiếc xe kia,
không
ngờ đằng trước cũng có
một
xe nữa,
anh
bị kẹp giữa hai xe, buộc phải lái xe
điđến
một
con ngõ vừa tối vừa hẹp, xung quanh dân cư thưa thớt.
anh
nhanh chóng quay đầu xe, chiếc xe đen phía trước lại như
không
muốn sống vẫn cố đâm thẳng vào.
Tần Đường kêu lên sợ hãi, tay theo bản năng che lấy đầu, tay kia
thì
nắm chặt lấy cửa xe.
“Phanh……..”
Hai xe đâm vào nhau, hai người liền theo quán tính chúi đầu về phía trước.
Tưởng Xuyên vội vàng nhìn về phía Tần Đường, thấy sắc mặt
cô
trắng bệch, nhưng
không
bị thương.
Bọn họ
đã
bị dồn tới góc chết.
Tưởng Xuyên nhanh chóng mở cửa xe ra, kéo Tần Đường xuống xe cùng: “đi!”
Tần Đường hồn phách còn chưa hồi lại, đầu cũng
không
dám quay lại, hôm nay
cô
còn
đi
giày cao gót, lúc chạy thực
sự
bất tiện, cổ tay lại bị Tưởng Xuyên nắm có chút đau, chân hơi nghiêng
một
cái, cả người lảo đảo suýt ngã.
Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn, thấy
một
vài bóng đen
đang
chạy về phía bọn họ.
Tần Đường hoang mang rối loạn đá giày cao gót ra, bàn chân trần trắng nõn dẫm lên mặt đường, bàn tay
nhỏ
nhắn túm chặt lấy ngón tay Tưởng Xuyên,
anh
nhìn
cô
một
cái, rồi liền kéo
cô
chạy
một
đoạn.
Bỗng nhiên,
cô
nhỏ
giọng kêu “A”
một
tiếng.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn
cô
đang
co chân phải lên, nhanh chóng khom lưng bê ngang
cô
lên.
Tần Đường: “.......”
cô
vừa thẹn lại vừa vội, đầu gác lên bờ vai
đang
không
ngừng xóc nảy của Tưởng Xuyên, nghe
anh
thờ phì phò, đưa điện thoại cho
cô: “Gọi điện cho Tào Thịnh.”
Tần Đường nhìn về phía mấy bóng đen đằng sau, run giọng: “Ừ.”
Điện thoại
đang
kết nối, trong vài giây chờ đợi,
cô
ghé lên vài
anh, quẫn bách
nói: “anh
để tôi xuống, tôi chạy được.”
anh
không
nói
chuyện, bế
cô
lắc mình trốn vào
một
chỗ ngoặt, thả
cô
xuống, che đằng sau lưng mình.
anh
đoạt lấy điện thoại trong tay
cô, hạ giọng: “Có người theo dõi.”
Tần Đường nín thở, đầu ngón chân cuộn tròn lại
trên
mặt đất.
một
bóng dáng màu đen chầm chậm xuất
hiện,
cô
khẩn trương túm chặt lấy góc áo Tưởng Xuyên, nhích lại gần
anh
hơn.
trên
người
anh
ra rất nhiều mồ hôi, vừa lại gần
thì
hơi nóng từ người liền phả vào mặt.
Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.
Bóng dáng màu đen càng ngày càng lại gần.
Sắc mặt Tưởng Xuyên nghiêm lại, nhân lúc người kia chưa kịp chuẩn bị, nhấc chân đá về phía đầu
hắn, người nọ lập tức kêu lên đau đớn ngã xuống đất. Tưởng Xuyên lại đạp mạnh
một
phát nữa lên đầu
hắn.
Cách đó
không
xa, mấy người
đang
chia nhau tìm người, nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy tới.
Tần Đường
không
đợi Tưởng Xuyên có cơ hội phản kháng, vội kéo tay
anh
chạy: “Chạy mau!”
Tưởng Xuyên thấy bọn họ
không
mang vũ khí, vốn định buông tay
cô
ra để đánh
một
trận, nhưng vừa cúi đầu liền thấy bàn chân trắng nõn của
cô
lộ ra ngoài, liền
không
nói
gì nữa, nắm chặt tay
cô
chạy sâu vào ngõ.
Tìm được
một
góc khuất, Tưởng Xuyên đẩy
cô
trốn vào bên trong, thấp giọng ra lệnh: “Ở yên đây.”
Trong bóng tối, đôi mắt ướŧ áŧ trong vắt của
cô
nhìn
anh, gật đầu.
anh
xoay người
đi
ra ngoài.
Tần Đường nghe thấy tiếng đánh nhau, thân mình run lên.
cô
đang
rất khẩn trương, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nín thở cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đối phương có
không
ít người.
Nhìn
không
thấy khiến
cô
càng thêm khẩn trương.
cô
nhịn
không
được dựa vào
một
góc tường, dịch dần người ra, thò đầu ra bên ngoài xem xét tình hình.
một
mạt ánh sáng chợt lóe lên, trái tim Tần Đường liền run lên như bị người ta đánh
một
quyền.
Bọn họ có dao!
Có hai đám người, chỉ có đám người lúc trước
không
có dao.
Tưởng Xuyên nghiêng người tránh được
một
dao chém tới từ phía trực diện, nhanh chóng tóm lấy tay đối phương, dùng hết sức kéo
một
cái, bả vai đối phương liền trật khớp, người nọ lập tức ôm vai kêu lên oai oái.
Rất nhanh, những người khác lập tức cùng nhau xông lên chém tới.
Tần Đường cắn chặt môi, cố kìm lại tiếng kêu sợ hãi.
Tưởng Xuyên
một
người đối phó với nhiều người, dần dần có chút đuối sức, phía sau đột nhiên có người cầm dao chém xuống, Tần Đường sợ hãi kêu lên: “Đằng sau!”
Tưởng Xuyên nhanh chóng quét chân đá đám người kia, Tần Đường
đã
bị lộ rồi!
Rất nhanh liền có người chạy về phía
cô.
Trái tim Tưởng Xuyên trầm xuống, nhanh chóng chạy theo, từ phía sau giữ chặt lấy người nọ.
anh
bị phân tâm, cánh tay lập tức bị chém
một
phát, máu chảy ròng ròng.
Tần Đường nhìn người nọ giơ cao con dao trong tay, mũi dao hướng về phía cánh tay
anh
muốn đâm têm
một
nhát nữa, trái tim
cô
liền trở nên hoảng loạn, lập tức ném túi xách trong tay qua, con dao liền “leng keng”
một
tiếng rơi xuống đất.
Tưởng Xuyên ngăn người tới, quay đầu lại quát khẽ: “Trốn
đi!”
Tần Đường cắn môi, lùi dần người về.
Cuộc chiến
đã
có
sự
xoay chuyển.
Tào Thịnh
đã
dẫn người tới.
…….
Tào Thịnh để mấy người
anh
em khác dẫn người
đi, nhìn về phía Tưởng Xuyên”
“anh
cũng nên
đi
xử lý cánh tay mình
một
chút luôn
đi!”
Tưởng Xuyên thở phì phò,
một
lát sau mới thuận thế ngồi xuống, đầu đầu mồ hôi, áo phông
trên
người cũng dính sát vào cơ thể.
“Đợi lát nữa tôi tự
đi.”
“Xe
anh
hỏng rồi, để tôi đưa
anh
đi. Lát nữa
sẽ
bảo người gọi xe tới kéo xe
anh
về.”
“không
cần,
anh
cứ về trước
đi.”
Tào Thịnh nhìn
anh
trong chốc lát: “Được, tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Người
đi
rồi, Tưởng Xuyên
đi
về phía góc khuất kia.
Tần Đường im lặng ngồi dán vào
một
góc tường, mái tóc dài hỗn độn, ngửa đầu nhìn
anh, đôi mắt long lanh, như
một
con thú
nhỏ.
cô
lại nhìn về phía cánh tay
anh: “Tay
anh…….”
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn, thực ra miệng vết thương
không
sâu,
không
đáng ngại.
anh
lại nhìn
cô: “Sợ sao?”
Tần Đường cắn môi, thành thực gật đầu, vẫn dùng đôi mắt ướt sũng kia để nhìn
anh, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng làm trái tim ngứa ngáy.
anh
nắm lấy cằm
cô, thân thể áp tới, cúi đầu hôn
cô, đầu lưỡi xâm nhập thẳng vào bên trong,
không
cho
cô
cơ hội thở dốc, cường thế, bá đạo mà liếʍ mυ'ŧ môi cơ, trêu chọc đầu lưỡi
cô.
Trái tim Tần Đường như dừng đập, quên cả thở, hô hấp lại bị
anh
mãnh mẽ đoạt lấy khiến cả người như nhũn ra, chân giẫm lên giày của
anh, đá
nhẹ, đầu ngón chân cuộn tròn lại, toàn bộ tiếng nức nở đều bị nuốt trôi.