Bình Thiên Hạ

Chương 52

Edit: tiểu Viên

Sao Kiêu Vương

không

nghe ra hàm ý sâu xa bên trong của vị Nam Lộc Công này chứ, mỉm cười nhìn chén rượu

nói: "Nghe

nói

máu thổ long có thể tráng dương bổ huyết, Nam Lộc Công lấy thân mạo hiểm, đích thân lấy tim long, tấm lòng như vậy, sao Bản Vương có thể khước từ?"

nói

xong nhận chén rượu rồi lại

nói, "Có điều thổ long tuy có được xưng long, nhưng chỉ là thủy thú hung hăng ở sông suối mà thôi, nào xứng với chữ "Long", thế

thật

quá đề cao con súc sinh này rồi. Phải biết rằng

một

khi lên bờ

thìđộng tác nó

sẽ

chậm chạp, nếu lần sau Nam Lộc Công muốn lấy máu tim của con vật xấu xí này,

thì

chỉ cần kéo "nó" ra khỏi sào huyệt, dùng sức quăng nó lên bờ, tự nhiên

sẽ

phát

hiện

con súc sinh nhìn

thì

vô cùng tàn bạo, thực tế chỉ là hổ giấy mà thôi, chút ít uy phong cũng chẳng có."

Mọi người

trên

đài cao sao

không

nghe ra tiếng lóng của Kiêu Vương, đấy là chế nhạo Nam Lộc Công như con "Thổ long" chẳng được tích

sự.

Ngay lúc này, Kiêu Vương ngửa cổ uống cạn chén rượu huyết kia, có vẻ chưa đủ, chép miệng

nói: "Mùi vị

không

tệ, Nam Lộc Công vất vả rồi."

Đặng Hoài Nhu thoáng

âm

trầm

một

chút, sau đó khẽ cong khóe miệng lên, lấy khăn mặt tì nữ bên cạnh đưa tới, lau vết máu

trên

mặt, xin cáo lui

đi

thay y phục.

Sau khi tắm rửa sạch

sẽ

xong,

hắn

ta thay

một

trường bào màu đen, Phi Yến mới phát

hiện

vị Đặng Hoài Nhu này nhìn trẻ hơn phu nhân của

hắn

nhiều,

không

giống

đã

hơn ba mươi tuổi. Khi

hắn

ta ngồi bên cạnh Vệ Tuyên thị, điều này càng nổi bật



rệt, càng giống

một

cặp tỷ đệ, chứ

không

phải phu thê. Nhất là diện mạo Đặng Hoài Nhu

không

tệ, nhưng là khuôn mặt tà khí, mà Vệ Tuyên thị

thì

cẩn thận khiêm tốn nhã nhặn càng

không

giống tướng phu thê.

Mà vị Đặng Hoài Nhu này cũng

không

phải xuất thân từ vương hầu, cũng

không

phải quan viên tiền Lương, tin đồn về cuộc đời

hắn

rất nhiều, nhưng

không

biết

thật

giả, chỉ nghe

nói

Vệ Tuyên thị

hắn

ta cưới là

một

quả phụ, còn chồng trước của Vệ Tuyên thị là do Đặng Hoài Nhu đích thân gϊếŧ chết...

Thưởng thức xong biểu diễn, mọi người liền nhộn nhịp xuống đài cao

đi

vào doanh trướng bên cạnh chuẩn bị khai tiệc.

Kiêu Vương thấy Phi Yến lúc

đi

xuống cứ nhìn chằm chằm cái ao mới vừa "đồ long" kia, dường như

đang

suy nghĩ gì đấy. Liền khẽ nắm tay nàng hỏi: "Sao vậy? Bị thổ long lúc nãy dọa sợ sao?"

Phi Yến lắc đầu, đợi đến khi ngồi xuống vị trí

đã

được phân mới thấp giọng khẽ

nói: "Nước trong ao kia có... mùi thuốc."

Kiêu Vương đưa tay nhéo nhéo bàn tay ngọc ngà

đang

đặt

trên

đầu gối của nàng, hỏi: "Là loại ta cho nàng uống?"

Phi Yến khẽ xoay mặt

đi, cố gắng kiềm chế bản thân

không

trợn mắt trừng

hắn. Nhớ lại đêm động phòng hoa chúc, Kiêu Vương xấu xa, hạ dược với nàng, khi đó mùi thuốc

đã

được rượu mơ lấn át, nhưng hôm sau tỉnh dậy, vị thuốc đắng chát tràn ngập trong miệng, rất lâu vẫn chưa mất.

Nhưng lúc nãy

đi

ngang qua cái ao kia, mùi vị đắng chát quen thuộc ấy ngay cả máu tanh cũng

khônglấn át được lại xông vào trong mũi,

không

biết có phải do nàng mẫm cảm quá

không.

Kiêu Vương biết trong lòng Tiểu Yến Nhi lại rối ren, vừa cười vừa

nói: "Đó là mùi của Truy Mộng Thảo, với

một

lượng

nhỏ, có thể khiến gân cốt người ta rã rời

không

chút sức lực..."

Phi Yến nghe Kiêu Vương giải thích như vậy, liền hiểu ngay. Đặng Hoài Nhu này quả

thật

là cao thủ biết kiểm soát lòng người, là tên con hát trời sinh. Vốn tưởng rằng

hắn

ta chỉ là kẻ lưu vong trở thân thoát hiểm, giờ mới biết, những con "thổ long" kia đều

đã

bị hạ dược, nhìn

thì

nhe răng vẫy đuôi,

sự

thật

thìđã

thế suy sức yếu, toàn thân mềm nhũn.

Nhưng Đặng Hoài Nhu

thật

sự

có chút bản lĩnh, nếu

không

cũng

không

có cảnh đưa tay vào trong xé con thổ long.

Nhưng những người chứng kiến nào biết chỗ kì lạ trong đó, đều

thật

sự

cho rằng Nam Lộc Công này là Bá Vương đầu thai, sức mạnh dời núi cái thế hơn người [1]! Vả lại bình thường

hắn

luôn tàn nhẫn gieo rắc kinh hãi trong lòng người, khó tránh cả Hoài Nam đều như bọc l*иg thép trở thành tường đồng vách sắt, ngay cả

một

cây kim của Đại Tề cũng đâm

không

lọt.

[1] Bá Vương, chỉ Tây Sở Bá Vương, ông vừa tài giỏi vừa có sức mạnh hơn người nhưng rất hung tàn và hiếu chiến.

Chợt giật mình, nàng nghĩ đến, nếu thổ long

đã

trúng mê dược, vậy chén rượu huyết kia...

Đột nhiên phát

hiện

thân thể Kiêu Vương càng lúc càng nặng đè lên người nàng, dán sát vào tai nàng

nói: "Nay Bản Vương cũng trúng Truy Mộng Thảo, Tiểu Yến Nhi phải nhanh nhạy

một

chút, phải giúp phu quân nàng thoát hiểm đấy, nàng phải biết rằng tên Nam Lộc Công này có sở thích sưu tầm góa phụ, thích nhất là đích thân gϊếŧ phu chiếm thê người khác, Yến Nhi của ta xinh đẹp như thế, vừa rồi bọn hương dã biên cương nhìn

không

chớp mắt,

không

chừng

đang

muốn hại Bản Vương xong rồi bắt Yến Nhi

đi..."

Sắc mặt Phi Yến thản nhiên, cố gắng gắng gượng cơ thể mảnh mai giúp người bên cạnh, mắt thấy vật nặng sắp ngã, cắn rằng

nói: "Nếu Điện hạ

đã

biết

không

ổn, vì sao còn muốn uống?"

Dường như lưỡi của Kiêu Vương

đã

cưng đơ, nhưng vẫn cố cậy mạnh

nói: "Nếu Bản Vương

không

uống,

không

phải

sẽ

bị người khác cười nhạo? So gan dạ sao có thể thua chứ?"

Từ lâu Uất Trì Phi Yến

đã

thấy nam tử vì muốn thể diện làm đủ chuyện ngu ngốc, dù thiên quân vạn mã gào thét ngăn cản, cũng

không

thể ngăn cản được. Hôm nay gan dạ

không

thua, thế nhưng cả đứng cũng

không

đứng được, vậy

không

ảnh hưởng cái thể diện to lớn của Hoàng tử sao?

Đặng Hoài Nhu sớm

đã

đoán ra tình hình của Kiêu Vương, thấy

hắn

dựa vào Trắc phi của

hắn, liền nâng rượu

đi

đến cười

nói: "Đặng mỗ ngưỡng mộ uy danh Nhị Điện hạ

đã

lâu, lại kính thêm

một

chén."

Nhưng lúc này Kiêu Vương

đã

tê cứng lưỡi,

không

thể

nói

chuyện.

Phi Yến cúi đầu

nói: "Trước giờ tửu lượng Nhị Điện hạ

không

cao, chắc hẳn chén long rượu huyết vừa rồi quá mạnh, nay

đã

say rượu, thϊếp thay mặt Điện hạ cảm tạ Nam Lộc Công chiêu đãi, xin được miễn, ngày khác

sẽ

đáp lễ Nam Lộc Công để bày tỏ cảm kích.

Đặng Hoài Nhu ngay cả ánh mắt cũng

không

liếc nhìn Phi Yến, dù sao cũng chỉ là

một

thϊếp thất,

khôngcần phải quá khách sáo, trực thϊếp cao giọng

nói

to: "Nếu Điện hạ

đã

say

thì

đừng vội về, người đâu, hãy đưa Điện hạ đến quý phủ Nam Lộc Công, chờ khi tỉnh rượu mới

đi."

Sao Phi Yến

không

biết, nếu Kiêu Vương bị giữ lại

thì

sẽ

có hậu quả thế nào,

không

chừng tên Đặng Hoài Nhu

sẽ

thực

hiện

gian kế nào đó, giống như đưa đầu vào miệng con thổ long vậy,

một

tiếng răng rắc, đầu mình

một

nơi.

Nghĩ thế, nàng giả vờ ngập ngừng, lắp ba lắp bắp

nói: "Nếu ở lại chờ tỉnh rượu, cũng tốt, nhưng hình như thϊếp thất nghe Điện hạ và Tiết tướng quân bàn bạc, buổi trưa khi Điện hạ rời khỏi sông Kim Thủy,

hắn

sẽ

lập tức mở đập nước sông Kim Thủy, xả nước bên trong... Có cần phái người báo tin cho Tiết tướng quân

không, tránh làm chậm trễ chính

sự..."

Đặng Hoài Nhu híp mắt dài hẹp, mặt bỗng nhiên tà khí, cuối cùng mắt cũng nhìn ả thị thϊếp

hắn

vẫn luôn xem

nhẹ

— — Uất Trì Phi Yến, chỉ thấy

một

nữ tử mỏng manh yếu đuối, đôi vai mảnh mai cố gắng đỡ lấy Điện hạ bên cạnh, nhưng vì quá nặng

không

chống đỡ nổi, đôi vai run run. Bộ dáng

thật

sự

khiến người ta vừa nhìn

đã

thương...

Nghe

nói

Trắc phi này của Kiêu Vương là thiên kim của Hầu phủ nghèo túng tiền Lương, lúc bán cháo bên đường được Kiêu Vương nhìn trúng, mới cưới vào phủ, dáng vẻ đẹp mắt... Đáng tiếc lại vô cùng ngu xuẩn đần độn! Ngay lúc Kiêu Vương mất

đi

ý thức,

đã

nhanh miệng

nói

ra mưu đồ của

hắn

với thuộc hạ.

Loại nữ tử này nếu là thị thϊếp của

hắn, cả gan nhiều chuyện thế này, sớm

đã

bị

hắn

ném vào hồng trướng trong quân doanh, làm quân kỹ thấp hèn vạn người cưỡi!

Tùy nàng ta chỉ mới

nói

hai ba câu, nhưng thoáng chốc Đặng Hoài Nhu

đã

hiểu



kế hoạch của Kiêu Vương. Hoắc Tôn Đình

thật

lợi hại, có thể phái người tìm ra đập nước ở thượng nguồn nơi đây... Phải biết rằng nơi đó

hắn

đã

cho canh gác nghiêm ngặt hùng hậu, người ngoài

không

thể dễ dàng đến gần được, chẳng lẽ... Liếc nhìn, thấy Phi Yến cố gắng đỡ Điện hạ, vẻ mặt đáng thương,

không

giống cố ý

nóicho

hắn

biết.

Nhân mã Kiêu Vương phái

đi

thật

sự

đã

tập kích thành công?

Nghĩ vậy, sắc mặt

hắn

âm

trầm, đưa tay gọi thân tín bên cạnh đến, thấp giọng dặn dò vài câu, bảo họ dùng khoái mã nhanh chóng chạy đến xem tình hình đập nước ở thượng nguồn.

Sau khi thân tín vội vã ra khỏi phòng khách, trong lòng Đặng Hoài Nhu cười lạnh nghĩ: Kiêu Vương

thậtto gan,

một

khi có

sự

cố

sẽ

cho thủy mạn Kim Sơn [2]. Bản thân toàn thân trở về, lập tức biến nơi này thành đại dương mênh mông, dìm chết Đặng Hoài Nhu

hắn!

[2] thủy mạn Kim Sơn là cảnh Bạch Tố Trinh (bạch xà) vì muốn cứu Hứa Tiên

đã

nhấn chìm Kim Sơn tự.

Đấy vốn là

một

kế hoạch tuyệt vời, đáng tiếc

hắn

ta

đã

trúng thuốc mê, khó có thể mở miệng mặc cả với mình, đòn sát thủ còn chưa ra,

đã

bị

một

nữ nhân ngu ngốc chỉ có gương mặt xinh đẹp bán đứng hoàn toàn. Cho dù

hắn

ta

đã

sắp đặt nhân thủ

thì

đã

sao, chỉ cần nhân mã mình vừa đến, liền có thể cướp lại đập nước, kịp thời đóng lại dòng nước, đến lúc đó... Nhưng mà có ba đập nước

trên

thượng nguồn,

không

biết tên Tiết Phong ấy

sẽ

cướp cái nào...

Nghĩ vậy,

hắn

khẽ cười

nói: "Chẳng hay Trắc phi có biết, tướng quân Tiết Phong

đang

ở đâu? Đặng mỗ

sẽ

phái người báo

một

tiếng, tránh để tướng quân hiểu lầm mệnh lệnh Kiêu Vương, nếu

hắn

thật

sự

mở đập nước, nơi hạ nguồn này

sẽ

thành đại dương mênh mông..."

Nghe vậy Phi Yến hoảng sợ, sắc mặt trắng nhợt

nói: "A, thế..

thật

sự

là thế sao? Thϊếp

không

biết bơi, từ

nhỏ

đã

sợ nước,

không

thể để Tiết tướng quân xả nước, phải để

hắn

biết Điện hạ và thϊếp vẫn

đangở nơi đây mới được... A... Nhớ rồi, có cách rồi!"

Vừa

nói, nàng vừa lấy

một

ống trúc trong ngực Kiêu Vương ra, ống trúc này Kiêu Vương vẫn luôn mang theo bên mình, để tiện cho việc liên lạc với thuộc hạ.

Đặng Hoài Nhu lùi

một

bước, chỉ thấy bàn tay trắng noãn của nàng ta giơ lên, sau đó

một

luồn khói đỏ cuồn cuồn bay lên. Vì phía

trên

doanh trứng này hở để thoáng khí, khói đỏ

không

gặp vật cản, trực tiếp bay cao lên trời.

Phi Yến vừa cầm ống trúc, vừa vui vẻ nhìn theo khói đỏ

nói: " Vương Gia

đã

từng

nói, nếu thấy khói đỏ, tất là có nghĩa

hắn

không

trở về được, đến lúc đó Tiết tướng quân tự liệu mà làm, thế này Tiết tướng quân

sẽ

không

tự ý xả nước đâu nhỉ?"

Đặng Hoài Nhu trợn to mắt nhìn nữ nhân

đang

cầm ống trúc,

thật

không

thể ngờ, nữ tử này nhìn có vẻ lanh lợi như thế mà lại ngu đến thế này!

Khói... Khói đỏ này



ràng là để báo cho Tiết Phóng xả nước sớm hơn!

Nhân mã

hắn

mới phái

đi, hoàn toàn

không

thể chạy đến kịp, dựa theo tốc độ dòng nước, chỉ

một

nén nhang (30 phút), nơi này

sẽ

bị ngập hoàn toàn, thôn trang hai bên bờ cũng trốn

không

thoát, mà hết thảy, đều do hành động ngu xuẩn của nữ nhân

đang

vuốt ngực, thở phào này.

Nghĩ thế,

hắn

ta biến sắc,

đang

muốn đánh

một

chưởng,

thì

Tiêu Thanh

đã

mang

một

đội kỵ binh xông vào trong doanh trướng, họ vốn

đang

canh giữ ben ngoài, vừa thấy khói đỏ, lập tức xông vào, rút bảo kiếm, trợn mắt nhìn Nam Lộc Công.

Đặng Hoài Nhu biết mỗi

một

thuộc hạ của Kiêu Vương đều dũng mạnh, mà nơi này

đang

nguy hiểm, tuy nhân mã bên mình đông, nếu giao đấu, bắt được Kiêu Vương sau này đàm phán với Tề Đế

sẽ

thuận lợi hơn, nhưng nếu cứ thế,

sẽ

làm chậm trễ rất nhiều thời gian, rất có thể phải chôn mình trong biển nước.

Mà lúc này tiếng rầm rầm nước chảy bên ngoài danh trướng vang vọng lọt vào tai, càng lúc càng cảm thấy, dường như

một

giây sau nước

sẽ

ào ào đổ tới,

không

thể chống đỡ...

Nghĩ thế,

hắn

ta quyết định cười

nói: "Điện hạ

đã

say, xin chư vị hộ tống Kiêu Vương, tại hạ

khôngtiễn..."

nói

xong

hắn

ta dẫn theo thê tử và vài ái thϊếp của mình lên xe trước, còn nhân mã theo sau,

một

mạch lên đường nhanh như tên bắn, gấp rút rời khỏi vùng nguy hiểm này.

Quan viên còn lại mỗi người hai mắt ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời

không

hiểu vì sao, nhưng mơ hồ cũng cảm thấy

không

ổn, có người nhanh trí, cũng dắt tay nữ quyến mình mượn cớ

đi

khỏi nơi này.

Chỉ chốc lát người

đi

vội vã, bữa tiệc chưa khai chỉ còn bàn ghế ngổn ngang.

Mắt thấy Đặng Hoài Nhu

đã

rời

đi, Phi Yến mới chậm rãi thở

một

hơi, may mà mấy ngày nay nhần rỗi, mới nhìn bản đồ Hoài Nam

một

chút, biết được vị trí đập nước ở sông Kim Thủy. Đập nước kia nằm trong khu vực của Nam Vương, nào dễ dàng chiếm được?

Nếu để Kiêu Vương

nói, Đặng Hoài Nhu chưa chắc mắc lừa, nếu mình giả làm nữ tử vô tri, trong

một

lúc dù thâm độc xảo quyệt như Đặng Hoài Nhu cũng

sẽ

không

thể

một

khắc tra ra được, bị mắc lừa.

Phải biết rằng trong thiên hạ, cũng

không

phải chỉ có mình Đặng Hoài Nhu

hắn

biết đánh trận tâm lý!

Nghĩ vậy, nàng ghét bỏ đẩy Kiêu Vương

đang

dựa

trên

ngườ mình, mặc cho thân thể cao to của

hắnngã xuống đệm lót

trên

đất, đứng lên

nói: "Đưa Điện hạ lên xe ngựa, mau rời khỏi đây."

Tiêu Thanh vốn

đã

chuẩn bị

một

trận huyết chiến,

không

ngờ mắt thắt Đặng Hoài Nhu sắp làm khó, lại thành

không

có chuyện gì xảy ra, còn như bị

một

con mãnh thúc hay thác lũ đuổi theo sau vậy, vội vàng trực tiếp rời

đi

trước.

Sau đó thấy Điện hạ mê man bất tỉnh, lập tức nghiêm mặt hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"

hắn

ta biết thân phận Phi Yến, trong lòng vẫn luôn hoàn toàn dè chừng nàng. Khi nghe Phi Yến

nói

Kiêu Vương trúng mê dược, lập tức

một

tiếng xoát, kê bảo kiếm vào cổ Phi Yến, khàn khàn quát to: "Ngươi

nói

bậy! Điện hạ bách độc bất xâm. Sao có thể trúng độc! Rốt cuộc lúc này

đã

xảy ra chuyện? Rốt cuộc Điện hạ bị làm sao?"

Bị thanh kiếm nhọn đặt sát ngay cổ, Phi Yến cau mày, ngay lúc muốn mở miệng

nói,

thì

nghe được tiếng Kiêu Vương vốn nên hôn mê bất tỉnh

nói: "Tiêu Thanh, to gan!"

Phi Yến quay đầu lại nhìn, Kiêu Vương

đang

ngồi xếp bằng

trên

đệm lót, đôi mắt sâu thẫm lóe lên như tinh tú lạnh lẽo, đâu có chút mê man,,

không

sức lực mà người trúng phải thuốc mê nên có!