Edit: tiểu Viên
Tiêu Thanh trợn tròn mắt,
không
kịp buông thanh kiếm gác
trên
cổ Trắc phi xuống, nghẹn họng nhìn trân trối người
đang
ngồi dậy. Mãi đến khi ánh mắt Kiêu Vương nhìn
hắn
ta như kim độc, mới cuống quít thu hồi bảo kiếm, quỳ rạp xuống đất thỉnh tội với Phi Yến: "Tiêu Thanh đáng chết, dĩ hạ phạm thượng, xin Trắc phi xử phạt!"
Phi Yến hít sâu
một
hơi, chậm rãi mang hơi thở bực tức nhả ra,
nói
với người
đang
quỳ
trên
đất: "Trung thành tận tâm, lấy Điện hạ làm trọng như vậy, có tội gì?"
Sau đó khom người thi lễ với Kiêu Vương: "Điện hạ
đã
không
có việc gì, nô tì yên tâm, hôm nay tham dự lễ hội rất mệt mỏi, nô tì
không
chống đỡ được nữa, xin lên xe ngựa trước."
nói
xong
không
đợi Kiêu Vương đáp ứng
đã
trực tiếp
đi
ra doanh trước
đi
lên xe ngựa.
Tiêu Thanh thấy Vương Gia
không
còn lo ngại, đến khi Phi Yến
đã
đi
ra định đứng lên. Kiêu Vương
đãđứng dậy nghiêm mặt lạnh lùng
nói: "Quỳ cho ta! Lát nữa
không
được cưỡi ngựa, chạy bộ về doanh trại Kiêu Kỵ!"
Nghe thế Tiêu Thanh lập tức thấy choáng váng, Kiêu Vương nổi giận rồi, đường xa như vậy muốn
hắnchạy chết luôn sao?
không
nói
đến quãng đường khó khăn trăm bề, từ bờ sông Kim Thủy chạy về của Tiêu Thanh, Phi Yến
đi
vào trong phòng, vừa thay y phục vừa
nói
với Bảo Châu: "Chút nữa
đi
nói
với Điện hạ
một
tiếng, quý thủy của ta tới, xin Điện hạ tránh xa ô uế, tối nay đừng tới đây."
Bảo Châu cẩn thận liếc nhìn Phi Yến
một
cái, khom người thi lễ, rồi xoay người
đi
ra.
Dưới
sự
hầu hạ của tì nữ, Phi Yến gỡ trâm cài
trên
đầu, mặc cho tóc dài xõa phía sau, khoác thêm lớp trường bào
nhẹ, rồi kéo lê đôi giày lông thỏ trắng mềm, nằm lên giường, bảo tất cả tì nữ lui ra.
Giờ
đã
là mùa thu, nắng chiều rất ít khiến trong phòng lạnh lẽo u ám, may mà bên giường có
một
noãn lô tiên hạc ẩm thủy, bên trong chứa than trúc hảo hạng, ở cần cổ mảnh khảnh của tiên hạ có khói thoát ra, rồi tiếp tục chui vào lớp nước rồi được được lọc. Lư hương bên cạnh chứa trầm hương định thần thượng hạng, lúc này nhan
đã
tàn, trong
không
khí vẫn thoang thoảng mùi hương, nhưng mùi đắng chát của Truy Mộng Thảo
đã
ngửi trước đó vẫn xua mãi
không
đi, cũng
không
lấn át được...
Nàng cảm thấy rất mệt, trước đây khi còn ở Bạch Lộ Sơn, dù nghiên cứu quân tình
một
ngày
một
đêm trong doanh trướng cũng chưa từng mệt mỏi như thế này. Luôn muốn tranh đua cao thấp với bọn nam tử,
không
bao giờ chấp nhận khí thế yếu kém, nhưng sau khi trải qua cuộc sống bình thản vặt vãnh ở kinh thành
thì
đã
không
còn.
Trải qua buổi giương cung bạt kiếm đấu trí đấu miệng lúc sáng, giờ đây nàng
thật
nhớ ngày tháng bữa no bữa đói, bán cháo ở góc đường, mỗi ngày gõ bàn tính, tính toán tiền lời... Cuối cùng
đã
không
thể quay về...
Nằm trong
không
khí ấm áp chốc lát liền buồn ngủ, trong lúc mơ màn, cảm thấy có người đắp chăn cho mình, khẽ mở mí mắt lên nhìn
thì
sườn mặt
anh
tuấn của Kiêu Vương liền đập vào mắt, chẳng biết từ khi nào
hắn
đã
lên giường nằm bên cạnh mình.
Vì quá mệt, nhắm mắt mặc kệ
hắn, nhưng Kiêu Vương lại nắm lầy cằm nàng
nhẹ
nhàng kéo qua, hỏi: "Ái phi còn giận?"
Phi Yến ngoan ngoãn xoay mặt qua, khẽ rủ mắt xuống rồi
nói: "Có gì đáng giận đâu, Kiêu Vương làm vậy đều do tình thế ép buộc, Phi Yến có thể góp chút sức mọn, chỉ là bổn phận, may mà
không
tạo thêm phiền phức cho Kiêu Vương, giúp được chút ít..."
Chắc Kiêu Vương vừa mới tắm xong, tóc mai còn ướt chưa khô hẳn, dính sát vào má, gương mặt
hắnvốn có chút thâm trầm nay càng thêm dã tính hơn.
Nghe Phi Yến
nói
xong, ngón tay thon dài khẽ vuốt má hồng mềm mại của Phi Yến, trầm mặc
một
lúc rồi
nói: "Lúc còn
nhỏ, trong thôn của a nương có
một
nữ tử, thím ấy vốn là thê tử thợ rèn sống gần cổng thôn, phu thê ân ái, đáng tiếc gia cảnh bần hàn vì duy trì ấm no, phải dựng
một
quầy
nhỏ
may vá ở cổng thôn, may vá y phục cho người già, hán tử trong thôn, kiếm chút tiền phụ giúp. Tay nghề của nàng đẹp cực kỳ. Nhớ có lần bởi vì ham chơi làm quần rách
một
lỗ, Bản Vương
không
muốn để a nương biết, nên lén lấy ba văn tiền trong hủ, đến quầy may vá ở cổng thôn. Cũng
không
biết vì sao, đến giờ nhớ lại hình cây đao cong cong mà thím ấy vá lại
trên
quần vẫn cảm thấy rất oai phong, thế là Bản Vương ba lần bảy lượt cố ý làm rách y phục, về sau bị a Đại đánh cho
một
trận, mới cẩn thận,
khôngtiếp tục cố ý để bị té ngã nữa... Lúc đó quầy
nhỏ
của thím ấy làm ăn tốt lắm."
Phi Yến nghe Kiêu Vương kể chuyện lúc
nhỏ, thầm nghĩ: lúc
nhỏ
đã
biết tính kế rồi, đúng là con hồ ly, Đoan Mộc tiên sinh dạy cho bài học là đáng! Nhưng
không
biết đột nhiên
hắn
lại
nói
những chuyện lúc
nhỏ
cho mình nghe để mình nghe làm gì?
"Thế nhưng sau này,
một
lần thợ rèn
đi
thôn lân cận nhận việc, trời mưa đường trơn rơi xuống vách núi mất mạng. Thím ấy vì sinh kế ép buộc,
đã
tái giá, gả cho con ma men trong thôn, từ đó trở
đi, y phục thím ấy may vá
không
còn đẹp nữa, làm ăn cũng càng lúc càng vắng khách... Khi đó Bản Vương
khônghiểu, chạy
đi
hỏi a nương, vì sao tay nghề thím ấy lại thụt lùi nhiều như thế? A nương thở dài
nói
bây giờ thím ấy chẳng qua
đang
sống tạm bợ cho qua ngày tháng, sớm
đã
mất hết hứng thú với đời, làm sao còn có thể may ra những thứ tinh tế nữa?"
Nghe xong Phi Yến nhíu mày, giương mắt nhìn Kiêu Vương, gương mặt
anh
tuấn ấy
không
có ý cười, chỉ nhìn nàng chằm chằm
nói: "Yến Nhi,bây giờ nàng có phải cũng
đang
sống tạm bợ cho qua ngày?"
Kể chuyện xưa để ám chỉ, sao nàng
không
nghe ra chứ, cắn môi, bỗng chốc bật người ngồi dậy.
Tuy Kiêu Vương
đang
cười, nhưng ý cười
không
đến đáy mắt: "Cũng chỉ có lúc trợn mắt nhìn Bản Vương là có sức sống, tới Hoài Nam mấy ngày nay, Ngụy tổng quản
đã
xin bao nhiêu lần xin chỉ thị từ nàng? Nhưng đa số đều
không
vượt quá
một
câu "Ngươi nhìn rồi làm", cứ như nơi này
không
phải phủ trạch của nàng vậy, phủ Hoài Nam này
không
sang trọng như Vương phủ kinh thành, khiến Trắc phi nàng phải uất ức? Quản lý trạch viện còn
không
chú tâm bằng buôn bán
một
quán cháo
nhỏ
nhoi! Hay là Bản Vương
không
bằng Phàn Cảnh? Làm cho nàng uất ức như gả cho
một
ma men?"
Phi Yến tức đến hai tay nắm chặt, từ
nhỏ
đến lớn, chưa
một
ai lại trách mắng nàng như thế. Lúc
nhỏkhông
cần phải
nói, nàng là ngọc quý
trên
tay, bảo vật trong miệng của phụ thân, từ
nhỏ
nàng
đã
mạnh mẽ khôn khéo, số lần phụ thân nặng lời
thật
sự
rất rất ít. Sau này
đi
Bạch Lộ Sơn càng
không
cần
nói, tất cả nhân mã
trên
núi
không
ai là
không
nghe lệnh của nàng, tuy rằng về sau Phàn Cảnh dần có ý kiến riêng của mình, nhưng cũng
nói
rất uyển chuyển, chưa bao giờ khiển trách nàng.
không
ngờ đến khi gả làm thϊếp cho nam tử vô lương tâm này,
đã
cố hết sức ăn
nói
khép nép, ngoan ngoãn vâng lời, lại bị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hung hăng chỉ trích mình
không
làm gì hết, lại còn đem mình so sánh với góa phụ nông thôn, rốt cuộc chỗ nào khiến
hắn
không
hài lòng! Có điều, nàng
thật
hâm mộ người ở góa đó,
không
biết Nhị Điện hạ có chịu
đi
chết ngay bây giờ hay
không?
Nghĩ đến đây, lý trí
không
thể áp chế nổi tính cách cứng cỏi, thanh cao được nữa: "không
phải Điện hạ
đã
nói, nạp thϊếp thất là để làm ấm giường sao? Sao hôm nay lại có nhiều việc thế này?
thì
ra là muốn quản mọi chuyện lớn
nhỏ
trong phủ,
không
thì
ngày mai thϊếp luyện châm tuyến nữ hồng, cũng may
một
cây kiếm
thật
lớn lên quần Điện hạ nhé?"
Kiêu Vương hừ mũi
một
tiếng, lại nằm ngửa lên giường, bắt chéo chân, rung đùi
nói: "nói
sao nàng cũng
không
phục? Làm ấm giường mà cứ ba lần bốn lượt khước từ, nếu sinh ở thôn, vừa lười, vừa
không
biết thương tướng công như nàng,
thì
đã
bị củi khô đuổi theo đánh chạy khắp sân rồi, nào còn có thời gian trợn to mắt?"
Đột nhiên hôm nay nổi ý trêu đùa nàng, nên tương kế tựu kế, muốn nhìn nàng
sẽ
đối đáp thế nào, nghĩ rằng chắc ái thϊếp nũng nịu
sẽ
chăm sóc, lo lắng, sợ
sẽ
mất
đi
mình suốt dọc đường.
Nhưng đến cuối cùng, nàng lại
không
chút luyến tiếc đẩy mình ngã xuống đất, thấy mình tỉnh lại, trong mắt cũng
không
có chút mừng rỡ, nhớ đến vẻ mặt nàng nhìn mình,
hắn
liền ngột ngạt cả người.
Khi nghe Bảo Châu báo nguyệt tín Trắc phi đến, mặt Kiêu Vương càng lạnh lẽo hơn, chậm rãi hỏi: "Trắc phi
thật
sự
đang
khó chịu trong người sao?"
Bảo Châu nào dám giấu diếm Nhị Điện hạ, trái phải đều khó, khẽ lắc đầu.
Kiêu Vương nghe Bảo Châu
nói
xong
thì
vô cùng tức giận, nhấc chân chuẩn bị đến viện của Phi Yến, nhưng ngẫm lại, cũng
không
muốn trong lúc giận dữ
nói
lời tổn thương nhau, nên miễn cường
mộtbụng hỏa khí
đi
tắm, mới chậm rãi
đi
vào viện của Phi Yến.
Khi vào trong nội thất,
thì
phát
hiện
nàng
đã
ngủ, chăn cũng
không
đắp, nằm cuộn người, mày nhíu lại, khuôn mặt
nhỏ
nhắn ngủ say vẫn
hiện
nét u sầu... Lẳng lặng nhìn
một
hồi, lại
không
nỡ làm nàng tỉnh, đành đắp chăn cho nàng, rồi nằm xuống bên cạnh.
không
ngờ nàng lại tỉnh, thế là định nhắc nhở nàng "chậm rãi".
Nhưng nữ tử này như ăn phải thuốc nổ vậy,
không
những
không
biết mình sai ở đâu, còn trợn to mắt phượng. Mà tâm tình hôm nay Kiêu Vương cũng
không
thoải mái, xem ra tật xấu đầy người như nàng nếu hôm nay
không
trị,
thì
sẽ
có
một
ngày lật trời,
không
kiềm lửa giận nữa, nên mới
nói
chuyện ngang ngược.
Phi Yến hút
một
hơi khí lạnh, nếu Kiêu Vương dùng phương thức Hoàng tử khiển trách thị thϊếp, nàng
không
sợ, dù sao thân phận mình cũng là thế. Nếu muốn
một
người tươi cười ngọt ngào cả ngày, ngoan ngoãn, chiều chuộng, lấy lòng, mặc cho lừa gạt lợi dụng, e rằng phải cưới
một
vị khác.
Nhưng
không
ngờ Kiêu Vương lại dùng những từ ngữ khiếm nhã thế này, hoàn toàn
không
giống bề ngoài tao nhã ngày thường, cứ như
một
nông phu vậy? Quả nhiên do
một
nhà Hoắc thị sinh ra bụng dạ đen tối!
Nắm chặt ống tay áo mở miệng
nói: "Ngươi... Điện hạ nếu nghĩ thϊếp
đã
sai,
thì
cầm củi khô đánh
đi! Thϊếp nhất định
sẽ
khắc ghi tuân thủ dạy bảo của Điện hạ!"
Kiêu Vương nhíu mày, đến khi chọc cho Phi Yến tức giận hoàn toàn,
không
còn dáng vẻ như cái xác
không
hồn khách sáo với mình nữa, lửa giận hoàn toàn biến mất, chợt thấy dáng vẻ tiểu nữ tử chủ động xin bị đánh
thật
là đáng
yêu, liền mở rộng hai chân, chỉ vào thân dưới của mình
nói: "Hình cụ ở đây, tự lấy
đi..."
Dù thông minh như Phi Yến, chợt nghe lời hạ lưu thế này liền sững sốt, lúc lâu cũng
không
hiểu gì cả, đến khi hiểu
rõ
ý
hắn, mặt liền đỏ bừng, nghẹn họng trân trối nhìn Nhị Hoàng tử Đại Tề
không
biết xấu hổ
không
biết ngượng kia, chỉ thấy thiện hạ đệ nhất vô lại cũng
không
bằng Hoắc Tôn Đình này!
Kiêu Vương thấy Phi Yến nghẹn họng, cười xảo quyệt
nói: "Nếu
đã
chủ động xin phạt, vậy Bản Vương
không
khách sáo nữa..."
Lập tức ôm lấy tiểu thϊếp mang tội trong người, trực tiếp càn quấy
trên
giường...
Ngoài cửa Bảo Châu vốn
đang
thấp thỏm. Tuy nàng biết mình chỉ là hạ nhân trong Vương phủ, tất nhiên
sẽ
vì Điện hạ sai đâu đánh đó. Nhưng mà lúc nãy phá hư chuyện Phi Yến giả vờ có quý thủy, trong lòng vẫn luôn căng thẳng
không
yên, bây giờ trong phòng ngủ
không
ngừng phát ra tiếng thở gấp cố đè nén của Trắc phi, tảng đá trong lòng liền rơi xuống.
Tính tình Điện hạ u ám lạnh lẽo, bình thường đối với bách quan đều ngoài cười trong
không
cười, đối với nữ nhân càng
không
có chút nhiệt tình. Ngày thường bận rộn trong quân ngũ
không
gần nữ sắc
không
nói, nhớ mấy năm trước trong
một
lần trong cung mở yến tiệc, có vị tiểu thư Hầu phủ thứ xuất ỷ vào dung mạo xinh đẹp, lợi dụng quan viên có thể mang theo gia quyến ra vườn ngắm hoa,
đi
đến trước mặt Nhị Điện hạ, cố ý làm rơi khăn tay dưới chân ngài.
Lúc đó nàng
đi
theo hầu hạ,
rõ
ràng thấy Nhị Điện hạ nhìn thấy, nhưng lại làm như
không
thấy, bước qua, khăn tay bị giẫm lên dính bùn đất bên đường, chỉ tiếc cho vị tiểu thư xinh đẹp, bị người
không
hiểu phong tình này rét lạnh đến mặt mũi trắng bệch, nàng nhìn cũng dâng lên chút đồng tình.
Mặc dù Kiêu Vương thiện chiến, nhưng lại
không
hiểu lời hoa.
Cuối cùng
thì
như bây giờ phụng thánh lệnh cưới
một
Trắc phi, vốn nghĩ vị này bước vào cửa rồi cũng phòng đơn gối chiếc,
không
ngờ, Nhị Điện hạ lại như đả thông thất khiếu, biết được chỗ tốt đẹp của nữ tử, mỗi ngày đều quấn lấy Trắc phi.
Nếu là tiểu thϊếp các phủ khác, được sủng ái như thế chắc chắn
sẽ
dốc hết thủ đoạn
trên
người, leo lên vị trí chính thất.
Nhưng vị thiên kim nghèo của tiền triều này lúc nào cũng lạnh như băng với Nhị Điện hạ,
thật
sự
khó hiểu khiến người khác nghĩ mãi
không
ra!