Bình Thiên Hạ

Chương 37

Phó Lâm Tú ngẫm nghĩ xong liền theo mẫu thân vào đông uyển phòng đợi trước, lại còn làm nghi thức tế lễ.

Chu thị nhìn nữ nhi Phó Lâm Tú từ khi thấy đồ trang sức của Phi Yến,

trên

mặt liền

hiện

chút mệt mỏi,

không

khỏi nhướng mày, nhưng bên cạnh là các nữ quyến các gia tộc, liền nhịn xuống

không

nói

gì.

Đợi khi vào trong phòng, khi chỉ có hai mẹ con, Chu thị nhìn nữ nhi, sắc mặt trầm xuống, đối với nữ nhi

nói: "Đúng là hẹp hòi, làm sao xứng là nữ nhi của Phó Vân Long, Đại Tề Hoàng Hậu tương lai?"

Phó Lâm Tú

không

nghĩ tới mẫu thân đột nhiên trách mắng,

nhẹ

nhàng mím môi

nói: " Nữ nhi làm sao chỗ nào, xin mẫu thân chỉ giáo."

Chu thị ngồi lên ghế bành trong phòng, thở dài

một

hơi:" Tú nhi vừa rồi nhìn thấy tiểu thư Uý Trì Hầu phủ đeo đồ trang sức cảm thấy có chút

không

cam tâm?"

Phó Lâm Tú nghe vậy, mím môi càng chặt

nói:" Nữ nhi chưa từng... "

"Nơi đây chỉ có hai mẹ con,

không

cần phải

nói

lời trái lương tâm, đừng

nói

là ngươi, đến nương cũng có chút

không

cam tâm. Nhưng là nữ nhi, ngươi phải biết rằng, ngươi cùng Uý Trì Phi Yến

đã

có hiềm khích từ trước, ngươi là Thái tử chính thê, tương lai đứng đầu hậu cung. Nay Thái tử tuy là niềm vui của Hoàng Hậu, Thánh Thượng cũng có vẻ kì vọng cao vào

hắn, nhưng chỉ cần

hắn

một

ngày

không

lên triều, ai cũng

không

thể cam đoan đương kim thánh thượng

không

đổi ý.

Mà ngươi gả vào Phủ Thái Tử, về sau Thái tử cũng

sẽ

có nhiều thê thϊếp trong phủ,

không

phải ít. Huống chi ngươi chỉ có thể được cho là thanh tú, cũng

không

thể đọ lại với cái tươi đẹp cùng các chiêu trò dụ dỗ, nử tử lấy sắc

sự

nhân chính làm kế sách, có thể làm cho Tháu tử nhìn trúng, lúc đấy

một

bên phụ tá

hắn

hoàn thành

sự

nghiệp to lớn,

một

bên làm hiền thê.

Nay chiến công hiển hách của Kiêu Vương bị Thánh thượng

không

để ý, trắc phi cũng chỉ là nữ nhi của người tiền triều nghèo túng mà thôi, cuối cùng

hắn

vẫn là con trai Thanh thượng, nay đại hôn của Thái tử và ngươi mười ngày sau liền cử hành, cùng Kiêu Vương nạp trắc phi chỉ cách có năm ngày, cho dù Thái tử cưới là chính phi, nhưng như thế này cũng hơi khó coi.

Hoàng hậu cho dù thưởng cho Uý Trì gia nữ nhi trang sức tinh xảo nhu thé nào, bất quá là cho Kiêu Vương

một

chút tình cảm, người nếu đem cái đồ vật tầm thường kia coi trọng, ganh đua cùng vương phủ trắc phi

thật

hạ thấp bản thân."

Chu thị

nói

một

hồi, hai má Phó Lâm Tú đỏ lên ngượng ngùng, vội vàng hướng mẫu thân hành lễ:" Mẫu thân dùng lời

nói

đánh thức nữ nhi trong mộng, ánh mắt nữ nhi thiển cận, phò tá thái tử cùng với việc tranh đấu cũng nữ tử trong phủ

không

thể làm chung, sau lần tế lễ này, nữ nhi

sẽ

mời Phi Yến đến đây, thân là dâu trưởng hoàng gia, nên duy trì hoàng tử phủ đệ hòa thuận.

Chu thị vừa lòng gật đầu:" Nữ nhi của ta

thật

thông minh, ngươi là hoàng gia trưởng tẩu, cùng với nữ quyến trong phủ ở chung hòa hợp là thay Thái tử duy trì hòa khí cùng với huynh đệ."

Phó Lâm Tú sau được Chi thị chỉ điểm, nhất thời cảm thấy nội tâm uất khí tiêu tan

không

ít. Lần này nàng gả vào hoàng gia, chính là hưởng cả đời vinh hoa phú quý, Phó gia trải qua bao nhiêu sóng gió cũng

không

ngã, tổ phụ

đã

dốc tâm giữ gìn, chưa bao giờ bỏ qua cơ hôi, chính mình tự gách vác trách nhiềm, nếu

thật

sự

chỉ vì chút nữ nhi thường tình mà làm hỏnh việc, quả nhiên là thẹn với

sự

dạy dỗ của phụ thân và mẫu thân.

Phó gia tiểu thư

đã

giải được khúc mắc trong lòng, bên kia Phi Yến sau khi gặp Phó gia tiểu thư liền

điTây uyển, tuy rằng

không

kịp cùng đông uyển giao hảo, nhưng cũng được

một

phen tận hưởng phong vận.

Trước sân trồng rất nhiều cây lựu,

không

gian xanh biếc điểm xuyết thêm sắc đỏ của trái cây, nhìn tựa như những đèn l*иg nho

nhỏ

đang

đung đưa trong gió.

Kính Nhu chỉ huy tì nữ đem vật phẩm an bài ở phía sau, liền

nói:" Đường tỷ, người nhìn thấy

không, đồ trang sức của Phó tiểu thư

không

có tinh xảo bằng của người đâu! Thân là Thái tử phi mà lại đeo trang sức vàng kiểu dáng thông thường, chẳng lẽ tài nghệ của danh hào Đại Tề đều

đã

đi

xuống?"

Đại Lương bị gϊếŧ khi Kính Nhu còn

nhỏ

tuổi, từ

nhỏ

đã

chú ý đến vấn đề phục trang, nghiên cứu các món đồ trang sức, so với Phi Yến

thì

mẫn cảm hơn nhiều.

Uý Trù Phi Yến

không

để ý đến vấn đề này, hôm nay xuất môn, cũng là do Kính Nhu cùng Bảo Châu sắp xếp, mấy đồ trang sức đẹp đẽ quý giá kia đều là trong cung đưa tới.

Nhưng

hiện

tại nghe Kính Nhu

nói

xong, nhất thời cảm thấy

không

được, liền

nói:"

đi, đem đồ

trên

đầu ta tháo xuống, đem trang sức của Long Trân tỷ tỷ mua cho ta đến đây."

Kính Nhu nghe vậy, mất hứng

nói:" Vì sao phải như vậy?" Phi Yến mỉm cười:" Đừng hỏi nhiều, nơi này cũng

không

phải trong nhà,

nói

chuyện thân trọng

một

chút."

Bị đường tỷ

nói

vâyk, Kính như lập tức thu miệng,

đi

tìm trang sức. Phi Yến nhìn muội muội vội vàng tìm trang sức,

không

khỏi

nhẹ

nhàng thở ra

một

hơi, chỉ có trong lòng nàng



ràng, năm ngày sau nàng lại lâm vào hậu cung nội chiến.

Tuy rằng được Kiêu Vương ôm vào phủ, đó là nơi nàng sống cả đời, ổn định tâm trạng, rốt cuộc vẫn là gả vào hoàng tộc.

hiện

tại Kiêu Vương

đang

rơi vào thế hạ phong, nhưng với dã tâm cùng năng lực của

hắn

làm sao chịu làm

một

vương gia nho

nhỏ

đc chứ. Chỉ là đến lúc đó, có lẽ nàng

không

cần đứng bên cạnh

hắn

khi

hắn

xưng bá thiên hạ rồi, cũng

không



khi nào

thì

Hoắc Tôn Đình cưới chính phi nữa, mong sao nàng sớm rời khỏi những lốc xoáy thị phi chảy xiết này, đợi đến lúc thời cơ thích hợp, nàng

sẽsắp xếp nhà thúc bá hoàn hảo rồi rời xa nơi vương phủ đầy thị phi kia. Chẳng qua bây giờ chưa tới thời điểm đó nên nàng phải thu liễm

một

chút làm sao để người ta

không

để ý mình là được.

Ngụy tổng quản sáng sớm liền đưa tế phẩm tới, sau khi tắm rửa thay quần áo, Phi Yến

đã

chuẩn bị cây lựu để tắm từ sớm.

Thùng nước tắm được điêu khắc tinh xảo. Bình thường, thùng tắm thường khắc hình cá chép hoặc cây đào để cầu nguyện vạn

sự

như ý, mà thùng nước tắm này chính là được điêu khắc từ thân cây gỗ, ngoài trừ khắc hình cá chép vẫn còn khắc

một

đôi uyên ương rất sống động, quả nhiên trân quý.

Màu đỏ ấm áp cùng với nước nóng làm dịu tâm hồn, Phi Yến nhắm mắt lại, nhất thời thoải mái, chỉ chốc lát cảm gián hỗn độn

đã

tan biến.

Đúng lúc này, ngoài cửa có thông báo xe ngựa của Nhạc Bình công chúa

đã

dừng ở cửa miếu Nương Nương. Phi Yến liền nhanh đứng dậy, để cho Bảo Châu và Uyên Ương hầu hạ, thay quần áo.

Tưởng rằng lần này gặp Nhạc Bình công chúa

sẽ

náo loạn, bởi vì lần trước nàng vô cớ giận chó đánh mèo với mình,

không

nghĩ tới, nàng

không

nhưng

không

có gì bất thường mà làm như

không

có việc gì vào môn, sau đó vẻ mặt cười duyên

nói:" Uý Trì tiểu thư quả nhiên

không

giao hảo tốt, đến Nương Nương miếu mà

không

tìm nhiều các bạn tri kỉ, độc thân

một

mình tới đây, mẫu hậu ban cho hoa phục và trang sức

không

có người thưởng thức, chẳng phải là phí phạm sao?"

Lúc này Phi Yến dù

đã

thay quần áo xong, nhưng thùng nước tắm vẫn còn nguyên, Nhạc Bình công chúa vừa lúc thấy thùng nước tắm khắc hình đôi uyên ương cười

đi

ra:" Nhị ca

thật

có tâm, thế nhưng tự tay tạo hình dục bạn,

hắn

từ

nhỏ

đã

khéo tay, chơi đùa vui vẻ hơn đại ca cùng tam ca nhiều. Ta nhớ



chính

hắn

đã

điều khắc

một

thanh mộc kiếm, mặc cho ta cầu xin thế nào cũng

không

chịu khắc cho ta

một

cái! Bây giờ lại tự tay khắc tặng ngươi..... "

nói

tới đây ngữ khí có chút

không

cam lòng, vẫn còn canh cánh trong lòng.

Phi Yến cũng sửng sốt, nàng

không

nghĩ tới Kiêu Vương đúng là nhàm chán đến mức độ này. Nhạc Bình công chúa còn tưởng rằng Phi Yến

không

tin, liền tiến tới chỗ hình đôi uyên ương, chỉ vào cái trán nó

nói;" Ngươi xem, đây chính là "Thừa", tự của Nhị ca trước kia dùng tên giả,

hắn

khắc tượng đều lưu lại."

"Dùng tên giả?" Phi Yến có chút khó hiểu nhíu mi.

Nhạc Bình

nói:" Nhị ca từng bị đưa về quê gửi nuôi, đó là theo hương nông dòng họ đặt tên là Đoan Mộc Thừa."

Phi Yến nghe được, đầu tiên là nhíu mi trầm tư, đột nhiên coi nghĩ tới cái gì, thân thể hơi chấn động, ánh mắt nhanh nhìn chằm chằm vào đôi uyên ương, chữ Thừa như bàn là nóng rực vào mắt.

Còn chưa kịp nghĩ lại, Phó Lâm Tú

đã

mang thị nữ lại đây, đem đến cho Phi Yến chút bánh ngọt tinh xảo.

Chỉ thấy Phó Lâm Tú

đã

cởi bỏ lễ phục, thay đổi

một

thân đỏ sắc nhu quyên duệ váy dài,

trên

đầu mang trang sức thanh lịch. Nàng gặp Phi Yến cũng

đã

cởi bỏ lễ phục, thay

một

thân màu đỏ nhạt lụa mỏng phượng vĩ la quần,

trên

đầu chỉ mang

một

chút trang sức bình thường, hai người cho nhau xem kĩ nhưng đều hiểu ý cười.

"Bánh ngọt là cái hôn

nhẹ

thủ sở chế, tùy rằng

không

thể so với đầu bếp tính xảo, nhưng cũng là

mộtphen tâm ý, cũng thỉnh muội muội nếm thử, cũng

không

nghĩ công chúa lại ở đây, sớm biết liền chuẩn bị nhiều

một

ít."

Nhạc Bình công chúa cũng cười

nói:" Khó được hai người các ngươi tỉ muội tình thâm vậy, lại cũng

mộtngày tốt vào Nương Nương miếu cầu phúc. Ta suy nghĩ nơi này nữ quyến nhiều người, ghé vào mang theo mấy bàn hoa bài, theo nhị ca ra khỏi phủ liền tới chỗ này. Đêm nay ai cũng

không

muốn ngủ, hai uyển cũng thanh tịnh, chúng ta hay cùng các nữ tử đến

một

chỗ, noi theo lão gia công tử chơi cùng nhau suốt đêm!"

Lúc này hai uyển dùng cơm chiều,

thật

náo nhiệt. Cứ nghĩ rằng hai vị này

sẽ

đấu trí với nhau, thế nào hai bên lại cực kì yên ổn,

không

duyên

không

cớ lại rất náo nhiệt, trong lúc nhất thời đáy lòng hơi mất mát nhưng rất nhanh liền

không

để ý đến, sao cơm chiều, mấy bàn hoa bài khai trương giằng co náo nhiệt.

Phi Yến vận

không

tốt, liên tiếp thua mấy ván, Nhạc Bình lại thắng, nhất thời tinh thần hưng phấn, tiếp tục chơi.

Phi Yến lại thua

một

phen, liền ngồi xuống cây lựu uống chút rượu trái cây, cáo từ về tây uyển nghỉ ngơi trước.

Kỳ

thật

đêm nay nàng

đang

ôm

một

bụng tâm tư,

không

còn cái khác, đơn giản là ba chữ Đoàn Mộc Thừa làm cho lòng nàng gợn sóng.