Trong nháy mắt, thân hình cao lớn của Kiêu Vương
đã
đi
đến bên thành giường, Phi Yến tại thời điểm được thả xuống thuận thế ở
trên
giường nằm phục xuống, che trước ngực mình tránh để lộ cảnh xuân. Ngay sau đó liền bị Kiêu Vương kéo thắt lưng lộn ngược lại. Phi Yến cùng
hắn
bốn mắt nhìn nhau, lấy tay che trước ngực, ánh mắt quật cường trừng
hắn, đại thể là: Người có thế làm gì ta?
Kiêu Vương nguyện ý giải thích, dạy nữ nhân dưới thân, ở
trên
giường
hắn
có thể như thế nào.
Lập tức thân thủ liền túm lấy cái áo rộng thùng thình kia, bỏ
đi
y bào, bầu ngực bị áo yếm che mất lập tức
hiện
ra trước mắt, màu hồng cánh sen nổi bật
trên
làn da trắng nõn của nàng.
Phi Yến
không
nghĩ tới hôm nay Kiêu Vương lại lớn mật như vậy, mới chỉ động
một
cái
đã
không
kiềm chế được
thì
sau này phải làm thế nào? Qủa nhiên là tiểu nhân nhưng lại giả vờ là chính nhân quân tử sao? Ngay sau đó, đôi môi ẩm ướt dừng lại ngay trước áo yếm thêu hoa, cảm giác ẩm ướt khiến Phi Yến cả kinh kêu " A " lên
một
tiếng, cái miệng
trên
ngực lại ra thêm sức.
Hôm nay Hoắc Tôn Đình
thật
sự
là nhất thời nhiệt huyết dâng trào, ý tình lan tỏa, trong lúc
không
để ý hai má bị Phi Yến tát cho có chút đau, đến khi quay đầu lại, đôi mắt bỗng chốc trở nên thâm trẩm pha chút tức giận.
Phi Yến
không
chút yếu thế trừng mắt nhìn lại, ngồi thẳng người dậy nhanh tay che kín ngực
nói: "Kiêu Vương say rượu, sao lại ở Hầu Phủ làm loạn?"
Ánh mắt quật cường
đã
nhắc nhở Hoắc Tôn Đình
không
nên quá mức càn rỡ.
Bất quá sắp thành thân, tiểu nữ nhân này mỗi lần cùng mình thân mật đều đề phòng như phòng cướp, làm cho trong lòng Kiêu Vương có chút rối rắm. Xem Phàn Cảnh kia phản ứng, quả nhiên là
không
thể quên tình cảm với nàng, tuy rằng cho người vào Bạch Lộ Sơn, trong lòng biết hai người họ có tình ý với nhau, nhưng bàn tay trắng nõn này của nàng rốt cuộc có từng bị nam nhân khác sờ qua, cho dù
hắn
bị nàng đánh mấy cái cũng k quan trọng, quan trọng là
hắn
muốn nàng hoàn toàn quên
đi
nam nhân kia.
Nghĩ vậy,
hắn
chậm rãi ngồi thẳng người, lại trừng mắt nhìn nàng rồi
nói:"
đi, rót cho ta
một
ly trà."
Phi Yến vốn cho là mình tát
hắn
một
cái, vị nhị điện hạ này chắc chắn
sẽ
giận giữ,
không
nghĩ đến hằn trừng mắt nhìn mình
một
hồi xong rồi coi như
không
có chuyện gì xảy ra, lúc trước mới trách
hắn
vô liêm sỉ nhất thời
không
biết làm thế nào.
Miếng vải trước ngực bởi vì ẩm ướt mà dính sát vào da
đã
nhắc nhở vừa nãy
hắn
vô lễ đến thế nào, nếu có thể nàng
thật
muốn hung hăng tát thêm cho
hắn
vài cái.
Nhưng mà ánh mắt của
hắn
quá mức sắc bén, tuy
không
có tức giận nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi thở thâm trầm nhắc nhở nàng rằng,
hắn
không
phải là thường dân vô lại mà là nhị điện hạ nhị hoàng tử nắm quyền sinh sát trong tay, đừng
nói
mình cùng
hắn
sắp thành thân, cho dù mình muốn hủy bỏ hôn ước,
hắn
chỉ cần muốn, nàng có năng lực gì mà cản
hắn?
Nghĩ vậy, Phi Yến chậm rãi đến bên thành giường,
đi
đến trước bàn, rót cho
hắn
một
chén trà uyên ương cùng hoa quế,
một
tay đưa cho Kiêu Vương.
Kiêu Vương biểu
hiện
vẫn như trước, mở miệng hỏi
nói:" Bổn vương là tiểu đệ của ngươi sao? Quy củ lễ nghĩa đâu?"
Phi Yến hít mạnh
một
hơi, nhìn tên hỗn đản kia mà nhớ tới lễ nghĩa mà vừa rồi còn cởi y bào chính mình, còn đem miệng dán xuống... Chệt tiệt, lúc đấy
hắn
đem lễ nghĩa ném
đi
đâu rồi?
Nếu cùng tên hỗn đản này phân
rõ
phải trái trắng đen chính là phí thời gian, đôi mắt phượng lại trừng mắt nhìn Kiêu Vương, hai tay dâng trà, hơi hạ thân mình xuống, sau đó hai tay đưa qua đỉnh đầu, thấp giọng
nói:" Thỉnh nhị điện hạ dùng trà."
Kiêu Vương lúc này mới đưa tay ra, nhưng cũng có tiếp nhận chén trà ngày mà cầm đôi tay của nàng
nói:" Uý Trì tiểu thư nhà cao cửa rộng, xuất thân quý tốc, có gia giáo, đoan trang hiền thục, bổn vương
không
có ý khinh tiểu thư, chỉ là lâu rồi
không
gặp tiểu thư nhất thời có chút mạo phạm... Nhưng mà Phi Yến hiểu được đạo vợ chồng, khi ở chung với nhau đều ân ái hạnh phúc, như cá vui mừng khi gặp nước?"
Phi Yến hạ mi mắt, rất muốn có thể trực tiếp hỏi nhị điện hạ "Cá vui?" Rốt cuộc cũng
không
thể
nói
ra, lại
nói:" Ta thuở
nhỏ
mẫu thân mất sớm, tính tình ta lại
không
như các nữ tử hoạt bát, chỉ có thể gọi là thanh tú, cái khác trời đều
không
cho, cho nên điện hạ nên sớm cưới chính phi, hoặc nạp sườn phi, có nhiều người có khả năng hầu hạ cùng với điện hạ tận hưởng cá nước thân mật, thứ hai ta về sau ở trong phủ
sẽ
có người là bạn,
không
cô
đơn."
Kiêu Vương mỉm cười:" Yến nhi
thật
hiền thục, bổn vương cũng vui mừng, sau này Yến nhi vào phủ, bổn vương nhất định
sẽ
không
để Yến nhi cảm thấy "cô
đơn".... "
nói
xong liền tiếp nhận chén trà uống
một
hơi cạn sạch sau
nói:"Còn năm ngày nữa là ngày chúng ta thành hôn, nàng
đi
Nương Nương Miếu tắm rửa cầu phúc hai ngày, Ngụy tổng quản
đã
chuẩn bị đầy đủ các lễ vật, trong miếu cũng
đã
chuẩn bị tốt, ngàu mai sáng sớm
sẽ
có người đưa xe ngựa tới đón nàng
đi
Miếu Nương Nương, nếu sợ ở đó
cô
đơn có thể gọi tiểu muội của nàng
đi
cùng cũng được."
Phi Yến nghe xong lại sửng sốt, Đại Tề theo tục hôn xưa, nữ tử quý tộc trước ngày thành hôn đều lựa chọn
một
ngày tốt nhập Nương Nương Miếu cầu phúc, còn muốn dùng cây lựu nước ngao nấu nược đặc thù để tắm rửa để cầu phúc cho hôn nhân sắp tới. Chính là nghi thức như vậy đều giành cho đích nữ chính thê, chưa có nghe qua con của thϊếp cũng vào Nương Nương miều?
Bất quá Kiêu Vương từ trước đến nay đều làm việc
không
thương lượng, sau khi
nói
xong lại thâm sâu nhìn nàng
một
cái, liền đứng dậy như bình thường lặng lẽ
đi
ra khỏi phòng.
Phi Yến ngồi lặng trong phòng, chỉ cảm thấy mới vừa rồi bị tên khốn kia cắn liếʍ qua cấm địa, lặng lẽ bỏ cái yếm ra, đúng là có
một
dấu răng ở chỗ hoa hồng nhạt nhạt... Hạ lưu! Vô sỉ!
Đúng lúc này, Uyên Ương trở lại, bắt gặp tiểu thư
một
người trưởng thành lại ngồi ôm ngực ngơ ngác, liền hỏi: " Tiểu thư, làm sao vậy?
Phi Yến lúc này mới phục hồi lại tinh thần,
nói:"
không
có gì, chỉ là trồng hoa có chút mệt mỏi..... Đúng rồi, mấy ngày trước Mãn Tài cắn tay ngươi, rượu thuốc bôi tay còn
không? lấy cho ta
một
chút."
Uyên Ương cả kinh, hỏi:" Như thế nào tên súc sinh kia cũng dám cắn tiểu thư?"
Phi Yến do dự, gật gật đầu, liền
không
để Uyên Ương hỏi lại, chỉ để ý đến rượu thuốc được đem đến.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, Vương phủ quả nhiên cho xe ngựa đến.
Đến Nương Nương miếu cầu phúc là có ý, đem bộ trang phục ngày thành hôn mặc trước, xong đến lễ chính thức lại mặc tiếp, rất nhiều khuê các tỉ muội
không
được mời đến tham dự hôn lễ có thể nhân cơ hội
đi
cùng đến Nương Nương miếu xem
một
phen, xem
một
chút hôn phục cùng đồ trang sức.
Phi Yến
một
thân màu đỏ nghê thường
đi
lên xe ngựa mới phát
hiện
kinh thành phía Bắc Nương Nương miều đều chật ních người, sớm
đã
đứng thành
một
hàng dài.
Nương Nương miều tổng cộng có hai uyển, Tây uyển là do Kiêu Vương Phủ định ra, xa hoa rộng mở hơn Đông uyển do Phó gia đặt ra cho Thái tử phi tương lai Phó Lâm Tú dùng.
Thàng 8 ngày tốt vừa vặn nhưng hai huynh đề lại cùng chọn thê thϊếp tương lai ở lại cùng ngày.
Lúc này,
một
thân hoa phục cùng trang sức, Phó Lâm Tú cũng vừa xuống xe ngựa,
một
thân lung linh xúng xính dưới ánh mặt trời sáng lên.
Phó tiểu thư khoác lên mình
một
thân trang trang sức rất tinh xảo đẹp đẽ, khi vị tân nương mới gả đến cùng
một
chỗ, là người sáng suốt có thể lập tức nhận ra trang sức đeo
trên
người các nàng cao thấp ra sao.
Phi Yến tuy rằng chỉ chọn
một
bộ trang sức khắc hoa phù dung bằng vàng
nhỏ
gọn, nhưng tạo hình độc đáo vừa nhìn thấy
đã
biết được làm ra từ cao thủ chuyên về thiết kế trâm cài, hình dáng của khuyên tai chỉ từng nhìn thấy Thẩm hoàng hậu từng mang.
Cả bộ trang sức thế này vừa nhìn
đã
đủ biết đó chính là hàng đặc biệt giống y hệt như bộ của hoàng hậu! Phó Lâm Tú
không
khỏi hơi sững sờ.
một
nữ tử chỉ ở khuê phòng như nàng
thì
làm sao biết những chuyện tranh đấu
trên
triều đình. Lại càng
không
sẽ
biết, Hoàng hậu bị chính nghịch tử của bà đánh tiếng trước, hơn nữa mắt thẩm mỹ của nhị hoàng tử từ trước đến nay vẫn luôn độc đáo, loại vật tầm thường khác đương nhiên
không
thể vào mắt, nên
đã
đem đồ trang sức được thiết kế sẵn dành riêng cho Thái Tử phi này toàn bộ đưa đến phủ Uất Trì phủ.
Nhưng đến phút cuối cùng lại ra lệnh cho người chế tác ở Ngân cục mau chóng làm thêm, trong mấy ngày này làm thêm
một
bộ trang sức mang đến Phó phủ, nếu hai người
không
chạm mặt bất ngờ
thìmọi chuyện
sẽ
êm xuôi.
Nhưng đúng lúc tại miếu Nương Nương này hai người lại gặp nhau. Mẫu thân Phó Lâm Tú Chu thị đứng ở bên người nữ nhi, thấy Phi Yến từ
trên
xuống dưới, cũng có hơi sững sờ, nhưng là Phó Vân Long phu nhân, xuất thân
không
tầm thường, nhìn nữ nhi mình có chút thất thần, hơi hơi kéo ống tay áo nàng, sau đó mỉm cười nhìn Phi Yến
nói:" Uý Trì tiểu thư nguyên lai hôm nay là trai tế, nhưng theo ta hai người có duyên, tương lai 2 tỷ muội đều gả đến hoàng gia nên quan tâm nhau nhiều hơn, tăng thêm tỷ muội tình thâm."
Phó Lâm Tú được mẫu thân nhắc nhở, thu lại ánh nhìn. Trước đây nàng từng nghe
nói
Hoàng Hậu
đãchuẩn bị cho nàng
một
bộ trang sức, tuy
nói
đó
nói
khách khí nhưng cũng
không
khỏi mừng thầm trong lòng,
không
nghĩ tới đến lúc Hoàng Hậu đưa đồ trang sức tới, hình thức cũng
không
có tinh tế như nàng tưởng tượng, khó tránh khỏi hơi thất vọng.
không
thể tưởng tượng được Phi Yến
không
buồn hé răng, đúng là được Hoàng Hậu ban cho ân sủng, quả nhiên có hơi kiêu ngạo.
Miễn cưỡng nở
một
nụ cười hướng tới Phi Yến gật đầu.
Phi Yến kì
thật
không
có để ý đến bộ trang sức, hướng tới hai mẹ con Phó gia cười sau đó cùng đường muội Kính Nhu vào miếu Nương Nương.
Nhưng Phó Lâm Tú
không
bỏ qua, trước lúc xuống xe ngựa
đã
nhìn lướt hai người ăn mặc. Các nữ nhi
trên
đời đều đối với ăn mặc rất mẫn cảm, trong lúc nhất thời
không
khỏi suy nghĩ trong lòng.
Thầm nghĩ, Uý Trì phủ trắc vương phi
thật
không
đơn giản, phô trương như vậy! Chỉ là
một
thị thϊếp, cũng dám đến Nương Nương miếu cầu phúc?
Chẳng lẽ... Vị trí Thái tử có chút biến đổi?