đi
vào trong đình nghỉ mát, Phi Yến hướng hoàng thượng cùng hoàng hậu thi lễ, quỳ xuống đất. Tề đế vừa uống rượu, vừa
nói
: “ Đứng dậy ngồi
nói
chuyện
đi!”
Lúc này Phi Yến mới tạ ơn bệ hạ, thị nữ ở
một
bên nâng nàng dậy, ở trong đình còn có
một
chiếc bàn
nhỏ.
Mặc dù giờ
đã
khác xa lúc ở Tân Dã nhưng Phi Yến cũng
không
nhớ được tình hình lúc đó. Nhìn hai người đế hậu
thật
sự
rất xa lạ.
Chỉ thấy Tề đế có bộ dáng như
một
võ tướng, đôi mày đậm hơn trước. Mà sau Tề đế là Thẩm thị
khôngkhác nào như
một
mỹ nhân. Tuy rằng sinh được 5 nữ tử, nhưng vẫn tóc mây bồng bềnh, đầu đầy trâm phượng quý giá,
một
bông hoa tai trích thủy cùng vòng cổ ngọc lục thùy mị trước ngực. Chân mày hơi hếch lên, khóe mắt hơi lộ
một
chút vết tích của năm tháng. Thẩm hoàng hậu nhìn Uất Trì Phi Yến, chính là khóe mắt hơi nhướn lên, khóe miệng nhếch lên, nhưng cũng chẳng
nói
gì, nhưng ý cười chưa đạt đến khóe mắt.
Thái tử Hoắc Đông Lôi mang vẻ mặt cười cười đầy thâm ý nhìn trắc phi của nhị đệ.
Khi
hắn
nghe
nói
Thẩm Khang bắt nhầm người
thì
cảm thấy buồn bực, hóa ra nhị đệ thích nữ nhân bán cháo mà trùm đầu này, nữ tử này
thì
không
để ý, cuối cùng lại làm ra cái chuyện “ cùng nhau giận dữ vì hồng nhan”, đắc tội với hẳn cả
một
nhà quốc cữu,
thật
là làm cho người ta kinh ngạc.
Nhưng hôm nay vừa thấy,
cô
gái
này
đã
thay đổi trang phục, lại đột nhiên thay đổi hoàn toàn, khí chất cũng thay đổi theo, nhưng
không
thể bội phục con mắt của nhị đệ rồi.
Nhưng dù họa mi có kiều diễm
thì
cũng là người khai mào chuyện nhà quốc cữu, đây cũng
không
phải việc làm sáng suốt rồi.
một
bên là hai vị công chúa Nhạc Bình cùng An Khánh. An Khánh còn quá
nhỏ, mới 7 tuổi, chỉ lo cầm đũa, cái miệng
nhỏ
nhắn chu lại, cùng
một
bàn thức ăn chiến đấu.
Còn Nhạc Bình công chúa mang ánh mắt dò xét cái vị coi là trắc phi tương lai này. Lúc trước nàng vào Kiêu vương phủ
đã
gặp Uất Trì Phi Yến,
không
biết ca ca lại coi trọng nữ nhân này.
Sau nghe
nói
ca ca cùng cậu xung đột, mới trằn trọc nhớ, Uất Trì Phi Yến cùng phò mã Vương Ngọc Lãng
đã
từng có hôn ước.
Nhạc Bình công chúa là
một
người điêu ngoa, từ
nhỏ
đến lớn,
không
ai dám làm trái ý nàng. Lúc trước nàng
không
quá coi trọng Vương Ngọc Lãng. Vốn định
không
chọn nam nhân này, cố tình liệu gió chống thuyền nịnh bợ phụ hoàng, quả nhiên
không
loại bỏ được tên tiểu nhân kia.
Nhưng phụ hoàng lại coi trọng con Thừa tướng,
nói
hắn
nào là tài tử, mang hương khí cho Hoắc gia. Cuối cùng vẫn ra thánh chỉ. Chẳng qua Vương Ngọc Lãng kia cũng rất tức giận,
rõ
ràng leo lên hoàng quyền, cố tình trước mặt nàng lộ vẻ mặt đau khổ
không
muốn. Liếc Vương Ngọc Lãng
một
cái nàng cũng chẳng thèm, Nhạc Bình công chúa lại càng háo thắng, trong lòng tích tụ đầy bụng tức, muốn cho tên tiểu tử họ Vương kia phải cúi đầu khom lưng với mình.
Đúng lúc này, thị nữ mang hải sản mà Đông Hải hiến lên. Hải sản ở đây rất ngon, nhưng làm cho người ta ăn hơi chật vật.
Miệng phải cắn mới ăn được, thường làm cho nước bắn bốn phía, dịch tôm ửng đỏ cũng bắn tóe ra.
Lúc trước đại Lương chiến loạn, Đông Hải mới dừng hiến cống, gần đây mới bắt đầu khôi phục tiến cống như trước. Trong cung toàn lão thái giám
không
biết chuyện nội bộ, cũng
không
chú ý ẩm thức của tân đế Hoắc Doãn, nhóm phòng bếp
không
để ý bỏ vỏ.
một
thời gian cũng chẳng ai
đi
nịnh nọt, khiển trách cũng chẳng cỏn.
Hôm nay bởi vì là tiệc gia đình, Thẩm hoàng hậu cố ý bảo ngự thiện phòng làm
một
chút gì đó mới mẻ cho hoàng tử công chúa. Nhưng món tôm này lại mới mẻ khác biệt, cách ăn cũng hơi khó.
Chẳng qua Phi Yến trước kia
đã
từng ăn qua tôm này. Thuận tai cầm
một
con vào bát, bật đuôi tôm ra, liền cầm thân tôm lên cho thoát nước.
Ăn
một
chút nàng mới phát
hiện, món ăn này
đang
gây khó dễ với mọi người, ngoại trừ Kiêu vương
không
ăn
thì
khóe miệng cùng tay mọi người, thậm chí là áo cũng dính màu đỏ của tôm.
Phi Yến bất động, bỏ tôm xuống,
không
động vào mắt con tôm kia nữa, cầm đũa ăn món khác.
Nhưng hành động
không
gây tiếng động này lại làm cho Hoắc gia tộc thêm chút thể diện.
Đúng lúc này, thái giám hô lớn: “ Con của Vương thừa tướng, Vương Ngọc Lãng đến diện kiến!”
Nếu
đã
là yến tiệc gia đình, Tề đế cũng gọi Vương công tử đến để làm quen dần. Phi Yến cùng Kiêu vương ngồi vào đó cũng
không
lâu, Vương Ngọc Lãng cũng tiến cung.
Vương Ngọc Lãng nhìn thấy Phi Yến, thân mình hơi chấn động, Vương công tử cứ nghĩ đến việc gặp lại hai người này cả trăm lần, đều
không
nghĩ tới, vào yến tiệc này mà gặp nhau.
Trong lúc nhất thời có chút chần chờ, chưa kịp thi lễ đế hậu, hai con mắt nhìn chằm chằm nữ tử thanh lệ bên cạnh Kiêu vương, môi hơi run run.
Phi Yến cúi đầu thầm nghĩ:
không
tốt, Ngọc Lãng đúng là muốn ở chỗ này làm thất thố rồi.
Vừa đúng lúc, Kiêu vương đứng dậy, mìm cười
đi
xuống nắm tay em rể tương lai, thuận tiện đừng trước người
hắn, thân hình cao lớn che tầm mắt mọi người, khẽ nâng
âm
điệu
nói
: “ Yến tiệc gia đình sao đến muộn vậy, phạt 3 chén rượu, mau hướng phụ vương mẫu hậu thỉnh an
đi
thôi!”
nói
xong hơi dùng sức, đưa Ngọc Lãng tới đình, ấn
hắn
ngồi xuống. Rót đầy chén rượu cho Vương Ngọc Lãng.
Tề đế Hoắc Doãn vốn
không
đồng ý việc như vậy, nhưng con mình rót rượu cho phò mã, nhất thời nhận ra, mặc dù Vương Ngọc Lãng si ngốc chưa thỉnh an, nhưng thế này cũng tốt rồi.
Vương Ngọc Lãng có hơi chút hoảng sợ, bị động đưa chén rượu vào miệng, sau đó, khuôn mặt thư sinh liền biến thành say mê uống rượu
đã
trở nên đỏ ửng.
Nhất thời mọi người trong đình cười lớn. Ngay cả tiểu công chúa cũng toe toét cười.
Rượu này là đặc sản của Tân Dã do khoai lang ủ thành, ngày xưa dùng trong ngày cưới, chon sâu trong hầm rươu, rượu rất mạnh, ở quê hương đặt tên là “ xoay chuyển ngược lại”, có thể thấy nó mạnh cỡ nào.
Sau khi Hoắc gia thịnh vượng, vẫn muốn dùng hương vị thuần khiết này. Tửu lượng của Vương Ngọc Lãng hơi kém, chưa đến 3 chén
đã
không
đỡ nổi rồi.
Đúng lúc này, Nhạc Bình công chúa giơ chén rượu về phía Uất Trì Phi Yến
nói
to: “ Nhị ca đều làm mấy đòn phủ đầu Phò mã rồi,
cô
dâu tương lai của Hoắc gia cũng
không
ngoại lệ,
không
biết Uất Trì tiểu thư có cho bổn công chúa thể diện, cùng uống
một
ly với ta?”
Vương Ngọc Lãng còn ho khan, liên tục xua tay, trăm lần
không
cần rót rượu nữa.
Uất Trì Phi Yến hơi do dự, nhìn về phía Kiêu vương, chỉ thấy
hắn
trút xong Vương Ngọc Lãng, lại như
không
có việc gì, tự rót rượu, mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi uống.
Rượu này rất mạnh, cho dù nam nhân mạnh mẽ cỡ nào cũng phải thừa nhận, huống chi Uất Trì Phi Yến chỉ là nữ nhân mỏng manh.
Nhưng mọi người trong đình
không
ai ngăn cản Nhạc Bình công chúa, ngay cả Kiêu vương cũng chẳng uống thay trắc phi của mình.
Mọi người trong đình thanh thản chờ phản ứng của nàng, cố tình chê cười nữ nhân trèo cao,
thật
ra
không
ai
nói
chuyện, chính Vương Ngọc Lãng
đang
ho khan kia cũng nhịn xuống…….
Uất Trì Phi Yến cười
một
cái, hoàng cung to như vậy, nàng
một
thân
một
mình chiến đấu, họ còn lợi dụng số đông, muốn trêu đùa nàng sao.
Nhưng nếu tiếp chiến, sao có thể từ chối được?
Uất Trì Phi Yến
đang
tựa lưng vào cột, có chút nhàm chán nhìn lá cây, gặp công chúa bưng rượu mời, liền
không
chút hoang mang cầm chén rượu,
một
mình sửa sang sắc mặt, liền đứng dậy, cúi đầu
nói
: “ Tạ ơn công chúa ban thưởng rượu.”
Chén rượu Nhạc Bình công chúa là rượu mạnh,
một
loại rượu ướp lạnh. Nhạc Bình công chúa nổi danh ngàn chén
không
say, cầm loại rượu mạnh này, ác ý có thừa. Uất Trì Phi Yến ngửi rượu nhưng đưa vạt áo che mặt.
Kế tiếp, mọi người tò mò xem thục nữ tao nhã dùng tôm kia, đem rượu uống
một
hơi cạn sạch, như vậy
không
tính, thành tạo tao nhã uống,
một
giọt rượu cũng
không
còn.
Lại nhìn sắc mặt, thong dong tao nhã lịch
sự,
không
như Vương phò mã chật vật kia.
Khí chất dũng cảm, như uống nước bình thường, Nhạc Bình công chúa oán hận trừng Uất Trì Phi Yến
một
cái, hoàng hậu nhíu mày, nhưng Hoắc Doãn lại tặng ánh mắt khen thưởng, chỉ cảm thấy con mình đúng có mắt nhìn, lấy bảo vậy của Uất Trì phủ rồi, quả nhiên là ý trời!
Sauk hi hết yến tiệc, Kiêu vương từ biệt phụ hoàng cùng mẫu hậu, mang Phi Yến rời cung. Chưa ra đến cung, Uất Trì tiểu thư vẫn bình thương, nhưng sau khi dùng hết sức lên xe ngựa, chân liền
không
chịu được, chút nữa ngã xuống đất.
May Kiêu vương ở sau đúng lúc vươn tay ra, đỡ eo
nhỏ
của nàng, lại hơi dùng sức, đem nàng lên xe ngựa.
Cũng
không
biết Hoắc gia cho dịch gì vào rượu, làm cho người ta khó chịu đến vậy! May mắn nàng chủ động, ngửi vài lá có tính giải rượu, ống tay che hết mặt, mới kháng được tính chất của rượu.
Nhưng rượu này có tác dụng
thật
sự
quá mạnh! Dù là người có tửu lượng như Phi Yến, cũng chỉ chống đỡ được đến bây giờ, cũng hiểu được cảm giác
đang
dần say, vỗ vỗ ngực, che miệng
không
cho nôn ra.
Khóe miệng Hoắc Tôn Đình mỉm cười, mùi rượu tản ra trong xe. Nhìn
hắn
như
không
để ý nhưng lại biết
rõ
rượu mạnh
đang
hành hạ Uất Trì tiểu thư.
Nàng vươn bàn tay trắn nõn che miêng,
một
tay đẩy thân Kiêu vương ra: “ Nhị điện hạ
không
phải
nóitrên
người dân nữ có mùi hương lạ sao? Sao
không
muốn ngửi nữa? Đến gần đây dân nữ
sẽ
nói
biện pháp chế hương……..”
Đôi mắt Kiêu vương chợt lóe, môi mỏng nhếch lên: “ Ồ? Chẳng lẽ thực
sự
có cách làm sao?”
Phi Yến bất động, mệt đến nỗi tựa vào người
hắn, lại muốn cởi ảo, si mê
nói
: “ Muốn……muốn có hương này, trước phải có thân thủ nhanh nhẹn! Nhớ đó!
không
nên tắm quá lâu, làm mất hương thơm, độ nóng vừa phải, rót
một
chén rượu
nhỏ
hòa lẫn với nước…… ừm, đúng rồi,
không
được để hương thơm này quá khô……”
Kiêu vương nghe thế, hơi vυ'i đầu, nắm
nhẹ
cổ mảnh khảnh của Phi Yến: “ Theo lời tiểu thư là hương thơm dân dã, vậy đây là vị gì?”
nói
xong, liền cúi đầu, hung hăng hôn cái miệng
đang
lải nhải.