Phong vương bái tướng, chính là chuyện trọng đại, nhưng vào đến Uất Trì phủ,
thì
là loại
không
khí đứng ngồi
không
yên.
Trực giác Uất Trì Thụy mách bảo là vì chuyện của Kính Nhu, mới hại cháu
gái
mình bị Kiêu vương để mắt. Ông từng thề
sẽ
bảo vệ và cho Phi Yến
một
mối hôn nhân như ý, nhưng kết quả lại gả cho nam nhân như Diêm Vương này, còn
không
được làm chính thất, đó là
một
nỗi nhục của gia tộc, ông chỉ dám ôm di ảnh của đệ đệ mà khóc.
Bức tường mỏng mong, mỗi tiếng khóc nức nở đều vào tai Phi Yến, trong lòng cũng nổi lên
một
nỗi xúc động.
Đầu Uyên Ương quấn băng gạc, khoác
một
chiếc áo ngoài đến bên Phi Yến,
nhỏ
giọng
nói
: “ Tiểu thư, vẫn nên thu dọn đồ đạc, tùy theo hoàn cảnh mà chúng ta chạy
thật
xa kinh thành
đi, được
không?”
Phi Yến lắc đầu, nhìn ngoài sân
đang
có hai gương mặt ỉu xìu của đệ đệ và muội muội, bình tĩnh
nói
: “ Trốn được sao, đó là thánh chỉ, hơn nữa lại khôi phục chức vị cho bá thúc, phải vui mới đúng. Tuổi Kiêu vương này cũng vừa phải, tướng mạo
không
phải bình thường, làm người cũng rất…… nghiêm chỉnh…..”
nói
đến đây Phi Yến hít sâu,
nói
tiếp: “ Hơn nữa ta
đã
cầu Kiêu vương
không
phải làm lễ gì to tát, thời gian nhập phủ còn lâu, vừa vặn có thể giúp bá thúc xử lý
một
số việc. Uyên Ương, thân thể muội chưa lành, an tâm dưỡng thương, nhưng trước mặt bá thúc
không
được đưa khuôn mặt sầu khổ ra, bá thúc rất nhát gan lại
không
thể chịu được chuyện này, có thể nào ông cũng
không
nghĩ theo chiều hướng tích cực được đâu.”
Uyên Ương gật đầu,
nhẹ
nhàng hỏi: “ Tiểu thư, Kiêu vương kia
rõ
ràng là ép cưới, người sao lại bình tĩnh như vậy, có phải……. là
đã
phải lòng
hắn
rồi?”
Phi Yến nghe vậy, đôi tay
đang
thêu hoa ngừng lại, nửa ngày cũng
không
nói.
Trong lòng Uyên Ương đau xót, bộ dáng kia là sao đây? Làm sao tiểu thư lại có thể bình thản cưới kẻ thù ngày xưa của mình được đây. Nội tâm đau khổ, tiểu thư có thể
nói
với ai được đây?
Hoàng đế ban cho bá thúc tòa nhà cũ của Tư Mã gia triều cũ, nhìn rất có thế,
thật
ra
đã
rất lâu đời,
đãlà đồ bỏ
đi
từ lâu rồi, nếu muốn ở đó chắc chắc phải tu sửa lại hết, nhưng tình hình này cũng khó bởi vì bên cạnh sườn núi, cũng vì đất đai khô cằn, cho dù mướn người làm vườn chăm chỉ
một
năm cũng chẳng thu về được bao nhiêu.
Lại
nói
tiếp, mặc dù ngày xưa Hoắc Doãn đối với Uất Trì tướng quân có tình nghĩa, nếu như nghèo tích đức, gió thổi liền tan, chẳng qua nhị thái tử nhìn trúng nữ tử
không
được môn đăng hộ đối,
không
có quyền quý. Nay ban cho như thế để người đời
không
nhìn vào thôi.
Nhưng được cái Kiêu vương là người hào phóng.
Dù sao hoàng đế tự phong trắc phi,
không
thể đưa rước theo cửa sau như thị thϊếp, đón vào vương phủ long trọng hơn,
một
yến hội là
không
thể thiếu.
Kiêu vương cũng nghĩ đến thời điểm Phi Yến xuất giá, cũng muốn đến hầu phủ, cũng
không
muốn mất thể diện, đưa
một
trăm lượng bạc sửa chữa cửa hàng của phủ, sửa lại ngôi nhà hỏng hóc kia, lại đưa bốn thị nữ cùng gia đinh đến cho Phi Yến.
Chính là Ngụy tổng quản, đem
một
hòm ngân phiếu đến, muốn
nói
lại thôi, cuối cùng
không
nhịn được liền
nói
: “ Uất Trì tiểu thư, bạc này tuy
trên
danh nghĩa là cho, nhưng
không
thể dùng lãng phí…….
mộttrăm lượng này, cũng
không
phải con số
nhỏ
đâu!”
Đưa Ngụy tổng quan ra cửa, Kính Hiền
không
nhịn được liền độc miệng: “ Nhìn cái bộ dáng kiêu ngạo của
hắn
kìa, cứ như là thánh nhân đem phát cho người nghèo
không
bằng, đường đường là Kiêu vương phủ, có
một
trăm lượng bạc, có phải làm quá lên
không? Tỷ tỷ, có câu chủ nào tớ đấy, xem ra, Kiêu vương kia cũng chẳng phải loại hào phóng gì, tỷ về sau vào phủ vào chú ý tư tưởng, ở lâu
không
khéo thành người keo kiêu, đừng để tiền bạc làm lòng mình giảm xuống”.
Phi Yến nghe vậy cười cười xoa đầu
hắn
: “ Tỷ xem ra Hiền nhi mới vì mấy đồng tiền mà keo kiệt đó, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền, vậy mấy trang sách thầy dạy tiếp thu được đến đâu hả?”
Kính Nhu ở
một
bên cười ha ha.
Uất Trì Thụy khóc
một
hồi, mới mở cửa phòng, mắt sưng đỏ nhìn đám con cháu của mình, trong lòng
không
khỏi xúc động
nói
: dù sao tuổi còn
nhỏ
quá, trong lòng đều chưa trải qua sóng gió phong trần, cháu
gái
Phi Yến cũng
không
để ý diện mạo,
thật
ra trong lòng Uất Trì Thụy thoáng an ủi.
Nếu cả ngày nhìn cháu
gái
mình cau mày,
không
muốn gả
đi, vậy ông chẳng biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể dùng khăn thắt cổ,
đi
gặp đệ đệ của mình.
Ngày hôm đó Phi Yến mới bảo Kinh Giao làm lại phòng ngủ, phòng khác, đem cây hỏng thay bằng cây khác. Lại bảo Toàn Phúc
đi
tu sửa lại ao cá, tu sửa mọi thứ.
Đúng lúc này, xe ngựa trong phủ Kiêu vương đến,
nói
trong cùng có yến tiệc, hoàng thượng cùng hoàng hậu muốn gặp trắc phi tương lai.
Sáng nay may mắn Kiêu vương
đã
cho người chuẩn bị quần áo trang sức trước, tuy rằng có hơi đường đột nhưng
không
làm người khác phải quá ngạc nhiên.
Chẳng qua chỉ là lời
nói, lần này mẫu hậu chỉ bình thản, đúng là sau ngày Thẩm Khang đại náo Đại Lý Tự liền triệu kiến Phi Yến, coi như chuyện này
đã
được Hoắc Tôn Đình đoán trước.
Xem ra mẫu hậu lại muốn làm vài đòn tâm lý đây.
Sauk hi Phi Yến vào phủ, thay quần áo xong xuôi
thì
Kiêu vương
đã
quần áo chỉnh tề, tuy rằng y phục của nữ tử có hơi phức tạp, mất chút thời gian, cũng
không
tưởng được, chỉ
một
thời gian ngắn, Phi Yến
đã
làm xong hết thảy.
Lúc nàng bước ra, Kiêu vương quay đầu lại, trong
một
khắc mọi hơi thở như ngừng đập.
Lúc trước gặp nhau, Phi Yến vẫn mặc
một
thân vải thô, cho dù dung mạo có thanh thú, cũng
khôngbằng mỹ nữ có son phấn.
Nhưng nữ nhân trước mắt
hắn
đây, mặc
một
thân váy hồng phấn làm cho dáng người cao gầy của nàng thêm mềm mại đáng
yêu. Mái tóc được làm đơn giản búi tóc được cài hai trâm bích thủy sau đầu. Dưới ánh mặt trời càng thêm lung linh. Bên tai là
một
đôi trân châu làm như hai giọt nước,
không
cần trang sức cầu kì.
Cứ tưởng nàng ở doanh trại quá lâu nên
đã
quên, hôm nay mới biết
cô
gái
nhỏ
này khi mặc quần áo lên mới biết
không
phải tầm thường,
không
cần quá cầu kì mà vẫn hơn hẳn mọi nữ nhân khác, going như tiên tử
không
vướng chút bụi trần, phong thái khác biệt.
Nhìn đến đây,
hắn
nhịn
không
được vươn tay ra, chính mình
sẽ
cầm tay trắc phi tương lai.
không
ngờ, Phi Yến chỉ bình thản: “ Nhị điện hạ xin tự trọng, dân nữ chỉ là
một
người thô kệch,
không
khéo
sẽ
làm thương điện hạ”.
Kiêu vương chậm rãi thu tay, nhớ tới nàng chế giễu chuyện đôi tay thô kệch, cười
nhẹ
: “ Uất Trì tiểu thư mang thù
thật
lâu”. Uất Trì Phi Yến cũng chẳng nhìn
hắn, chậm rãi ra ngoài cửa phủ.
Hai người ngồi
trên
xe ngựa, chuẩn bị vào cung.
Chẳng biết tại sao, hôm nay Kiêu vương này
không
cưỡi ngựa, mà cùng nàng vào ngồi vào xe ngựa. Phi Yến biết Kiêu vương này chẳng qua chỉ muốn lợi dụng mình
một
thời gian, cũng chẳng cần làm cái chuyện vợ chồng, cho nên sau này cũng nên nam nữ cách biệt.
Nhìn
hắn
đang
vào ngồi, Phi Yến lặng lẽ ngồi sang
một
góc.
không
tưởng được là vị vương gia này cũng chẳng khách khí, vươn đôi chân dài, ngã xuống bên cạnh nàng, chóp mũi hướng tay áo nàng mà ngửi ngửi, lười biếng
nói
: “ Mùi hương này làm sao mà có vậy,
thật
dễ chịu,
nói
cách làm
đi, bổn vương cũng bảo thị nữ làm như vậy”.
Phi Yến nắm chặt tay áo
nói
: “ Chỉ là xà phòng tầm thường thôi”.
“ Vậy sao?” Kiêu vương
không
tin, thế nhưng thân mình nhích lại gần, sống mũi cao thẳng hướng xương quai xanh của Phi Yến, chóp mũi lướt qua: “ Mùi thơm như vậy, sao chỉ có xà phòng bình thường được?”
Phi Yến bị hành động của
hắn
làm cho hoàng loạn, lúc này
trên
đường lại nghiêng ngả, thân hình dao động, đυ.ng vào thành xe ngựa, trong xe có vài sách vở để trong rương, rương
nhỏ
vừa vặn đυ.ng vào lưng Hoắc Tôn Đình, chỉ thấy gương mặt tuấn tú nhất thời biến đổi, tựa hồ đυ.ng phải vết thương, hung hăng cầm lấy tay Phi Yến.
thật
ra Phi Yến cố ý, cũng
không
muốn làm đau
hắn, bị
hắn
kéo liền ngã vào lòng
hắn.
Trong lòng nàng căng thẳng, Kiêu vương này chắc sắc mặt thay đổi liên tục rồi. Nhưng lại cứ trừng mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ
hắn.
Đợi cho đau đớn của Kiêu vương qua
đi, khuôn mặt mới chậm rãi hết tức giận, chính là hơi hơi ghé vào tai nàng: “ Đừng trừng mắt lớn như vậy,
không
biết nếu làm vậy nam nhân có suy nghĩ gì sao?”
Trong lòng Phi Yến biết nhất định chuyện chẳng lành, lúc này, xe ngựa
đã
tới trước cửa xe, Phi Yến đẩy
hắn
ra nhanh chóng xuống ngựa.
Yến tiệc của hoàng gia, lại có chút tùy tý, tổ chức lại ngự hoa viên.
Đây cũng
không
phải lần đầu tiên Phi Yến tới ngự hoa viên này, cũng là ngựa quen đường cũ ( chuyện bình thường). Chỉ là “ cảnh còn người mất” ngự hoa viên ngày đó
đã
là “ vật vẫn còn ở đây, nhưng người lại chẳng thấy” rồi.
Nguồn gốc của đại Lương là gia tộc nhà giàu,
không
phải quyền quý tầm thường, ngày xưa đế vương mất bao công sức làm nên
một
nơi phong nhã tuyệt trần, biết bao nhiêu hoa để làm thành.
Nhưng giang sơn đổi chủ, đại Tề xưng bá, ngự hoa viên ngày xưa mang dáng dấp của hương Giang Nam:
Giang Nam tàn nguyệt hiểu phong
Phong vị Dương Liễu cuối xuân
( Sáng sớm Giang Nam như trăng sắp tàn
Mùi vị như Dương Liễu cuối xuân)
( Dương Liễu: cây dương và cây liễu) ( Cái này mình tự dịch tự hiểu
)
Ai có thể
nói
một
chút, Nam Cương cống nạp giống hoa – Phượng vĩ tự nhiên chỉ hưởng thụ, Phượng vĩ cao quý làm sao chỉ dùng những vật tầm thường được?
Bên cạnh hoàng hậu, có thái tử cùng hai vị công chúa
đang
uống rượu
nói
chuyện phiếm.
Thái giám trong cung
đang
dẫn đường cho hai người, Phi Yến lén nhìn xa xa, khó hiểu sao Kiêu vương biết số đo mình như thế nào mà may được quần áo.
Bên trong, liếc nhìn
một
cái, muôn màu muôn vẻ, quả nhiên là quần áo diễm lệ làm mù mắt con người ta nha!