Bình Thiên Hạ

Chương 4

Cổ tay bị nắm đau, Phi Yến ngã sang

một

bên, quân cờ

trên

bàn cờ rơi xuống, thậm chí nàng còn cảm nhận được ngón tay của Kiêu vương, các ngón tay năm chặt

không

khác nào

một

con rắn độc

đangchườn

trên

tay nàng……. Quả nhiên là

thật

sự

đùa giỡn người khác!

Cố gắng muốn mắng

hắn

một

trận, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú đứng đắn của

hắn,

không

mang chút da^ʍ tà nào, thậm chí còn làm cho người ta cảm giác hoài nghi nhìn nhầm………….

“ Kiêu vương

đang

nói

vị tiên sinh nào vậy, Phi Yến

không

biết…….”

nói

xong nàng cố gắng rút tay ra, nhưng đôi tay chắc như sắt đá kia vẫn

không

chuyển rời.

“ Ồ?



nương

không

biết sao,

thật

sự

là nuối tiếc………

không

biết



nương có cách nào mà tìm được người thân cận bên tướng quân đó

không? Bổn vương xưa nay rất trọng người tài, cho dù ngày xưa là địch hay là thần cũng vậy, nếu giúp ích được cho Đại Tề, chuyện cũ bổn vương

sẽ

bỏ qua hết, sắp tới phong hầu bái tướng….. Còn về chuyện vị tiên sinh Gia Cát kia…..”

nói

tới đây, Kiêu vương đột nhiên đưa mặt giáp mặt, khiến cho mọi thứ lung lay rơi xuống, bàn cờ bằng ngọc thanh rơi xuống đất vỡ giòn tan, kéo người Phi Yến lại khiến nàng ngã vào lòng, khuôn mặt trắng trẻo dán vào tai, ngửi được hương tóc nhàn nhạt của nàng,

nhẹ

giọng

nói

: “ Bổn vương

thật

sự

đã

từ lâu ngưỡng mộ tài nghệ của

hắn, nếu có

hắn

bên cạnh, chắc chắn

sẽ

nói

chuyện thâu đêm suốt sáng được…..” Lời

nói

nóng bỏng

đi

ra từ miệng Kiêu vương, khiến tai nàng phiếm hồng.

Phi Yến

đang

ảo não làm sao thoát ra khỏi người

hắn, đột nhiên, bên ngoài có tiếng

nói

: “ Bẩm Kiêu vương, công chúa Nhạc Bình đến muốn gặp ngài”

Kiêu vương nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Phi Yến, lạnh giọng

nói

: “Mời nàng vào phòng khách chờ”. Thái giám tổng quản

đi

rồi, Kiêu vương mới nới lỏng tay, chỉ thấy bên tay có

một

vết đỏ ửng, quả nhiên là quá mềm mại….. Trong lòng Kiêu vương nổi lên ý thương tiếc, miệng lại nghiêm giọng: “ Hôm nay có khi

đã

muộn,



nương nên về thôi, ngày khác lại đến phân thắng bại”.

Uất Trì Phi Yến

nhẹ

nhàng thở ra,

nhẹ

giọng

nói

: “ Bàn cờ này

đang

đẹp

thật

đáng tiếc khi bị Kiêu vương phá hỏng, hay là chẳng cần ngày khác, ngày mai phân thắng bại thôi”.

Mới vừa rồi nàng rơi vào thế bại, đột nhiên chuyển thành thắng, tự nhiên Kiêu vương gây khó dễ, cuối cùng là làm đổ bàn cờ,



ràng

đã

sắp thua mà

không

chịu nhận!

Kiêu vương

không

hề xấu hổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “ Cũng chưa hẳn như vậy……….. Ngụy tổng quản, tiễn khách!”

Phi Yến xoay người thi lễ với Kiêu vương, liền ra nhanh khỏi thư phòng. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trước mặt là thân hình cao lớn lông rậm màu phượng

một

thân mặc áo giáp, nhìn thấy Phi Yến

một

thân áo váy thô

đi

ra,

không

khỏi ngạc nhiên.

Phi Yến thấy

một

đột kị vệ cùng nha hoàn cúi đầu

nói

“ Công chúa điện hạ” trong lòng thầm nghĩ Ngụy tổng quản

nói

con

gái

của Tề đế Nhạc Bình quận chúa, vì thế cúi đầu thi lễ nhường đường.

Công chúa kia có liếc nàng vài cái, tuy rằng có tò mò khi thấy nữ tử dơ bẩn kia xuất

hiện

ở phòng của nhị ca, nhưng trong lòng có chuyện gấp, chưa đến cửa, liền to tiếng

nói

: “ Nhị ca! Huynh chả quan tâm bất cứ thứ gì hết! Huynh có biết phụ hoàng

sẽ

đưa muội gả cho tên ăn hại Vương Ngọc Lãng

không? Huynh mau

đi

khuyên phụ hoàng

đi……….”

Phi Yến cúi đầu

đi

xuống cầu thang, mặc dù

không

nghe



nhưng lại nghe thấy tên “ Vương Ngọc Lãng”

Nếu

nói

không

sai, Vương Ngọc Lãng là con của Thừa tướng Vương Ngọc Đình thời Đại Lương,

nói

cách khác cũng là vị hôn phu lúc trước của nàng.

Như thông thường khi gia tộc Uất Trì suy sụp, hôn

sự

này cũng chẳng dám trèo cao, nhưng bởi vì lúc ấy đường làm quan của cha nàng

đang

thăng tiến, lại sắp sửa được làm thống soái ba quân, Vương thừa tướng thấy



tình thế, mượn

một

tiệc rượu

đã

định hôn ước như vậy.

Lúc đó nàng chỉ là thiếu nữ 12 tuổi, thấy hai nhà đính ước như vậy, mượn lúc ngắm cảnh xem hoa. Làm cho hai người gặp mặt, hồi đó Vương công tử chỉ mới 13 tuổi, gấm hoa rực rỡ, tôn lên vẻ trắng trẻo tinh khiết của đứa bé trai, lúc ấy nàng còn bé nên chưa đỏ mặt thẹn thùng, ngược lại vị công tử họ Vương kia lại xấu hổ đỏ mặt, làm cho mọi người cười đùa.

Sau đó phụ thân gặp nạn bỏ mình nơi chiến trường,

một

mình nàng mặc áo chịu tang cha, giữa linh đường lạnh lẽo, bạn bè thân thiết đến viếng rất ít. Đến đêm nọ khi Vương công tử cùng với thư đồng nhà mình chạy đến, chưa kịp

nói

một

lời, đỏ mắt

nói

với nàng cũng như

nói

với chính mình: “ Ta

khôngbao giờ phụ nàng”.

Thế mệnh chuyển rời, thấy

hắn

lén lút đến, nàng hiểu



Vương thừa tướng định vạch



ranh giới với cha nàng, cũng từ lúc này

thì

duyên phận giữa hai người cũng hết.

Quả nhiên sau khi cha nàng mất

không

lâu, Vương gia đưa thư từ hôn đến. Bá thúc của nàng lúc đó đau khổ

không

thôi, còn nàng

thì

nhẹ

nhàng thở ra, khi đó trong lòng nàng ôm hận mối thù của quốc gia, nào nghĩ đến tình cảm nam nữ? Cảm thấy cũng chẳng cần phải mở miệng

nói

lời ngon ngọt như Vương công tử làm gì.

Sauk hi lo xong hậu

sự, nàng liền lấy cớ muốn về nơi mẫu thân sinh ra để nghỉ ngơi, tránh cho bá thúc giữ lại, cùng người hầu

một

mạch

đi

thẳng đến Bạch Lộ Sơn.



trên

núi vài năm, nàng có nghe ngóng được tin tức của Vương gia. Vương Ngạn Đình đúng là có tài, lại che đậy đủ mọi thứ, triều đại cũ sụp đổ,

hắn

tìm cách nâng vị thế triều đại mới lên, mặc dù triều đại có thay đổi,

thì

hắn

vẫn giữ được chức Thừa tướng

một

cách vững vàng, làm cho người ta

không

thể

không

bội phục.

hiện

tại xem ra gia tộc họ Vương này lại càng thêm quyền quý khi hoàng đế muốn Vương Ngạn Đình làm phò mã. Công chúa kia cũng khó đối phó, có người tung tin rằng con

gái

Hoắc gia toàn người hoang dã rất ngang ngược, nghĩ vậy, cầu chúc Vương công tử qua khỏi, chống đỡ tốt.

Uyên Ương lo lắng đến độ

đi

lại quanh cửa phủ, thấy tiểu thư nhà mình ra, nhìn trước nhìn sau thấy vẫn bình thường, sắc thái bình thường, mới

nhẹ

nhàng thở ra, cùng nhau quay về.

Ở trong nhà,

đã

là xế chiều, bá thúc

đã

sớm đứng ở cửa chờ. Thấy Phi Yến là vội vàng hỏi. Phi Yến chỉ

nói

qua Kiêu vương hỏi việc lúc cha nàng mất ở đâu mà thôi.

Uất Trì Thụy nghe đến đó

nói

: “ Cái chuyện đó mà Kiêu vương lại

đi

hỏi

một



nương, con

thì

biết cái gì đâu? Thất đúng là đau đầu, nhưng cũng phải thôi vì hoàn cảnh của cha con khác biệt, năm đó đem Bạch Lộ Sơn long trời lở đất, đó là nơi đất Tùng Giang hoa mai, nơi Bắc Tuyên vương lập nên…… chậc chậc, ăn uống no say, đến tiên đế cũng phát nghiện vì vùng đất đó!”

Uất Trì Thụy

nói

với cháu

gái

không

có việc gì, đừng lo lắng buồn phiền, rồi quay ra hừ đứa con bất hiếu.

Trong sân cây hòe nở hoa rực rỡ, bên cạnh có chiếc l*иg nuôi hai con chim họa mi, ông thấy cháu

gáicủa mình nghe lời như vậy đột nhiên lòng thấy chua xót.

Ngày tiếp theo, bá thúc đột nhiên sắm cho Phi Yến

một

bàn trang điểm, rường cổ chạm khắc, có vẻ hơi ngạc nhiên, Phi Yến cười khổ: “ Bá thúc, Phi Yến biết người đau lòng cho con, nhưng những vật dụng này con

không

cần, mỗi ngày chỉ cần

một

chiếc chậu cùng chiếc lược là được, con cần gì bàn trang điểm to lớn này?”

Nhưng Uất Trì Thụy

không

đồng ý, nghiêm mặt

nói

: “ Cháu

gái

của ta diện mạo mĩ miều, rất xứng với bàn trang điểm này, với lại mấy ngày nữa, bá thúc

đã

từng có quan hệ với nhiều gia tộc ngày xưa, xem có đám nào tốt, liền làm

một

đám cưới cho con,

không

có bàn trang điểm, lấy cái gì để con soi, con chưng diện?”

Phi Yến nghe xong ý nghĩ kì lạ của bá thúc, cười khổ: “



ràng bá thúc cố tình, bay giờ Phi Yến làm sao tìm được người trong sạch, gả

đi

thì

liên lụy bao người, cho dù nếu cưới được

thì

cũng chỉ là phận thϊếp thất, Phi Yến

không

chấp nhận điều đó đâu, thà con ở

một

mình



đơn cả đời. Mấy ngày nữa Phi Yến về nhà ngoại,

không

quấy rầy bá thúc……. Đem bàn trang điểm này bỏ

đi

thôi……”

Uất Trì Thụy vừa nghe xong, giậm chân tức giận: “ Ai? Ai dám cưới con để làm thϊếp thất? Cháu

gái

của ta phải là chính thϊếp,

đi

về nhà ngoại rồi cũng phải trở về. Nếu

không

lo được cho con, ta làm sao xuống hoàng tuyền nhìn mặt cha con đây?”

Lời

nói

hùng hồn,

không

cần sức lực, 12 ngân lượng cứ thế mà bay.

Sáng sớm bá thúc muốn lục tung khắp nhà. Phi Yến khuyên can mãi. Nàng

đã

nhiều ngày cùng với Uyên Ương thêu thêu vá vá những bức họa, dùng vải bọc để đem ra chợ bán.

đang

cùng Uyên Ương ra cửa để ra ngoài, Phi Yến liền nhìn thấy bóng dáng của hai người

đang

đứng từ xa nhìn vào nàng. …..

thật

ra từ lúc ra khỏi Kiêu vương phủ ngày ấy, hai người này vẫn cứ theo dõi nàng.

Chẳng lẽ Kiêu vương sợ mình bỏ chạy? Hay muốn tìm nơi ở của nghịch đảng ở Bạch Lộ Sơn?

Uất Trì Phi Yên cố ý

không

làm cho Uyên Ương chú ý, tự mình

đi

nhanh nhanh,

một

lúc sau

thì

đứng trước

một

hàng thêu dệt.

Nhìn mặt hai



nương

không

hề quen biết, chưởng quầy cũng chả nóng chả lạnh, kêu hai nàng mở bức tranh thêu ra.

Đợi Uyên Ương mở ra, chưởng quầy nhìn, lập tức thu ánh mắt dao động trở lại.

Đường thêu hơi khô cứng,khó đạt trình độ cao, nhưng so với các bức tranh khác hoàn toàn khác biệt, khác hẳn với những bức có hoa mẫu đơn thông thường, hơn nữa khăn tay cùng giày thêu đều độc đáo, phối màu rất đẹp,

không

quá rực rỡ nhưng lại thanh lịch, tất cả đều làm cho người xem hứng thú………





nương, đường thêu của các ngươi hơi cứng, nhưng hình thức mới mẻ, độc đáo. Như vậy

đi, ta đưa các người bốn xâu tiền được

không?”

Uất Trì Phi Yến cười lắc đầu, giơ năm ngón tay. Chưởng quầy liền hiểu ý, biết



nương này muốn cò kè mặc cả, liền cười

nói

: “ Năm xâu tiền ư? Được rồi, được rời, liền theo ý



nương……”

Lúc này Phi Yến mới mở miệng cười

nói

: “ Ta

nói

là năm lượng bạc”