Thái giám tổng quản
một
chút cũng chẳng thèm để ý Uất Trì Thụy, hỏi thẳng: “ Vị nào là Phi Yến tiểu thư?”
Hiền nhi
đã
sớm
không
chịu nổi cơn tức giận, vụt đứng dậy: “ Dựa vào cái gì muốn tỉ tỉ vào phủ? Chẳng lẽ Tiên Ti xuất
hiện, ngay cả trật tự nam nữ cũng
không
cần chắc?”
Uất Trì Thụy há hốc mồm, chỉ muốn
một
ngụm nuốt tiểu tử thối này!!! Ai cần ngươi chen mồm vào! Ai cần!
Hoắc tân đế
đã
đồng ý thay chân Tân Dã Đại Lương, tổ tiên là bộ lạc Tiên Ti
nhỏ
bé, sau này
hắnchiếm nước Hán
thì
thay “ Lương”. Nhưng mà để cho vẹn toàn đôi bên vì Lương có nghĩa là trung thành, để kiêng kị
thì
sửa thành “ Hoắc” và cưới vợ Hán làm vợ. Đến đời Hoắc tân đế cũng làm như vậy. Cũng
không
cưới phụ nữ cùng tộc làm vợ mà chỉ cưới vợ Hán, xem như có chút huyết thống của người Hán, sinh con đẻ cái giống người Hán.
Nguồn gốc của họ Hoắc chính là Chu Văn Vương, Hoắc gia cố ý chọn dòng họ như vậy là muốn gìn giữ bản sắc văn hóa của người Hán. Tân đế cũng nhiễm văn hóa của người Hán quá lâu, cũng quá quen thuộc nhưng sâu trong người Hán vẫn coi đó là dị tộc và chưa chấp nhận hẳn họ.
Quả nhiên khi thái giám tổng quan nghe xong câu
nói
đó mặt liền biến sắc, muốn làm khó Hiền nhi. Phi Yến thấy thế vội vàng chạy ra sân, thi lễ với thái giám tổng quản: “ Dân nữ là Uất Trì Phi Yến, nếu vương có lệnh sao dám trái lời, được nghe lệnh của Kiêu vương quả là có diễm phúc, với lại đứa
nhỏ
còn bé,
không
hiểu chuyện xin tổng quản đừng so đo với nó.”
nói
xong thi lễ
thật
sâu.
Tổng quan kia nghe xong,liền thu xếp mọi thứ ổn thỏa, lại nghe được lời của Phi Yến cũng dịu
đi, nhưng trước khi
đi
không
quên trừng mắt cho Hiền nhi vài cái rồi đợi Phi Yến cùng nha hoàn Uyên Ương lên xe
đi
thẳng.
Ở
trên
xe ngựa, Uyên Ương gấp gáp luôn miệng hỏi, nhưng chỉ thấy tiểu thư để ngón tay thon lên môi, chỉ chỉ ra ngoài, ý bảo ngoài xe họ có tai, họ
sẽ
nghe thấy hết, chủ tớ cùng im lặng ngồi lên xe, xe ngạy chạy phập phồng y hệt như tim của hai người lúc này………
Phủ của Kiêu vương là phủ của Hầu phủ ngày xưa, hồi
nhỏ
Uất Trì Phi Yến cũng
đã
từng cùng cha đến đây, còn nô đùa với tì nữ hay các tỉ muội ở đây….
Hai con sư tử đá trước cửa phủ vẫn uy phong như cũ, Hầu phủ xưa kia được coi là hoa lệ nhất vẫn như cũ có khi đẹp hơn nhiều, trong hoa viên vẫn rộng lớn như vậy, hoa đào nở rực cả
một
khoảng trời, nhưng
không
biết khuê phòng của
cô
bạn thuở
nhỏ
đã
đi
đâu rồi…….
Phi Yến
không
khỏi bồi hồi, chưa gì Ngụy tổng quản
đã
dẫn đến hậu hoa viên. Nha hoàn Uyên Ương bị chắn ngay ở cửa lớn
không
thể vào. Uất Trì Phi Yến rũ mắt xuống
đi
theo Ngụy tổng quản, đến trước
một
cửa phòng yên tĩnh.
Đẩy cửa phòng ra, Uất Trì Phi Yến thấy
một
dáng người cao lớn
đang
ngồi đó, khác hẳn với dáng vẻ mặc áo giáp vàng hôm đó, lần này Kiêu vương mặc
một
thân áo trắng, mái tóc đen nhánh được quấn bởi lụa bạch ngọc, tướng mạo tuấn tú cộng thêm vẻ điềm đạm chững chạc. Nếu chưa nhìn bao giờ,
sẽchắc chắn
một
điều người này chỉ như
một
thư sinh nho nhã.
Nhưng trong lòng Phi Yến biết quá
rõ, nam nhân hai mươi ba tuổi trước mặt này
không
khác gì quỷ Tu La ở dưới địa ngục. Lúc trước Hoắc triều cố ý tạo phản, chẳng cần chần chừ, khi ấy Hoắc Tôn Đình 17 tuổi đem quân đánh thẳng Đại Lương khiến máu chảy thành sông, khi chiến thắng nhiều nơi,
hắnchẳng quản ngại đến tận phòng của Đại hoàng tử Đại Lương
một
đường kiếm chém chết,
âm
thầm chặt đầu, đưa phụ thân của mình
đang
say rượu để ngay đúng chỗ đầu đại hoàng tử.
Có thể
nói
khi Hoắc hoàng đế tỉnh lại, thấy trong tay
đang
cầm kiếm với đầu đại hoàng tử Đại Lương bên cạnh, mặc dù biết
rõ
không
phải mình mà là con của chính mình làm nhưng
không
thể chối cãi được.
Lẽ ra Hoắc hoàng đế
sẽ
chia cho Hoắc Tôn Đình
một
nửa thiên hạ. Nhưng biết làm sao khi
đã
có câu tôn ti trật tự, dù gì Hoắc Tôn Đình cũng chỉ là đứa thứ hai, mặc dù con cả ở chiến trường
không
lập được công như cũng là nhất, lại thêm mẫu hậu Thẩm thị
yêu
thích. Theo nhiều ý kiến, cuối cùng lập con Hoắc Đông Lôi làm thái tử.
Tất nhiên Đông cung Đại Tề ít nhiều có náo loạn………
Phi Yến nghĩ vậy, giương mắt lên nhìn, đâu ngờ thấy Kiêu vương
đang
nhìn chằm chằm mình.
Phi Yến
không
muốn giáp thẳng mặt với
hắn, bước vào phòng, cúi đầu thi lễ với Kiêu vương.
Kiêu vương để cuốn sách xuống, đưa tay bảo nha hoàn lui xuống, trong phòng vỏn vẹn chỉ có hai người, tay
hắn
chỉ chỉ chiếc vải bọc,
nói
: “ Làm phiền Phi Yến tiểu thư rồi, hãy làm chiếc bình kia khôi phục như cũ.”
Phi Yến
không
đứng dậy,
nhẹ
giọng
nói
: “ Kiêu vương công việc bận rộn, dân nữ
không
muốn quấy rầy,
không
bằng thỉnh an Kiêu vương cho dân nữ đem chiếc bình hoa này về sửa lại rồi đưa cho ngài?”
Kiêu vương dùng
một
từ đánh gãy lời thỉnh cầu của nàng: “ Ngồi!”
Phi Yến bước chân
nhẹ
đi
đấy, ngoài chiếc ghế mà Kiêu vương
đang
vịn tay
thì
bên cạnh là
một
chiếc vải bọc,. Kiêu vương ý
nói
bảo nàng ngồi cuống, nàng nhanh nhẹn cầm chiếc vải bọc cùng lọ keo dính những mảnh vỡ lại với nhau.
Keo dính bằng nước, qua
một
thời gian im lặng, Phi Yến
đã
xếp những mảnh vỡ của bình hoa gắn lại với nhau, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy Kiêu vương
đang
ngồi thư thả nhìn chằm chằm mình.
Lần này Phi Yến cũng
không
né tránh, nhìn thẳng mặt Hoắc Tôn Đình, tuy rằng cả nhà bá thúc
đang
ở trong kinh thành, mình phải nhẫn nhịn để
không
liên lụy đến họ, nhưng cũng
không
đồng nghĩa nàng phải sợ tên nhị hoàng tử này. Kiêu vương nhìn nàng vài lần, nếu có nhận ra. Nàng cũng
không
cần phải phí công chơi trò mèo vờn chuột, giấu giấu
ẩn
ẩn
với
hắn.
cô
gái
này vừa rồi chăm chú cúi xuống, mới thấy trán nàng mịn màng, sống mũi rất thẳng,
cô
gái
này nhìn qua
thì
không
bằng những mĩ nhân
hắn
thường thấy, nhưng càng nhìn càng mê,
hiện
tại thấy nàng giương mắt lên nhìn mình, trong đôi mắt ngoài vẻ hiền dịu còn đan thêm nét nghiêm nghị, ngữ khí như vậy,
thật
làm cho người ta…… muốn bẻ gãy cũng
không
được…..
Kiêu vương thu mắt thêm phần ác ý nhưng vẫn trào phúng, điềm đạm nho nhã: “
không
hổ danh là con
gái
của Lương Trấn Viễn tướng quân, quả nhiên can đảm xuất chúng, nhưng
thật
ra so với bá thúc kia của ngươi có khí chất nam nhi hơn nhiều.”
Hóa ra là bởi vì cha của nàng, mới tìm đến nàng….. Uất Trì Phi Yến thở ra
một
hơi, cúi mặt
nói
: “ Lúc trước bá thúc chỉ là
một
hầu gia, làm sao có thể có khí chất
trên
chiến trường được. Nhưng từ
nhỏ
đãđược dạy giỗ bài bản hơn, nay vận mệnh thay đổi, Đại Tề xưng đế, bá thúc tự nhiên thay đổi lễ tiết sao cho phù hợp, với cả Đại Tề
rõ
ràng to lớn vĩ đại ban nhiều phúc lộc cho dân chúng, làm cho dân chúng kính nể, chẳng qua Phi Yến
không
hiểu lễ nghĩa mà thôi, xin Kiêu vương tha tội.”
Kiêu vương thấy Phi Yến nhanh mồm nhanh miệng, khẽ nhếch miệng cười: “ Bổn vương cũng có mấy lần cùng phụ thân ngươi giao chiến, nhưng phụ thân ngươi lại ở Cao Xương bị trúng mấy mũi tên mà chết, ta
không
gϊếŧ nhưng người tự chết, có phải trong lòng vô cùng hận ta?”
Phi Yến nghe vậy, tay nắm
thật
chặt,
nói
: “ Phụ thân
rõ
ràng
đã
không
làm tròn bổn phận, để cho tên phản quốc bỏ chạy hay sao? Chết
trên
chiến trường là điều tất nhiên, dù sao cũng là
đi
theo tiên đế để làm hầu cận đền ơn. Phi Yên có nghe
nói
lúc trước ở quảng trường, nơi các quan lại bị xử trảm, theo lý thuyết khi đến bá thúc của dân nữ phải chết, may có Kiêu vương rat ay, mới bảo toàn được tính mạng. Phụ thân dân nữ có vài lần dụng tới binh mã của Kiêu vương, Kiêu vương cũng chẳng để ý. Vậy có cớ gì mà dân nữ
không
thể bỏ xuống được hận thù?”
Lời này nghe qua giống như khen ngợi, nhưng thực chất là
đang
lên án Kiêu vương, nhắc
hắn
thân
mộtquý tộc nhưng lại
đi
chắp nhặt chuyện cũ.
Kiêu vương sau khi nghe xong lời
nói
của nàng, khóe miệng cười càng sâu: “
thật
ra bổn vương rất rộng lượng, nhưng cũng
không
rộng lớn đến mức trong lời của Phi Yến
cô
nương, có lúc đêm khuya khi trong mơ, thấy đủ loại bẫy trong lòng
thật
sự
nản lòng, đáng tiếc Uất Trì Đức tướng quân mất sớm, những binh pháp, trận chiến cũng thế mà
đi
cùng, nhìn lại
thật
sự
là luyến tiếc……… Nghe
nói
cô
nương tài nghệ hơn người, có thể cùng với bổn vương thử tài
một
lúc?”
Trong lòng Uất Trì Phi Yến trùng xuống, từ khi nào tên Kiêu vương chết tiệt này muốn thăm dò tài nghệ của nàng vậy?
Ngay lúc nàng
đang
muốn từ chối
thì
Kiêu vương lại
nói: “cô
nương
không
cần phải giống bá thúc của ngươi như thế, bổn vương lại thấy lo sợ, chỉ muốn qua
một
ván cờ để thấy tài nghệ của
cô
nương thôi…….
không
bằng thua
một
lần đổi
một
mạng nhà bá thúc của ngươi
thì
sao?”
Nghe thấy
âm
thanh thản nhiên của Hoắc Tôn Đình, Phi Yên giận rung người, chỉ
một
ván cờ mà đổi hẳn
một
mạng người. Phi Yên trừng mắt, tức giận nhìn
hắn.
Kiêu vương đứng dậy, thân hình cao lớn che phủ trước mặt nàng, ngữ khí đột nhiên lạnh băng: “ Sao ánh mắt lại trừng lớn như vậy, có phải tức giận với bổn vương?”
Trong phòng yên tĩnh, ở giữa có
một
bàn cờ được làm bằng ngọc thạch quý,.
Phi Yến chờ Kiêu vương chậm rãi ngồi xuống, nghiêng người ngồi xuống, chờ
hắn
đi
trước. Kiêu vương cũng chẳng khách khí,
đi
trước con Hắc Tử.
Trong lúc chơi cờ,
âm
than him lặng chỉ còn tiếng chạm của đá ngọc thạch. Lúc này Kiêu vương giống như bình thường nhưng thực chất là
âm
hồn
không
tan, bày bố trận chiến khắp nơi. Phi Yến phải
thậtcẩn thận,
đi
sai
một
nước
thì
nhà bá thúc khó bảo toàn tính mạng!
Ngay tại lúc hai người
đang
chăm chú, đột nhiên Kiêu vương
nói
: “ Cờ vây giống như
một
trận chiến,
một
chút cũng
không
giả, phải chú ý bố cục, mất
một
lo
một,
cô
nương chống đỡ được lâu như vậy,
thật
ngoài sức tưởng tưởng của bổn vương. Chẳng qua con đường tài nghệ của
cô
nương, khiến bổn vương nhớ tới
một
người bạn tri kỉ ngày xưa……”
Uất Trì Phi Yến nghe thấy liền động tâm, tay cầm quân cờ trắng chậm chạp mãi
không
để xuống.
“ Sauk hi Uất Trì tướng quân hi sinh, quân lính cũng
không
chịu đầu hàng, mà dựa vào địa hình hiểm trở của Bạch Lộ Sơn mà tiếp tục chống đỡ. Mặc cho cảnh chết chóc cũng
không
làm binh lính sợ hãi, nghe
nói
có vị tên là “ tiên sinh Gia Cát”
đã
đi
theo tướng quân từ rất lâu phò tá lãnh đạo binh lính, để lại cho bổn vương
không
ít thắc mắc……”
nói
đến đây, đột nhiên Kiêu vương vươn đôi tay dài, cầm chặt tay
đang
cầm quân cờ của Phi Yến, “
không
biết
cô
nương có biết tiên sinh Gia Cát kia
không?”