- Ban tổ chức trong đầu toàn cứt hay sao mà lại xếp hai tiết mục độc tấu piano gần nhau?
Hà Thiên Phong tức giận ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn Trình Anh Phàm đang đứng phía sau. Trình Anh Phàm thấy Hà Thiên Phong nhìn mình hằm hằm, lại coi như không thấy, hai mắt nhìn chằm chằm tiết mục biểu diễn trên sân khấu.
Bởi vì lúc này trên đài chính đang biểu diễn, Hà Thiên Phong bọn người lại ngồi ở cạnh trước vị trí, lại phía trước hai hàng đúng vậy trường học lãnh đạo cùng khen ngợi, cho nên Hà Thiên Phong âm thanh cũng không dám thả quá lớn.
Bởi vì lúc này người ta đang biểu diển trên sân khấu, trước nhóm Hà Thiên Phong hai hàng ghế lại là các lãnh đạo trường học nên hắn cũng không dám quá to tiếng.
- Lão đại, cậu xem, bọn họ xếp hai tiết mục độc tấu piano liền nhau, là có ý đ gì đây? Đây rõ ràng muốn phân cao thấp, tát vào mặt mình chứ còn gì nữa?
Tần Dương cũng nhăn nhăn lông mày. Đúng là dựa theo lẽ thường, khả năng xếp liên tục hai tiết mục cùng loại là không lớn, dù sao đây cũng là dạ hội đón tân sinh viên, cũng không phải thi thố gì.
Tần Dương nghĩ nghĩ, thấp giọng:
- Cậu nói cho cô Tiết biết chuyện này đi, rồi tìm ban tổ chức bảo bọn họ xếp lại lịch xem. À, đổi thứ tự tiết mục của Hàn Thanh Thanh với lão tam cho nhau. Đến khi lớp Ba đàn piano xong, chúng ta lại trình diễn Taekwondo, một cái tĩnh, một cái động, nhất định sẽ tạo ra sự tương phản.
Nghe Tần Dương nói vậy, Hà Thiên Phong lập tức cảm thấy rất có đạo lý, ánh mắt sáng lên:
- Ừm, tiết mục của lão ta, khẳng định rất hay, vừa lúc bọn hắn biểu diễn xong sẽ làm bọn họ mất mặt. Được, tôi đi đây!
Hà Thiên Phong hóp lưng lại như mèo, đi vài bước, đến bên người Tiết Uyển Đồng, thấp giọng trao đổi vài câu với cô ấy. Sau đó Tiết Uyển Đồng liền đứng lên, cùng đi khỏi chỗ ngồi với Hà Thiên Phong rồi đi về phía hậu trường.
Trịnh Mai ngồi sau Tiết Uyển Đồng, nhìn thấy hai người Tiết Uyển Đồng rời đi, hơi nhếch khóe môi lên lên, trong đôi mắt nhiều hơn mấy phần cười lạnh.
Hai người Tiết Uyển Đồng và Hà Thiên Phong rất nhanh đã quay lại. Chân mày Tiết Uyển Đồng hơi nhíu lại, tựa hồ gặp phải việc khó gì, mà trên mặt Hà Thiên Phong thì lại sắc mặt giận dữ rõ ràng.
- Sao thế, lão nhị? Không đổi được à?
Hà Thiên Phong đặt mông ngồi xuống, cười lạnh nói: - Vâng, bọn hắn nói piano khó di chuyển, cho nên đã sắp hai tiết mục piano liền nhau. Tôi chủ động nói mình cho bảy người biểu diễn Taekwondo giúp bọn họ bê đàn, nhưng họ vẫn không chịu.
Tần Dương nhăn nhăn lông mày, piano mà khó di chuyển?
Hà Thiên Phong quay đầu trừng mắt liếc Trịnh Mai ngồi đằng sau, thấp giọng nói:
- Lão đại, đây là một âm mưu!
Tần Dương nhíu nhíu mày:
- Âm mưu?
Hà Thiên Phong ừ một tiếng, thì thầm:
- Vừa rồi tôi đi cùng cô Tiết, cô ấy nói là hình như thầy giáo phụ trách hậu trường khá thân với Trịnh Mai. Tôi cảm thấy căn bản chính là bọn họ cố ý, biết rõ Hàn Thanh Thanh Đàn chơi piano chỉ ở trình độ nhập môn, mà Trình Anh Phàm chơi chuyên nghiệp hơn nhiều, cho nên cố ý xếp hai tiết mục liền nhau, còn cho Trình Anh Phàm chơi trước. Đây rõ ràng chính là muốn hung hăng đánh vào mặt Hàn Thanh Thanh, cũng là cho lớp Hai của chúng ta một cái tát!
Tần Dương nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía cánh gà thấp giọng nói ra:
- Hàn Thanh Thanh biết không?
Hà Thiên Phong cười khổ nói:
- Cô ấy đã biết, tuy nhiên có vẻ rất bình tĩnh, bảo là cho dù có thua cũng không làm lớp Hai chúng ta mất mặt.
Tần Dương thầm khen trong lòng, tố chất tâm lý của Hàn Thanh Thanh quả thực không tồi, vẫn có thể giữ bình tĩnh được.
- Vậy làm sao bây giờ?
Hà Thiên Phong bất đắc dĩ nói:
- Báo tiết mục rồi, cũng có cả thứ tự diễn rồi, đúng là hết cách rồi. Chỉ còn cách cố mà diễn thôi. Có lẽ bọn họ biết tiết mục Taekwondo của lão tam rất chất cho nên xếp ở trước, không ảnh hưởng đến tiết mục của lớp Ba.
Tần Dương thoáng nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, nhìn thấy vẫn im lặng ngồi ở chỗ của mình, lẳng lặng xem tiết mục đang biểu diễn trên sân khâu, hai tay ôm bụng, lông mày vẫn nhẹ nhàng nhíu lại như cũ, tựa như chỉ nhíu lại hơn một tí so với trước đó.
- Thôi thì đến đâu hay đến đấy. Nếu cô ấy chơi kém một chút thì cũng không sao đâu, chỉ cần lên diễn là được.
Tần Dương thấp giọng an ủi:
- Cậu nói với Hàn Thanh Thanh là đừng có lo lắng, cứ chơi như bình thường là được, có chuyện gì thì đã có chúng ta lo.
Hà Thiên Phong nháy mắt mấy cái:
- Chuyện này không phải là cậu nên nói sao? Cậu với cô ấy thân nhau thế mà?
Tần Dương tất nhiên hiểu ý Hà Thiên Phong, hắn đang cho mình cơ hội gần gũi với mỹ nữ. Tần Dương bình tĩnh lắc đầu, nói:
- Không cần, cậu trực tiếp nói cho cô ấy là được. Cậu là bí thư, đây vốn là chức trách của cậu.
Hà Thiên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cơ hội an ủi mỹ nư như vậy, người khác hận không thể xông lên mà Tần Dương lại như là đang tránh phiền phức, trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Thật bình tĩnh, nhưng... Đây đúng là phong cách rất Tần Dương!
Hà Thiên Phong đến bên Hàn Thanh Thanh nói vài câu, Hàn Thanh Thanh mỉm cười gật đầu, biểu thị không sao, sau đó Hà Thiên Phong trở lại chỗ ngồi của mình.
Từng tiết mục đi qua, rất nhanh đã sắp đến phiên Tôn Hiểu Đông biểu diễn, tuy nhiên hội viên kiểu gì Taekwondo cũng bộc lộ tài năng ở các chương trình biểu diễn này. Điều này vốn là chuyện thường, nhưng là đối với những tân sinh viên mới lên đại học này, kiểu biểu diễn này vẫn vô cùng mới mẻ và ly kỳ. Dù sao trước khi họ vào đại học, cơ hồ tất cả thời gian đều dùng để học tập.
Tôn Hiểu Đông xuất hiện đầu tiên, cùng sáu thành viên hoàn toàn một số động tác cơ sở. Khi bảy người chỉnh tề anh tuấn xếp thành hình chữ thiên, tất cả mọi người này đi lên.
- Oa, lợi hại quá!
- Khôi ngô cao lớn, trông thật chuyên nghiệp!
- Đẹp trai quá!
- Đây là tiết mục của lớp nào thế? Lúc nãy tôi không để ý.
- Lớp Hai năm nhất khoa tiếng Anh.
Nam nữ lớp Hai lớn tiếng khen hay, bọn Hà Thiên Phong còn nhìn sinh viên lớp Ba thị uy, ra vẻ đắc ý.
Ngay sau đó chính là các tiết mục biểu diễn có đạo cụ là các tấm ván gỗ Tôn Hiểu Đông khôi ngô mạnh mẽ, mọi cử động tràn đầy khí chất dương cương, thực hiện tất cả các đòn đá trên không, những tấm ván gỗ chỉ trúng một cước của Tôn Hiểu Đông đã nát, vô cùng “soái ca”.
Toàn bộ nam nữ bên trong hội trường đều sôi trào, đây là tình huống chưa từng xuất hiện ở các màn biểu diễn trước đó. Có thể nói tiết mục của Tôn Hiểu Đông đã đạt được thành công lớn, rất được mọi người yêu thích.
Tôn Hiểu Đông gọn gàng hoàn thành màn biểu diễn, một mặt hưng phấn về tới vị trí của lớp Hai, lập tức khiến sinh viên lớp Hai reo hò như là hoan nghênh binh lính thắng trận trở về.
Một vài tiết mục trôi qua, rất nhanh đã đến tiếp mục tiếp theo của lớp Hai. Tần Dương chuẩn bị đưa Hàn Thanh Thanh đi, chợt ánh mắt hơi dừng lại.
Ở trong tay phải của hắn, Hàn Thanh Thanh hơi cúi người, hai tay che lấy bụng của mình, cô cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt…