Chí Tôn Đặc Công

Chương 49: Ra mắt

- Giáo sư Trương, chào ngài!

Trịnh Mai dẫn Trình Anh Phàm đi đến trước mặt giáo sư Trương Minh, Trịnh Mẫn mỉm cười chào hỏi vô cùng nhiệt tình.

Trương Minh hơi sững sờ, chợt mỉm cười nói:

- Xin chào, cô là?

Trịnh Mai mỉm cười:

- Tôi là Trịnh Mai, giáo viên chủ nhiệm tân sinh viên lớp Ba khoa Tiếng Anh, đây là Trịnh Anh Phàm học trò của tôi, em ấy từng tham gia cuộc thi đàn piano do ngài làm giám khảo, còn giành được giải nhì, nhìn thấy ngài ở đây, nên tới chào hỏi.

Trần Anh Phàm được Trịnh Mai gợi ý nhắc đến, lễ phép nói:

- Giáo sư Trương, thầy vẫn khỏe chứ. Lần trước em tham dự cuộc thi piano thanh thiếu nhiên do thầy làm giám khảo, khi đó em đạt giải nhì, giáo sư Trương còn chỉ điểm cho em mấy câu, khiến em cảm kích vô cùng.

Trương Minh nhìn Trình Anh Phàm, mặt như bừng tỉnh:

- Ồ, ta nhớ ra rồi, khi ấy em trình diễn hình như là…

Trương Minh trên mặt còn đang suy nghĩ, Trình Anh Phàm đã vội vàng tiếp lời:

- Vũ khúc nàng hầu.

- Ah, đúng đúng đúng, chính là khúc này. Lúc đó ta có ấn tượng rất tốt với em, lúc ấy ta nhớ từng hỏi em chuẩn bị thi trường nào, em nói em muốn thi Học viện Âm nhạc, ta còn đề nghị trường Học viện Âm nhạc Trung Hải… Kết quả đỗ đại học của em, là khoa tiếng Anh sao?

Trình Anh Phàm có chút lúng túng:

- Vâng, bởi vì trong gia đình hơi bất đồng ý kiến, nhưng cho tới bây giờ em vẫn không từ bỏ luyện tập piano

Trương Minh cũng không hỏi quá nhiều, mỉm cười nói:

- Em đánh đàn rất có hồn, nếu như kiên trì không ngừng chăm chỉ luyện tập, sau này có thể gặt hái được thành tựu cao hơn nữa.

Trình Anh Phàm lễ phép trả lời:

- Cảm ơn giáo sư Trương đã động viên, em nhất định sẽ không từ bỏ.

Trịnh Mai bên cạnh cười nói:

- Giáo sư Trương, hôm nay Trình Anh Phàm cũng có tiết mục độc tấu đàn piano, tới lúc đó xin giáo sư chỉ điểm Trình Anh Phàm nhiều hơn.

Trương Minh hơi ngạc nhiên, biểu tình có vài phần mong đợi:

- Được rồi, không biết lần này em định biểu diễn bài gì?

Trình Anh Phàm lễ phép trả lời:

- Hôm nay em đánh khúc « Mục đồng thổi sáo » của Hạ Lục Đinh.

Trương Minh ừm một tiếng, cười vang nói:

- Không tệ, « Mục đồng thổi sáo » là bản nhạc piano có tính sáng tạo vào thời cận đại của nước ta, là tác phẩm piano mang đậm tính Trung Quốc, ta thật sự vô cùng mong đợi.

Trịnh Mai nhìn thoáng qua có vẻ thỏa mãn, liền lễ phép rời đi, dẫn Trịnh Anh Phàm về vị trí của mình.

Bên cạnh Trương Minh có một ông lão khoảng hơn 50 tuổi, là Phó hiệu trưởng đại học Trung Hải Phùng Viễn Sơn, quay đầu cười nói:

- Giáo sư Trương học trò khắp nơi nhỉ, trong khoa Tiếng Anh cũng có.

Trương Minh xởi lởi cười nói:

- Tôi chỉ nhận lời mời làm giám khảo, gặp tên nhóc này mới một lần thôi, không thể gọi là thầy của hắn, nhưng hắn đàn piano cũng không tệ, chẳng qua không biết vì sao lại ở trong khoa Tiếng Anh của ông.

Phùng Viễn Sơn cười nói:

- Có thể được chính miệng giáo sư Trương tán thưởng, vậy tài năng của hắn nhất định không tệ.

Trương Minh gật đầu nói:

- Hắn đánh khúc nàng hầu cũng có chút sai sót, nhưng hắn cũng rất có hồn, là một loại tài năng, nhưng lại chọn khoa Tiếng Anh, sợ rằng sau này thành tựu ở mặt âm nhạc cũng có giới hạn.

Phùng Vân Sơn hiển nhiên hiểu ý Trương Minh, đối với âm nhạc, tất nhiên yêu cầu năng khiếu, nhưng vẫn cần nhiều sự kiên trì bền bỉ chăm chỉ khổ luyện, không phải luyện năm ba ngày là được, nếu như không tập trung vào âm nhạc, chỉ thỉnh thoảng luyện tập theo nhã hứng, thành tựu tất nhiên chỉ đạt đến một giới hạn nào đó mà thôi.

- Cái này cũng khó nói, bên trong mỗi người đều có một phong cách đặc biệt, nếu như hắn thật sự kiên trì trên con đường âm nhạc, cũng chưa chắc không thể thành công.

Trương Minh cười nói:

- Câu đó, mỗi người một phong cách đặc biệt, chính là câu nói nổi tiếng của Hoa Hạ.

Phùng Vân Sơn và Trương Minh vốn là người quen cũ, lần này Trương Minh tham dự với vai trò khách quý, cũng là do Phùng Vân Sơn mời, Trương Minh vốn cũng nhàn rỗi, liền đồng ý tham gia, coi như là gặp mặt bạn cũ một chút.

- Ồ đúng rồi, lúc trước nghe nói ông muốn tìm một tên đệ tử hết lòng dạy dỗ, chưa tìm được à?

Trương Minh thở dài nói:

- Tôi dạy nhiều học trò, trong đó cũng không thiếu những viên ngọc đẹp đẽ, nhưng trời xui đất khiến thế nào, bây giờ vẫn không tìm được người thích hợp, thật khiến người khác chê cười.

Phùng Vân Sơn mỉm cười nói:

- Đây chính là sự khác nhau giữa đệ tử với học trò, cẩn thận tìm kiếm đi, hơn nữa, giáo sư Trương ông còn trẻ, không cần vội.

Trương Minh cười khổ nói:

- Lớn tuổi, già cả, bây giờ sức khỏe không được như xưa, có vài hạng mục đàn đều cố hết sức, để mấy năm nữa không đàn nổi, đến lúc đó làm sao dạy được người khác.

Phùng Vân Sơn hiểu được, gật đầu một cái:

- Đệ tử có năng khiếu, tính cách lại có thể chịu đựng được vất vả, kiên trì, thật sự rất khó tìm, cho dù có tìm được, thì lại bị yếu tố khách quan ngăn cản bằng được…

Trương Minh đồng ý gật đầu một cái, chợt khẽ thở dài:

- Ai, tùy duyên, chuyện này không gượp ép được.



Trịnh Mai dẫn Trình Anh Phàm về tới vị trí, nhỏ giọng dặn dò:

- Trình Anh Phàm, giáo sư Trương còn ở đây, em phải cố gắng trình diễn tốt một chút.

Trình Anh Phàm vâng một tiếng, ánh mắt lóe lên. Hắn biết giáo sư Trương, không chỉ là giáo sư của học viện âm nhạc, trong toàn bộ giới âm nhạc cũng có danh tiếng.

Trình Anh Phàm hi vọng qua buổi biểu diễn hôm nay, tác động giáo sư Trương, có thể sẽ là một bước ngoặt, có thể để hắn theo giáo sư Trương học đàn. Hắn biết, giáo sư Trương luôn tìm một người đệ tử, nhưng vẫn không tìm được.

Trình Anh Phàm biết rõ so với yêu cầu của giáo sư Trương Minh mình còn thiếu một chút, nhưng hôm nay là một cơ hội, để hắn nhóm lên hy vọng, một tia hy vọng đi chăng nữa, cũng là hy vọng, đúng không?

Nếu thật sự có thể trở thành đệ tử của giáo sư Trương Minh, sau này ở trong xã hội va vấp, cũng sống không quá tệ, dù sao trong giới âm nhạc danh tiếng của giáo sư Trương Minh cũng tốt, có mặt mũi cũng không nhỏ.

Trịnh Mai nhìn Tiết Uyển Đồng trước mặt, lại nhìn Hàn Thanh Thanh ngồi yên lặng tại chỗ, trong mắt ánh lên vài tia đố kỵ rồi biến mất.

Dáng người xinh đẹp như thế, trời sinh quyến rũ!

Sắp tới thời gian, đám sinh viên rối rít ùa vào hội trường nhỏ, Hà Thiên Phong sắp xếp, người lớp Ba đông tới mức ngồi thành một vùng, tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi, vô cùng náo nhiệt.

Các giáo viên lãnh đạo, ban giám hiệu và khách quý tham dự dạ hội cũng đều an vị, hai người MC một nam một nữ bước lên bục cao, lần lượt mời các vị lãnh đạo nói chuyên, theo đúng trình tự.

Dưới đài, Hà Thiên Phong vốn không nghe mấy vị lãnh đạo nói, mà hắn điểm danh mọi người để cân nhắc chương trình biểu diễn, đi xuống tìm từng người có tiết mục biểu diễn của lớp mình.

- Nhảy dân vũ thứ năm, Teakwondo của lão tam thứ bảy, song ca thứ mười hai, kịch ngắn thứ mười ba, Hàn Thanh Thanh độc tấu piano thứ mười lăm…

Ánh mắt Hà Thiên Phong chợt dừng lại, trên mặt nhất thời giận dữ:

- Đ m! Cái quái gì vậy? Tiết mục thứ mười bốn cũng là độc tấu piano, biểu diễn khúc « Mục đồng thổi sáo », người trình bày Trình Anh Phàm sinh viên lớp Ba năm nhất khoa Tiếng Anh. Hắn và Hàn Thanh Thanh biểu diễn liền nhau sao?