Thôi Xán Vương Tọa - Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 43

“Tần Diệc, cậu thay đồ xong chưa?” Viên Thành đứng gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, cảm thấy kì quái đẩy cửa nhà vệ sinh nam đi vào, gõ lên cửa mấy buồng vệ sinh nhỏ bên trong.

Khi Tần Diệc đi từ bên ngoài vào thì đúng lúc thấy người này đang nằm sấp trên nền gạch men, nghiêng đầu nhìn trộm vào khe hở dưới cửa.

“Quản lý Viên, anh đang làm gì vậy?”

Viên Thành hoảng sợ quay đầu nhìn Tần Diệc, nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, có chút xấu hổ nói: “Ừm, tôi thấy cậu đi hơi lâu, sợ có chuyện gì, cậu….. đi đâu vậy?”

“A, mới nãy tôi đi nhầm đường.” Tần Diệc mặt không đổi sắc nói.

Viên Thành hồ nghi hỏi: “Đi nhầm đường? Hình như ở đây chỉ có một con đường thôi mà. Vậy, còn chưa thay nội y sao?”

Tần Diệc nói: “Đúng vậy, đã thế thì không cần phí thời gian nữa, trở về studio thay cũng được, dù sao cũng không có phụ nữ ở đây.”

Vừa nghe được lời này, Viên Thành lập tức sung sướиɠ gật đầu, quả nhiên chẳng thèm để ý tới việc hắn lạc đường ra sao nữa.

Hai người ôm tâm tư trở lại studio, Viên Thành bảo Tần Diệc vào trước còn gã đi sau đóng cửa lại. Gã đi tới cạnh cái thùng lớn đặt dưới đất, từ trong đó lấy ra một cái thước dây, cầm thước trong tay ước lượng, tủm tỉm nói: “A đúng rồi, tôi đang muốn nói với cậu. Muốn thử vai quảng cáo qυầи ɭóŧ nam không chỉ có yêu cần về dáng người mà còn muốn đo vài số liệu rất riêng tư nữa……”

“Số liệu rất riêng tư?” Tần Diệc nhướn mày, nhìn gã nghiền ngẫm.

Dược tính trong chén trà kia ngày càng rõ rệt, cảm giác khô nóng trong cơ thể chỉ muốn lao ra, trán Tần Diệc đầy mồ hôi, thái dương cũng lấm tấm một lớp mồ hôi tinh mịn. Thân thể càng ngày càng nóng mà trong lòng hắn lại lạnh lẽo cùng cực.

Viên Thành chú ý tới động tác lau mồ hôi của hắn, ý cười càng sâu hơn. Người này cầm thước dây lại gần hắn, tầm mắt đánh giá cơ thể Tần Diệc càng trở nên không kiêng nể gì, thậm chí tầm mắt còn lộ liễu dừng trên hạ bộ của đối phương. Gã liếʍ liếʍ môi, dùng giọng điệu đứng đắn nói: “Ừ, cậu hiểu mà. ‘Chỗ đó’ của người mẫu nam là bộ phận quan trọng nhất đem lại hiệu quả quảng cáo đồ lót, để thể hiện được vẻ đẹp dương cương kiện mỹ của người đàn ông, chúng tôi có yêu cầu rất cao đối với kích thước ‘chỗ đó’ của mẫu nam. Cho nên, tôi cần đo kích thước chỗ đó của cậu trong tình trạng khỏa thân hoàn toàn.”

“…. Thật không?” Tần Diệc híp mắt lại, cười lạnh nói: “Cái này tôi có thể tự làm.”

“Vậy không được!” Viên Thành đột nhiên cất cao giọng từ chối, sau đó nhận ra thái độ của mình có chút không đúng, gã liền hạ giọng, cười nói. “Không phải tôi không tin cậu, nhưng việc chúng tôi đo số đo đã là quy củ. Hơn nữa để tự cậu đo cũng chưa chắc đã chuẩn.”

Nói rồi, gã lại tiến sát vào hơn nữa, ánh mắt nóng bỏng càng trở nên trần trụi, nếp nhăn trên mặt cũng run rẩy, cổ họng phát ra tiếng cười quái dị: “Hơn nữa, ngoại trừ chiều dài khi ở trạng thái bình thường, chiều dài khi cương cũng phải đo…..”

“…..” Thằng biếи ŧɦái chết tiệt này!

Con ngươi đen láy của Tần Diệc trầm xuống, bộ dạng đáng khinh của đối phương khiến hắn buồn nôn. Xem ra không giáo huấn tên này một trận khó quên thì sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© sau này của hắn nhất định sẽ có vấn đề!

Không hề nhận ra trạng thái yên lặng trước khi bùng nổ của Tần Diệc, Viên Thành còn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn bị mình thuyết phục.

Nhìn cái áo sơ mi bó sát trên người hắn, nó phác thảo rõ ràng dáng người tinh tráng không sót chút nào. Chiếc quần bò bao phủ lên đôi chân thẳng tắp thon dài, gương mặt đẹp trai lạnh lùng tràn ngập hương vị đàn ông. Viên Thành nuốt một ngụm nước miếng, gã nhớ tới bộ dạng khêu gợi phóng khoáng của hắn trên bìa tạp chí, gã chỉ nghĩ thôi mà thần hồn điên đảo, cả người ngứa ngáy.

Gã đi tới bên cạnh Tần Diệc, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai mắt lóe sáng nhìn hạ bộ của hắn, kích động nói: “Mau, mau cởϊ qυầи ra. Tôi sẽ thật dịu dàng, thật cẩn thận giúp cậu….. Ha ha ha…. Hoặc là, tôi giúp cậu cởi cũng được…..”

Khi Viên Thành đang thỏa thích tưởng tượng, vươn đôi tay run rẩy về phía khóa quần Tần Diệc là lúc, cơn giận đang cố kìm nén của Tần Diệc bùng nổ, điên cuồng trào ra: “Đồ biếи ŧɦái chết tiệt! Cút ra xa cho bố mày!”

Hắn lên gối dộng thẳng vào cái mặt đang cười đầy dâʍ đãиɠ của ông chú trung niên, mạnh tới mức suýt nữa làm ngũ quan gã lệch vị trí. Viên Thành gào lên một tiếng đau đớn rồi ngã sang một bên, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo, nước mũi nước mắt thi nhau chảy ra.

Tần Diệc cưỡi trên người gã, túm cố áo đấm thẳng vào mồm. Hắn híp mắt lạnh lẽo nhìn từ trên cao, ánh mắt thâm trầm chứa đầy mưa rền gió dữ: “Đồ bẩn thỉu, hôm nay không đánh cho mày tàn phế thì tao theo họ mày!”

Không thể ngờ tới là, Viên Thành chẳng những không sợ hãi xin tha thứ hay phẫn nộ kinh hãi, ngược lại, toàn thân gã kích động đến phát run, trên khuôn mặt vặn vẹo ửng lên màu hồng bất thường. Trong cổ họng gã bắt đầu phát ra tiếng ‘ha ha’, đôi mắt tham lam mở to nhìn Tần Diệc đang đứng gần, hổn hển nói: “Nữa đi, mạnh hơn nữa…… Đánh mạnh vào…… Shh, đau quá, thích quá đi….. Ôi ôi ôi…..”

Nói xong, ông chú biếи ŧɦái này còn nâng eo không ngừng cọ xát phía dưới của Tần Diệc nói: “Em nóng lắm đúng không, nhìn em đầy mồ hôi kìa. Anh se khiến cho em thật thoải mái….. thật đấy….”

“!!”

Giờ khắc này, tâm tình của Tần Diệc quả thật không biết dùng từ ngữ gì để hình dung, như thể thứ hắn nắm trong tay không phải một người

mà là một đống phân, chỉ bằng mùi cũng có thể khiến người ta muốn nôn. Mặt hắn phủ đầy biểu cảm vừa kinh ngạc vừa chán ghét, hận không thể đạp nát bi thằng khốn này cho nó sướиɠ đủ một lần!

“Nói! Phần mộ tổ tiên nhà mày ở đâu?”

Thấy biểu cảm vặn vẹo của Tần Diệc, khuôn mặt Viên Thành càng thêm vặn vẹo, gã còn to gan định nâng tay sờ mặt Tần Diệc, kết quả bị Tần Diệc vặn cổ tay tới trật khớp. Viên Thành sợ hãi kêu lên, nhưng lại càng cười lớn hơn: “Ha ha ha, quả nhiên mạnh mẽ! Lần trước anh gửi cho em cái qυầи ɭóŧ da báo em thấy sao? Anh thấy nó rất hợp với em, vừa phóng khoáng vừa gợi cảm, còn có cái đĩa kia nữa chứ, em xem chưa?”

“Ôi ….. ôi ôi, không bằng chúng ta tới thử một lần đi? Đạo cụ đều ở trong cái thùng kia, anh cam đoan, chỉ cần em đáp ứng, thử vai lần này em qua luôn….. Sau này….. sau này, chỉ cần em còn theo giúp anh, quảng cáo KLA sau này đều thuộc về em, thế nào? Anh còn có thể giúp em được tham gia tuần lễ thời trang quốc tế về đồ lót tổ chức ở thủ đô. Em biết mà, sân khấu đó là nơi mà biết bao người mẫu phấn đấu cả đời cũng không nhất định vào được…. A a!”

Lời dụ dỗ của Viên Thành ngưng bặt, cổ gã bị đối phương bóp chặt, con mắt lồi ra, mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Dù vậy, toàn thân gã đều hưng phấn tới run rẩy, hưng phấn tới mức hạ bộ cương cứng!

Tần Diệc bị thứ gì đó cứng rắn chọc vào, hắn rụt tay như bị điện giật, giống như nuốt phải một con ruồi ghê tởm vậy, đứng lên đá mạnh vào gã!

Viên Thành bị đá đập vào cái thùng sát tường, đồ bên trong đổ ra tung tóe, tất cả đều là đạo cụ SM gã sưu tập, cần cái gì có cái đó, rực rỡ muôn màu.

Tên biếи ŧɦái trung niên há miệng ra đau khổ hô hấp, ánh mắt gã lại càng ngày càng sáng, vẫn luôn dâʍ đãиɠ nhìn chằm chằm Tần Diệc, hai tay run lên đυ.ng vào chỗ đó của mình, từ bên ngoài quần ma sát.

“Hóa ra tên biếи ŧɦái gửi đồ vào nhà tao lại chính là mày…… A, mày muốn thích chứ gì? Tao thành toàn cho mày!” Tần Diệc giận quá mà cười, hắn chậm rãi tới gần tên kia, đạp một phát vào phía dưới của gã, không hề khách khí nghiến đi nghiến lại, quả nhiên nghe được tiếng hít sâu kích động và tiếng rêи ɾỉ.

Tần Diệc bước qua người gã, nhặt chiếc thước dây rớt dưới đất lên, kéo kéo, cảm thấy khá chắc, hắn chậm rãi ngước mắt nhìn Viên Thành, cổ tay chuyển động, chiếc thước dây cứ như một cái roi quật lên người Viên Thành. Người đàn ông trung niên hí lên một tiếng, cảm giác bỏng rát vừa đau đơn khiến gã khổ sở lại vừa sảng khoái vô cùng.

“Cởϊ qυầи ra.” Nụ cười trên mặt Tần Diệc càng trở nên lạnh lùng, giọng điệu bình tĩnh không có chút phập phồng, tựa như một chú sư tử đực đùa bỡn con mồi trước khi đi săn.

Viên Thành coi lời sỉ nhục này như mệnh lệnh, kinh ngạc sung sướиɠ mà run run nâng tay cởϊ qυầи, kéo một cái tụt cả quần tây lẫn qυầи ɭóŧ xuống tận đùi.

Tần Diệc nhướn mày, vẻ mặt chán ghét, bình tĩnh trói gô gãi lại, trói cả tay và chân lại với nhau, lộ ra cái mông trắng bóng. Viên Thành không ngừng nuốt nước miếng, hưng phấn dùng ánh mắt nhìn đám đạo cụ tán loạn dưới đất:

“Hóa ra em thích như vậy, em còn thích dùng cái gì nữa? Trứng rung, gậy rung, kẹp…. ưm, anh không đợi được nữa! Mau…. nhanh lên, em muốn làm luôn cũng được! Cầu xin em! Nhanh lên!”

“Câm miệng!” Tần Diệc xì một tiếng, tiện tay nhặt dưới đất một chiếc qυầи ɭóŧ mẫu nhét vào miệng tên trung niên biếи ŧɦái.

Dược tính mạnh mẽ khiến cả người Tần Diệc mướt mồ hôi, áo phông đen bó sát ướt sũng, dính nước làm hắn vô cùng khó chịu. Hơn nữa thằng thần kinh này còn không ngừng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ càng khiến cho ngọn lửa trong cơ thể hắn khó có thể khống chế, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ phát tiết. Nhưng thằng biếи ŧɦái trước mặt thật sự là tởm muốn nôn, chạm tí xíu cũng thấy bẩn.

Tần Diệc dứt khoát cởϊ áσ ném sang một bên, điên tiết quất gã mấy roi. Vẫn chưa hết giận, hắn lại lôi từ trong thùng ra một cái dương v*t giả to khủng bố, cười lạnh ngồi xổm xuống cạnh Viên Thành, hỏi: “Muốn bị cái này đâm? Phải không?”

“Ưm ưm ưm…..” Viên Thành không thể lên tiếng, chỉ có thể khát vọng nhìn hắn, không ngừng vặn vẹo thân thể, nước miếng không ngừng chảy xuống khóe miệng.

“A….” Tần Diệc lại đứng lên, lấy máy ảnh từ trên giá xuống, cười cười nói: “Không bằng chúng ta chơi cái này đi?”

~~~~~~~~~~~~

Sau khi Tần Diệc đi, Bách Vi trốn bên trong nhà vệ sinh cố gắng nín khóc rồi gọi vào số Bùi Hàm Duệ và Bách Hàn, cô cũng không biết anh trai mình và người đàn ông họ Bùi này lại quen biết nhau.

Nghe lời Tần Diệc dặn, cô không dám đứng lâu bên trong. Ngay khi Tần Diệc cùng Viên Thành đi khỏi, cô nhanh chóng chạy ra ngoải. Cô không dám đi thang máy ở sảnh chính, lại lo cho an toàn của Tần Diệc nên đành tạm thời trốn ở cầu thang thoát hiểm.

May mà Bách Hàn đến rất nhanh, Bách Vi vội vàng bổ nhào vào lòng anh trai như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, thấp giọng khóc thút thít: “Anh, em xin lỗi….. Em sai rồi! Em không nên không nghe lời anh huhu……. Tần, Tần tiên sinh còn ở bên trong, anh vào cứu anh ấy đi!”

Suốt cả đường đi, sắc mặt Bách Hàn cực kì khó coi, mãi tới khi thấy em gái bình yên vô sự mới hoãn đi chút ít. Gã vỗ nhẹ lên lưng Bách Vi, ánh mắt dừng trên chiếc áo sơ mi nam cô mặc trên người, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, Bùi Hàm Duệ đi tìm cậu ta rồi.”

Gần như cùng lúc đó, Bùi Hàm Duệ sắc mặt âm trầm bước vào đại sảnh công ty KLA, ba vệ sĩ áo đen đi sát sau lưng anh. Cô tiếp tâm bị khí thế và ánh mắt sắc bén của đối phương làm cho sợ ngây người, cứ thế theo bản năng phun ra mọi chuyện về Tần Diệc, mãi sau đó mới phải ứng lại…… hỏng rồi!

Nhưng khi cô nhìn đám vệ sĩ đứng chắn trước mặt thì đành cương ngạnh ngồi xuống.

“Tần Diệc!” Bùi Hàm Duệ đi thẳng tới chỗ studio, một cước đá văng cánh cửa đóng kín.

Ai ngờ, tình huống quái dị bên trong khiến anh lập tức khựng lại.

Tần Diệc cởi trần, ngồi xổm trước mặt ông chú trung niên đã cởi sạch quần còn bị trói chặt, bên cạnh chân hắn nằm la liệt đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

Bùi Hàm Duệ hiện lên sắc mặt giận dữ: “….. Em đang làm cái gì vậy?”