Thôi Xán Vương Tọa - Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 42

Tuy rằng luôn có cảm giác ánh mắt quản lý Viên nhìn mình rất quái dị, nhưng một người đàn ông thân thể khỏe mạnh như hắn cũng chẳng có gì phải sợ.

Hành lang có chút bí bách và yên ắng, dù là vách tường hướng ra ngoài nhưng lại không có cửa sổ, có lẽ do ở bên ngoài không có điều hòa, không khí có chút oi bức. Đi hết một đoạn đường dài đến cuối, hai buồng vệ sinh ở đó đều đóng cửa, Tần Diệc đang định đẩy cửa phòng vệ sinh nam thì đột nhiên vách phòng bên cạnh kêu “Uỳnh” một cái, giống như có thứ gì đó huých lên vậy, tiếng vang còn rất lớn nữa.

Tần Diệc quay đầu thoáng nhìn vách tường phòng bên, lười để ý tới, ai ngờ sau đó cái cửa kia lại rung mạnh một chút, tiếng kêu lần này còn lớn hơn, hình như là bị người ta đạp một cái.

Hắn đột nhiên nhớ tới lần sát hạch catwalk trước đây, hắn đã nhốt Hạ Hà vào trong buồng vệ sinh, chẳng lẽ….. ở đây cũng có một người bị nhốt bên trong không ra được?

Nghĩ như vậy, Tần Diệc nhấc chân đi tới cửa phòng vệ sinh nữ, bên trong truyền tới âm thanh nặng nề kì quái, Tần Diệc nhăn mày lại, không nhẹ không nặng gõ cửa hỏi: “Bên trong có chuyện gì vậy?”

Trong nháy mắt khi âm thanh của hắn vang lên, âm thanh bên trong liền ngưng bặt, Tần Diệc còn đang không hiểu gì thì chợt trong đó truyền ra một tiếng kêu kinh hãi ngắn ngủn, còn kèm theo tiếng mắng trầm thấp: “Con kỹ nữ thối tha này, dám cắn ông mày!”

……tiếng đàn ông!

Trong lòng Tần Diệc trầm xuống, dùng lực vặn tay, quả nhiên cửa khóa. Hắn lớn tiếng hét lên: “Mở cửa cho tôi! Không mở thì tôi phá cửa đấy!”

Vừa nói hắn vừa dùng bả vai huých vào cửa, cánh cửa kia không chịu được lực tác động rung lên “ruỳnh ruỳnh”, Tần Diệc lui ra sau vài bước rồi lao lên huých vào cửa cái rầm, rốt cuộc hắn cũng vọt được vào trong!

“Ai cho mày xen vào việc của người khác?”

Còn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong, một nắm đấm đã vung mạnh về phía hắn, nếu không phải Tần Diệc nhanh chóng tránh được, khuôn mặt bảo bối của hắn kiểu gì cũng bị sứt sẹo.

“Dám đánh mặt tao?” Tần Diệc nheo mắt, nhanh chóng nâng tay tóm được cổ tay đang vung về phía mặt hắn, sức nắm cực mạnh, vừa tóm vào đã để lại năm vệt lằn đỏ ửng.

“Đau quá, mau thả tao ra! Mày là thằng nào?” Ra tay đánh Tần Diệc trước là một thằng đầu trọc mặt mũi lấm lét, đánh không được bị tóm thì đau đớn kêu oai oái, quần của thằng này đã cởi ra được một nửa, đang treo hờ hững trên đùi.

Bên cạnh tên này còn một thằng nữa đầu cua, quần thì chưa có cởi nhưng lại túm trong tay một cô gái trẻ, nó hung hãn căm tức nhìn Tần Diệc. Cô thiếu nữ mặt đầy nước mắt bị thằng này che miệng chỉ có thể phát ra tiếng kêu ưm ưm, quần áo trên người cô bị xé rách tả tơi, phần da thịt trắng nõn trước ngực đã lộ ra bên ngoài, váy cũng bị kéo lên, cô nhìn thấy Tần Diệc thì trừng to mắt, điên cuồng giãy dụa.

Tần Diệc liếc mắt nhìn qua là hiểu trong này đang xảy ra chuyện gì, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, hắn dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay tên đầu trọc, hai tay dùng sức bẻ một cái…..

Một tiếng vang giòn tan và tiếng kêu như lợn bị chọc tiết vang lên thảm thiết trong nhà vệ sinh!

Tần Diệc chán ghét đạp tên đầu trọc ngã xuống, trầm thấp nói: “Còn gào nữa tao đạp nát bi mày.”

Giọng điệu khi nói những lời này và sức mạnh truyền tới từ chân Tần Diệc khiến tên đầu trọc sợ run người, tiếng kêu lập tức im bặt, hắn ôm cổ tay bị thương đau muốn vã mồ hôi hột, chỉ sợ thằng ôn từ trên trời rơi xuống này sẽ thật sự đạp xuống.

“Mày….. mày là người mẫu ở đâu đến? Nếu còn muốn nhận quảng cáo thì mau cút ra ngoài đi!” Tên đang khống chế cô gái bắt đầu có ý rút lui, hắn ngoài mạnh trong yếu nhìn chằm chằm Tần Diệc, thấp giọng quát. Hắn không dám quát lớn, tuy rằng nơi này thường không có ai tới, nhưng vạn nhất làm người ta chú ý thì toi.

Tên này nhìn thấy tướng mạo và dáng người Tần Diệc thì đoán được hắn là người mẫu đến thử vai, thấy Tần Diệc nhìn mình không nói lời nào thì sợ hãi, đành dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Ê, bây giờ cậu rời khỏi đây, coi như chưa từng thấy cái gì, tôi cam đoan cậu sẽ có được hợp đồng quảng cáo. Tôi là người chụp ảnh ở đây, cần gì vì một con đàn bà đã bị không biết bao nhiêu thằng đè mà lãng phí cơ hội tốt như vậy?”

Hắn ta khinh thường cúi đầu nhìn cô gái đang yên lặng rơi nước mắt nói: “Còn giả ngây thơ cái gì, có con người mẫu nữ nào không nổi tiếng nhờ bán…..”

Còn chưa nói hết, phần eo đột nhiên bị một lực đẩy mạnh về phía bồn rửa tay, trán nện vào sàn gạch men sứ, trước mắt tối đen, choáng tới suýt ngất, tên này bị đau tới hoa cả mắt: “Tao đ*t…..”

Cô gái nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của hắn ta, sự tủi nhục và căm hận khiến cô cắn chặt răng, xoay người dùng giày cao gót đạp một phát khiến cho tên này thật sự hôn mê bất tỉnh.

Từ nhỏ đến lớn cô đều được nâng niu trong lòng bàn tay che chở, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế? Sự oán hận và nỗi sợ hãi khiến nước mắt cô không ngừng trào ra, chỉ một đạp thì sao đủ được! Chỉ hận không thể đạp chết thằng khốn này!

Ngay khi cô điên cuồng nhào lên đánh, cánh tay đột nhiên bị kéo lại, cô quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đen trầm đạm mạc của Tần Diệc.

“Ê, cô mà đá nữa nó chết thật đấy.”

“Tôi muốn gϊếŧ thằng khốn đó!” Cô gái vẻ mặt kích động, thân thể mỏi mệt không chống lại được sức mạnh của Tần Diệc, cứ thể nức nở nói.

Thấy tên đầu trọc bị mình đánh ngất, Tần Diệc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, cởϊ áσ của mình trùm lên đầu cô, mà hắn chỉ mặc mỗi cái áo phông đen bó sát: “Cứ mặc quần áo vào trước đã.”

Lúc này mới chú ý tới bộ dạng áo rách quần manh đáng xấu hổ của mình, cô gái đỏ bừng mặt, nhanh chóng dùng

áo sơ mi của hắn che ngực, kéo váy xuống, dần dần bình tĩnh lại, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu nói với Tần Diệc: “Cám ơn anh……”

Cô vén mái tóc dài rối tung ra sau tai, ngước mắt nhìn đối phương, bỗng nhiên im miệng, lộ ra biểu cảm giật mình nói: “Anh…. Tối hôm nọ anh….. Tần, Tần Diệc tiên sinh?”

Tần Diệc hơi kinh ngạc: “Cô nhận ra tôi?”

Nhìn bộ dạng không nhớ gì của hắn, cô gái hơi chút thất vọng, vội vàng nói: “Anh không nhớ rõ sao? Vài hôm trước, ở một đầu đường, có một tên muốn cướp túi xách của tôi thì bị anh cản lại….. Tên tôi là Bách Vi.”

Nhìn diện mạo của cô quả hơi quen quen, nhưng Tần Diệc hoàn toàn không để việc nhỏ kia ở trong lòng, đến khi cô nhắc tới mới có chút ấn tượng.

“A, là cô sao?” Tần Diệc gật gật đầu, lại nhíu mày “Cô còn chưa trưởng thành đúng không, không cần đi học sao? Sao lại chạy tới nơi này một mình, thế giới bên ngoài không đơn thuần như trong trường học đâu.”

Dứt lời, hắn xoay người kéo hai tên ngất xỉu vào một căn buồng nhỏ phía cuối cùng, nhìn nhìn xung quanh, sau cửa có cây lau nhà, hắn dùng lực kéo xuống mấy mảnh vải trên đó buộc hai tên xui xẻo bên dưới vòi nước, lại dùng cây lau nhà chặn cửa lại.

Khi đã làm xong hết thảy, Bách Vi đứng một bên sợ hãi nhìn hắn không chớp mắt, ấp úng giải thích: “Còn một năm nữa là tròn mười tám, hôm nay xin nghỉ học để đi thử vai, tôi nghe nói công ty này khá nổi tiếng, hơn nữa điều kiện trong hợp đồng nói là nếu tôi qua được thử vai thì bọn họ sẽ ký hợp đồng hợp tác lâu dài với tôi. Nếu có hợp đồng quảng cáo ổn định thì Thiên Lộ nhất định sẽ càng tập trung bồi dưỡng cho tôi.”

“Hôm nay, lúc tôi đến, tiếp tân rất nhiệt tình, còn cho tôi uống trà, lúc ấy tôi cũng không cảm thấy có gì không ổn, sau đó tôi được đưa tới studio thì gặp hai thằng khốn kia! Hai người đó một làm nhϊếp ảnh, một làm thiết kế.” Nói tới đây, giọng điệu của cô trở nên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi siết chặt áo sơ mi.

Đôi mắt cô đỏ bừng, thanh âm run rẩy nói tiếp: “Tôi chưa từng tham gia thử vai như vậy bao giờ, lại còn là thử vai quảng cáo đồ lót. Bọn họ bảo tôi đi thử đồ, tôi liền tới nhà vệ sinh, nào ngợ hai bọn họ lại đi theo tới đây. Họ giữ chặt tôi ở bên trong, khóa trái cửa, túm chặt rồi sàm sỡ tôi, còn xé quần áo của tôi, muốn, muốn…….”

Thấy cảm xúc của Bách Vi lại bắt đầu kích động, Tần Diệc trầm mặc vỗ vỗ bả vai cô. Bách Vi sụt sịt khóc, hồi tưởng lại những kí ức đáng sợ kia, cô sợ hãi nắm chặt cánh tay Tần Diệc, nước mắt tuôn ra ào ào, thê lương nói: “May mà anh xuất hiện, nếu không, tôi….. tôi thà nhảy thẳng từ đây xuống dưới!”

“Được rồi, đã không có việc gì, đừng khóc nữa.” Tần Diệc lớn đến từng này cũng chưa tiếp xúc với bao nhiêu phụ nữ. Cô gái này khóc khiến hắn tâm phiền ý loạn nhưng lại không thể cứ thế mặc kệ, thật sự là khó tả.

Vốn đã cảm thấy có chút nóng, nay vận động lên thì mồ hôi đã ướt nhẹp, cả người hắn khô nóng vô cùng.

Hắn ngốc ngốc an ủi một hồi thì Bách Vi mới ngừng khóc, Tần Diệc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhíu mày nói: “Cô nói cô uống trà…. chẳng lẽ trà có vấn đề?”

“Ừ…” Bách Vi chùi nước mắt, phẫn nộ nói: “Lúc ấy không cảm thấy gì, sau này lúc bị bọn họ bắt mới thấy cả người nóng lên, tôi….. tôi cũng không biết là làm sao, nhưng mà rất không thoải mái, nóng lắm.”

Cô vốn đang đắm chìm trong cảm giác hoảng sợ, tinh thần căng thẳng, thiếu chút nữa quên vụ này, giờ nhắc tới thì ngọn lửa trong thân thể lại bùng lên, khiến cả người cô phiếm hồng. Âm thanh của Bách Vi càng ngày càng thấp, gần như không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Diệc nhất thời biến sắc, mẹ, chơi trò hạ lưu này lại còn dám chơi trên đầu ông mày!

Hắn trầm giọng nói: “Đám khốn kiếp này, chúng ta đi báo cảnh sát!”

Bách Vi lại do dự, cắn môi, đáy mắt hiện ra sự kinh hoảng, e ngại: “Có thể không báo hay không…..Tôi, tôi còn đang đi học, tôi sẽ chẳng còn mặt mũi đâu…. Cầu xin anh, đừng nói với ai…..”

Đúng lúc này, vì Tần Diệc thay quần áo mãi chưa về, quản lý Viên thấy không thích hợp liền đi tìm. May mà anh ta lại gõ cửa phòng vệ sinh nam trước, âm thanh truyền vào lỗ tai hai người, Bách Vi sợ muốn nhảy dựng, bịt lại miệng mình, run rẩy tóm lấy cánh tay Tần Diệc.

Mặt Tần Diệc trầm như nước, đẩy cô gái vào gian phòng bên cạnh, ý bảo cô đừng lên tiếng.

Bách Vi cảm thấy kinh hãi vô cùng, miễn cưỡng gật đầu, dùng khẩu hình hỏi: “Làm sao đây?”

Tần Diệc lấy di động ra đưa cho cô, bấm vào nhật ký liên lạc tìm số Bùi Hàm Duệ, thì thầm vào tai cô: “Bây giờ đừng đi ra ngoài vội, đợi tôi ra ngoài thì lập tức gọi điện xin giúp đỡ, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu.”

“Vậy còn anh? Nhỡ anh có chuyện thì sao?” Bách Vi lo lắng nhìn hắn.

Đáy mắt Tần Diệc lạnh lẽo, hắn lấy tay phải cầm cổ tay trái lắc lắc, mỉm cười nói: “Lo cho tôi sao? Nên lo cho đám cặn bã kia thì hơn, tôi sẽ làm cho chúng nó hối hận sao ngày xưa không bị ba chúng nó bắn lên tường.”