CHƯƠNG 23
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa, Pin
Cục diện thiên hạ loạn li, quốc gia nào mà chẳng có thù trong giặc ngoài?
Ngày hôm ấy sau khi ở đại điện cùng các thần tử thương thảo công vụ cả ngày, Dung Điềm vội vội vàng vàng đi tới thái tử điện.
“Đại vương xin dừng bước, thái hậu cho vời người tới.”
Dung Điềm đứng lại, quay đầu nhìn, là tỳ nữ thân cận của thái hậu, Hương Phần.
“Thái hậu kêu quả nhân có chuyện gì?”
Hương Phần thi lễ nói: “Nô tỳ không rõ, thái hậu nói, đợi đại vương lâm triều xong, thỉnh đại vương tới tẩm cung thái hậu một lát.”
Hắn nhìn sắc trời, gật gù: “Quả nhân sẽ đến ngay.” Đoạn phất tay triệu thị vệ, phân phó: “Đi báo cho Minh Vương, quả nhân phải qua gặp thái hậu, chập tối sẽ cùng hắn xuất cung.” Rồi theo chân Hương Phần hướng về phía tẩm cung thái hậu.
Dáng dấp thái hậu không chút thay đổi, cùng lắm chỉ đổi thay từ phục trang vương hậu sang thái hậu, tĩnh lặng tao nhã ngồi tựa mạn sàng đọc sách.
“Thái hậu, quả nhân đã tới gặp thái hậu đây.”
Dung Điềm vừa vào tới cửa, thái hậu đã buông cuốn thư xuống, khẽ cười: “Đại vương tới rồi? Mau tới đây, ngồi cạnh ta.” Nàng khẽ kéo tay Dung Điềm, tỉ mỉ quan sát. Đứa con này của nàng từ nhỏ tới lớn không ở bên cạnh, chưa bao giờ có cơ hội thân thiết gần gũi, giờ cơ hội đã có, nhưng hắn lại đã lớn quá rồi.
Dung Điềm trước mặt kẻ khác chưa từng có việc gì không làm được, phong lưu tự do tự tại, giờ lại bị thái hậu xem như một tiểu hài tử nắm tay lôi kéo, không khỏi có chút ngượng ngùng, không chút tinh ý mà khẽ giật ra, ngồi xuống hỏi: “Thái hậu gọi quả nhân tới, chẳng hay có chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa? Đại vương giải quyết sự vụ khôn khéo lanh lợi, hơn nữa lại vừa đăng cơ, ta chuyện gì cũng
an lòng an dạ.” Thái hậu nhẹ thở ra một tiếng: “Ta giờ chỉ trông mong Tây Lôi lập được nhiều thêm căn cơ nền móng lưu danh muôn thuở.”
“Thái hậu không nên âu lo, quả nhân nhất định sẽ khiến Tây Lôi hùng binh tráng mã, quốc phú dân cường.”
“Đại vương,” Thái hậu hơi ngừng lại, chậm rãi nói: “Ai gia muốn nói là con cái của Đại Vương kia. Đại vương đã sớm mười tám, cũng nên đại hôn rồi.”
Dung Điềm thoáng chút sửng sốt: “Đại hôn?”
Chuyện đại hôn, giữa nghị triều trước đây cũng đã có thần tử nhắc đến, nhưng đã bị Dung Điềm nhiều lần quở trách, nghiêm nghị không cho phép tấu lên lần nữa. Lâu Lan nhiều năm tỉ mỉ từng li từng tý, nhìn nhi tử ruột thịt của mình bị người khác ôm đi, kinh qua biết bao khổ sở đợi chờ Dung Điềm đăng cơ, từ vương hậu héo khô làm thái hậu, thật không dễ dàng. Dung Điềm cũng hiểu mẫu thân hắn vì Tây Lôi mà nỗ lực hi sinh tâm huyết cả một đời, nhưng hắn từ khi bé thơ đã không thân cận nàng làm sao tránh khỏi có điểm xa lạ hững hờ, nhưng trong lòng đối với thái hậu lại vô cùng tôn kính.
Không tiện bác bỏ ngay trước mặt thái hậu, Dung Điềm có chút thâm trầm: “Thái hậu, quả nhân còn trẻ, giờ cũng không phải lúc. sau này hãy nói…”
“Đại vương không cần thoái thác. Tâm sự của đại vương, ai gia làm sao không hay?” Vẻ tinh anh trong mắt thái hậu lộ xuất vẻ sáng ngời không thua kém khi xưa lộ xuất vẻ sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Nói cho cùng, còn không phải là vì Minh Vương.”
“Thái hậu…”
“Phân lượng Minh vương trong lòng Đại vương, ai gia hiểu rõ. Nhưng ai gia chỉ muốn góp ý một câu với Đại vương, Minh Vương dù tốt, nhưng không cách nào vì Đại vương lưu lại dòng dõi. Hắn cũng là kẻ hiểu chuyện, sau khi Đại vương đại hôn, chỉ cần vương hậu có thai, ai còn có thể tách chia Minh Vương và Đại Vương đây?” Thái hậu quan sát sắc mặt Dung Điềm, nhẹ giọng chậm rãi khuyên nhủ: “Ta nghe nói Ly vương có thân muội danh tự Diệu Quang, tuy không phải tuyệt thế mỹ nhân, nhưng mưu trí hiếm thấy thiên hạ, có thể làm vương hậu Tây Lôi. Nàng ta trước mắt đang tại đô thành Tây Lôi, Đại vương coi nàng ta có thích hợp không?”
Lông mày Dung Điềm khẽ nhướn lên, trầm giọng nói: “Nhược Ngôn có vô vàn dã tâm, quả nhân làm sao có thể lập thân muội hắn làm Tây Lôi vương hậu?”
“Ha ha, tâm tư nữ nhân ai gia so với Đại vương thấu hiểu hơn nhiều.” Thái hậu vẫy tay cho lui hai bên tả hữu, tới bên tai Dung Điềm nói: “Ai gia cũng lường Diệu Quang tới Tây Lôi ý đồ không tốt lòng dạ chẳng an. Nhưng nữ nhân một khi xuất giá, tâm tư rồi sẽ dần dần chuyển hướng vì phu quân mình, nếu thêm một Diệu Quang hiểu thấu Nhược Ngôn phù trợ Đại vương, Nhược Ngôn tất bại. Bằng thủ đoạn của đại vương, muốn thu phục Diệu Quang công chúa, cũng không khó mà?”
Điều thái hậu nói cũng có lý.
Hơn nữa, Nhược Ngôn quả thực là chướng ngại lớn nhất cản đường Dung Điềm thống nhất thiên hạ.
Dung Điềm không chút nghĩ ngợi, lắc đầu nói: “Thái hậu không cần nhiều lời. Chuyện Diệu Quang công chúa, quả nhân sẽ tự mình xử trí. Còn như đại hôn, ngày sau hãy nói tiếp.”
Câu chữ của hắn cương quyết cứng rắn, một hơi cự tuyệt, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn phía thái hậu, cao giọng nói: “Quả nhân lúc trước từng hướng thái hậu nói qua một lời, xem ra thái hậu đã quên bẵng. Quả nhân nói lại lần nữa…” Ánh mắt hắn long lanh thần tình, nhả từng từ từng chữ: “Thái hậu nếu yêu thương Dung Điềm, thỉnh thái hậu đối đãi với Phượng Minh như thân tử.”
Thái hậu không ngờ đến Dung Điềm lại thâm tình như vậy, thoáng ngơ ngẩn.
Dung Điềm hành lễ với thái hậu, đoạn nói: “Thái hậu vì Tây Lôi lao tâm khổ tứ bao năm, cũng nên tĩnh tâm hưởng phúc, chuyện đại hôn quả nhân sẽ tự mình quyết định. Minh Vương hiện đang đợi quả nhân, quả nhân cáo từ trước. Thái hậu bảo trọng, quả nhân nếu rảnh, nhất định sẽ tới thăm hỏi người thường xuyên.” Hắn trước nay luôn kính nể thái hậu vì nước lao tâm, hôm nay nghe thái hậu đề cập đại hôn, lại thấy hết sức bất mãn, chỉ thấy chúng nhân liên hợp lại gây khó dễ Phượng Minh, vì thế ngôn từ xuất ra mới không lưu tình.
Lời nói vừa buông rơi, vội vã gấp gáp đi ra.
Phượng Minh vốn ban đầu hưng phấn đợi Dung Điềm trở về để cùng xuất cung du ngoạn, chẳng dè thị tòng lại vào bẩm báo Dung Điểm phải tới tẩm cung thái hậu, mà Liệt Nhi chẳng hiểu vì sao vội vàng đi đâu không hay, một mình ở lại giữa thái tử điện buồn bực đến phát sợ.
Thu Nguyệt thấy, liền cùng mấy nàng thị nữ tiếp chuyện giải buồn cho Phượng Minh, tán gẫu về tin tức nóng sốt bên ngoài, Thu Lam nói: “Giờ Đại vương đăng cơ, Tây Lôi thay đổi nhiều. Đại Vương nói tháng năm năm nay sẽ mở hội tuyển lựa anh hùng cả nước, còn muốn chiêu mộ những kẻ có bản lĩnh làm đại quan.”
“Nói vậy, kể cả không phải quý tộc cũng có thể làm quan?”
Thu Tinh phấn khích, reo lên: “Sớm biết vậy, đã kêu lũ đệ đệ nơi quê nhà tới đây, bọn hắn khí lực mạnh mẽ, nói không chừng có thể được đại vương khen ngợi.”
“Ha ha, Thu Tinh hiểu biết thật nhanh.” Thu Lam vỗ tay pha trò.
Phượng Minh biết rõ Dung Điềm chọn dùng nguyên tắc chỉ dụng người tài của hắn, không khỏi âm thầm phấn chấn.
Thu Lam lại tiếp: “Còn có chuyện cổ quái hơn kia, ta còn thấy gần đất có vô vàn người cày bừa lung tung trên sườn núi, còn đem theo không ít những ống dẫn cổ quái gì đó, chẳng lẽ đại vương muốn cày cấy trồng trọt trên núi hay sao?”
“Làm sao có thể? Sườn núi dốc thoai thoải, hơn nữa làm gì có nước?” Thu Nguyệt cũng tỏ vẻ hoài nghi.
Phượng Minh cười nói: “Các ngươi thật ngốc, ngay đến cả ruộng bậc thang cũng chưa thấy qua sao? Nhưng ban đầu lúc Dung Điềm nghe qua cũng đã rất ngạc nhiên.”
“Ruộng bậc thang?” Thu Tinh hỏi: “Minh Vương, ruộng bậc thang là gì?”
Thuật ngữ chưa từng nghe qua ấy, tức thì mấy nàng thị nữa liền đưa mắt nhìn nhau. Lại thừa dịp nâng cao tinh tuý văn hoá Trung Quốc, Phượng Minh cao hứng ngồi dậy, gọi Thu Nguyệt đưa tới vài chậu hoa, đem bùn đất bên trong đổ ra, tỉ mỉ giải thích khái niệm ruộng bậc thang.
Bọn họ lĩnh ngộ so ra kém xa Dung Điềm, nghe xong mà vẻ mặt vẫn mơ hồ không rõ ràng.
Thu Lam mím môi nói: “Vẫn không hiểu, vậy nước làm sao dẫn lên núi được đây?”
“Đã nói lâu như vậy, còn chưa hiểu ra?” Phượng Minh kêu ai một tiếng, không biết làm sao đành đứng nhìn bọn họ: “Làm thầy giáo thật không dễ dàng mà…”
“Vậy có gì? Ruộng bậc thang rốt cuộc là gì, nước làm sao để lên núi, chúng ta đi nhìn là sẽ biết rồi.”
Lời đề xuất ấy quả thực vô cùng hợp ý Phượng Minh, ánh mắt cậu sáng rỡ lên, vuốt vuốt khuôn mặt tròn tròn của Thu Nguyệt nói: “Không sai không sai, vẫn là ngươi thông minh nhất. Dù sao Dung Điềm vắng mặt cũng còn lâu, chúng ta xuất cung ngắm thực tế ruộng bậc thang, cái này gọi là khảo sát thực tiễn.”
Thu Lam tương đối từng trải, hỏi: “Chúng ta len lén xuất xung, đại vương mà biết nhất định sẽ không vui.”
“Sợ cái gì, ta thân là Minh Vương, Vương cũng có thể tự do xuất nhập vương cung kia mà? Vương gia ra ngoài, bên thân dẫn theo vài tỳ nữ xinh đẹp mà.”
Thu Tinh nhảy cẫng lên: “Phải đó, chúng ta ra ngoài xem. Lâu lắm rồi chưa từng rời vương cung, từ lúc Minh Vương xuất sứ sang Phồn Giai trở về đến giờ vẫn luôn một mực ở trong thái tử điện.”
Thu Nguyệt bĩu môi, nhẹ giọng nói: “Nhưng Minh Vương vẫn thường ra ngoài mà, có điều mỗi lần xuất cung đều có Đại Vương đi theo, không cần chúng ta hầu hạ bên cạnh.”
“Được rồi được rồi, lần này sẽ mang các ngươi theo”. Phượng Minh rộng rãi hứa.
Thu Lam nghĩ nghĩ một lát, gật đầu: “Ra ngoài cũng được, nhưng không được đi xa. Bằng không…”
“Thu Lam, ngươi sẽ không la toáng lên đấy chứ.”
Ba nàng nha đầu đều bị Phượng Minh nuông chiều không quản giáo làm hư, còn biết Dung Điềm yêu nhất Phượng Minh, vừa thấy Phượng Minh khuyến khích, lập tức nóng lòng nổi hứng. Cười đùa giúp Phượng Minh thay đổi thường phục, lệnh người đi kiếm mấy con ngựa tốt, còn đem giấu lệnh bài của Minh Vương, nhanh như chớp ra khỏi vương cung.
Dọc đường đi chầm chậm vung roi, quả nhiên thấy trên sườn núi có nhiều người đang bận bịu làm việc. Công trình ruộng bậc thang cùng mương tưới đang tiến vào giai đoạn giữa. Phượng Minh lên mặt, chỉ trỏ vào đống kiến trúc công trình quay sang Thu Lam giảng giải từng tý một.
“A, ra là vậy.” Thu Tinh dài giọng gật gật đầu.
Thu Lam cười hi hi nói: “Té ra vẫn là Minh vương của chúng ta lợi hại nhất.”
“Hừ, đương nhiên, Minh Vương vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, hơn nữa…”
“Được rồi Thu Nguyệt, ngươi lại bắt đầu đấy. Minh Vương có tài giỏi anh tuấn mấy, chúng ta cũng đều biết hết rồi.”
Nhìn hết một lượt ruộng bậc thang, vốn ban đầu lẽ ra đã phải hồi cung. Nhưng phong cảnh xung quanh quá tươi đẹp rạng rỡ, sắc trời lại còn sớm, Phượng Minh như con khỉ xổng chuồng, làm sao chịu lập tức quay về.
Ánh mắt Thu Tinh đảo lên đảo xuống, xui Phượng Minh: “Minh Vương, Phồn Giai tam công chúa giờ đang ngụ ở ngoại ô đô thành, chúng ta đến gặp người một chút có được hay không?”
Tam công chúa Phồn Giai sau khi đến Tây Lôi liền đề xuất được ở lại cư trú nơi thành ngoại. Dung Điềm tôn trọng lời hứa, đối xử với nàng như đối với thái hậu, lệnh người ở vùng thành ngoại tuyển lựa lấy một nơi đẹp đẽ mỹ lệ nhất, phái những thợ khéo
theo ý tam công chúa thi công phủ đệ, ngày ngày cơm áo hầu hạ, cùng chuẩn mực như thái hậu.
So với một mình lẻ loi cô quạnh nơi Phồn Giai, lễ mục tiết đãi ở đây cũng xem như tốt hơn nhiều.
Đến gặp Tam công chúa cũng được, thuận tiện ôn lại chút toán lý trước đây từng học qua. Kỳ thật nói cho cùng, cũng chỉ vì không muốn lập tức quay lại thái tử điện buồn tẻ chán ngắt kia. Phượng Minh vừa định gật đầu tán thưởng, Thu Lam đã cẩn thận, khuyên nhủ: “Tam công chúa ở tại thành ngoại, Đại Vương không có mặt, Minh Vương vẫn là không nên rời khỏi thành là tốt nhất.”
Thu Nguyệt ham chơi nhất: “Sợ gì chứ, có lệnh bài của Minh Vương là có thể rời thành rồi.”