Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 2 - Chương 22

CHƯƠNG 22

Tác giả: Phong Lộng

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

“Thật muốn đánh ngươi một trận…” Dung Điềm giận dữ nhìn Phượng Minh, rồi lại đưa tay cho cậu tựa đầu, nằm lên đám cỏ dại.

Bạch Vân dừng lại, chậm rãi bước đi thong thả quay về bên cạnh hai kẻ ấy, ve vẩy đuôi ngoan ngoãn cúi đầu gặm cỏ.

Mùa đông giá lạnh đã trôi qua, trời xanh mây trắng giờ khắc này lại càng khiến người ta hỉ hoan yêu thích. Phượng Minh nằm dài trên những chồi non mới nhú của thảo địa, nhắm mắt lắng nghe tiếng gió thổi qua.

“Dung Điềm ta phát hiện… Ngươi dạo gần đây đối với ta đặc biệt tốt.”

Dung Điềm khẽ nhấc người, ở trên người Phượng Minh hỏi: “Chẳng lẽ trước đây ta đối xử với ngươi không tốt.”

“Hừ,” Phượng Minh mở mắt, nhìn hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Ngươi đừng quên lần đầu tiên gặp nhau bên bờ dục trì, xém chút nữa ngươi đem ta ra ăn? Lần ấy ngươi vừa hung ác vừa đáng sợ, ánh mắt nhìn ta như nhìn đống rác rưởi.”

“Ăn?” Dung Điềm phì cười, cau mày thở dài: “Đáng tiếc giờ có ăn, cũng không ăn đươc

hết.”

Phượng Minh dương dương tự đắc nhìn bộ dạng khổ sở của Dung Điềm, lộ hai lúm đồng tiền, không kiềm được mà đưa tay lần sờ những đường nét khuôn mặt rõ ràng của Dung Vương, nhẹ nhàng nói: “Ta biết mà, ngươi đối với ta rất tốt.”

“Ta đương nhiên đối tốt với ngươi.”

“A a, hôm nay sẽ lại dạy ngươi thêm một câu – tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân. Ý nói, không được tuỳ tiện để mỹ nhân đối xử với ngươi quá tốt, bằng không sau này kết cuộc sẽ chẳng hay ho. Mỹ nam như ngươi đối với ta tốt vậy, sẽ khiến ta áy náy không yên tâm.”

Phượng Minh cười vô ưu vô tư, trong lòng Dung Vương đau đớn đến không thành dạng hình.

Mật báo hôm trước từ Dung Hổ đang ẩn náu nơi Ly Quốc, độc Phượng Minh đang mang trên người, là “Phù Nham”,

cùng “Mạn Nhϊếp” đều là những thứ độc nổi danh trong tay Ly Vương. Phát tác mỗi tháng một lần, hơn nữa mỗi lần lại mỗi nặng hơn. Sự thống khổ đau đớn mỗi lần phát tác gia tăng theo từng tháng, kẻ trúng độc nếu không có dược hoàn chậm trì cơn đau, trước mười hai lần trăng còn có thể nhẫn nhịn đau đớn mà sống qua, còn sau ấy, dù người đó có là mình đồng da sắt cũng chịu không nổi

mà chết đi.

Điều Dung Điềm lo lắng nhất, chính là, thể chất Phượng Minh trước nay vốn không tốt, thời hạn mười hai lần trăng ấy chỉ e mới bắt đầu cũng không qua được.

Mà giải dược, lại bị Nhược Ngôn coi như cơ mật ẩn tàng, Dung Hổ đã dùng tất cả mọi biện pháp, đừng nói đến trộm, ngay đến dò hỏi tin tức về giải dược cũng không thể.

Dược hoàn Diệu Quang đưa tới, chỉ có khả năng hoá giải một lần phát tác.

Trên đầu đột nhiên hơi đau đau, té ra Bạch Vân ở cạnh cúi đầu gặm cỏ, mà loại cỏ xanh điểm tâm khoái khẩu của nó cư nhiên lại

bị vướng trên tóc Dung Điềm.

“Ha ha, Bạch Vân cũng có lúc tinh quái thế này.” Phượng Minh cười ha hả.

“Phượng Minh…” Dung Điềm trầm giọng gọi tên người trong lòng, thấy mệt mỏi vô cùng tận, chỉ đơn giản khẽ tựa vào lòng Phượng Minh.

Tiếng tim đập bình ổn của Phượng Minh, từng chút từng chút một truyền vào tai Dung Điềm.

Gió xuân man mát hây hẩy, lại gợi nhớ tư thất nghiêm nghị nơi vương cung và cuộc đàm thoại với Diệu Quang.

Lời còn chưa xuất khỏi miệng Diệu Quang, Dung Điềm đã đoán được đề xuất của đối phương.

Liên hôn.

Tây Lôi Vương cùng thân muội duy nhất cuat Ly Vương liên hôn, chuyện ấy xem xét dưới góc độ nào đối với cả Ly Quốc lẫn Tây Lôi đều có lợi. Chỉ tiếc thay đối phương

lại là Nhược Ngôn, nếu đơn thuần tin tưởng Nhược Ngôn có hảo ý, vậy Dung Điềm này đã uổng xưng danh một trong thiên hạ lưỡng kiệt.

Chỉ là, Nhược Ngôn rốt cuộc có tính toán gì đây?

Diệu Quang mới chỉ mười sáu, không tính những mỹ nhân hơn người, cũng coi như một trong số những nữ nhân khó đối phó nhất Dung Điềm từng gặp qua.

“Minh Vương có biết trên thân mình nhiễm quái tật?”

“Biết cũng như không biết, có gì khác nhau đâu?”

“Đương nhiên có khác?” Diệu Quang nhu hoà ve vuốt chén trả trên tay, cười cười bên môi: “Bệnh này tối kị quá vui quá buồn, tâm bất định, nhất định phải khoan khoái dễ chịu trong tâm mới có thể từ từ điều dưỡng, Minh Vương nếu đột nhiên biết mình mang bệnh, chỉ e tổn hại nhiều đến thân thể. Khi ấy, dù có là vương huynh tự tay chữa trị cho Minh Vương, sợ rằng cũng đã quá muộn.”

Dung Điềm thầm phản bác

lại: “Đã nói thế, quả nhân nhất định phải chăm sóc công chúa thật tốt, không để công chúa gặp Minh Vương. Vạn nhất công chúa sơ ý tiết lộ một câu, chẳng phải sẽ hại Phượng Minh sao?”

“Đại vương à, sao người lại hoài nghi chuyện Diệu Quang tới đây? Nếu Diệu Quang có ác ý với Minh vương, làm sao lại mở miệng nhắc nhở?” Diệu Quang chăm chú nhìn Dung Điềm, mím môi nói: “Diệu Quang bao năm theo Vương huynh, đối với y thuật cũng có điểm tinh thông, chỉ cần đại vương để Diệu Quang lưu lại Tây lôi, đối với bệnh của Minh Vương nhất định có ích. Đại vương đừng nên đắn đo.”

Nàng ta ăn nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng trong lòng Dung Điềm lại có điểm không minh bạch: lưu thân muội của Nhược Ngôn tại vương cung Tây Lôi, so với chuyện để một vạn tinh binh Ly Quốc lưu trú Tây Lôi còn nguy hiểm hơn.

Phương pháp duy nhất vào giờ phút này, chỉ có – trì hoãn.

Chính vì nguyên cớ ấy, Dung Điềm tạm thời an trí Diệu Quang tại biệt quán, đối với việc liên hôn, trì hoãn được thì trì hoãn, còn như đến lúc không thể trì hoãn được nữa, Diệu Quang chí ít cũng có thể trở thành một con tin trọng yếu.