Trở Về Năm 1981

Chương 4

Buổi sáng tôi đã bị

tiếng chim hót bên ngoài đánh thức.

Vừa mở mắt ra, tôi liền

nhìn thấy ngay đôi mắt to, tròn xoe của chú nhóc trong lòng mình, nó đang lặng

lẽ nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Sau một ngày ở cùng nhau, Tiểu Minh

Viễn dường như đã thân thiết với tôi hơn một chút, trong mắt không còn vẻ đề

phòng. Trẻ con rất nhạy cảm, chúng có thể cảm giác được ai thật lòng tốt với mình.

“Chào buổi sáng!” Tôi

mỉm cười cất tiếng chào chú nhóc, lại khẽ vỗ lên bầu má bé bỏng của nó một cái.

Trông chú nhóc rất đáng yêu, khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng, bây giờ đã

có thể loáng thoáng nhìn ra dáng vẻ của một anh chàng điển trai trong tương

lai, chỉ là hơi gầy gò một chút. Nhưng không sao cả, đợi sau khi sắp xếp tất cả

xong xuôi, mỗi ngày đều được ăn cá ăn thịt, thằng bé không béo lên mới là lạ.

Khuôn mặt Tiểu Minh Viễn

đỏ bừng, vội vàng loạng quạng bò dậy khỏi giường. Tôi sợ nó bị cảm lạnh, liền

vớ lấy bộ quần áo ở đầu giường định mặc vào giúp nó, nhưng nó không chịu, mãi

mấy giây sau mới lí nhí nói: “Cháu tự biết mặc.”

Đây là lần đầu tiên nó

mở miệng nói chuyện, khiến tôi rất vui mừng, tất nhiên là cũng chiều theo ý nó,

cười híp mắt lại đưa quần áo cho nó, còn cố ý nói: “Thật hay giả đấy, cháu còn

nhỏ như vậy mà đã biết tự mặc quần áo rồi sao? Đừng có nói khoác đấy nhé!”

Tiểu Minh Viễn có chút

sốt ruột, vội giành ngay lấy chiếc áo và trùm lên người. Có lẽ vì chưa mặc áo

len trùm đầu bao giờ, chỉ nhớ hôm qua đã được tôi mặc cho thế nào, nên chú nhóc

cứ thế trùm chiếc áo len lên đầu, nhưng lại không tìm được cổ áo đâu, sau khi

kêu lên mấy tiếng liền ngã ngửa ra giường, khiến tôi không kìm được cười vang

ha hả.

Cười xong tôi lại giúp

nó mặc áo, còn dạy nó từng chút một, như khóa phải kéo thế nào, dây giày phải

buộc ra sao nào. Tiểu Minh Viễn mở to đôi mắt tròn xoe, nghe với vẻ rất nghiêm

túc.

Buổi sáng sau khi ăn

uống qua loa, tôi liền nhờ chú Ba Trần dẫn tới nhà trưởng thôn để đăng ký hộ

khẩu cho mình và Tiểu Minh Viễn. Dù sao cũng có chuyện cần nhờ vả người ta, nên

tôi đã mua một gói đường đen và một chiếc bánh ngọt mang theo.

Lúc ra khỏi cửa, Tiểu

Minh Viễn cứ một mực bám lấy áo tôi không chịu buông tay, đôi mắt long lanh

sáng rực, bộ dạng như thể sắp bật khóc. Tôi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, có

thể thằng bé lo tôi đi rồi sẽ không về nữa, cuối cùng tôi quyết định dắt nó

theo.

Sau khi biết ý của chúng

tôi, Trưởng thôn Trần không do dự gì đã đồng ý ngay, nhưng những thứ mà tôi

mang theo thế nào cũng không chịu nhận, còn lớn tiếng nói: “Sau này đều là

người cùng thôn rồi, còn khách sáo như vậy làm gì chứ? Chỉ là đăng ký hộ khẩu

thôi mà, mang theo những thứ này để mọi người trong thôn nhìn thấy, họ lại

chẳng chỉ trích tôi hay sao?”

Tôi không kìm được đỏ

bừng cả mặt, trong lòng thầm nghĩ người thời đại này đúng là thuần phác! Nếu

đổi lại là thế kỷ hai mươi mốt của chúng t mang theo thứ đồ trị giá mấy trăm

đồng tới người ta còn chê ít ấy chứ.

Có điều tôi cũng nhất

quyết không chịu nhận lại mấy thứ ấy, mà nói thêm: “Chú đừng hiểu lầm mà, cháu

cũng chỉ là có chút lòng thành để cảm ơn chú thôi. Sau này còn có nhiều chuyện

cần nhờ đến chú, nếu ngay đến chút đồ này mà chú cũng không chịu nhận, cháu làm

sao dám đến tìm chú nữa.”

Chú Ba ở bên cạnh cũng lên

tiếng nói giúp: “Bác cứ nhận lấy đi, cũng đâu phải là thứ gì đáng tiền, không

đến nỗi bị người ta chỉ trích đâu. Nếu bác không nhận, trong lòng cháu Chung

đây cũng cảm thấy áy náy. Hơn nữa, vẫn còn việc cần nhờ đến bác đây này.” Nói

xong, chú lại nhắc đến chuyện căn nhà cũ kia.

Trưởng thôn Trần hơi do

dự một chút, nói: “Đó dù sao cũng là tài sản chung của thôn, lần trước nhà họ

Ngưu muốn xin về cho con trai lấy vợ mà tôi không chịu, nếu bây giờ chia cho

cháu Chung đây, e sẽ bị người khác nói ra nói vào.”

“Bà vợ nhà họ Ngưu đó rõ

là tuồng không biết xấu hổ, bản thân vốn không thiếu nhà, vậy mà vẫn cứ muốn

được chia thêm. Còn cháu Chung đây...”

Chú Ba định lớn tiếng

nói tiếp, nhưng tôi đã vội vàng ngắt lời: “Trưởng thôn Trần nói cũng đúng lắm,

không lý nào mà cháu vừa đến đây đã được nhận ngay nhà của thôn. Hay là thế này

đi, chú hãy thương lượng với mọi người trong thôn một chút, rồi đưa ra cái giá

đại khái, coi như bán cho cháu căn nhà đó. Chú xem như vậy có được không?”

“Vậy sao được chứ, cháu

là một cô gái, đã thế lại còn phải nuôi trẻ con...” Trưởng thôn Trần có chút

khó xử, có thể nhìn ra, ông cũng rất thông cảm với hoàn cảnh phải nuôi trẻ con

của tôi.

“Dù thế nào thì cũng

không thể để chú phải khó xử được.” Hơn nữa, sau này tôi còn phải ở lại Trần

Gia Trang, nếu thật sự khiến người dân trong thôn bất mãn, những ngày tháng về

sau tôi phải sống thế nào đây chứ?

Trưởng thôn Trần suy

nghĩ một lát, cuối cùng mới nghiến răng nói: “Chuyện này tôi quyết định là được

rồi, căn nhà đó bỏ không đã mấy năm nay, nếu không sửa sang lại một chút thì

cũng không ở được. Thế này đi, cháu bỏ ra đồng, rồi tôi gọi thêm mấy người

trong thôn, bảo bọn họ dành ra vài ngày sửa sang lại căn nhà giúp cháu, còn về

tiền mua nhà thì thôi bỏ qua đi.”

Việc hộ khẩu và nhà cửa

đã được giải quyết xong xuôi, tôi tạm thời không phải lo gì nữa, trên đường về

cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, không ngừng trêu đùa Tiểu Minh Viễn cho nó nói

chuyện. Chú Ba thì chỉ cầm cây tẩu thuốc mỉm cười nhìn bọn tôi, thỉnh thoảng

lại nhả ra một hơi khói, lấy đó làm niềm vui.

Sau khi trở về, tôi lại

nói chuyện này với thím Ba, vừa nghe nói phải bỏ ra những ba mươi đồng, thím Ba

liền không kìm được than vãn: “Thím biết trong tay cháu chắc vẫn còn tiền,

nhưng ngày tháng sau này còn dài, cháu lại là người có học, không làm công việc

đồng áng được, coi như là không có nguồn thu, đến lúc đó miệng ăn núi lở, dù có

nhiều tiền hơn nữa thì cũng đủ sống cho mấy năm đây? Sau này vẫn nên tiết kiệm

một chút!”

Tôi vội vàng gật đầu

vâng dạ, trịnh trọng cám ơn thím đã nhắc nhở, sau đó liền nhắc tới chuyện sửa

chữa căn nhà kia.

Nhân lúc hãy còn sớm,

tôi muốn lên thị trấn một chuyến. Bởi vì lần này tôi chuẩn bị mang một số thứ

từ trong nhẫn không gian ra, cho nên dù thế nào cũng không thể mang Tiểu Minh

Viễn đi được. Sau khi dùng hết lý lẽ giải thích một hồi, thằng bé mới chịu

buông tay ra, nhưng đôi mắt đã đỏ lựng, khuôn mặt tràn đầy vẻ quyến luyến.

Rời khỏi Trần Gia Trang,

đi thêm hơn hai dặm thì có đường cái, tôi phải đợi mất hơn nửa giờ thì mới có

một chiếc xe khách cũ nát đi qua. Sau đó là một cuộc hành trình gian nan đi lên

thị trấn.

Thị trấn bây giờ căn bản

không so được với thời hiện đại, đường thì nhỏ, nhà cửa thì thấp, mà người cũng

không nhiều. Tôi hỏi đường mất mấy lần, cuối cùng đã tới được cục Công an. Sau

khi nghe nói mục đích của tôi khi đến đây, anh cảnh sát trực ban không kìm

được, cười nói: “Vừa nhìn tôi đã biết ngay cô em là người thành phố, chứ người

nông thôn mà nhận nuôi trẻ con thì còn chẳng biết đi đăng ký hộ khẩu, đừng nói

gì đến việc làm thủ tục nhận nuôi.”

Tôi cũng cười phụ họa

theo: “Dù có thế nào cũng cần làm theo chính sách, nếu không tôi cảm thấy không

được vững dạ. Đồng chí giúp tôi xem cần những tài liệu gì, để tôi còn biết mà

chuẩn bị.”

Anh cảnh sát đó vui vẻ

nói: “Đâu có phiền phức như vậy, chỗ chúng tôi chỉ cần đăng ký một chút là

xong. Đúng rồi, cô em có thư giới thiệu không nhỉ?”

Trong lòng tôi thầm căng

thẳng, vội lấy thư giới thiệu ra đưa cho anh ta. Cái thư giới thiệu này tôi làm

từ trước khi đến đây, ở chỗ người làm giấy tờ giả, bên trên có đóng một cái dấu

đỏ tươi của cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, nhưng không biết con dấu của năm

2010 liệu có giống với con dấu của năm 1981 hay không.

Anh cảnh sát này tuy nói

nhiều, nhưng tính cách lại không xấu, làm việc cũng nhanh gọn, một lát sau đã

làm xong thủ tục cho tôi. “Cộp...” Một con dấu đỏ tươi được đóng xuống, vậy là

tôi đã chính thức trở thành người giám hộ của Tiểu Minh Viễn rồi.

Nhưng khi tôi chuẩn bị

nói tạm biệt để rời đi, anh cảnh sát đó lại nhất quyết kéo tôi lại nói chuyện,

lúc thì hỏi về Thiên An Môn, lúc lại hỏi đến nghi thức kéo cờ. Tôi thấy anh ta

vừa giúp mình một chuyện lớn, nên cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng ứng

phó qua loa. Nào ngờ anh ta càng nói càng hăng, nhìn điệu bộ này, chỉ sợ là còn

muốn kéo tôi lại thắp đèn nói chuyện thâu đêm mất.

“Làm gì đấy? Tiểu Trâu.”

Có người đột nhiên kêu lên bên ngoài cửa. Giọng nói rất vang, khí thế dõng dạc,

thoáng nghe đã biết ngay là người có địa vị.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn,

chỉ thấy một anh chàng trẻ tuổi cao lớn mặc đồ cảnh sát đang đứng ngay giữa

cửa, che đi mất phần lớn ánh sáng.

“Đội trưởng Lưu đến rồi.

Cô em này là từ thủ đô đến đây, kiến thức rộng lắm.” Anh cảnh sát cất tiếng

chào anh chàng trẻ tuổi kia, anh chàng đó lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, rồi đi

thẳng tới.

Anh cảnh sát vốn nói

nhiều, chỉ đôi ba câu đã kể lại xong xuôi chuyện của tôi. Anh chàng trẻ tuổi

kia nghe xong, sắc mặt dường như còn mang theo nét hoài nghi, đôi mắt hổ trừng

lên nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đột nhiên nói: “Cô đưa thư

giới thiệu đây tôi xemchút nào!”

Trái tim tôi lập tức nảy

lên đến tận cổ họng. Chắc anh chàng sẽ không coi tôi là phần tử phản cách mạng

đấy chứ?

Tôi nở một nụ cười gượng

gạo, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, trở nên lạnh ngắt. Nhưng tôi lại không dám từ

chối, đành chậm rãi đưa tay móc thư giới thiệu ra, trong lòng thầm cầu mong kỹ

thuật của tay làm giấy tờ giả kia có thể vượt qua được cửa ải này, nếu không

tôi sẽ gặp xui xẻo to mất.

Khi tôi vừa mới đưa thư

giới thiệu cho anh ta, chợt có một ông lão chạy vào, sốt ruột kêu lớn: “Mau qua

đây giúp một chút nào, lão Lý vừa ngã từ trên ghế xuống, hình như bị gãy chân

rồi.”

Hai người kia vừa nghe

vậy, lập tức quên cả việc kiểm tra giấy tờ của tôi, co cẳng chạy ra ngoài. Tôi

đứng ngây ra đó một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, vội cất hết giấy tờ

đi, trong lòng vẫn còn thầm sợ hãi.

Khi tôi đang chuẩn bị

rời đi, chợt thấy mấy người bọn họ đang khiêng một người đàn ông trung niên đi

vào. Nhìn thấy tư thế khiêng người của họ, tôi thiếu chút nữa đã té xỉu, định

bước tới chỉ dẫn một chút, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện giấy tờ của mình, thế

là lại chùn chân.

Đang lúc do dự, chú cảnh

sát trung niên bị thương kia đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khiến tôi sợ

đến giật nảy mình, chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý chuyện giấy tờ giả nữa, vội

vàng chạy đến ngăn họ lại: “Dừng lại, dừng lại, mau buông người xuống đi! Mấy

người còn làm bừa như vậy, vết thương của chú ấy sẽ càng lúc càng nặng hơn

đấy.”

Đội trưởng Lưu đột nhiên

ngoảnh đầu lại, đôi mắt hổ trợn trừng, trầm giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi còn có thể làm gì

nữa chứ? Tôi là bác sĩ!” Tôi bực tức quát lớn: “Mau buông người xuống cho tôi!

Anh, giúp tôi đi kiếm một tấm ván gỗ về đây, còn cả anh nữa, đi tìm ít vải đi,

không có thì dây thừng cũng được...”

Ông lão và anh cảnh sát

kia vừa nghe thấy lời của tôi, không do dự chút nào đã chạy ngay ra ngoài chỉ

có Đội trưởng Lưu là vẫn đứng im ở đó không động đậy. Lúc này tôi cũng chẳng

còn tâm trạng mà để ý đến anh ta, chỉ biết cúi đầu tỉ mỉ quan sát tình trạng

của người bị thương.

“Gãy xương, có điều

không nghiêm trọng lắm.” Không bị chảy máu, cũng không có vết thương ngoài da,

sau khi chỉnh lại xương, đầu tiên cần dùng nẹp cố định lại, rồi đưa đến bệnh

viện xử lý sơ qua một chút là xong.

Vừa nói, tay tôi vừa

thao tác, chú cảnh sát trung niên kia kêu “a” một tiếng, tôi mau chóng dùng nẹp

gỗ cố định chân của chú lại, sau đó dùng vải quấn chặt mấy lớp. Không đến mười

phút, mọi việc đã được xử lý xong xuôi.

“Vậy… là xong rồi sao?”

Anh cảnh sát kia tỏ ra nghi hoặc, cứ như là thấy người ta ngã còn chưa đủ đau.

Tôi tiện tay cầm miếng

vải bên cạnh lên lau tay, cất tiếng dặn dò: “Đưa đến bệnh viện rồi hãy cho chú

ấy uống thuốc giảm đau, nếu cần thì cũng nên bó thạch cao nữa. Bị thương đến

gân cốt thì phải nghỉ ngơi một trăm ngày, sau khi tháo thạch cao cũng không nên

vận động ngay. Đợi lát nữa tôi viết cho đơn thuốc, nghỉ ngơi điều dưỡng một

thời gian là không có vấn đề gì đâu.”

Ông lão bên cạnh vừa

nghe thấy thế liền vội vã đi lấy giấy bút, tôi không cần nghĩ ngợi gì lập tức

viết ngay ra mấy đơn thuốc, rồi dặn dò bọn họ nên dùng vào lúc nào. Chú cảnh

sát trung niên kia vội vàng cảm ơn, nét mặt tỏ ra vô cùng cảm kích.

Theo yêu cầu của tôi,

ông lão kia tìm lấy một cái cáng, rồi cùng anh cảnh sát vừa nãy khiêng người bị

thương đi. Anh chàng Đội trưởng Lưu đó thì ở lại, nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạp

vô cùng, hỏi: “Cô học y sao? Lại còn là người Bắc Kinh nữa, tại sao không ở

thành phố, đến chỗ bọn tôi đăng ký hộ khẩu làm gì?”

Thấy anh ta không nhắc

đến chuyện kiểm tra giấy tờ nữa, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn, liền cười nói:

“Một mình tôi dẫn theo thằng bé đến thành phố quả thực là không tiện. Nếu ra

ngoài làm việc, trong nhà sẽ không có ai trông nó, còn nếu không làm gì, miệng

ăn núi lở, lại càng không phải là cách. Ở nông thôn chi tiêu cũng ít, thời gian

làm việc lại không cố định, cho dù trong nhà có chuyện gì thì cũng có thể nhờ

hàng xóm xung quanh giúp đỡ. Dù sao tôi cũng chẳng có hoài bão gì to lớn, cứ

tạđây vài năm, đợi thằng bé lớn hơn một chút rồi sẽ trở lại thành phố.”

Đội trưởng Lưu lẳng lặng

gật đầu, cũng chẳng biết là có tin hay không. Thấy anh ta một lúc lâu sau vẫn

không nói gì, tôi liền thầm cảm thấy thấp thỏm bất an, nhưng lại chợt nghe anh

ta hỏi: “Cô học y ở đâu vậy?”

“Nhà tôi…” Tôi vừa định

nói là nhà mình có nghề y gia truyền, nhưng lại chợt nhớ đến cha của Kim Minh

Viễn, không biết trước đây khi tới Hạ Nam Oa ông ta có nhắc gì đến chuyện gia

đình không, nhỡ mà có gì sai khác, vậy là coi như lộ tẩy rồi, vì thế tôi liền

nói chữa lại: “Tôi học Đông y ở đại học.”

“Cô còn là sinh viên đại

học nữa sao?” Đội trưởng Lưu nheo mắt nhìn tôi, dường như không tin tưởng cho

lắm.

Tôi không trả lời anh

ta, mà trừng mắt lên giận dữ.

“Thế bệnh thấp khớp lâu

năm cô có chữa được không?” Anh ta dường như cũng đã nhận ra là tôi không vui,

giọng nói liền thấp hơn một chút, mang theo vẻ rụt rè cẩn thận như muốn lấy

lòng.

“Chữa thì tất nhiên là

chữa được.” Tôi ngẩng cao đầu, nói: “Có điều bây giờ tôi phải về rồi, chút nữa

còn có chuyện cần làm, để trễ thì không kịp giờ xe chạy mất.” Nói xong, tôi

lườm anh ta một cái, rồi đi ra ngoài.