Trở Về Năm 1981

Chương 5

“Này, cô đợi một chút,

đợi một chút!”

Tôi hùng hùng hổ hổ đi

thẳng về phía trước, Đội trưởng Lưu hớt ha hớt hải đuổi theo phía sau: “Tôi nói

này… Sao cô nóng tính như vậy chứ, tôi có chỗ nào không phải với cô đâu. Này,

cô đợi một chút…”

Chân anh ta dù sao cũng

dài hơn chân tôi rất nhiều, chỉ vài ba bước chân là đã chạy được lên phía trước

và chặn tôi lại. Có điều khuôn mặt anh ta lúc này đã không còn vẻ nặng nề như

ban đầu nữa, mà trở nên khách sáo vô cùng: “Vừa nãy quả thực là tôi không đúng,

cô đừng giận. Bây giờ cho tôi xin lỗi cô, vậy có được không?”

Người ta đã xin lỗi như

vậy rồi, tôi cũng không cần thiết phải làm bộ làm tịch gì nữa, có điều tôi thật

sự không hề nói dối chút nào: “Tôi cũng chẳng giận gì anh cả mà thật sự có việc

cần làm. Giờ tôi phải tới hợp tác xã mua bán mua một đống đồ đây này, rồi còn

phải quay về nữa, nếu không thằng bé ở nhà sẽ quấy khóc mất.”

“Cô muốn mua cái gì tôi

sẽ đi cùng cô, rồi sau khi khám bệnh xong tôi sẽ lái xe đưa cô về tận nhà. Đúng

rồi, nhà cô ở xã nào nhỉ?” Lần này thái độ của anh ta quả thực rất thành khẩn,

xem ra người bị bệnh thấp khớp lâu năm đó có quan hệ rất sâu sắc với anh ta,

không phải cha đẻ thì là mẹ đẻ, bằng không ắt cũng là cha vợ.

“Anh có xe sao?” Tôi khẽ

mỉm cười, hỏi bằng giọng hơi xấu xa. Bây giờ mới là đầu thập niên tám mươi,

chẳng lẽ cục Cảnh sát đã mua xe cho những người cấp đội trưởng rồi sao?

“Cái này cô không cần

quan tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa cô về.” Đội trưởng Lưu vỗ ngực nói.

Đàn ông con trai nói một

là một, hai là hai, anh ta đã nói như vậy rồi, tôi tất nhiên không có lý do gì

để nghi ngờ. Hơn nữa, ngay đến hợp tác xã mua bán ở đâu tôi cũng còn chưa biết.

Chúng tôi nói chuyện với

nhau một lát, rồi tới hợp tác xã mua bán mua đồ. Trước lúc đi thím Ba đã liệt

kê cho tôi một danh sách rất dài, toàn là những món đồ cần mua, tôi lại thêm

vào một số thứ nữa, vừa vào cửa đã đưa ngay tờ danh sách đó cho nhân viên bán

hàng.

Nói đúng ra thì nhân

viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán thời này còn rất kiêu căng, lúc tôi vào cửa

liền thấy bọn họ đang túm năm túm ba ngồi nói chuyện, bên cạnh có một ông lão

nông dân một hồi lâu mà chẳng ai thèm để ý đến. Nhưng vừa nhìn thấy chúng tôi

đi vào, thái độ của bọn họ lập tức thay đổi ngay, cũng không biết là nhờ oai

hùm của Đội trưởng Lưu, hay là do chiếc áo nỉ lông cừu trên người tôi lúc này.

Cô nhân viên bán hàng

vừa kê khai hàng hóa vừa nói chuyện với tôi, lát sau còn hỏi dò tôi xem chiếc

áo này mua ở đâu, bao nhiêu tiền. Tôi bèn kiêu ngạo trả lời: “Cũng không đắt

đâu, có hơn sáu mươi đô la Hồng Kông, tôi nhờ bạn tôi ở Hồng Kông mang về hộ

đấy.”

Sắc mặt của cô nhân viên

bán hàng lập tức trở nên xanh lét. Đội trưởng Lưu ở bên cạnh bật cười.

Nhưng tôi quả thực không

lừa gạt gì cô ta, nói hơn sáu mươi đô la Hồng Kông còn là bớt đi nhiều rồi đấy,

rõ ràng là phải hơn sáu trăm mới mua được.

Đợi sau khi tất cả đồ

đạc đều được mang ra, Đội trưởng Lưu bèn kêu cô nhân viên bán hàng lấy cho một

chiếc bao tải lớn, nhét hết mọi thứ vào trong, tiện tay vác lên vai mình. Đến

bây giờ tôi mới nhận ra, mang theo một người đàn ông đi mua đồ đúng là chuyện

tốt, coi như có một người khuân vác miễn phí luôn.

“Xong chưa vậy?” Anh ta

hỏi.

“Vẫn chưa.” Tôi đáp:

“Anh có biết lò mổ ở đâu không, tôi phải đi mua ít thịt lợn.”

Lần này thì đến lượt

khuôn mặt anh ta trở nên xanh lét: “Chạy từ dưới xã lên tận đây mua thịt lợn,

cô thật biết giày vò người khác đấy!”

Tôi cất tiếng cười vang:

“Không phải là đúng dịp đi lên thị trấn sao, hơn nữa, nếu tôi mua ở xã, một lần

mua hết thịt lợn luôn, người khác phải làm sao đây chứ?”

Đội trưởng Lưu tức giận

nghiến răng ken két: “Cô định mua bao nhiêu đây?”

“Ngày mai với ngày kia

người trong thôn sẽ giúp tôi sửa nhà, việc ăn uống không thể xuề xòa được, tất

nhiên cũng không cần nhiều, nhưng ít ra cũng phải có độ trăm cân[5]. Mà có khi

tôi mua luôn cả nửa con lợn cho tiện, nói không chừng người ta còn cho thêm bộ

lòng ấy chứ.”

Đội trưởng Lưu im lặng

suốt một hồi lâu chẳng nói năng được gì.

Trên đường đi tới lò mổ

lợn, chúng tôi gặp đồng sự của Đội trưởng Lưu, anh ta vội vác theo bao tải hàng

hóa đó tới chào hỏi, chẳng mấy chốc đã trở lại với hai bàn tay không. Anh chàng

này thật biết lợi dụng tài nguyên miễn phí.

Có Đội trưởng Lưu dẫn

đường, tôi đã mua được thịt lợn một cách suôn sẻ. Lần này tôi mua nguyên nửa

con, tổng cộng là một trăm ba mươi cân, được chặt ra thành những phần hơn hai

mươi cân một rồi bỏ vào hai chiếc bao tải. May mà Đội trưởng Lưu vốn khỏe mạnh,

mỗi vai vác một bao, cắn răng đi ra cửa. Mới đi chưa bao xa, đã có một chiếc xe

jeep màu xanh hướng về phía chúng tôi mà nhấn còi. Đội trưởng Lưu vội vàng bỏ

đồ xuống, rảo bước đi về phía chiếc xe đó.

Chẳng bao lâu sau, trên

xe có một người trẻ tuổi đi xuống, giúp chúng tôi khiêng thịt lợn vào trong

thùng xe phía sau.

“Lên xe đi!” Đội trưởng

Lưu mồ hôi mồ kê nhễ nhại vẫy tay gọi tôi.

Anh chàng này không gạt tôi,

đúng là có thể kiếm được xe thật.

Chiếc xe chạy về phía

trước một cách vững vàng, đến bên ngoài một căn nhà hai tầng thì dừng lại. Đội

trưởng Lưu quay sang ra hiệu, tôi liền vội vã xuống xe.

Nhìn ngôi nhà này, tôi

đoán ngay người bị bệnh ắt không phải là người bình thường. Thời buổi này muốn

có một căn nhà trong thị trấn không khó, nhưng muốn có nhà hai tầng thì lại

chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Vừa vào nhà, lập tức có

một người phụ nữ trung niên bước ra đón chúng tôi, rồi nói với Đội trưởng Lưu:

“Đào Đào, con về rồi à.” Thì ra đây chính là mĐội trưởng Lưu, còn tên đầy đủ

của anh ta chắc là Lưu Đào Đào.

“Con mời được một bác sĩ

tới xem bệnh thấp khớp cho ông nội.” Khuôn mặt Đội trưởng Lưu thoáng đỏ lên,

nhìn sang phía tôi với vẻ hơi xấu hổ.

Cô Lưu liếc sang phía

tôi với vẻ mặt đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không cho rằng tôi có bản lĩnh lớn

đến thế. Có điều cô vẫn không nói gì, cười nói Đội trưởng Lưu: “Vào nhà nhanh

lên, ông nội con vừa rồi còn đang đánh cờ với chú Hàn đấy, con mau vào chào ông

với chú một tiếng đi!”

Đội trưởng Lưu “vâng”

một tiếng, rồi gọi tôi theo anh ta vào nhà.

Căn nhà được bài trí rất

đơn giản và mộc mạc, sát bức tường phía bắc có kê mấy chiếc tủ lớn sơ sài,

trông cũng khá cũ rồi, giữa phòng thì được đặt một chiếc sofa làm bằng gỗ, tấm

đệm bên trên đã giặt nhiều đến nỗi bạc cả màu, có mấy chỗ từng bị rách phải vá

lại. Một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi trên sofa lên tiếng, giọng nói sang

sảng, mắt trợn tròn, vừa nhìn là biết không phải người dễ tính.

“Về rồi à?” Ông lão liếc

mắt nhìn qua phía Đội trưởng Lưu, lớn tiếng nói: “Lại mời được tay lang băm nào

đến đây nữa hả, không phải tôi đã nói là không uống thuốc gì hết rồi sao?”

“Ông nội…” Đội trưởng

Lưu kêu lên một tiếng bằng giọng van nài, nhưng ông lão lại không để ý tới anh

ta, mà ngoảnh đầu đi, nói với người đàn ông trung niên bên cạnh mình: “Tiểu

Hàn, đừng để ý đến nó, chúng ta tiếp tục nói chuyện của chúng ta thôi!”

Ông lão ngày thật đúng

là…

“Không uống thuốc cũng

được thôi, nhưng không uống rượu thì không được.” Tôi chậm rãi cất tiếng. Trước

đây khi ở nhà tôi đã từng không ít lần theo ông nội ra ngoài khám bệnh, cũng

từng gặp không ít ông lão có tính cách cố chấp thế này, tất nhiên là cũng hiểu

cách nói chuyện với bọn họ.

“Cái gìuống rượu?” Ông

lão lập tức ngoảnh đầu lại, đôi mắt rực sáng nhìn tôi: “Nhóc con vừa nói là ông

có thể uống rượu đúng không, tốt, tốt, cháu nhất định là có bản lĩnh lớn rồi.”

Nói xong lại quay sang lớn tiếng quát lên với Đội trưởng Lưu: “Tôi sớm đã nói

là uống rượu không có vấn đề gì rồi, các người còn cản tôi. Bây giờ không còn

gì để nói nữa chứ hả, bác sĩ người ta cũng đã nói là tôi có thể uống rượu rồi.”

Tôi thấy bộ dạng của Đội

trưởng Lưu có vẻ như sắp khóc đến nơi, trong lòng thầm cảm thấy tức cười, nhưng

vẫn lên tiếng khuyên can: “Rượu thì đúng là có thể uống, nhưng mà phải điều độ,

hơn nữa còn không được uống bừa bãi, nhất định phải là loại rượu thuốc mà cháu

pha chế cho ông.”

“Thì ra nhóc con đánh

lừa ông, uống rượu thuốc có gì ngon đâu chứ, chẳng có tí mùi rượu nào.” Ông lão

tức tối vô cùng, giọng nói cũng không còn vui vẻ như trước đó nữa.

Tôi nói: “Ông cứ yên tâm

đi, chắc chắn là có mùi rượu mà. Nếu không có mùi rượu có khi còn không chữa

được bệnh thấp khớp của ông ấy chứ. Nhưng nói gì thì nói, ông cũng cần cho cháu

xem cái chân của ông trước đã, như vậy thì mới có thể cho thuốc đúng bệnh được

ông ạ. Nếu không, dù cháu có phương thuốc gia truyền cũng không thể dùng bừa

bãi được.”

Lần này thì ông lão

không từ chối, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Có rượu dù gì cũng tốt hơn

là không có.”

Tôi xem kỹ cái chân của

ông lão rồi mặc kệ ông lão tỏ ra khó chịu, coi như ông lão đã đồng ý rồi, liền

xoay người lại bảo Đội trưởng Lưu đi lấy giấy bút, sau đó viết ra hai đơn thuốc

đưa cho anh ta, còn dặn dò thêm: “Đều là dùng để ngâm rượu đấy, lọai thứ nhất là

rượu uống, còn loại thứ hai là dùng bên ngoài, khi đau thì trực tiếp xoa rượu

thuốc lên đó là được. Đợi hai tháng nữa tôi sẽ quay lại, xem tình hình thế nào

rồi đổi đơn thuốc.”

Đội trưởng Lưu vội vàng

nhận lấy, trịnh trọng cảm ơn.

Tôi đã hoàn thành nhiệm

vụ một cách tốt đẹp, sau đó liền xin phép từ biệt để ra về. Cô Lưu ra sức muốn

giữ tôi lại ăn cơm, dù bụng tôi đang rất đói, nhưng ngại không muốn ở lại. Tuy

hôm nay đúng là tôi đã khám bệnh cho ông Lưu, nhưng tôi cũng đã sai phái Đội

trưởng Lưu suốt cả ngày rồi, lát nữa còn phải nhờ anh ta đưa về nữa.

Khi tôi đang đưa đẩy với

cô Lưu, bên ngoài chợt có một người đàn ông trung niên đi vào. Trên người ông

ta mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã bạc màu, đeo một đôi kính mắt,

trông dáng vẻ rất thư sinh, giống như một thầy giáo của trường trung học nào đó

gần ở đây vậy.

Chợt nghe Đội trưởng Lưu

gọi “cha” một tiếng, tôi không khỏi giật nảy mình. Ông chú trông có vẻ thư sinh

này có nhìn thế nào cũng không giống cha của một gã vai u thịt bắp như Đội

trưởng Lưu.

Chú Hàn nào đó vừa ngồi

trong nhà nói chuyện với ông Lưu cũng đã đi ra, nhìn thấy cha của Đội trưởng

Lưu, liền cười nói: “Huyện trưởng Lưu về rồi sao.”

Người đàn ông trung niên

trông có vẻ giản dị như một thầy giáo trung học này không ngờ lại là huyện trưởng

của huyện chúng tôi! Tôi lại một lần nữa chấn động.

Thực ra Trần Gia Trang

cách thị trấn không xa, có Đội trưởng Lưu lái xe hộ tống, chưa tới một giờ tôi

đã về đến thôn rồi. Chiếc xe bốn bánh của anh ta vừa mới vào thôn, lập tức có

rất nhiều người dân chạy đến ngắm nhìn, đám trẻ choai choai thì chạy lăng xăng

khắp nơi, miệng không ngừng hò hét: “Mau ra đây xem xe hơi này, nó có bốn bánh

cơ nhé.”

“Ối chà, đây là xe từ

đâu đến nhỉ?”

Có người nhìn qua cửa sổ

xe thấy tôi, vội vàng co cẳng chạy tới nhà chú Ba báo tin: “Chú Ba, thím Ba ơi,

cô em họ Chung được người ta dùng xe hơi đưa về này!”

Nghe đấy, nghe đấy, cứ

như thể tôi là tù nhân bị người ta áp giải về vậy.

Chiếc xe jeep chạy thẳng

một mạch đến cửa nhà chú Ba, chúng tôi vừa xuống xe, hai chú thím liền lập tức

chạy ra đón. Nhưng Tiểu Minh Viễn chạy còn nhanh hơn bọn họ, loáng cái đã ôm

chặt lấy chân tôi. Tôi vội khom người xuống bế nó lên, hôn đánh chụt một cái

lên má nó, lại hỏi mấy câu kiểu như cháu có nghe lời không, có ngoan không.

Tiểu Minh Viễn ra sức gật đầu lia lịa.

Thím Ba không biết rốt

cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền ghé đến bên cạnh tôi cất tiếng hỏi nhỏ: “Thế này

là sao thế cháu, là sao thế cháu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi dở khóc dở cười đáp:

“Không có gì đâu thím, chỉ là đồ nhiều quá, nên cháu nhờ Đội trưởng Lưu đưa về

thôi.” Sau đó lại vẫy vẫy tay với Đội trưởng Lưu, nói: “Cảm ơn nhé, hay anh vào

nhà uống chén trà rồi hãy đi!” Nói xong, tôi lại nhờ chú Ba tới chỗ thùng xe

giúp chuyển đồ xuống.

Đội trưởng Lưu khẽ gật

đầu, lẳng lặng tới giúp chú Ba mang đồ xuống.

Đợi sau khi chúng tôi

vào nhà, mọi người trong thôn ở bên ngoài nói chuyện một lúc, rồi cũng dần tản

đi.

Chú Ba và Đội trưởng Lưu

ngồi trên giường lò nói chuyện, tôi bế Tiểu Minh Viễn cùng thím Ba vào bếp đun

trà, nhân tiện kể lại chuyện ngày hôm nay. Thím Ba nghe xong, vừa ngạc nhiên

vừa vui mừng kêu lên: “Cháu đúng là bác sĩ sao, vậy thì tốt quá, sau này trong

thôn chúng ta nhỡ có ai bị đau đầu cảm cúm thì cũng tiện hơn nhiều rồi. Cháu

không biết trong thôn không có bác sĩ bất tiện đến chừng nào đâu. Trước đây lỡ

mà bị ốm, mọi người đều phải cố chịu, nếu quả thực không chịu được thì mới lên

xã mua bừa chút thuốc gì đó. Còn vị bác sĩ chân trần trên xã thì chỉ biết tiêm

penicillin cho người ta, mặc kệ bệnh gì cũng thế hết.”

Nói xong, thím lại khen

tôi thêm một lần nữa, khiến tôi không khỏi có chút xấu hổ. Tiểu Minh Viễn ngồi

trong lòng tôi thì mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Thím Ba lại nói: “Tiểu

Minh Viễn sau này phải học theo cô cháu đấy nhé, học được bản lĩnh rồi, có sự

nghiệp rồi, như thế mới có thể báo đáp cô cháu cho tốt!”

Tiểu Minh Viễn nghiêm

túc “dạ” một tiếng, như thể thật sự có thể hiểu được lời của thím Ba

Tôi bật cười, lẩm bẩm

nói: “Cháu cũng không mong nó có sự nghiệp gì to lớn, chỉ cần nó có thể lớn lên

thành người, không đi học mấy thứ xấu xa, vậy là đã tốt lắm rồi.”

Thím Ba khẽ trách:

“Trông cháu nói kìa, Tiểu Minh Viễn là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, trưa nay

còn giúp thím nhóm lửa đấy. Mà suốt cả ngày nó đều đi theo thím, không hề

nghịch ngợm chút nào, thím chưa từng thấy đứa bé nào dễ trông như vậy. Sau này

có cháu dạy dỗ, một đứa bé ngoan như vậy làm sao mà thành người xấu được chứ,

cháu đứng có lo lắng vớ vẩn nữa đi!”

Ôi bà cố nội của tôi ơi,

tôi quả thực không lo lắng vớ vẩn chút nào!

Tôi nhìn Tiểu Minh Viễn

trong lòng với tâm trạng hết sức phức tạp, lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại

của nó, muốn nói gì đó, nhưng không biết rốt cuộc nên nói gì thì tốt.

Thằng bé rất nhạy cảm,

dường như đã nhìn ra được điều gì trên khuôn mặt tôi, ánh mắt liền trở nên hết

sức rụt rè, cứ như sợ làm tôi giận. Mãi một lúc lâu sau, nó mới nói khẽ: “Cô

ơi, sau này cháu sẽ nghe lời, sẽ không trở thành người xấu đâu.”

Trái tim tôi như đột

nhiên bị thứ gì đó đâm mạnh, khiến l*иg ngực đau nhói. Bắt đầu từ ngày nhận

nhiệm vụ, tôi luôn có một ý nghĩ: nó là Kim Minh Viễn của hai mươi chín năm

sau, là một kẻ đã từng phạm tội gϊếŧ người, nhưng đối xử như thế với một đứa bé

đáng thương là một điều tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ. Tuy trước giờ tôi vẫn luôn

dịu dàng với nó, nhưng một đứa bé nhạy cảm như nó liệu có phải sớm đã phát giác

ra điều gì rồi không?

“Cô tin cháu!” Tôi trịnh

trọng trả lời: “Tiểu Minh Viễn của cô vừa thông minh vừa chính trực, sau này

chắc chắn sẽ trở thành một người đàn ông tốt.”

“Sau này cháu cũng muốn

làm bác sĩ.” Tiểu Minh Viễn cuối cùng đã chịu nở nụ cười. Trong khoảnh khắc đó,

ánh mặt trời dường như đã soi rọi khắp căn phòng, thế giới cũng trở nên rực rỡ

hơn.

“Bác sĩ à…” Tôi thấy có

chút khó xử, làm bác sĩ không phải là một chuyện dễ dàng, chỉ riêng việc đi học

đã có thể khiến người ta phát điên: “Đây là chuyện của tương lai, chúng ta cứ

để tương lai hãy nói, nhé!” Ai mà biết được sau này nó sẽ có hứng thú với nghề

nào chứ. Kiếp trước không phải nó mở công ty cũng rất phát đạt đó sao… Ôi, phì,

sao tôi lại nhắc đến chuyện kiếp trước làm gì chứ.