Edit: Fin
Beta: Linh
Vương Trường Phúc bị giam giữ vào ngày hôm sau, buổi trưa, bên trong nhã gian lầu hai của Thái Bạch Cư…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc đường ngồi đối diện, cùng ăn cơm trưa.
Hôm nay Triệu Phổ có rất nhiều chuyện cần xử lý trong quân doanh, Nguyên soái lẫn các tướng quân đều rất bận rộn. Tiểu Tứ Tử, Thiên Tôn cộng thêm cả một đám học trò Thái Học Viện cùng rủ nhau ra ngoài thành chơi đùa, cho nên khó có được thời gian hai người ở riêng, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Ngũ gia hôm nay lại khó có được cảm giác khẩu vị không tồi, nhưng Triển Chiêu ngồi đối diện hắn lại trông không có khẩu vị tốt như trước kia.
Bạch Ngọc Đường vươn tay, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ cái chén trước mặt Triển Chiêu một cái.
Nhưng Triển Chiêu vẫn còn ngây người, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường lại gõ miệng chén một cái nữa, còn gọi thêm một tiếng.
Triển Chiêu phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hửm?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thức ăn trên bàn bĩu môi, ý là – Không hợp khẩu vị sao?
Triển Chiêu nhìn chằm chằm thức ăn một lát, vươn tay gắp một đũa nhét vào miệng nhai nhai nhai…
Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu nhai nhai được vài miếng thì lại bắt đầu ngẩn người, có chút muốn cười, vươn tay chọt gáy y một cái.
Lúc này Triển Chiêu rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, vươn tay xoa gáy nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Chưa tỉnh ngủ hả?” Tối hôm qua Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng Triển Chiêu lăn qua lộn lại cả đêm, có điều từ trước đến giờ tướng ngủ của y cũng không quá ngay ngắn, Ngũ gia đã sớm quen.
Triển Chiêu đặt đũa xuống, nói với Bạch Ngọc Đường, “Vương Trường Phúc vừa chết tối hôm qua, ngươi biết không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Ừ, hắn vốn được nhốt ở địa lao nhưng sau đó lại tìm con nhện độc của mình tới để tự độc chết đúng không? Sáng nay ta có nghe Tiểu Lương Tử nói.”
“Sợ phải chịu tội nên mới tự sát sao?” Triển Chiêu cau mày.
“Lấy lý luận của hắn hẳn là sẽ nói, thà hắn tự gϊếŧ chết bản thân chứ người khác đừng hòng gϊếŧ được hắn?” Bạch Ngọc Đường rót cho Triển Chiêu chén rượu.
“Ngươi có cảm giác được vụ án này…”
Triển Chiêu chưa hỏi xong, Bạch Ngọc Đường đã gật đầu, “Ừ, có rất nhiều loại sâu ghê tởm.”
Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, “Ta muốn nói ngươi có cảm thấy thấy vụ án này có chỗ nào đó giống như… Nói như thế nào đây, không đúng lắm?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Ừ… Đúng là có điểm như vậy.”
“Ừm…”
Triển Chiêu còn đang rối rắm, Bạch Ngọc Đường liền thay đổi đề tài, hỏi y, “Mấy hôm nay không có chuyện gì làm, cùng đi Lương Châu phủ một chuyến đi?”
Triển Chiêu sửng sốt, “Đi Lương Châu phủ làm gì?”
“Mấy ngày hôm trước Đại ca ta có gửi đến một bức thư, muốn ta thay huynh ấy đi Lương Châu phủ mua một thứ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hơn nữa sư phụ ta hẳn là cũng muốn đi cùng.”
Triển Chiêu không hiểu, “Mua cái gì vậy?”
“Ở Lương châu phủ có Thẩm gia chuyên mua bán đồ cổ, gia chủ gọi là Thẩm Quan, gia sản kếch sù.” Bạch Ngọc Đường cầm chén rượu lên, “Thẩm Quan vừa mới qua đời, con gái trong nhà ông ta chuẩn bị bán đi tất cả đồ cổ mà ông ta cất giữ.”
“Có rất nhiều sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Rất nhiều, so với hoàng cung chắc còn nhiều hơn.” Bạch Ngọc Đường cười, “Nói không chừng Triệu Trinh cũng có hứng thú đi xem.”
“Nhiều như vậy á?!” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Đối với đồ mà Thẩm gia cất giữ, giang hồ vẫn luôn có lời đồn đãi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Thẩm Quan mặc dù là người mua bán đồ cổ, nhưng tổ tiên ông ta chẳng qua chỉ bán điểm tâm, ngươi cảm thấy chỉ cần bán điểm tâm thôi là có thể tích lũy nhiều gia sản như vậy sao, lại có thể mua về nhiều đồ cổ như thế? Hơn nữa chuyện buôn bán điểm tâm nhà bọn họ cũng không phải quá tốt, chỉ thuộc loại bình thường mà thôi.”
“Tương truyền rằng, tổ tiên ba đời nhà ông ta đều là kẻ trộm, có kẻ trộm mộ cũng có kẻ đào tường khoét vách, biết đâu còn có cả thổ phỉ không chừng.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Nhưng mà gia chủ đời này của Thẩm gia là một người đọc sách, đại khái là sợ nhiều tài phú như vậy kiểu gì cũng sẽ dẫn đến mầm tai hoạ, cho nên mới quyết định bán đi toàn bộ rồi chuyển đến phía Nam.”
“Bán một lúc nhiều bảo bối như vậy?” Triển Chiêu hỏi, “Của cải chẳng giấu được, không sợ bị người khác nhòm chắc?”
“Vậy mà không sợ, thật ra là có người giúp đỡ đứng ra bảo đảm cho vụ mua bán này.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Ai? Lương Châu phủ có môn phái nào sao?” Triển Chiêu suy tư.
“Đường Tứ Đao…”
Bạch Ngọc Đường mới vừa nói ra tên, Triển Chiêu liền nhướng một bên mày, “Cháu của chưởng môn Đường Môn?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Thẩm gia, Tứ Xuyên và Đường Môn có quan hệ rất tốt, hình như Thẩm Quan và cha của Đường Tứ Đao là chỗ quen biết cũ, cho nên Đường Tứ Đao mới tự mình vội vã mang người tới bảo đảm vụ mua bán lần này.”
“Chỗ dựa vững chắc này cũng không nhỏ a, Lương Châu phủ cách Thục Trung cũng không tính là quá xa, trên giang hồ hẳn là không có mấy người dám chọc vào Tứ Xuyên Đường Môn đâu.” Triển Chiêu gật gật đầu.
Bạch Ngọc Đường hỏi y, “Ngươi không phải có quan hệ không tồi với Đường Môn sao?”
Khóe miệng Triển Chiêu hơi co giật, nghiêng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi tính cố ý công khai nó?”(76)
(76)
Nguyên văn (哪壶不开提哪壶): Là thành ngữ ý chỉ: “Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào.” Ý ở đây là cái đó ấm bị hỏng, nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó. Hiểu nôm na là Bạch Ngọc Đường định công khai bí mật giữa Triển Chiêu và Đường Môn cho người khác biết.
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, tựa hồ trong chuyện này có gì đó rất thú vị, hai người cũng tự hiểu lòng nhau, tiếp tục uống trà.
“Ở đó hẳn là có không ít thứ tốt? Ngươi không mang theo Thiên Tôn đi nhìn một chút sao?” Triển Chiêu hỏi, “Còn nữa, Đại ca muốn mua cái gì a?”
“Ta định mang theo sư phụ đi cùng, có điều vẫn chưa nói với ông ấy, nếu không lỡ ông ấy hưng phấn quá mà chạy đi luôn bây giờ thì cũng rất phiền toái.” Bạch Ngọc Đường nói, “Về phần Đại ca của ta, huynh ấy muốn mua một cây đầu gỗ.”
“Một cây gỗ?” Triển Chiêu dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ cái đám thổ hào trên Hãm Không đảo này càng ngày càng không đáng tin, đại gia Lô Phương kêu người mang thư xa vậy tới đây chỉ để kêu Chuột nhà hắn đi mua gỗ?
“Đại ca giao phó ta nhất định phải mua được cây đầu gỗ này, nhưng ta đoán chừng những người khác cũng không muốn thứ này đâu, mua về hẳn là không khó.” Bạch Ngọc Đường nói, “Mấy ngày nữa Nhị ca Tam ca sẽ đến chở cây gỗ về.”
Triển Chiêu nghe đến đó hơi sửng sốt, hỏi, “Chở về? Cây gỗ rất lớn sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ, là một cây Thiên Thủy Mộc hoàn chỉnh, bây giờ đã tìm được một cây dài nhất nên đại ca chuẩn bị lấy về làm khung chế tạo thuyền.”
“A…” Triển Chiêu gật đầu, khó trách phải từ xa chạy tới đây mua, nghĩ tới đây, lại thuận miệng hỏi một câu, “Cái đó hẳn là rất đắt đi?”
“Cũng tạm.” Ngũ gia lắc đầu, vươn ra hai ngón tay, “Đại ca trước đó có hỏi qua Thẩm gia muốn giá bao nhiêu, đối phương đưa ra con số này, cũng không tính là quá lớn.”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm hai ngón tay thon dài của Bạch Ngọc Đường trong chốc lát, hỏi, “Hai vạn lượng?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Ừ.”
Triển Chiêu nhẹ nhàng thở ra, đoán đúng rồi!
Chợt nghe Ngũ gia bổ sung một câu, “Một trượng(77)
tính giá hai vạn lượng, tính sơ qua tổng cộng khoảng hai trăm trượng đi.”
(77)
Đơn vị đo lường độ dài, 1 trượng = 4.7m
Triển Chiêu lại nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lát, cuối cùng vẫn quyết định bưng bát lên thành thật ăn cơm.
Bạch Ngọc Đường phát hiện Triển Chiêu muốn ăn, liền gắp đồ ăn cho y.
Bên này đang ăn cơm, chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng hỗn loạn, hình như vừa xảy ra chuyện gì.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, giơ chiếc đũa chỉ chỉ cửa sổ, ý là – Ngươi đi trước! Nếu có xảy ra án mạng cũng là do ngươi nhặt được!
Bạch Ngọc Đường buông bát đũa đi tới mở cửa sổ liếc mắt ra bên ngoài một cái, liền hơi cau mày.
Triển Chiêu húp một muỗng canh, vừa hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hình như có người ngã chết.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Ngã chết ư?” Triển Chiêu nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc ngón tay, để y lại đây nhìn.
Triển Chiêu buông bát, bước đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, trước chọt hắn một cái, nói, “Cái này xem như ngươi nhặt.”
Bạch Ngọc Đường theo ý y “ừ” một tiếng, tránh chỗ một chút để y nhìn.
Triển Chiêu bám lấy thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài…
Lúc này, bên dưới một tòa tiểu lâu phía đối diện với Thái Bạch Cư có không ít người đang vây quanh.
Đó là một tòa tiểu lâu hai tầng, có lẽ là khách điếm, trên khoảng đất trống trước cửa chính có một nam nhân đang nằm trong vũng máu, hai tiểu nhị ở cửa khách điếm vội kêu, “Người chết rồi! Mau báo quan a! Có người ngã xuống lầu!”
Triển Chiêu dựa vào vai Bạch Ngọc Đường, tò mò hỏi, “Ngươi xem thử tiểu lâu kia rất cao sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không tính là cao…”
“Ngã từ đó xuống cũng sẽ chết sao?” Triển Chiêu không tin, “Dù không có võ công thì từ đó ngã xuống nhiều nhất cũng chỉ gãy vài khúc xương…”
Triển Chiêu nói chưa dứt lời, chợt nghe phía dưới có người kêu, “Đầu bị đập trúng tảng đá rồi! Nhìn xem, ngay cả tương não cũng chảy ra a!”
Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng cau mày, “Chậc… Cũng may vụ án Huyết yêu đã phá xong, nếu không lại là một vụ nữa.”
“Có khi nào là có người đẩy hắn xuống lầu không?” Bạch Ngọc Đường nhìn lên trên lầu…
Bên bàn ở lầu hai có vài tiểu nhị đang đứng đấy, gương mặt đầy hoảng sợ nhìn xuống bên dưới, vội vội vàng vàng giải thích với chưởng quỹ đang hoảng hốt ở phía sau, vị này do bản thân không cẩn thận nên mới té xuống.
Lúc này, binh mã tuần thành cũng chạy đến, hôm nay dẫn người tới là Âu Dương Thiếu Chinh.
Đám người tách ra hai bên nhường đường.
Một sĩ binh kiểm tra người chết một chút, hồi bẩm trước ngựa Âu Dương Thiếu Chinh là người này đã chết rồi.
Triển Chiêu khoát tay áo nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là – Bên này cũng không phải Khai Phong Phủ, có người chết vẫn nên giao cho quân doanh thì hơn…
Nhưng mà Triển Chiêu vừa mới phất tay, chợt nghe Hỏa Kỳ Lân dưới lầu kéo dài giọng nói, “Ta đi! Triển Chiêu kia đúng là ‘Miêu yêu’ mà! Đi chỗ nào chỗ đó có người chết a! Hắc Phong Thành ta trước kia chưa từng gặp qua chuyện ba ngày chết một người năm ngày chết một đám a! Sợ Huyết yêu cái gì a, đồ chơi kia so với ‘Miêu yêu’ vẫn còn kém xa lắm… Ai nha.”
Hỏa Kỳ Lân nói còn chưa dứt lời thì đã bị một cái bánh bao đập trúng, xoa gáy quay đầu lại, chỉ thấy trên cửa sổ lầu đối diện, Triển Chiêu đang dựng lông mao cùng với Bạch Ngọc Đường ở một bên nhịn cười.
Âu Dương Thiếu Chinh nghiêm mặt nhìn lên, lại quay đầu nhìn thi thể trên mặt đất, vuốt cằm lắc đầu lại lắc đầu, nhìn Triển Chiêu bằng ánh mắt đồng tình, ý tứ rất rõ ràng – Ngươi quả nhiên ở chỗ này a! Ngươi có hơi nhiều vận kém đấy?
Triển Chiêu nghẹn một bụng khí, tức giận quay sang trừng Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia cũng bất đắc dĩ – Ngươi phát giận với ta có ích lợi gì, ta cũng đang tính toán thay ngươi gánh, ai bảo ngươi thanh danh lan xa làm gì.
Triển Chiêu hừ một tiếng, vươn tay nắm lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường kéo người xuống lầu…
Hai người vừa rời khỏi Thái Bạch Cư, chợt nghe có người đột nhiên hô một tiếng, “Ông trời có mắt a! Huyết yêu vẫn còn sống! Vẫn còn sống!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.
Hỏa Kỳ Lân đuổi Ảnh vệ đi tìm Công Tôn đến nghiệm thi rồi vừa lần theo tiếng nói kia trong ngõ nhỏ bên trái vừa đánh mắt nhìn, chỉ thấy một lão nhân có bộ dáng bệnh tật ốm yếu đang lảo đảo đi ra.
Đám người ngạc nhiên hô một tiếng rồi né ra… Chỉ thấy lão nhân kia gầy trơ xương, sắc mặt xám trắng, còn khắp người đều là bùn, cặp mắt đen hõm xuống… Nhìn cứ như vừa chui từ trong mộ ra.
Lão nhân kia vừa đi vừa chỉ vào thi thể nằm trong vũng máu, tiếng nói già nua khàn khàn truyền ra từ đôi môi khô nứt, “Huyết yêu có linh a! Ác nhân ác báo!”
“Lão già, ông nói cái gì vậy?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi ông ta.
Lại thấy lão nhân kia rút một thanh chủy thủ đeo ở sau lưng ra.
“A!” Người qua đường vội vàng né tránh.
Đột nhiên có người tinh mắt kêu lên, “Ai nha! Ông ta không phải là Lục lão bản sao?!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghi hoặc – Lục lão bản là ai?
“Không cần các ngươi phải động thủ, cũng không cần Huyết yêu động thủ, lòng ta đã nguyện có thù phải báo! Ta tự mình đền mạng là được! Ha ha ha…” Lão nhân điên kia vừa ngửa mặt lên trời cười to vừa giơ đao lên đặt sát cổ.
Chẳng qua lưỡi đao vừa đυ.ng tới cổ, đã bị một viên Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch bắn trúng…
Chủy thủ liền ra ngoài, lão nhân kia lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.
Vài binh lính nhanh chóng đi qua giữ chặt ông ta lại.
Âu Dương Thiếu Chinh giơ ngón tay cái lên với Bạch Ngọc Đường ở phía sau rất kịp thời ném ra viên đá, vừa nghiêng đầu nhìn hắn và Triển Chiêu, như đang hỏi – Đây là tình huống gì thế?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng chỉ có thể đáp lại hắn bằng biểu tình hoang mang – Không biết là tình huống gì nữa!
Triển Chiêu đột nhiên vươn tay, vẫy vẫy vài cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn động tác này của y thì có chút không hiểu, đưa mắt nhìn thoáng qua phía sau Triển Chiêu cũng không thấy có ai khác, liền có phần không hiểu hỏi y, “Miêu Nhi? Ngươi kêu ai vậy?”
Giao Giao vẫn luôn đi theo phía sau hai người thử đi về phía trước, nhìn Triển Chiêu một cái – Gọi ta sao?
Triển Chiêu xoa nhẹ đầu Giao Giao tỏ vẻ – Ngoan ha, không gọi ngươi.
Vừa quay sang thừa nhận với Bạch Ngọc Đường, “Ta học được điệu bộ này từ Triệu Phổ!”
Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn y – Học được từ Triệu Phổ, rồi sao nữa?
Triển Chiêu cười, “Cái này là cách triệu hoán của Triệu Phổ…”
Vừa dứt lời, trên tường “Vèo” một tiếng, Đổng Thiên Dực đã đứng ở sau lưng hai người bọn họ.
Triển Chiêu cười với Bạch Ngọc Đường – Nhìn nha! Có tác dụng đó!
Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn cười, hỏi Đổng Thiên Dực, “Ông lão này là ai? Cái người chết kia thì sao?”
“Lão nhân kia họ Lục, là chưởng quỹ của Lục gia trà trang.” Đổng Thiên Dực cầm tờ giấy trong tay, nét mực trên giấy vẫn còn chưa khô, quơ quơ nhìn hai người nói, “Người trẻ tuổi ngã chết kia tên là Mã Cường, là người sao trà cho Lục gia. Trước lúc Mã Cường ngã chết ta có nghe nói chuyện hắn từng đùa giỡn khuê nữ của Lục lão nhân, khuê nữ ông ta vì chuyện này mà nghĩ quẫn trong lòng nên đã thắt cổ tự sát, lão nhân bẩm báo Mã Cường lên quan phủ nhưng lại không có chứng cứ, cuối cùng đành để Mã Cường thoát tội. Lục lão nhân bị làm cho tức chết, Lục gia nhân khẩu vốn ít ỏi, trong nhà chỉ có một khuê nữ cùng một lão nhân, khuê nữ trước giờ vẫn là nữ nhân thạo việc, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã người mất nhà tan cho nên ông lão này thương tâm muốn chết.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày nhìn Đổng Thiên Dực, “Thảm như vậy…”
“Sau đó ông lão mới dựa theo lời của một tiểu nhị mà nghe nói tới lời nguyền rủa của Huyết yêu, ông ta liền bảo muốn dùng Huyết chú cùng đồng quy vu tận với Mã Cường. Nhưng mấy ngày hôm trước chúng ta đã phá được vụ án, lại tra ra chân tướng rõ ràng, đại đa số mọi người đều vui mừng khôn xiết, riêng ông ta thì chỉ cảm thấy tình cảnh thêm bi thảm… Nhưng sáng sớm hôm nay vừa rời giường thì nghe bảo ông ta đang hết sức hưng phấn, ông ta nói tối hôm qua Huyết yêu tìm tới mình.” Đổng Thiên Dực buông tay, “Cho nên ông ta bèn dùng ngay sáng hôm nay.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chau mày – Cái gì?!
Đổng Thiên Dực chỉ chỉ thi thể trên mặt đất, “Tiểu tử này chính là Mã Cường, vừa rồi ở trên lầu dựa lưng vào cửa sổ uống rượu ngắm phong cảnh nhưng không cẩn thận nên mới ngã xuống, ai ngờ trên mặt đất lại có tảng đá nên cái gáy đập ngay tảng đá, bởi vậy ngã xuống lầu thấp như vậy cũng mất cái mạng nhỏ!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhất thời có chút không thể nói rõ.
Triển Chiêu hạ giọng hỏi, “Nhưng mà… Huyết yêu không phải Vương Trường Phúc sao? Tang vật cũng lấy được a!”
Đổng Thiên Dực gật gật đầu, “Ừm…! Mới ngày hôm qua thôi, hôm nay về sau, phỏng chừng sẽ không đúng nữa…”
“Chẳng lẽ chúng ta bắt sai người?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy không đúng lắm, “Nhưng Vương Trường Phúc quả thật là Huyết yêu…”
“Hoặc nên nói… Huyết yêu không chỉ có một tên?” Triển Chiêu bĩu môi một cái với đám người tụ tập lại càng lúc càng nhiều.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua, chỉ thấy biểu tình của dân chúng Hắc Phong Thành đang vây xem ở đây đa phần là nghi ngờ.
Trong đám người, có người khe khẽ nói nhỏ…
“Không phải đã bắt được Huyết yêu rồi sao?”
“Có phải Khai Phong Phủ bắt sai người rồi không?”
“Nguyên soái nghĩ sai rồi sao?”
“Vậy Huyết yêu kia rốt cuộc có phải là thật hay không vậy…”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.
Lúc này, Hỏa Kỳ Lân khoanh tay cau mày, nhìn bọn họ lắc đầu.
“Khó lường.” Đổng Thiên Dực cầm giấy bút xoát xoát điểm điểm không biết đang viết cái gì, vừa nhỏ giọng nói, “Ta đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy toàn dân chúng Hắc Phong Thành hoài nghi phán đoán của Nguyên soái, cái này gọi là lòng người dao động a! Một Vương Trường Phúc nho nhỏ lại có thể khuấy đυ.c một hồ nước lớn a…”.