Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 44: Ác nhân thông thường

Edit: Fin

Beta: Linh

Công Tôn đem toàn bộ quá trình vụ án phát sinh biểu diễn lại thật hoàn mĩ một lần nữa, mặc dù sắc mặt Vương Trường Phúc không lộ ra vẻ sợ hãi hay giống người đa mưu giảo hoạt, nhưng mà núi cao còn có núi cao hơn, rốt cuộc vẫn bị Công Tôn bắt lại, ngay cả tang vật cũng lấy được.

Trước đây trong quân doanh, có thể tất cả mọi người đều cảm thấy hắn không giống Huyết yêu trong truyền thuyết kia, nhưng lúc này mọi người

đều có chung một suy nghĩ – Chó sủa chó không cắn(73)

con người chính là như vậy, đôi khi thoạt nhìn càng tầm thường vô hại nhưng thực tế lại càng nguy hiểm.

(73)

Câu đầy đủ là ‘Kêu cẩu mới cắn người, cắn người cẩu không gọi’ –

Chó sủa là chó không cắn, chó không sủa là chó cắn chết người.

Hiện tại, mọi người chỉ muốn biết lí do Vương Trường Phúc làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì.

Mà lúc này vẻ mặt Vương Trường Phúc cũng xuất hiện một ít biến hoá.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở Khai Phong Phủ nhiều năm, phá được rất nhiều án kiện, đã gặp qua đủ loại hung thủ, kẻ độc ác tàn nhẫn, kẻ giảo hoạt mưu mô.

Rất nhiều hung thủ che dấu hành vi phạm tội của bản thân rất khá, bộ mặt thật của bọn họ như đang lẩn trốn bên trong lớp sương mù dày đặc, bình thường phải xé mở tầng tầng lớp lớp che chắn mới có thể làm cho bọn họ lộ ra bản chất.

Người có loại mặt mũi này, cứ như có đến hàng trăm sắc thái.

Hình dáng của hung thủ bình thường không dùng từ ‘đẹp’ hay ‘xấu’ để hình dung, bộ mặt thật của tội ác chính là động cơ hoặc lí do của bọn họ về cơ bản là giống nhau, thứ duy nhất có thể phân biệt chẳng qua là mức độ tà ác mà thôi.

Đã từng gặp qua vô số gương mặt vặn vẹo dữ tợn nhưng đến khi thấy được Vương Trường Phúc mặt mũi tầm thường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vốn có ‘kiến thức uyên thâm’ cũng phải ngạc nhiên. Ngay cả chư tướng Triệu gia vốn nhìn chuyện gϊếŧ chóc, trải qua khói lửa mưa tên đến quen cũng cảm thấy tầm mắt được mở rộng.

Vương Trường Phúc một chút cũng không xấu hổ khi lời nói dối bị vạch trần, cũng chẳng bị làm hoảng sợ. Lúc này, hắn rất bình tĩnh, lại thu liễm một phần dáng vẻ mờ mịt không hiểu chuyện ban nãy.

Triệu Phổ đầy hứng thú mà sờ cằm, đánh giá vị binh sĩ tạp vụ tầm thường này.

Những người khác ở đây đều không lên tiếng, suy nghĩ thật tường tận về vị ‘Huyết yêu’ này một chút.

Ngay lúc cả phòng một mảng trầm mặc, Triển Chiêu đột nhiên chỉ tay nói “Kia là cái gì…”

Mọi người ‘soạt’ một tiếng quay mặt sang nhìn y.

Triển Chiêu chỉ chỉ chỗ cánh tay trái của Vương Trường Phúc “Mở tay áo hắn ra ta xem một chút.”

Tất cả mọi người hơi sững sờ, sau đó gật đầu – Nên xem thử!

Xích Ảnh kéo tay áo Vương Trường Phúc ra, sau khi nhìn thoáng qua, tất cả mọi người cau mày – Chỉ thấy trên tay trái hắn có một đồ án Ác Đế chương văn rất rõ ràng.

Triệu Phổ gật đầu – Khó trách…

Vương Trường Phúc ngẩng đầu nhìn mọi người, trên mặt hiện ra một nụ cười thản nhiên, lại lộ ra vài phần đắc ý.

Hạ Nhất Hàng vốn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn mà không nói gì bây giờ cứ như đang có chuyện gấp gáp, vội vàng đứng dậy ra khỏi lều trướng.

Có mấy phó tướng cũng theo Hạ Nhất Hàng ra ngoài.

Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Trâu Lương, “Bọn họ đi làm gì thế?”

“Kiểm tra linh tinh.” Trâu Lương trả lời ngắn gọn.

Hỏa Phượng gật đầu, “Như thế a, vậy thì tay của mỗi người trong quân doanh hẳn cũng nên nhìn một chút.”

“Trước đã kiểm tra qua một lần rồi.” Trâu Lương đáp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Nói cách khác…” Công Tôn kinh ngạc, hỏi, “Hoa văn của đồ án này vừa mới xuất hiện gần đây sao?”

“Hoa văn xuất hiện khi nào cũng không quá trọng yếu.” Lỗ Nghiêm lắc đầu, “Trước đó đã kiểm tra qua nhưng không có hiệu quả gì nhiều.”

Hỏa Phượng nghĩ nghĩ, lại hỏi Trâu Lương, “Vậy muốn kiểm tra thêm một lần nữa sao?”

Trâu Lương nhướng một bên mày – Cũng chỉ có thể như vậy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ – Quân doanh quả thật phải cẩn thận trên hết. Ác Đế nếu đã bắt đầu xâm nhập quân doanh Triệu gia thì thật là điều khiến người ta lo lắng.

Lúc này, Đổng Thiên Dực từ bên ngoài đi vào, đến bên cạnh Triệu Phổ thấp giọng thì thầm vài câu.

Triệu Phổ gật đầu.

Đổng Thiên Dực liền đi ra ngoài, lúc ra cửa ánh mắt lướt qua Vương Trường Phúc, mang theo ý nghĩa có chút không rõ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác được không khí có phần ngưng trọng.

Công Tôn cũng hỏi Triệu Phổ, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Triệu Phổ nói, “Cả nhà của hắn đều đã chết hết rồi.”

Công Tôn hít một hơi khí lạnh.

“Chết như thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Bị gϊếŧ.” Triệu Phổ trả lời.

“Sao lại thế được? Không phải có thủ vệ sao…” Công Tôn nói đến đây, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Là sâu?!”

“Ngươi gϊếŧ cả nhà mình?” Bao Duyên kinh hãi nhìn Vương Trường Phúc.

Vương Trường Phúc mỉm cười gật đầu, trong nụ cười lộ ra tia quỷ dị.

Nhìn nụ cười như vậy, tất cả mọi người không thể không nhìn vị hung thủ ‘tầm thường’ này bằng ánh mắt khác.

“Vì sao ngươi lại làm như vậy?” Công Tôn không tài nào hiểu nổi, “Trong nhà ngươi còn có cha mẹ già và con nhỏ, ngươi nên biết cho dù ngươi là kẻ tội ác tày trời đi chăng nữa thì khi Triệu Phổ xử ngươi Thiên đao vạn quả(74)

cũng sẽ không thương tổn người nhà ngươi, sao không để cho họ một con đường sống?”

(74)

Nguyên văn (千刀万剐): Chém nghìn vạn nhát dao, chết không toàn thây.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn – Ngươi đây là đang khen ta đó hả?

Vương Trường Phúc cười lạnh, hắn nhìn Công Tôn, nói, “Học rộng tài cao, y thuật vô song.”

Công Tôn khẽ cau mày, không rõ hắn nói những lời này nhằm mục đích gì?

Ánh mắt Vương Trường Phúc sau khi dừng lại trên người Công Tôn một lát liền chuyển đến bên người Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh và Tiêu Lương còn nằm trên lưng Tiểu Ngũ.

Hắn nhìn Tiểu Tứ Tử, “Đáng yêu lanh lợi, chọc người yêu thích.”

Nói xong lại nhìn Tiểu Lương Tử bên cạnh Tiểu Tứ Tử đang cảnh giác nhìn hắn, “Thiên phú kinh người, thân thế hiểm hách, tiền đồ vô lượng.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Tình huống gì đây?

Triển Chiêu suy nghĩ một chút – Biết là sẽ bị đánh nên nói lời hay để nịnh bợ?

Lúc mọi người còn đang hoang mang, ánh mắt Vương Trường Phúc tiếp tục di chuyển, rơi xuống trên người đám học sinh Thái Học Viện, mở miệng “Thiên chi kiêu tử(75)

tuổi trẻ tài cao”

(75)

Nguyên văn (天之骄子): Đứa con kiêu ngạo của trời đất = giỏi giang hơn người.

Tiếp đó, hắn nhìn về phía Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, phát ra hai tiếng, “Ha ha, phải đầu thai mấy lần mới có thể có được cuộc sống như của các ngươi đây?”

“Dũng mãnh thiện chiến, chiến công lớn lao.” Ánh mắt Vương Trường Phúc tiếp tục di chuyển đến trên người chư tướng Triệu gia, tiếp đó lại thấy được Lâm Dạ Hỏa bên người Trâu Lương, hướng về phía Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ý bảo, “Ngươi và bọn họ là cùng một loại.”

Hỏa Phượng híp mắt, “Đại gia trời sinh tương đối xinh đẹp.”

Trâu Lương bất đắc dĩ nhìn hắn – Trọng điểm mà ngươi chú ý vĩnh viễn không giống người khác.

Hỏa Phượng bĩu môi một cái.

Ánh mắt Vương Trường Phúc xẹt qua Triệu Trinh bên cạnh đang dựa vào bình phong uống trà, lắc lắc đầu, “Ngươi thì càng không có gì để nói.”

Triệu Trinh khẽ cười.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Phổ.

Nhìn chằm chằm Triệu Phổ một lát, Vương Trường Phúc nở nụ cười, nói, “Các ngươi không phải là muốn hỏi cho ra lí do sao? Nguyên soái chính là lí do.”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ – Lời này có thể nghe ra rất nhiều ý đấy!

Triệu Phổ vẻ mặt vô tội nhìn Công Tôn – Biểu tình của ngươi không cần phải giống như người đi bắt gian kẻ thông da^ʍ có được không? Đại gia ta rõ ràng cái gì cũng chưa làm, bản thân hắn biếи ŧɦái ta cũng không ngăn được a…

Chư tướng Triệu gia nghiêng đầu suy nghĩ giữa hai người có liên hệ gì.

Vương Trường Phúc tỏ vẻ bất đắc dĩ vì mọi người không hiểu được ý tứ của hắn, liền lắc đầu hỏi Triệu Phổ, “Cái loại cảm giác đó tốt lắm có phải không?”

Triệu Phổ nâng cằm chạm vào chén trà, cũng không biết có nghe hắn nói chuyện không.

“Cảm giác gì?” Công Tôn nghi hoặc.

“Cảm giác có thể nắm trong tay sinh tử của người khác!” Vương Trường Phúc nhìn Triệu Phổ, “Cảm giác được người khác tôn thành thần!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Công Tôn mở to hai mắt, “Đây là lí do khiến ngươi giả trang thành ‘Huyết yêu’ để gϊếŧ người?!”

Vương Trường Phúc nhún vai, “Lí do này không đầy đủ sao?”

Tiểu Tứ Tử ngước mặt lên nhìn Triệu Phổ.

Không chỉ có Tiểu Tứ Tử mà những người khác cũng theo bản năng mà nhìn về phía Triệu Phổ.

Triệu Phổ buông tay – Đã nói bản thân hắn biếи ŧɦái ta cũng không có biện pháp mà.

Triệu Trinh nghiêm mặt suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của tên này cũng không phải là không có đạo lý! Trên đời, trừ bỏ Đương kim hoàng thượng, Thiên Tôn Ân Hậu đã trở thành truyền thuyết, có thể được xưng là ‘Thần’, tựa hồ cũng chỉ có Triệu Phổ mà thôi.

Một chữ ‘Thần’ này, đạo lý như nhau, nhưng khi được đặt ở phía trước hay phía sau sẽ có sự bất đồng rất lớn!

Thần Y, Thần Côn, Thần Thâu… Đây là một loại.

Chiến thần, Tử thần… Lại là một loại khác!

Có được kĩ năng là ở loại trước, có được quyền lực lại là loại sau, mà người được chân chính xưng ‘Thần’ đã ít lại càng ít.

“Lúc mới bắt đầu, trong đầu ta chỉ động một ý niệm.” Vẻ mặt Vương Trường Phúc không đổi sắc nói về những việc mình đã trải qua, “Là rất muốn giáo huấn một người mình không vừa mắt. Rất lâu trước đây ta cũng từng nghe qua truyền thuyết về ‘Huyết yêu’, lúc vừa nghe được truyền thuyết này ta liền có một ý nghĩ, có lẽ ‘Huyết yêu’ đó cũng giống như ta, là một người nuôi sâu. Người bình thường muốn làm được chuyện như vậy hầu như là không có khả năng, mà ta lại có thể!”

Tất cả mọi người cau mày nhìn hắn.

“Thởi điểm lần đầu tiên thử dùng kế ‘Huyết chú’, ta quả thật có hơi khẩn trương, nhưng sau khi thành công thì chính là loại cảm giác này!” Vương Trường Phúc bắt đầu hiểu ra, vẻ mặt hưởng thụ, “Loại cảm giác đem mạng người đùa giỡn trong lòng bàn tay thật sự là… quá tốt đẹp.”

Vương Trường Phúc thấy được sự chán ghét trong mắt mọi người, liền thờ ơ mà nở nụ cười, “Các ngươi đương nhiên sẽ không hiểu được, bởi vì ít nhất các ngươi vẫn còn có chút gì đó, bây giờ vận mệnh các ngươi may mắn. Với ta mà nói, ta là người chỉ có hai bàn tay trắng, năm đó nhập ngũ cũng là một sự sai lầm… Dù sao ta cũng chẳng có thiên phú hay kì ngộ, vào quân doanh phải có võ công cái thế mới có thể làm Tướng quân, người thường chỉ có thể làm lính quèn mà thôi.”

Xung quanh mọi người hai mặt nhìn nhau, Triệu Phổ ngáp một cái, “Còn chưa nói tới trọng điểm sao?”

Vương Trường Phúc nhìn chăm chú vào Triệu Phổ, cười vui vẻ, “Chính là loại cảm giác này! Cảm giác tự cao tự đại! Ngươi có biết không? Thời điểm ta tòng quân Vương gia vẫn chưa đến Hắc Phong Thành… Lúc ta lần đầu tiên gϊếŧ người có thể ngươi cũng còn chưa tới? Ít nhất còn chưa lên làm Nguyên Soái… Nhưng mà ta vẫn nhớ rõ ràng tình cảnh lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi.”

Công Tôn híp mắt – Ai nha, thì ra là nhất kiến chung tình a!

Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn Công Tôn – Ngươi còn diễn rất nhập tâm nữa…

“Lúc ấy ta xách một thùng quần áo mới giặt xong đem đi phơi nắng thì trông thấy một người trẻ tuổi từ bên cạnh đi qua.” Vương Trường Phúc lắc đầu, “Haha… Từ trang phục và khí chất ta đã biết ngươi tuyệt đối không phải là người thường, quả nhiên những binh lính tạp vụ giặt quần áo ở đó đều nói ‘Nhìn thấy không? Đó chính là Cửu Vương gia! Mới mười sáu tuổi! Mười sáu tuổi đã được xem là Binh mã Đại nguyên soái a! Các ngươi nói xem Hoàng thượng có phải điên rồi không?’”

Tất cả mọi người quay mặt lại nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nháy mắt với Triệu Phổ mấy cái.

Triệu Phổ nhìn trời.

“Ngươi dừng lại ở phía trước kho hàng của phòng tạp vụ, nhìn chung quanh một lần rồi hỏi người bên cạnh ‘Vậy là kết thúc cuộc đi dạo rồi đúng không?’” Vương Trường Phúc nói.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, ngày đó hẳn là ngày đầu tiên hắn đến quân doanh, lúc ấy quy mô quân doanh của Hắc Phong Thành còn rất nhỏ, hắn đi dạo một vòng chưa đến nửa canh giờ đã dạo xong rồi.

“Ngươi có còn nhớ câu thứ hai mà ngươi nói là gì không?” Vương Trường Phúc hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ ngáp một cái, “Còn chưa kể xong sao?”

Công Tôn tò mò hỏi hắn, “Ngươi nói cái gì?”

Xích Ảnh giúp Triệu Phổ nói cho Công Tôn, “Vương gia nói ‘Trừ bỏ đầu bếp, tất cả chức vụ binh lính đều huỷ bỏ cho lão tử, toàn bộ quân doanh cứ như hoa quế cao.”

Mọi người yên lặng gật đầu, nói như thế mới là phong cách của Triệu Phổ! Một câu đắc tội toàn bộ người trong doanh trại.

“Nhưng mà hiện tại trong quân doanh cũng có không ít lão tướng a.” Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường.

Mới vừa hỏi xong, Tử Ảnh phía sau đi lên nói, “Vương gia tới ngày đầu tiên liền chỉnh đốn hoàn toàn quân doanh, hiện tại tất cả tướng lĩnh đều dựa vào chiến công mà tiến lên, trước kia lão tướng cùng tân binh đều có cơ hội ngang nhau, chỗ nào cũng đều xuất hiện người có bản lĩnh đi?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu – Có lý!

“Bắt đầu từ ngày đó, Hắc Phong Thành quả thực là long trời lở đất!” Trên mặt Vương Trường Phúc không khỏi có vẻ hưng phấn, “Ngươi chưởng quản sinh sát, y hệt ‘Thần’ đứng ở nơi cao nhất, đôi khi ta nhịn không được sẽ thử tưởng tượng ra loại cảm giác đó… Chỉ nghĩ thôi, ta cũng đã biết như vậy có bao nhiêu tốt đẹp! Chỉ tiếc… Loại chuyện này vĩnh viễn không thể nào phát sinh ở trên người ta, loại người như vậy sẽ khiến người người sùng kính, người như ta vĩnh viễn lĩnh hội không đến, khi đó… Ta lại nghĩ tới truyền thuyết về ‘Huyết yêu’.”

“Cho nên ngươi đem một loạt án kiện ngụy trang thành ‘Lời nguyền rủa của Huyết yêu’?” Triển Chiêu hỏi, “Hao tổn tâm sức như vậy chỉ để cảm thụ cảm giác khống chế vận mệnh người khác?”

Vương Trường Phúc cười, hỏi ngược lại Triển Chiêu, “Ngươi không nghĩ tới sao?”

“Hừ…” Triển Chiêu vẻ mặt ghét bỏ – Khi nào thì nghĩ đến chuyện khổ cực đó? Lúc nằm mơ thấy ác mộng sao?

“Nói nửa ngày, trọng điểm rốt cuộc là gì?”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường mở miệng.

Triệu Phổ nhìn hắn gật đầu một cái – Huynh đệ hiểu ta a, ta cũng nghe đến phát phiền.

Vương Trường Phúc cau mày, “Trọng điểm chính là ta đã làm được! Ta cảm nhận được loại cảm giác đó! Ta làm ‘Thần’ nhiều năm như vậy! Mà về phần người nhà của ta, không cần phải lo lắng, bọn họ thuộc về ta, ta chết đương nhiên phải dẫn bọn họ đi cùng! Cho nên… Các ngươi không thể cướp đi bất kỳ thứ gì từ trên người ta.”

Nghe xong lời của hắn, một đám học trò Thái Học viện đều há to miệng. Hiển nhiên, một đám thiếu niên chưa từng trải đời này xem như hôm nay đã được mở rộng tầm mắt.

“Mà ngươi…” Vương Trường Phúc nhìn Triệu Phổ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Trên đời này cũng có chuyện mà ngươi không làm được, tỷ như, vô luận các ngươi có nghiêm hình khảo vấn như thế nào đi nữa, cũng vĩnh viễn không thể hỏi được chuyện của Ác Đế Thành từ trong miệng ta, ha ha ha…”

Vương Trường Phúc còn đang cười, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghiêng đầu, “Ông đang vui vẻ cái gì a?”

Mọi người cau mày nhìn Vương Trường Phúc đang đắc ý, cảm thấy người này tội ác tày trời, nhưng lại không biết phải làm thế nào với hắn! Người này chết cũng không có gì đáng tiếc nhưng hắn hại chết nhiều người như vậy, đã vậy vì muốn không cô đơn mà còn gϊếŧ chết toàn bộ người nhà của mình, loại ác nhân này phải dùng hình phạt thế nào để có thể bình phục nhân tâm đây? Người chỉ có thể chết một lần, thiên đao vạn quả thì đã sao? Những người đã chết cũng không có cách nào sống lại được.

Vương Trường Phúc nhìn Tiểu Tứ Tử, cau mày, “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu Tứ Tử nâng cằm, trên mặt không có biểu lộ gì, chỉ có đôi mắt to sạch sẽ trong sáng.

Công Tôn cúi đầu nhìn con trai.

Tiểu Lương Tử tựa hồ cũng không hiểu, hỏi Vương Trường Phúc, “Đúng vậy, có gì hay ho mà ngươi lại vui vẻ a?”

Tất cả mọi người trong trướng đều nhìn hai nhóc con.

Tiểu Tứ Tử chớp chớp đôi mắt to, “Ông không phải chỉ là một kẻ xấu thông thường thôi sao.”

Tiểu Lương Tử gật đầu, “Đúng vậy, kẻ xấu thông thường a.”

“Ngươi nói cái gì?” Vương Trường Phúc cảm thấy như vừa bị vũ nhục, nghiến răng, “Cái gì mà kẻ xấu thông thường? Ta là ‘Huyết yêu’!”

“Án kiện mới xảy ra mấy ngày mà phụ thân đã bắt có thể bắt ông tới đây.” Tiểu Tứ Tử ngoắc ngoắc ngón út tỏ vẻ khinh thường.

“Ta… Ta là Huyết yêu!” Vương Trường Phúc rống lên “Ta làm cho lòng người Hắc Phong Thành đều dao động!”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi là Huyết yêu làm cho lòng người Hắc Phong Thành này đều dao động, còn không phải lần đầu phạm án tại quân doanh đã bị bắt lại, thậm chí ngay cả tang vật cũng lấy được sao.” Tiểu Lương Tử bĩu môi một cái, “Thế nào mà ngay cả một chút đạo lý ngươi cũng không hiểu được a?”

“Cái gì?” Vương Trường Phúc cau mày nhìn hai nhóc con.

Những người khác cũng đầy hứng thú mà nhìn hai đứa.

Tiểu Lương Tử không tán thành mà lắc đầu với Vương Trường Phúc, “Ngươi chính là cái loại ngu xuẩn mà sư phụ ta thường nói.”

Công Tôn hít một hơi khí lạnh.

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu – Hỏng rồi, hỏng thật rồi, nhóc con này rõ lưu manh, giọng điệu đã không đổi được rồi!

Công Tôn hung tợn trừng Triệu Phổ – Đều tại ngươi! Thượng bất chính hạ tắc loạn!

Triệu Phổ vẻ mặt vô tội – Cha ruột nó là lưu manh, huyết thống của nó lại thuộc loại thuần khiết, cái này cũng tại ta?

“Ý là không có gì tài giỏi.” Công Tôn như có điều suy nghĩ, “Người xấu chính là người xấu, Yêu cũng tốt mà Thần cũng thế, khi bị bắt lại thì ngươi chẳng qua cũng chỉ là một người xấu bình thường mà thôi!”

Lời của Công Tôn xác thực có chút khó nghe, nhưng tựa hồ rất có đạo lý.

Triệu Phổ cười cười, nhẹ nhàng khoát tay, Lỗ Nghiêm sai người đưa Vương Trường Phúc vẻ mặt không cam lòng kéo ra ngoài, dựa theo luật lệ Đại Tống và quân quy Triệu gia quân để xử trí.

Rất nhanh, chân tướng của Huyết yêu đã truyền ra khắp toàn bộ Hắc Phong Thành, lúc này dân chúng trong thành đang bàn luận sôi nổi.

Mà khi bàn luận đến những lời cuối cùng, hầu như không có người nhắc tới cái tên Vương Trường Phúc này, để cho người nói chuyện say sưa hẳn là một câu “Người xấu thông thường” kia của Tiểu Tứ Tử.

Dân chúng trong thành cũng cảm thán – Cái gọi là Huyết yêu đúng là làm người ta sợ hãi, khiến người nhìn mà sợ, nhưng kết quả chẳng qua chỉ là một tên người xấu tầm thường mà thôi, bị bắt giữ rồi lại tiếp nhận trừng phạt như thường lệ mà thôi…