Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 27

“Park Yoochun, cậu vừa nói đá chết ai?” Jung Yunho móc tạ tay trong túi ra, lười biếng nói.

“Ah! Là như thế này, Jaejoong nói a….” Tôi tranh thủ thời gian che miệng Park Yoochun lại, chẳng lẽ để cậu ta nói, là Jaejoong hỏi tôi nếu cậu đè tôi thì làm thế nào?? Tôi đây không phải liền trực tiếp từ giã cõi đời bằng tạ tay sao?!

“Kim Jaejoong?” Jung Yunho giơ tạ tay, lơ đãng hỏi tôi.

“Ha ha… Kỳ thật mọi việc là thế này…” Tôi tươi cười nhìn tạ tay trong tay Jung Yunho. Tôi còn chưa nghĩ ra cái gì a… Làm sao bây giờ…. Vốn không còn khí lực, Park Yoochun lại còn liên tục giãy dụa.

“Sao vậy? Đừng nghĩ im lặng là có thể lừa tôi a.”

“Ah!…. Kỳ thật… Cậu ta muốn đá không phải là cậu, là Junsu! Cậu xem Junsu đánh Yoochun thảm như vậy, còn bắt cậu ta xoa bóp cho tới trưa, trong tâm Yoochun liền ghi hận ah! Sau đó tôi nói Jung Yunho giúp tôi đi WC…., nếu Junsu cũng làm thế thì sẽ thế nào. Cậu cũng biết, nếu cứ nói mãi chuyện gì thì sẽ tạo thành thói quen, cậu ta muốn nói Junsu đấy, nhưng lại nghe tôi nói thành ra nói nhầm tên cậu…” Cái cớ ngu ngơ thế này không biết có thể giấu diếm được gì không…

“A… A… A…!!...” Park Yoochun, cậu kích động như vậy làm gì! Tớ biết rõ sẽ lộ tẩy mà!

“Ah!” Park Yoochun há mồm cắn vào tay tôi một cái. OMG!

“Junsu, Junsu ah!!” Park Yoochun giãy dụa xông tới cửa, tôi vội vàng ngẩng đầu, không ổn! Junsu không biết đã đứng cạnh Jung Yunho từ lúc nào, vẻ mặt tức giận, bả vai còn run rẩy, tôi vừa rồi chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà, căn bản không có phát hiện, Yoochun a… Hyung thực xin lỗi ah…

Junsu thấy Yoochun giãy dụa khỏi tôi liền bỏ chạy, Yoochun chạy phía sau liên tục gọi Junsu Junsu, tôi chán nản ngồi xuống sàn nhà, giờ thì xong rồi…

“Hừ, chỉ có chỉ số thông minh như Junsu mới tin chuyện cậu nói.” Jung Yunho nâng tạ tay, từng bước từng bước lại gần tôi.

“Cậu cậu cậu cậu… Cậu không thể dùng tạ tay gϊếŧ người diệt khẩu!” Mặc dù nói như vậy, tôi vẫn ôm chặt đầu cúi xuống, người chợt nhẹ, bị bế lên. Ai? Mở to mắt, Jung Yunho cười gian nhìn tôi, trong tay vẫn còn cầm tạ tay, chẳng lẽ cậu ta thật sự muốn cho vật kia vào chỗ đó của tôi?!...

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Tôi chỉ là muốn rèn lực cánh tay một chút thôi…” Rèn lực cánh tay? Vậy cậu cười gian làm gì?

Jung Yunho đặt tôi lên giường, tiếp tục nâng tạ: “Có hai tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

“Ai? Bình thường không phải đều là một tin tốt, một tin xấu sao?”

“Nhưng trên thực tế chỉ có hai tin xấu thôi.”

Tôi nhìn cậu ta giơ tay nâng tạ rồi lại gập lại, tim cũng đập rất nhanh, hai tin xấu, tin thứ nhất, cậu ta sẽ nhét tạ vào chỗ đó của tôi… Tin thứ hai, chẳng lẽ lại là nhét hai cái?!!!! Tôi muốn chết mất! Đừng cản tôi làm gì!!

“Cậu, nói đi…” Ôm chặt lấy chăn, nơi nào đó từng đợt co rút.

“Uh… Cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Jung Yunho chăm chú nhìn tôi, cánh tay tiếp tục nâng lên hạ xuống.

Tôi bĩu môi: “Này, cậu, cậu nhẹ một chút…”

“Tốt, huh? Nhẹ cái gì?” Cậu ta vẻ mặt nghi hoặc, không giống như giả vờ.

“Vậy cậu định nói cái gì?” Tôi cũng mơ hồ nhìn về phía cậu ta.

“Tin xấu thứ nhất, ba tôi đã đến…” Cậu ta bất đắc dĩ buông tạ tay, ngồi bên cạnh tôi.

“Vậy, tin, tin thứ hai thì sao?...” Tôi sợ tới mức nói lắp.

“Không phải cậu cũng đoán được sao?”

“Ba, ba tôi cũng tới?....” Khẩn trương nhìn phản ứng của Jung Yunho, cậu ta, yên lặng gật đầu. Tôi chết rồi….

“Jung Yunho!”

“Huh?”

“Cầm tạ của cậu lên, đánh tôi thật mạnh đi!”

“Ai?”

“Ba nhất định sẽ đánh chết tôi mất!” Tôi gào khóc thảm thiết ôm gối, thảo nào ba không gọi điện thoại tới mà là tự mình đến thu thập tôi rồi!!

Jung Yunho an ủi vỗ vỗ bả vai tôi: “Bọn họ sẽ tới ngay đấy.”

“…”

Nhớ tới khuôn mặt hung thần ác sát của ba, tôi liền một thân mồ hôi lạnh, thời khắc mấu chốt sau thân thể lại đổi về thế này! Đều là do ba ah! Sao ba lại nghĩ biện pháp bỏ thuốc độc ác như vậy?! Mấu chốt nhất chính là, sao ba làm việc chẳng cẩn thận gì cả! Lúc gọi điện không nghe thấy tôi trả lời, sao không tìm Changmin xác định lại?! Nếu làm như vậy, chẳng phải người hiện tại toàn thân đau nhức nằm trên giường là Jung Yunho sao?! Mà tôi? Một đời làm công! Vĩnh viễn lưu truyền! Tổ mẫu cũng không chạy trốn khắp nơi, tôi cũng không cần mỗi lần ngủ mơ đều thấy một bà lão bay tới bay lui! Cho nên! Hết thảy không thể trách tôi được! Như vậy phải nói là tôi bị Jung Yunho cường |gian| sao?! Nhưng là, nói là cường |gian|, hay là thông |gian| đây? Ai nha! Mặc kệ, chết thì chết a!!!