Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Chu Gia Mẫn nghiêng đầu, liền thoáng nhìn nụ cười hiền hòa trên mặt tỷ tỷ, nàng ta cũng cười lại, nhưng trong lòng âm thầm buồn bực,
vừa nãy cung nhân vừa bẩm báo, rõ ràng Nam Âm đã đọc bài thơ đó cho nàng nghe xong, hơn nữa nàng còn nổi giận đem Nam Âm trượng tễ, tại sao hiện đối mặt với nàng ta thì sẽ không có nửa điểm phản ứng?
Lấy hiểu biết của nàng ta đối với Chu Nga Hoàng, Chu Nga Hoàng nhất định không khoan dung được chuyện Lý Dục sủng hạnh phụ nữ khác, nhìn nàng vững vàng nắm giữ Lý Dục, để ngài ấy mười năm không có sủng hạnh phụ nữ khác liền biết.
Chỉ là bây giờ Chu Nga Hoàng biểu hiện không hề để tâm, lẽ nào nàng còn muốn không nói tiếng nào, sau đó chờ một ngày kia Lý Dục hồi tâm chuyển ý?
Chu Gia Mẫn cắn răng một cái, sau đó sang sảng nở nụ cười, nói: “Tỷ tỷ, tỷ biết hôm nay Triệu Khuông Dận phái sứ thần vào cung sao? Huynh ấy còn có một câu nói nhờ muội nói lại cho tỷ nghe.”
Chu Nga Hoàng thu lại ý cười, nhíu lông mày: “Gia Mẫn, huynh ấy bây giờ đã là hoàng đế Đại Tống, không thể gọi thẳng tên huý.”
Chu Gia Mẫn quyệt quyết miệng, “Tuy rằng huynh ấy là hoàng đế khai quốc Đại Tống, nhưng huynh ấy cũng vẫn là Nguyên Lãng ca ca của chúng ta, tỷ tỷ, tỷ không muốn biết Nguyên Lãng ca ca nhờ muội nhắn dùm cái gì cho tỷ sao?”
Triệu Khuông Dận, tên chữ Nguyên Lãng, chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Chu Nga Hoàng, tướng mạo gia thế đều thượng thừa, lúc trước cha mẹ Chu Nga Hoàng còn từng động tâm tư đem Nga Hoàng gả cho hắn, chỉ là tiên đế hạ chỉ trước, Chu Nga Hoàng mới ma xui quỷ khiến thành con dâu hoàng gia.
Năm đó phụ thân Nga Hoàng Chu Tông từng nói, Triệu Khuông Dận là một hùng sư ngủ say, một khi thức tỉnh, kinh thiên động địa!
Không nghĩ tới, nàng gả cho Lý Dục không bao lâu, liền nghe nói Triệu Khuông Dận ở Biện Lương đăng cơ làm đế, đổi thành Kiến Long, quốc hiệu “Tống”.
Cảm tình của Chu Nga Hoàng cùng Lý Dục chuyển tiếp đột ngột kỳ thực cũng có một phần công lao của Triệu Khuông Dận.
Ở mấy tháng trước đây, Triệu Khuông Dận phái người đưa thư, nói muốn gặp Nga Hoàng một lần, Nga Hoàng đáp ứng đến hẹn, ở Liễu Tâm đình ngoài thành Trường An nhìn thấy người mười năm không gặp.
Không thể phủ nhận, trong lòng nguyên chủ vẫn có Triệu Khuông Dận, từ nhỏ nàng chính là lấy thân phận Triệu thiếu phu nhân cùng nhau chơi đùa với Triệu Khuông Dận, thế nhưng sau đó ma xuy quỷ khiến phải gả cho Lý Dục, Triệu Khuông Dận cũng lên phía bắc đóng quân, vừa đi liền không có tin tức, hơn mười năm đã đem tình cảm của Chu Nga Hoàng đối với Triệu Khuông Dận mơ mơ hồ hồ mài mòn hết, hóa thành nhớ nhung người thân.
Lần gặp mặt này, là nàng đi đón ca ca đã lâu không về nhà, đồng thời, cũng là cầu xin hắn thu tay lại, không muốn lại ra tay với Nam Đường đã tràn ngập nguy cơ.
Nhưng mục đích Triệu Khuông Dận mạo hiểm đến địch doanh này là muốn đem Chu Nga Hoàng đưa về Biện Lương, một lần nữa làm thê tử của hắn.
Chỉ là không nghĩ tới lần này vừa gặp, lại đưa Lý Dục tới, Lý Dục mang theo quân đội, vây mấy vòng Triệu Khuông Dận cùng Chu Nga Hoàng.
Có câu nói, “Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt”, Lý Dục gặp gỡ tử địch chiến trường, người này lại không ngừng có ý đồ với thê tử của hắn, dù Lý Dục coi như nhu nhược, cũng không thể chịu đựng thê tử của mình “hồng hạnh xuất tường”! Huống hồ Triệu Khuông Dận gϊếŧ tướng sĩ Nam Đường của hắn là kẻ thù không đội trời chung! Bây giờ có cơ hội cực tốt, bên cạnh hắn mang theo trăm tướng sĩ, mà Triệu Khuông Dận chỉ có một mình bắt đầu chiến đấu, lúc này không động thủ thì chờ khi nào?
Lý Dục phẫn nộ xuất kiếm, nhắm thẳng vào trước ngực Triệu Khuông Dận, Triệu Khuông Dận võ nghệ cao siêu, lại là quanh năm chinh chiến sa trường, tình cảnh nào mà không từng gặp qua, mấy lần liền lướt qua một kiếp, chỉ là nếu như ngày đó chỉ có một mình hắn, toàn thân trở ra còn không thành vấn đề, thế nhưng bên cạnh hắn còn có Chu Nga Hoàng văn nhược.
Chu Nga Hoàng mắt lạnh nhìn Lý Dục lại muốn gϊếŧ Triệu Khuông Dận, mà không để ý tới sự sống chết của nàng, ngày hôm nay vì hắn mà muốn cầu xin Triệu Khuông Dận lại như là một chuyện cười!
Nhìn đi, phu quân anh minh thần võ của nàng đã sớm bố trí xong xuôi, vì gϊếŧ kẻ thù, liền ngay cả nàng cũng không buông tha!
Chu Nga Hoàng đột nhiên cảm thấy trong miệng mình đầy vị tanh ngọt.
Triệu Khuông Dận vì không muốn cho Nga Hoàng bị thương, vẫn che ở trước mặt nàng, bó tay bó chân, đối mặt với trăm tinh binh của Lý Dục, thể lực đã sớm không chống đỡ nổi.
Đột nhiên, một tướng sĩ nhắm thẳng kiếm ở trước mặt Chu Nga Hoàng, Triệu Khuông Dận cả kinh, theo bản năng hướng về phía trước đỡ, lưỡi kiếm sắc bén chém hắn một nhát, “đang đang” một tiếng, bội kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, máu tươi từ từ trào ra từ trong vết thương.
Chu Nga Hoàng kinh hãi đến biến sắc, nàng rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn Triệu Khuông Dận bị thương còn che ở trước mặt nàng, lại nhìn trượng phu chỉ lo giải quyết kẻ địch một cái, một khắc đó, Chu Nga Hoàng đối với Lý Dục đã tuyệt vọng rồi.
Ngày ấy, Chu Nga Hoàng quỳ gối trước mặt Lý Dục, cầu xin hắn thả Triệu Khuông Dận, chỉ là Lý Dục hiếm thấy mới có thể được cơ hội ngàn năm một thuở này, làm sao có khả năng từ bỏ, chỉ là hắn mới vừa hạ lệnh đem Triệu Khuông Dận xử tử tại chỗ, bộ hạ của Triệu Khuông Dận liền chạy tới, cũng thành công cứu Triệu Khuông Dận đi.
Triệu Khuông Dận trước khi rời đi, còn muốn đồng thời đem Chu Nga Hoàng đi, Nga Hoàng thừa nhận, lúc đó nàng từng động lòng, cũng muốn bỏ xuống tất cả, cứ đi thẳng như thế, thế nhưng ý niệm này mới vừa nhuốm liền bị nàng buông ra, người nhà nàng, con cái của nàng đều ở nơi này, nàng không thể đi.
Chỉ là ngày đó sau khi hồi cung, nàng liền bị bệnh, bệnh rất nặng, cho dù Lý Dục ngày đêm không ngủ ở bên giường chăm sóc nàng, nhưng bọn họ cũng đều biết, giữa bọn họ sẽ không thể trở về được thời điểm thân mật không kẽ hở lúc trước nữa.
Sau đó lại vì trận bệnh này làm Trọng Tuyên chết, một loạt sự tình để Gia Mẫn bò lên giường.
Mấy tháng không nghe thấy cái tên này, Chu Nga Hoàng dường như đang mơ, ánh mắt nàng thoáng nhìn Chu Gia Mẫn mang theo sắc mặt vui mừng, lạnh nhạt nói: “Chuyện của ta cùng huynh ấy giải quyết xong từ lâu rồi, huynh ấy còn có chuyện gì nhờ ngươi đến chuyển đạt cho ta chứ?”
“Tỷ tỷ, Nguyên Lãng ca ca muốn đưa tỷ đi Biện Lương làm hoàng hậu của huynh ấy, tỷ có đáp ứng hay không?” Chu Gia Mẫn nháy mắt một cái, cố ý cất cao giọng nói.
Chu Nga Hoàng nhìn bốn phía một cái, chung quanh đây hẳn là bị nàng ta sắp xếp rồi, nếu không nàng ta cũng sẽ không nói rõ ràng như vậy, Chu Nga Hoàng nhíu mày trách cứ: “Gia Mẫn, ngươi ăn nói linh tinh gì đó? Ta là quốc hậu Nam Đường, làm sao có thể đi làm hoàng hậu Tống triều!”
Vẻ mặt Chu Gia Mẫn hơi đổi, nói: “Tỷ tỷ, Nguyên Lãng ca ca đợi tỷ mười năm, tỷ cũng khổ sở đợi huynh ấy mười năm, bây giờ đã có cơ hội có thể kết làm vợ chồng, vì sao tỷ còn muốn do dự?”
“Gia Mẫn, những việc này đều không cần ngươi quản.” Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Ngươi hôm nay nói hơi nhiều.”
Mặt Nga Hoàng hơi nhìn sang một bên, tầm mắt xem xét cẩn thận ở xung quanh.
Quả nhiên!
Ở sau núi đá giả cách đó không xa, Nga Hoàng mắt sắc thoáng nhìn nơi đó có một góc áo màu vàng óng lộ ra, mặt trên còn dùng kim tuyến thêu hoa văn rồng, người trong cung, có thể quang minh chính đại mặc trang phục hoa văn rồng xuất hiện ở ngự hoa viên, ngoại trừ Lý Dục còn có ai?
Cũng không biết ngày hôm nay là chủ ý của người nào? Hay là bọn họ đồng mưu?
Chu Gia Mẫn thấy Nga Hoàng khó chơi, tình thế cấp bách đi về phía trước một bước, ở trước mặt của nàng nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, Nam Đường như mặt trời sắp lặn, đã là hết thuốc chữa, đi tới Đại Tống, tỷ tỷ vẫn cứ là hoàng hậu dưới một người trên vạn người!”
Vẻ mặt Chu Nga Hoàng trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Gia Mẫn, thân là con dân Nam Đường, muội muội ruột của hoàng hậu Nam Đường, đại nghịch bất đạo như vậy ngươi cũng có thể nói?” Nàng cười gằn, giọng nói không lớn, nhưng vừa vặn có thể làm cho Lý Dục cách đó không xa nghe thấy: “Là ai nói cho ngươi Nam Đường như mặt trời sắp lặn, đã hết thuốc chữa? Chỉ vì lời đồn này, ngươi liền muốn nương nhờ vào Đại Tống, hành động này của ngươi cùng đào binh trên chiến trường có gì khác nhau đâu? Xem ra là ta quá dung túng ngươi, để ngươi không biết trời cao đất rộng như vậy!”
Chu Gia Mẫn bị nàng nói mặt đỏ lên, nàng ta căn bản không có ý này.
Nàng vừa căng thẳng nhìn về phía Lý Dục, hi vọng hắn không có nghe thấy đối thoại vừa rồi.
Chỉ là chỗ Lý Dục đứng quá tốt rồi, vừa có thể nghe thấy tiếng nói các nàng, lại có thể nhìn ra rõ rõ ràng ràng động tác của các nàng.
Lý Dục vừa tức vừa giận, Chu Gia Mẫn nói Nam Đường suy yếu không cách nào cứu vãn, trong lời nói ý tứ, không phải là ám chỉ hắn là hôn quân vô năng sao, ngay cả giang sơn của mình đều không gánh nổi?
Chu Gia Mẫn gấp gáp mặt trắng bệch, ngày hôm nay có thời cơ quá tốt rồi, nàng ta nhất định không thể bỏ mất, cần phải một lần làm cho địa vị của Chu Nga Hoàng xuống dốc không phanh ở trong lòng Lý Dục!
Nàng ta nói: “Tỷ tỷ, ý của muội là, nếu trong lòng tỷ tỷ còn có Nguyên Lãng ca ca, lại vì sao không đi đoàn viên cùng huynh ấy chứ?”
“Gia Mẫn, ta chính là quốc hậu Nam Đường, ngươi
lại cứ một mực nói ta đi làm hoàng hậu của hoàng đế quân địch, đến cùng là rắp tâm cái gì? Lần trước ta nghe lời ngươi đáp ứng đi gặp Tống hoàng, vốn là muốn đem một ít hiểu lầm làm sáng tỏ, nhưng trong lúc vô tình bị bệ hạ phát hiện, mang đến hậu quả không cách nào cứu vãn. Lần này, ngươi lại muốn cho ta đi gặp huynh ấy?”
Ở một bên nghe trộm, Lý Dục đột nhiên ngẩng đầu, không nháy mắt nhìn Chu Gia Mẫn.
Lần trước là nàng ấy gọi Nga Hoàng đi? Vậy thì tại sao lại chạy đến nói cho hắn?
Lý Dục vẫn không có nghĩ ra cái gì, liền nghe thấy Chu Nga Hoàng lạnh lùng nói: “Nguyên Lãng ca ca? Ta nhớ rõ, khi huynh ấy rời khỏi Trường An, ngươi còn nhỏ, mẹ lại trông coi rất nghiêm, cho nên ngươi rất ít có thể đi ra cùng chơi đùa với chúng ta, vào lúc ấy ngươi gọi huynh ấy là Triệu ca ca, bắt đầu từ khi nào, ngươi sửa lại xưng hô thân mật như vậy?”
Nàng lại nở nụ cười: “Hẳn là ngươi coi trọng Tống hoàng, lần này là muốn ta đi làm mối?”
Không chờ Chu Gia Mẫn biện giải, nàng thuận miệng nói: “Chuyện này tuy rằng không dễ làm lắm, thế nhưng nghe trong lời nói của ngươi dường như rất thân thiết cùng Tống hoàng, chỉ cần Tống hoàng cùng Quốc Chủ đều đồng ý, ta sẽ tận lực giúp ngươi.”
Trời đang rất lạnh, trán Chu Gia Mẫn lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng ta liền vội vàng khoát tay nói: “Tỷ tỷ, muội…”
Chu Nga Hoàng nghe thấy tiếng lá cây bên kia xào xạc, biết được Lý Dục đã rời khỏi, đợi lát sau, xác định Lý Dục đã đi rồi, nàng cũng không thèm giả bộ, đi tới sát vào bên tai Chu Gia Mẫn, nhỏ giọng nói: “Cùng lăn lộn với Lý Dục tư vị thế nào? Hoặc là nói, cùng tỷ phu tư thông, cảm giác làm sao? Hả?” Chu Nga Hoàng giương lên âm cuối, tựa như cười mà không phải cười nhìn Chu Gia Mẫn.
Sắc mặt Chu Gia Mẫn đột nhiên trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Chu Nga Hoàng.
Nga Hoàng thu ý cười, bình tĩnh hỏi: “Chu Gia Mẫn, ta đến cùng nơi nào xin lỗi ngươi? Ngươi lại tình nguyện bỏ toàn bộ khuê dự quan trọng nhất của nữ nhi gia cũng phải trả thù ta như vậy?”
Tay Chu Gia Mẫn chậm rãi nắm thành quyền, móng tay kháp sâu vào lòng bàn tay, nàng ta ngẩng đầu nhìn chăm chú Chu Nga Hoàng, không uý kỵ tí nào nói: “Ngươi không hề có lỗi với ta, thế nhưng ta chính là không ưa ngươi cười giả mù sa mưa, lại như lúc này, rõ ràng không muốn cười, nhưng miễn cưỡng vui cười. Chu Nga Hoàng, không trách Quốc Chủ không thích ngươi.”
“Đời ta, chuyện hối hận nhất, chính là đem Trọng Tuyên giao vào trong tay ngươi.”
Giọng nói Chu Nga Hoàng như gió thổi đến bụi trần, lại tiếp tục theo gió càng bay càng xa.
Ánh mắt Chu Gia Mẫn từ từ tối lại,
nàng nói, nàng đời này hối hận nhất chính là đem Trọng Tuyên giao cho nàng ta, mà không phải hối hận, làm cho nàng ta có cơ hội có thể lợi dụng được, đoạt được tâm Quốc Chủ!