Khởi La do dự một chút, không chịu nổi Nga Hoàng cưỡng bức, khi Chu Nga Hoàng đi tới bên cửa sổ xem xét, bẩm báo: “Là Nam m, cung nữ thô sử quét tước trong đình.”
Nga Hoàng bình tĩnh mở miệng: “Đi tuyên nàng ta đi vào.”
Nhưng Khởi La lại nhạy cảm phát hiện vẻ tươi cười trên mặt của Nga Hoàng cuối cùng cũng biến mất rồi.
Khởi La mím mím môi, nhưng là đứng tại chỗ bất động.
Thân thể quốc hậu vốn đã suy yếu, vì tiểu hoàng tử tạ thế, tình trạng cơ thể lại xuống dốc không phanh. Ngự y nói lại không cố gắng điều dưỡng, quốc hậu có thể nguy hiểm đến tính mạng, nếu lúc này để cho ngài ấy biết chuyện gièm pha của nhị tiểu thư cùng Quốc Chủ, ngài ấy làm sao có thể chịu đựng được?
Bị phu quân mình cùng muội muội ruột luôn luôn đau sủng phản bội, liền ngay cả nàng là người ngoài cuộc này sau khi nghe nói xong, cũng cảm thấy đau lòng không thôi, huống chi là quốc hậu tâm tư mẫn cảm.
Khởi La âm thầm cắn răng, tiện tỳ Nam m này nhất định là bị người thu mua, nàng rõ ràng vừa mới đã mệnh đám cung nhân cấm nói, không cho lại bàn tán bất cứ chuyện gì liên quan với Quốc Chủ cùng nhị tiểu thư, nhưng Nam m này một mực vào lúc này đυ.ng tới, đây không phải là cố ý thì là cái gì?
Là ai muốn hại quốc hậu nương nương, Khởi La cười gằn trong lòng, dù sao cũng là mấy ả đàn bà rảnh rỗi không chịu nổi trong hậu cung kia, nương nương đối với các ả tốt như vậy, nhưng các ả vắt óc tìm mưu kế, một mực muốn tranh sủng, đoạt quyền!
Cũng không biết các ả cho Nam m chỗ tốt gì, sai ả ta tình nguyện liều lĩnh bị trượng tễ nguy hiểm cũng phải giúp các ả làm việc.
“Đi tuyên nàng ta đi vào.” Chu Nga Hoàng lặp lại một lần, tăng thêm khẩu khí.
Khởi La lặng người, cúi đầu ngập ngừng nói: “Nương nương, nô tỳ vẫn là trước tiên hầu hạ nương nương rửa mặt đi.”
Chu Nga Hoàng ngữ điệu than thở: “Khởi La, em cũng không cần lại phí tâm giấu ta, muốn biết chung quy sẽ biết, sớm một chút, chậm một chút, có cái gì khác biệt đâu?”
Viền mắt Khởi La đau nhói, nàng nghĩ, nương nương kỳ thực cái gì đều rõ ràng, ngài ấy không nói, chỉ là không muốn lại tính toán, nhưng bây giờ, có người nhất định phải ở trên vết thương của ngài ấy đâm thêm một nhát!
Khởi La xoay người đi ra ngoài, lại lúc tiến vào mang theo cung nữ Nam m kia, Chu Nga Hoàng nhàn nhạt đánh giá Nam m một chút, mặc một thân cung nữ hạ đẳng, gương mặt phổ thông, lúc này nàng ta quỳ gối trước mặt Nga Hoàng, tựa hồ muốn duy trì trấn định, chỉ là bả vai thon gầy khẽ run, tiết lộ sự căng thẳng của nàng ta.
“Hoa minh nguyệt ám lung khinh vụ,
Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ.
Sản miệt bộ hương giai,
Thủ đề kim lũ hài.
Họa đường nam bạn kiến,
Nhất hướng ôi nhân chiến.
Nô vi xuất lai nan,
Giáo quân tứ ý liên.”
Chu Nga Hoàng nhẹ giọng đọc lại bài thơ kia, sau đó vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Bài thơ này, là ngươi làm?”
Nam m âm thầm hoảng sợ, chỉ nghe một lần, Quốc Hậu lại có thể thuộc lòng một chữ cũng không sót!
Nàng ta ăn ngay nói thật: “Bẩm quốc hậu, thơ này cũng không phải là nô tỳ làm.”
Chu Nga Hoàng hỏi tới: “Cũng không là ngươi làm, vì sao lại đọc ở trước mặt mọi người?”
Nam m trấn định nói: “Nô tỳ chỉ là nghe thấy người trong cung đều đang ngâm tụng thơ này, lại nghe nói là của Quốc Chủ mới làm, nô tỳ nghe xong một lần liền ghi nhớ trong đầu, vừa mới quét tước thì đột nhiên trôi chảy liền nói ra.”
Chu Nga Hoàng cười nhẹ như mây gió, thế nhưng Khởi La lại không nhẫn xuống được lửa giận từ từ bốc lên trong lòng, cắn răng nói: “Ngươi, đồ tiện tỳ ăn cây táo rào cây sung này, ta vừa mới rõ ràng đã phân phó, trong cung không cho ngâm thơ này nữa, ngươi là lỗ tai điếc hay là căn bản không có đầu óc!”
Bị Khởi La vừa trào phúng vừa mắng một trận, vành mắt Nam m đều đỏ, nàng ta nhớ tới lời hứa hẹn ưng thuận của người kia, muốn nhịn xuống khuất nhục trong lòng, nhỏ giọng nức nở nói: “Nương nương minh giám. Nô tỳ vẫn ở ngoài hành lang quét tước, vừa mới đi vào, nô tỳ thật không có nghe thấy Khởi La tỷ tỷ nói.”
Hành lang?
Mi tâm Chu Nga Hoàng khẽ nhúc nhích, ngược lại hỏi: “Nghe nói đêm qua có tuyết rơi, tuyết tích dày không?”
Khởi La không rõ ý của nàng, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: “Rơi xuống hai ngày, tuyết tích tụ lại còn rất sâu, tuyết đọng đã cao lên tới chỗ mắt cá chân nô tỳ rồi.”
Chu Nga Hoàng hiểu rõ, ngoái đầu lại nhìn về phía Nam m, chậm rãi nói: “Bổn cung đã sớm từng hạ lệnh xuống, một khi tuyết đọng gần mắt cá chân, cung nữ không cần đi quét tước nữa, thái giám nội thị sẽ phái thái giám chuyên môn dọn tuyết đến, ngươi vì sao phải đi ra ngoài?”
Nam m lạy một cái, cái trán chạm trên đất, cung kính nói: “Hôm qua lúc Quốc Chủ cùng nhị tiểu thư rời đi, nói trước cửa cung tuyết đọng quá dày, không tiện bước đi, sáng nay nô tỳ không có đợi được người của thái giám nội thị, lo lắng thời điểm Quốc Chủ đến lại trách cứ, liền chính mình đi quét.”
Chu Nga Hoàng gật đầu, Nam m thở phào nhẹ nhõm, một vấn đề khó này xem như là đã lừa đảo qua.
Không đợi Nam m vui mừng bao lâu, giọng nói Chu Nga Hoàng thăm thẳm vang lên: “Cái bài thơ kia ngươi nghe từ nơi nào?”
Nam m vội vàng trả lời: “Nô tỳ là vừa mới ở cửa cung quét tước, nghe thấy có mấy cung nữ đang nói, nô tỳ nghe xong liền nhớ kỹ.”
“Ngươi biết chữ?”
“Nô tỳ không biết chữ.”
Trong nhà Nam m nghèo túng, tất cả tiền trong nhà đều dùng để cho ca ca đệ đệ đọc sách, nàng ta cùng hai muội muội từ nhỏ liền bị đưa vào cung làm cung nữ. Trong cung nhiều quy củ, vì phòng ngừa cung nữ loạn nói huyên thuyên, cho nên không cho phép tiểu cung nữ đọc sách, nàng ta làm sao có khả năng biết chữ chứ?
Trong lòng Chu Nga Hoàng hiểu rõ, nàng đưa tay cầm bản Kinh Thi kia lật đến trang “phiếu hữu mai của Triệu Nam”, sau đó đưa cho Khởi La, kêu nàng đọc lên.
Khởi La là người nhà mẹ đẻ Chu Nga Hoàng mang vào cung, Chu gia đời đời thư hương, liền ngay cả nha hoàn, gã sai vặt trong phủ cũng nhận biết không ít chữ.
摽有梅 -Phiếu Hữu Mai
摽有梅 Phiếu Hữu Mai
其實七兮 Kỳ thực thất hề
求我庶士 Cầu ngã thứ sĩ,
迨其吉兮 Đãi kỳ cát hề.
摽有梅 Phiếu Hữu Mai
其實三兮 Kỳ thực tam hề
求我庶士 Cầu ngã thứ sĩ
迨其今兮 Đãi kỳ kim hề.
摽有梅 Phiếu Hữu Mai
頃筐塈之 Khuynh khuông ký chi
求我庶士 Cầu ngã thứ sĩ,
迨其謂之 Đãi kỳ vị chi.
(*) 梅 Mai: một loại cây bên Tàu, hoa có hai màu trắng và đỏ. Trái có vị chua. Chịu được giá lạnh, thường nở hoa vào tiết xuân.
*Bài này nói về sự hôn nhân phải đúng thời đúng lúc. Không vì kén chọn mà để lỡ xuân thì.
Dịch Nghĩa: Mai Rụng
Mai đã rụng rơi
Nhưng còn đến bảy phần
Các chàng có muốn cưới ta
Phải chọn ngày tháng tốt
Mai đã rụng nhiều
Chỉ còn có ba phần thôi
Các chàng có muốn cưới ta
Đem lễ cưới liền hôm nay
Mai đã rụng hết
Nghiêng giỏ mà lượm thôi
Chàng nào còn muốn cưới ta
Chỉ cần lời nói là được rồi.
Dịch Thơ: Mai Rụng
Mai em đã bắt đầu rơi
Mười phần hương sắc chỉ vơi ba phần
Ai người quân tử cầu thân
Trầu cau ngày tốt Tấn Tần kề vai
Thời gian lả tả cánh mai
Bảy phần đã rụng chỉ hai ba còn
Ai từng muốn kết phụng loan
Mau đem ít lễ kiệu son chẳng màng
Mai nay đến lúc xuân tàn
Nghiêng nghiêng tay giỏ lượm mang về nhà
Giờ anh nào muốn cưới ta
Một lời ướm hỏi vậy là xong ngay.
Khởi La đầu óc mơ hồ nhận sách bắt đầu đọc lên, chờ sau khi Khởi La đọc xong, khóe miệng Chu Nga Hoàng mỉm cười, nói với Nam m: “Thơ này tổng cộng ba chương, mỗi chương có bốn câu. So với bài thơ ngươi đọc chỉ có thêm bốn câu, ta yêu cầu không cao, chỉ cần ngươi đọc được tám câu đầu tiên là được.”
Nam m cả kinh, nàng ta không biết chữ, trí nhớ cũng không được tốt, liền cái bài thơ kia của Quốc Chủ cũng là tụng hồi lâu mới miễn miễn cưỡng cưỡng đọc được, nay Quốc Hậu ra cho nàng ta một nan đề như vậy, chỉ cho nàng ta nghe một lần liền muốn nàng ta đọc lại, trong lòng bàn tay Nam m ra một tầng mồ hôi lạnh, nàng ta gập ghềnh trắc trở đọc: “Phiếu hữu… hữu mai… Kỳ thực… Kỳ thực… Thất hề. Cầu… Cầu…” Nàng ta cố gắng nhớ lại câu thơ Khởi La vừa mới đọc, nhưng mà không có tác dụng.
Trầm mặc một lúc, Chu Nga Hoàng chậm rãi mở miệng: “Trong nhà của ngươi còn có người nào?”
Sắc mặt Nam m đột nhiên trắng bệch như tuyết, nàng ta biết Quốc Hậu đã nhìn ra gì đó, Nam m dập đầu lại dập đầu, cầu khẩn nói: “Cầu quốc hậu nương nương đừng liên lụy người nhà nô tỳ.”
Vẻ mặt Chu Nga Hoàng âm u không rõ, khí thế bức người: “Vậy ngươi liền nói, đến cùng là người nào sai khiến ngươi?”
Chu Nga Hoàng tính tình dịu dàng, nhưng một khi bắt đầu tức giận, vẻn vẹn một câu nói, khí thế thét lên làm cho Nam m run sợ.
Nam m hoàn toàn biến sắc, do dự hồi lâu sau, nàng ta rốt cục cắn răng đau khóc thành tiếng: “Là nhị tiểu thư.”
Khởi La khϊếp sợ, quát lên: “Ngươi, tiện tỳ này nói bừa cái gì? Loại da^ʍ từ này truyền tới, danh tiếng của nhị tiểu thư còn sao? Tiểu thư chẳng lẽ còn tự bôi đen thanh danh của mình sao?”
“Nô tỳ biết nhị tiểu thư là muội muội ruột của Quốc Hậu, hai người cũng không tin nô tỳ, thế nhưng nô tỳ nói đều là thật, cầu nương nương minh xét.” Nàng ta nói xong, khấu đầu trên đất ‘ầm ầm’ vang vọng, cũng không lâu lắm, trên nền gạch vàng sạch sẽ sáng bóng đến hầu như có thể ánh lên bóng người – sắp ngất cùng một vết máu, nhưng Nam m phảng phất như là không cảm giác bị đau, vẫn khấu đầu, trong miệng còn thất thanh hô: “Nô tỳ tội đáng muôn chết, cầu nương nương khai ân.”
Chu Nga Hoàng quay đầu, không nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Dẫn đi, theo cung quy xử trí.”
Khởi La đi ra ngoài kêu hai thái giám tha Nam m đang khóc nỉ non không ngừng xuống, khi trở về, nhìn nàng thì muốn nói lại thôi: “Nương nương, nhị tiểu thư…”
Chu Nga Hoàng phủ thêm một cái áo choàng da cáo trắng bạc, từng bước từng bước bước ra cửa điện, ngóng nhìn tây điện Chu Gia Mẫn đã từng ở, nhẹ giọng nói: “Nàng ta bây giờ trụ ở nơi nào?”
“Sau khi tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, Quốc Chủ liền mệnh nhị tiểu thư dời vào trong cung. Liền ở tại, ở tại…” Khởi La cắn môi dưới, có chút khó có thể mở miệng: “… Ở tại bên trong Họa Đường của bệ hạ.”
“A!” Chu Nga Hoàng cười gằn, lại nghĩ tới câu kia thơ: “Mé nhà nam gặp mặt, kháp chàng run bần bật.”
Lúc Hai người bọn họ lăn lộn cùng nhau, có còn nhớ, Trọng Tuyên vừa mới chết? Thời điểm Lý Dục làm bài thơ này, có còn nhớ, Chu Gia Mẫn là muội muội ruột của nàng?
Chu Nga Hoàng nhíu lông mày, thoáng nhìn một chậu hoa phù dung đặt bên góc tường, đó là loài hoa Chu Gia Mẫn thích nhất, nàng nhìn nụ hoa phù dung chớm nở trước mắt, gió nhẹ lướt qua, mùi hoa lướt nhẹ qua mặt, bên trong ngọt ngào mang sáp, khác nào cuộc đời của nàng.
Chu Nga Hoàng tiến vào điện, sau khi Khởi La hầu hạ nàng rửa mặt xong, nàng nói: “Khởi La, hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, theo ta đi ngự hoa viên đi dạo một chút.”
Khởi La khuyên nhủ: “Nương nương, tuyết rơi, trời lạnh, thân thể ngài không khỏe, vẫn nên đừng đi ra ngoài.”
Chu Nga Hoàng cười: “Liền còn lại vài ngày như vậy, để ta lại ngắm nghía cẩn thận đi.”
Tháng mười một, trăm hoa điêu tàn, nhưng là thời tiết hoa phù dung hoa nở rộ, Chu Nga Hoàng đã lâu không có đến ngự hoa viên, thế nhưng nàng mơ hồ nhớ tới, thời điểm lần trước đến, trăm hoa đua nở, ngày đông thì, cũng có mai vàng không sợ hàn, cùng với cây trạng nguyên đón gió mà đứng, bây giờ, cũng chỉ có cả vườn phù dung dáng dấp yểu điệu.
Khởi La ở sau lưng nàng nhỏ giọng giải thích: “Quốc Chủ nghe nói nhị tiểu thư yêu thích phù dung, liền trồng đầy phù dung trong ngự hoa viên, để cho nhị tiểu thư ngắm nhìn.”
Lại khéo, vừa dứt lời, liền thấy Chu Gia Mẫn dịu dàng đi tới, nàng ta mặc một màu xanh biếc, rất diễm lệ trong đám hoa phù dung, nàng ta cười tươi như hoa, đi đến trước mặt Nga Hoàng, Chu Gia Mẫn tiến lên ôm tay Nga Hoàng, đứng bên cạnh nàng, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ cũng tới xem phù dung sao?”
Tư thái cùng lời nói thân cận như vậy, lại như giữa các nàng chưa bao giờ từng có khúc mắc như thế, tất cả không vui ngày hôm qua giống như bị nàng ta lãng quên.
Không chờ Nga Hoàng mở miệng, nàng ta liền tự mình tự nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem, năm nay hoa phù dung nở thật đẹp, bệ hạ quả nhiên rất có mắt, trồng hoa đều rất tươi đẹp.”
Chu Nga Hoàng nhìn thẳng nàng ta một cái, hoa đẹp, người càng đẹp hơn.
Nếu không phải là nàng đã có mấy đời ký ức, nàng nhất định sẽ như kiếp trước, bị đôi tiện nhân Chu Gia Mẫn cùng Lý Dục này làm cho tươi sống tức chết!