Một đường gập ghềnh, cho dù Võ Chiếu đã hết sức ôn nhu rồi, sư tử thông tựa hồ cũng hiểu rõ tâm ý chủ nhân, tận tực lao nhanh không mạnh mẽ, nhưng ngồi ở trên sư tử thông dù sao cũng không giống như trong xe ngựa, sư tử thông mặc dù già nua, tây vực thần câu càng già càng dẻo dai, vẫn như cũ không thay đổi phong thái năm xưa.
Huống hồ trên đường về, làm sao không gặp người, mặt mày tràn đầy đỏ bừng chỉ hận không thể tiến vào bên trong áo choàng thần hoàng, ngay cả đầu cũng dấu mất rồi.
"Uyển Nhi, sắp đến rồi" Võ Chiếu nhẹ nhàng trấn an nói, nàng cũng hiểu được có chút nghiêm trọng, là lần đầu tiên của Uyển Nhi , lại còn ở trên ngựa. Tuy nhiên so sánh ý nghĩa kỷ niệm thật không giả, nhưng nàng vẫn đau lòng Uyển Nhi.
Lần đầu tiên của Uyển Nhi, lại là một lần vĩnh viễn như vậy, chổ tư mật có chút sưng đỏ, Võ Chiếu hơi nhíu mày. Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đem chân kẹp chặt, đích thị là không muốn để nàng nhìn vào chổ đó.
"Uyển Nhi, nghe lời, mở chân ra, để cho trẫm nhìn xem" Võ Chiếu vỗ vỗ đùi ngọc Uyển Nhi, ý bảo nàng tách ra, không mở ra thì nàng làm sao có thể bôi thuốc cho nàng đây.
"Thần hoàng" Uyển Nhi nhăn nhó sau đó lắc đầu "Không muốn"
"Ngoan, mở chân ra, trẫm bôi thuốc cho Uyển Nhi" tính tình hòa nhã bắt đầu dỗ Uyển Nhi, đây là hiện tượng tốt, Uyển Nhi chỉ lo thẹn thùng, không thể phát hiện đã lỡ một lần cơ hội đùa giỡn.
"Uyển Nhi tự làm là được rồi" Cự tuyệt là phải, chổ đó sưng đỏ, đích thị là rất không hấp dẫn có thể nào để cho thần hoàng hầu hạ nàng.
"Tự mình sao có thể làm được, Uyển Nhi không thể nhìn tới bên trong" Vốn ăn ngay nói thật, chỉ là nghe đến sao có vẻ như đầy sắc tình
"Uyển Nhi có thể cho..." Nói ra một nửa..Thượng Quan Uyển Nhi tức thời ngậm miệng, lời này không thể nói ra.
"Câm miệng, nàng dám để cho ai nhìn thấy chổ này của nàng, trẫm sẽ tru di cửu tộc người kia!" Đe dọa đúng là có hiệu quả, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu khẽ tách ra, ngón tay dính dược lau nhè nhẹ chổ sưng đỏ, bên tai thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng yêu kiều uyển chuyển êm tai thật dễ nghe. Tựa hồ phục thị người này, cũng không tệ
"Ân..." Uyển Nhi vùi đầu vào gối, cố gắng kềm chế thanh âm rêи ɾỉ.
Ban đêm, nghe thấy âm thanh yêu kiều này, liền biết lại là một đêm không ngủ.
"Ân?" Võ Chiếu thấy Thượng Quan Uyển Nhi yếu ớt trong ngực nàng, không nói một lời, chỉ nắm chặt áo choàng của nàng như hài tử bị vứt bỏ
"Thần hoàng có phải lại hiểu lầm Uyển Nhi rồi không ?" Bằng không thần hoàng vì cái gì còn muốn ở trước mặt nhiều người như vậy trừng phạt nàng? Sau này Uyển Nhi không thể nhìn mặt người khác nữa rồi.
"Ân?" Võ Chiếu không rõ ràng lắm, thì thế nào, Tiểu Uyển Nhi tâm tư thật khó đoán.
"Lạc hồng của Uyển Nhi...." Thần hoàng đã nhìn thấy...
"Nàng đang trách trẫm sao?" Vẫn còn nhớ lúc duỗi đầu ngón tay ra thấy vết máu chảy xuống, còn suýt cho rằng do tay nàng bị thương. Nhớ tới mọi người thất kinh bộ dạng cho là nàng bị thương, Uyển Nhi, Uyển Nhi, nàng bắt đầu ngày càng đau lòng Uyển Nhi rồi.
"Uyển Nhi không dám" thần hoàng rất thích dùng quyền thế trấn áp nàng. nhưng là nàng ưa thích bị nàng dùng quyền thế áp chế.
"Trẫm làm việc không cần nói rõ nguyên do" khẩu khí có chút buông lỏng, vẫn như cũ nói cười yến yến.
"Ân" Uyển Nhi lòng mang sâu kín, cặp môi mọng lả lướt
"Trẫm trách lầm nàng" lời xin lỗi ở trong miệng thần hoàng nói ra lại bị rơi mất.
"Kỳ thật trẫm căn bản không quan tâm..." Giải thích rõ ràng chẳng khác nào che dấu, nữ hoàng bỗng dưng quên mất khi đó Uyển Nhi mặc đồ trắng, vẫn không quên sai người tra rõ chuyện của Uyển Nhi, trong nội tâm rõ ràng tin tưởng Uyển Nhi, lại phải có bằng chứng chắc chắn mới bỏ qua.
Thân ở địa vị cao, lòng nghi ngờ cho đến bây giờ vẫn rất cao, huống chi là việc này. Nguyên lai ngày ấy ở ngoài giao hoan bất quá cũng chỉ là tiểu cung nữ, Võ Chiếu thở phào, Uyển Nhi không biết cho đến thời điểm cuối cùng sẽ nhận được ý chỉ của nàng sao, huống chi có Thái Bình che chở, nàng thầm nghĩ trước hết đem Uyển Nhi đặt ở nơi nào đó, gió táp mưa rào cũng không ngăn trở nàng.
"Thần hoàng không quan tâm cái kia thì quan tâm điều gì" Mỹ nhân sâu kín, lòng có ưu tư.
"Trẫm quan tâm nhiều thứ, Uyển Nhi đã hiểu rõ trẫm như vậy, đích thị là biết trẫm đã sớm tra rõ chuyện này" Võ Chiếu ôm chặt Uyển Nhi" Nếu Uyển Nhi đợi hai ngày nữa, trẫm sẽ thả Uyển Nhi ra, mà không để cho Uyển Nhi trở thành Chiêu dung, vì trừng phạt Uyển Nhi không nghe lời, trẫm không tuyên cáo thiên hạ, Uyển Nhi là chiêu dung của trẫm, Uyển Nhi, có phải là oán trách trẫm không?"
"Thần hoàng, Uyển Nhi cảm thấy mỹ mãn"
"Nàng hài lòng ư? trẫm chưa từng có đối với ai chân tâm thật ý thổ lộ. Nàng nói ta có muốn hay không muốn cho nàng làm bạn đồng hành với Hiển nhi? thần hoàng nâng cằm Uyển Nhi, thoáng uy hϊếp nói.
"Lư Lăng vương sớm đã rời khỏi Trường An rồi" Thượng Quan Uyển Nhi hiển nhiên đầu óc không lanh lợi như vậy thần hoàng sao còn nhắc đến việc này.
"Không sao, trẫm có thể sai người thúc ngựa đem nàng đi" Đùa, là tình thú.
"Nếu là thần hoàng cam lòng ban cho, Uyển Nhi cũng không đi! huống chi thần hoàng như thế nào có thể cam lòng?" Đôi môi đỏ mọng cong lên, giảm vài phần đẹp đẽ, tăng lên vài phần đáng yêu. Đây mới là Uyển Nhi của nàng, người tốt nhất trong lòng nàng.
"Thượng Quan Uyển Nhi, trẫm có thể trị nàng kháng chỉ" Nghiêm túc, trong tình cảnh này quả thật không hợp.
"Uyển Nhi biết rõ thần hoàng sẽ không làm đâu"
"Quân vô hý ngôn"
"Thần hoàng..." Thượng Quan Uyển Nhi lấn lên môi Võ Chiếu, ngăn chặn thần hoàng nói tiếp, ai bảo thần hoàng luôn như vậy thích trêu chọc nàng!
oOo
Thái Bình quay trở lại Tử yên các, nàng cảm giác, cảm thấy chứng kiến sự tình hôm nay có chút kỳ quặc, rất kỳ quái. Vì sao đang yên bình, mẫu hoàng cỡi tây vực thần câu đi về phía trước, phía trước liền xuất hiện ảo ảnh, mọi người đều bị ảo ảnh ở nơi nào làm cho tâm thần phân tán. Chỉ có nàng nhớ rõ suy đoán mẫu hoàng, hết lần này đến lần khác là một tầng sương mù hồng đạo, lượn lờ trong mây, chỉ bên tai thoáng nghe được có âm thanh, lại nghe không rõ. Thực kỳ quái, mẫu hoàng mang Thượng Quan Uyển Nhi đi rồi, nàng tự nhiên không còn hào hứng, mấy loại quan lại quần thần bất quá lại bắt đầu cuộc chiến ngươi tranh ta săn bắn, đem dâng cho bát ca cùng Võ Thừa Tự một ít, một người là hoàng tự, một người là cháu trai mẫu hoàng sủng ái nhất, tự nhiên không ai dám tranh giành.
Thái Bình rất muốn cười, hai người họ âm thầm cạnh tranh nhau, bọn họ luôn tranh làm cho mẫu hoàng được vui vẻ, bất quá ngươi tranh ta đoạt một hồi, quần thần bắt đầu thể hiện lập trường trong săn bắn, nhàm chán cực độ.
Ở đâu cũng không thể so bằng chổ Nghĩa Dương thật thoải mái. nàng thực sự ngày càng ưa thích đến chổ Nghĩa Dương. Mẫu hoàng nói rất đúng, nàng ngày mai liền bàn với mẫu hoàng chuyện quan trọng đưa nàng ở chổ khác, còn về hai vệ sĩ kia, hôm nay tránh lo âu về sau đuổi đi ở đâu cũng được! Nghĩ đến tâm thực phiền
, "Thái Bình muội đến rồi?"Nghĩa Dương ngừng vui vẻ, mị nhãn sáng ngời, tránh né Tuyên Thành ở bên cạnh không được tự nhiên.
"Ân, Tuyên Thành đã ở đây" Thái Bình có chút không được tự nhiên, từ đêm động phòng đó , không cẩn thận mở hỷ khăn cô dâu của Tuyên Thành,cảm thấy ánh mắt Tuyên Thành nhìn nàng có chút không giống lúc trước, nói là cực nóng là không đủ
"Muội đi" Tuyên Thành sâu kín liếc nhìn Thái Bình, đứng dậy rời đi
"Nàng làm sao vậy?" Thái Bình không rõ, vì sao Tuyên Thành gần đây có vẻ kỳ quái.
"Không biết là người nào trong lúc đại hôn đã dỡ hỷ khăn nàng xong chuồn mất" Nghĩa Dương sâu kín nói, trách không được Tuyên Thành gần đây luôn đối với Thái Bình kỳ quái, hôm qua hỏi qua mới biết. Thái Bình rõ ràng cùng Tuyên Thành hứa hẹn, thật sự là không biết nói thế nào với nàng, muốn hảo trừng phạt nàng một chút.
"Đâu có" Thái Bình đương nhiên có tật giật mình, cố che dấu bưng lên chén trà, ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch
"Này! Thái Bình!" Nghĩa Dương nổi giận, Thái Bình thật sự là không có tiến triển, cũng không nhìn một chút chén trà đó là ai đã từng dùng qua!
"Làm sao vậy?" Bên tai đỏ bừng, càng xem càng muốn cho người khác khi dễ.
"Là ai bảo phải gả thì nàng chỉ gả cho người đó?" Nghĩa Dương nâng cái cằm cúi thấp của Thái Bình, nhìn thẳng vào trong mắt nàng.
"Ta nghĩ là nàng mà!" Khóe môi liếʍ liếʍ, cái lưỡi nhanh như chớp thò ra, chính là chạm đến ngón tay thơm mát, sau đó chạy trốn lại trong miệng, chỉ có một chút đã hồng lên, khiến người muốn nhấm nháp một phen.
Nghĩa Dương tâm đột ngột mền mại, Thái Bình, Thái Bình. Ta rất thích muội, như vậy có được không.
"Muội muốn ta gả cho muội?" Sóng mắt lưu chuyển, mị nhãn như tơ, sớm động tình người nào, hay là làm người nào động tình.
"Ân" Thái Bình nhăn nhó, gần đây hay bị Nghĩa Dương bắt phải nhìn thẳng, tâm sẽ thình thịch đập không ngừng, thật sự càng ngày càng không bình tĩnh rồi. Thái Bình chịu tội bị áp
"Ân? Tuyên Thành?" Hậu tri hậu giác, có chút nghiêng đầu nhìn một chút mới hoảng sợ biết dùng nhầm chén trà, đυ.ng phải vật thể mềm mại không nên đυ.ng. Còn không phải sao, trên bàn bày biện hai chén trà. Tuyên Thành vừa mới đi, trên chén trà bằng sứ trắng hiện lên một dấu son môi đỏ tươi, như thế là gián tiếp hôn môi sao?
Nghĩa Dương thu tay về Thái Bình không hiểu phong tình rồi, thật sự là chán ghét đến chết thôi! Ngày ngày đến đây, luôn để lại chút chuyện khiến người ta suy nghĩ.
"Nghĩa Dương không bằng dọn đến chổ của Thái Bình ta đi, nàng cùng Tuyên Thành đều đi" Thái Bình từ phía sau lưng ôm Nghĩa Dương, nhẹ ma sát. Mẫu hoàng từng nói có chút thời gian rảnh rỗi muốn mang theo Uyển Nhi đi tây du, đến lúc đó để mình làm giám quốc. Đương nhiên cũng muốn Nghĩa Dương dọn vào ở cùng mình, cùng ngủ với mình mới thực tốt, hơn nữa Nghĩa Dương là ân sư của Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi được mẫu hoàng giúp đỡ tốt rồi, làm sao còn nhớ đến Nghĩa Dương.
"Làm chi, chẳng lẽ Thái Bình muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc sao?" Nghĩa Dương cười khẽ, chính mình muốn nhìn Thái Bình khẩn trương thổ lộ, nàng mới cam tâm.
"Nghĩa Dương!"
"Gọi tỷ tỷ" ngón trỏ chọc nhẹ, ngón tay ngọc khẽ vuốt ve sau lưng.
"Tỷ tỷ" không rõ là có muốn không, Thái Bình vẫn là cúi đầu" tỷ tỷ biết rõ người ta không có ý tứ kia, trong nội tâm Thái Bình chỉ có Nghĩa Dương thôi"
Nghĩa Dương trong tâm hơi động một chút, trong lòng biết là nói dối, nhưng vẫn bị nàng dỗ ngon dỗ ngọt mền nhũn.
"Vì sao đột nhiên muốn chúng ta dọn qua chổ muội ở? Ghét bỏ chổ này đơn sơ của ta sao?"
"Không phải! mẫu hoàng nói muốn dẫn Uyển Nhi đi tây du giải sầu, để ta làm giám quốc, có Nghĩa Dương ở đó sẽ giúp ta chuyện quốc gia đại sự" Thái Bình nói thẳng, trong lòng biết Nghĩa Dương tuyệt sẽ không cự tuyệt.
"Ân đã biết, đã như thế thì lúc đó ta dọn qua cũng được, ta cùng Tuyên Thành vẫn là quen ở chổ này, cho nên cũng không muốn lại dọn đi nơi khác
Nghĩa Dương nhàn nhạt đáp, Thái Bình thấy việc này không thể nói tiếp liền không so đo nữa.