Võ Tắc Thiên

Chương 64: Lạc Hồng

Mỹ nhân ác quan quả nhiên tay chân nhanh nhẹn, mọi sự đã chuẩn bị xong, thϊếp mời cũng đã gửi đến tất cả đại thần. Chỉ còn chờ ngày mai du sơn ngoạn thủy, cưỡi gió ở Đại Uyển săn bắn.

Nữ hoàng quả nhiên là lòng loạn lên, gió thu hừng hực, nữ hoàng mặc minh hoàng kim bào, trên thân choàng thêm một lớp áo choàng đỏ hồng, tư thế hiên ngang, uy vũ nghiêm minh. Những người đi theo hầu nàng đều là tôn thất hoàng thân Lý Đường, quan viêm trên tam phẩm đều hân hạnh nhận được thư mời.

Chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi ăn mặc y phục hơi đơn bạc, không có chút xíu nhung trang nào. Theo Hoàng gia đến đại Uyển săn bắn cũng không phải là lần đầu tiên của Uyển Nhi, nhớ lại năm đó, thần hoàng vẫn còn là Thiên Hậu, ở trước mặt hoàng tử cùng công chúa kéo nàng đem lên lưng ngựa, rồi cùng người kia triền miên hôn, cũng đã từng vô số lần vào ban đêm trong lòng kích động làm nàng khó ngủ rất lâu rất lâu.

Thần hoàng hiện tại hăng hái, cùng quần thần trò truyện về giang sơn dân tình, Thượng Quan Uyển Nhi đứng xa xa tất nhiên được một phen cảm khái, chỉ cầu thần hoàng cẩn thận để mình ngồi lên sư tử thông, tuy nhiên nàng với sư tử thông quả thật rất có duyên, nếu không phải là lần đầu tiên sư tử thông không bài xích nàng, tiếp nhận vuốt ve của nàng, thì làm sao có thể nếm được môi thần hoàng.

Giờ phút này nếu nói Thượng Quan Uyển Nhi dùng ánh mắt tình nhân nhìn sư tử thông cũng không hẳn đúng , tự mình lau yên ngựa sạch sẽ, mà ngay cả lông bờm nàng cũng tinh tế chăm sóc, cũng không thể sơ sót khiến cho thần hoàng không thoải mái.

Cẩn thận lau chùi nhưng Thượng Quan Uyển Nhi một chút cũng không chú ý đến cơ quan trên yên ngựa, chỉ cảm thấy chế tác tinh tế, thần hoàng thật sủng ái sư tử thông, mà ngay cả yên ngựa mỗi một lần đều thay cái mới. Ganh tỵ với một con ngựa là không đúng, hay ghen ghét chuyện nàng vì mình mà đặc chế yên ngựa càng không đúng.

Võ Chiếu sớm thấy Uyển Nhi xung phong nhận việc kiểm tra tọa kỵ, trong nội tâm thật vui vẻ, còn đâu tâm tư cùng văn võ bá quan nói chuyện thái cực. Vài câu cát ngôn, quần thần theo thần hoàng đi về phía ngựa. Sau lưng thần hoàng đương nhiên là Tương Vương Lý Đán cùng Thái Bình công chúa.

Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười đem roi ngựa đến trao tay thần hoàng, thấy thần hoàng xoay người một cái nhảy lên sư tử thông, bậc cân quắc không thua đấng mày râu,trong mắt Uyển Nhi đâu còn thấy tư thái lưu loát mỹ mạo của Thái Bình nữa, toàn tâm đều đặt ở người thần hoàng.

"Lên đi, Uyển Nhi" Bàn tay như bạch ngọc hiện ra, năm ngón tay thon dài, Thượng Quan Uyển Nhi trơ mắt nhìn, lại không dám cầm. Thật sự là mất mặt!

"Thượng Quan Chiêu Dung là đệ nhất tài nữ Đại Chu, thậm chí ngay cả một con ngựa nho nhỏ cũng không thể khống chế được. Nhưng chẳng ai hoàn mỹ, không bằng Thượng Quan Chiêu Dung cùng trẫm cưỡi một con ngựa!" Võ Chiếu nghiêng người, nắm thật chặt tay Thượng Quan Uyển Nhi, dùng sức kéo một cái, mỹ nhân trong ngực, Thượng Quan Uyển Nhi ngồi vắt ngang ở trên ngựa.

Mọi người nhìn nhau không nói gì, chỉ có Thái Bình biết rõ ý của nữ hoàng, không nhìn thẳng ánh mắt nghi vấn của Bát ca hướng nàng. Thật lâu nhìn theo bóng lưng mẫu hoàng, mẫu hoàng quả nhiên là yêu Uyển Nhi, lời vừa nói ra, lại ở trước mặt mọi người ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi, không phải là gián tiếp thừa nhận Thượng Quan Uyển Nhi chính là Chiêu dung của mẫu hoàng hay sao!

"Chúng khanh gia theo trẫm ngắm nhìn phong cảnh Võ Chu, hôm nay phải thật vui vẻ, đừng để lễ giáo thế tục trói buộc" Nữ hoàng vung roi ngựa, nhanh như chớp chạy về phía trước, mọi người lúc này mới tỉnh ngộ, tuần tự đi theo sau nữ hoàng nhưng bảo trì một khoảng cách nhất định.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy thân thể có chút nóng lên, phát nhiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa lên sư tử thông của thần hoàng, lại trốn tránh nhìn vào mắt phượng câu dẫn lòng người của thần hoàng, nàng giống như quá sức chóng mặt. Thật sự là đối với thần hoàng sức kháng cự càng ngày càng kém đi.

Động tình không chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi, nữ hoàng cũng ở trong cùng tình cảnh, Uyển Nhi nhìn vậy mà lá gan thật lớn, vốn định lát nữa sẽ hảo hảo giáo huấn nàng. Nàng rõ ràng là tiên hạ thủ vi cường trước rồi, sau lưng là quần thần hoàng thân quốc thích, vậy mà nàng can đảm vuốt bắp đùi của nàng...Thật sự là nên hảo hảo phạt nàng, vốn định không cần sớm như vậy, Uyển Nhi rõ ràng lại nóng lòng hơn!

Một đạo cầu vòng hiện lên, mọi người lại thấy thần hoàng ngự giá, biến mất trong cầu vồng, đón lấy trước mắt dường như đều là ảo ảnh, tất cả mọi người bị cảnh quan khí thế hùng vỹ trước mặt làm cho sợ ngây người, tựa hồ phía trước là một tòa thành cung điện nguyên nga tráng lệ, vạn dân thần phục, quốc thái dân an, biên cảnh tường hòa, có cả hình ảnh Võ Chiếu thu nhỏ. Vẫn còn dư vị, bên tai có thanh âm ưm của nữ tử nhưng lại không nghe được rõ, bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn lẫn thể xác và tinh thần.

Võ Chiếu nhấn cơ quan, phun ra số lượng lớn liều thuốc thần thủy, hun hương cũng theo sau mà tràn đến, hai người đúng là như đằng vân giá vũ, nếu như đặt mình sâu trong biển, khiến khí lực toàn thân tụt giảm, mắt thấy quần thần ở phía sau cách vài mét mới dừng lại. Nhìn lên trời trong mây trắng, lại giống như nhìn thấy cái gì thật kỳ vĩ.

Thượng Quan Uyển Nhi không rõ thần hoàng vì sao lại dừng, mọi người vì cái gì mà dừng. Còn có thân thể thần hoàng luôn cọ nhẹ nàng, đến cọ ra hỏa.Cái này đúng là làm hai người oan khuất lẫn nhau, sợ là chỉ có mỹ nhân ác quan phát minh vật phẩm tốt đẹp mới có thể biết những cơ quan này sẽ làm cho các nàng kinh hỷ đến thế nào.

Nguyên lai là khi Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới ngồi lên yên ngựa, nàng đã lơ đãng không biết nhấn nút cơ quan, huống chi nữ hoàng vừa mới tức giận, sao có thể để Uyển Nhi đùa giỡn được, tâm hung ác, nhấn đồng thời mấy cơ quan, nên biết rằng nhấn một cái sẽ xuất hiện đạo cụ, nhấn hai cái lại xuất hiện đạo cụ khác làm nàng không sao hiểu được. Hai người được lợi, đôi mắt mê ly nhìn nhau, không biết được là do tình vật hay là do dung nhan người này khiến cho người người động tình động tâm.

"Uyển Nhi..." giữ chặt tay lộn xộn của nàng, chủ động tấn công kiều nhan trước mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, tựa hồ là chờ đợi nàng. áo choàng đỏ tươi trùm lấy thân thể hai người, mê say hôn người, lưỡi triền miên, dụ dỗ môi người, không có cái gì không lay động tâm tình của hai người. Huống chi vật phẩm kia thật tốt, thân thể đã bắt đầu mềm nhũn, ở trên thân thể mỗi một chổ đều muốn động tình, còn thản nhiên như không da thịt cọ xát nhẹ chạm lẫn nhau, ngọc thể cũng bắt đầu quấn giao.

Đầu lưỡi nuốt nước bọt liên tục, mê say hôn hít vốn là việc không nên làm ở nơi hoang vu dã ngoại, không biết làm sao tình tùy tâm động, Thượng Quan Uyển Nhi như thế nào có thể chủ động cự tuyệt Thần hoàng lấy lòng. Huống chi thân thể đã mềm mại hết cả, đặt mình trong ngực thần hoàng, sau lưng...sau lưng...phải....vây xung quanh ...đại thần...

Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng trấn định, không biết vì sao thân thể không dừng được, mặt ngọc thần hoàng đã sớm leo núi, nắm hai ngọn núi của nàng cũng y như thân thể nàng đã trở nên cực nóng, rất may là mình ẩn thân trong áo choàng của thần hoàng, đám đại thần bên ngoài cách vài mét hiện đang làm gì, vì cái gì luôn nhìn về phía nàng....Ngàn vạn lần không muốn bị nhìn...ngày vạn lần không muốn bị nhìn thấy nàng đang động tình.

Khẽ cắn chặt đôi tai hồng thấu, thỏa mãn nghe được một tiếng yêu kiều, Thượng Quan Uyển Nhi kìm nén không nổi, tay thần hoàng hiện tại ở trên người nàng châm ngòi thổi gió. Mình biết không nên thế này, cắn chặt môi, bất đắc dĩ thân thể không chịu sự điều khiển của tâm, nàng đã muốn nhanh chết ngất.

Thượng Quan Uyển Nhi nhanh nhạy chặn lấy bàn tay trắng như ngọc chạm vào hạ thể, không muốn nàng ở bụi cỏ châm ngòi thổi gió, chổ đó cỏ thơm um tùm, chờ đợi thần hoàng yêu thương. Nhưng bây giờ ở chổ này, như thế nào có thể....

Tay kia quái ác như muốn cự tuyệt nhưng lại như mời chào, cứ vậy dẫn dắt thần hoàng đến lối vào dòng suối, Thượng Quan Uyển Nhi mắc cỡ chết được. Hận không thể hoàn toàn chui vào trong áo choàng của thần hoàng, để cho người khác không thể thấy nàng. Nàng như thế nào sẽ chủ động, rõ ràng là muốn ngăn cản thần hoàng...

"Uyển Nhi nguyên là muốn đến như vậy rồi, được rồi, đã như thế, trẫm sẽ ở đây sủng hạnh chiêu dung của trẫm" Nói rất chuẩn xác, môi thơm đưa lên, làm sao còn cho phép nàng dãy dụa.

Hạ thể xiết chặt, dị vật tiến vào, đó là ngón tay ngọc của thần hoàng, trước ngực nhận lấy thần hoàng vuốt ve, thần hoàng không giữ cương ngựa sao, cương ngựa, cương ngựa, Thượng Quan Uyển Nhi hiện tại rõ ràng là phá hư cảnh đẹp, tất cả đều chỉ nhớ đến cương ngựa. ôm chặt thần hoàng, sợ ngã xuống ngựa. Vừa mới nãy bờm ngựa mềm mại ở đâu tựa hồ cũng đang vuốt ve chân ngọc của nàng, nhất định là ảo giác a nhất định là ảo giác. Thân thể thật nóng!

Sư tử thông rõ ràng đã bắt đầu xoay tròn, xốc nảy lên xuống khiến toàn thân Thượng Quan Uyển Nhi càng trở nên khô nóng. Hạ thể nóng rực, không cảm thấy đau đớn. toàn tâm phát ra khoái ý khoan khoái dễ chịu. Ngón tay thần hoàng tiến vào, nàng sắp nhịn không được kêu ra rồ, không thể kêu, không muốn hấp dẫn ánh mắt đại thần, càng không thể để Thái Bình nghe thấy được, Thái Bình đang nhìn cái gì, hô, nàng tại sao lại nhìn Thái Bình, nàng tại sao trong thời điểm này không chuyên tâm nhớ đến nàng!

Mạch nước ngầm đã bắt đầu chảy ra, người trước mắt đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, vất vả kiềm chế thanh âm khoan khoái, chỉ muốn ghé vào trong ngực thần hoàng, tất cả đều truyền đến lòng nàng rồi.

Tóc đen hỗn loạn, đúng là không thể chờ đợi nổi, muốn thêm nữa...thêm nữa....khô nóng đã bị hóa giải không ít, nhưng vẫn chưa đạt đến cao triều.....Lạc...Hồng......rơi...chổ...

Thần hoàng nói là không quan tâm. Nhưng Uyển Nhi quan tâm vô cùng, quyết định chắc chắn, dù sao đã bị thần hoàng nói thế, lại khao khát một ít thì như thế nào

"Ân..." Thở dài một tiếng, môi lưỡi quấn lấy, thanh âm rêи ɾỉ toàn bộ đều rơi vào trong miệng, còn đâu phân ra ta và nàng.

"Thêm nữa...yêu...thϊếp" Tư thế kiều diễm, nguyên bất quá vẫn rất xinh đẹp. Một khi đã nhiễm tình, cả người hay khuôn mặt đều thay đổi, nói là làm dáng nhưng cũng khiến người minh bạch.

Nữ hoàng nghe rõ, Uyển Nhi quả nhiên là tuổi trẻ. Nhưng cứ như vậy làm cho nàng thỏa mãn, chẳng phải mục đích trừng phạt không thể đạt được sao? Tà mị cười cười, người nhìn thấy tim lại nhũn ra, người kia sinh ra sao lại mỹ mạo như vậy, Uyển Nhi vô đức vô năng, lại được người này chiếu cố.

Vươn ngón trỏ ra không để ý đến Uyển Nhi ai oán, đầu ngón tay thấm đẫm nước lắc lư trước mặt Uyển Nhi, có lẽ là một chút nữa...Nàng sẽ nhìn thấy, ít ra Uyển Nhi cho rằng là thêm chút nữa....nàng sẽ nhìn thấy

"Uyển Nhi, chổ đó nước thiệt nhiều..."

Uyển Nhi chu môi, miệng ngậm chặt một hơi, nàng muốn xóa chứng cớ! thần hoàng cực kỳ tra tấn nàng, vì cái gì tay kia không hảo hảo cầm chặt roi ngựa, còn muốn ở bên trong nàng trêu chọc không thôi, hết lần này đến lần khác sư tử thông xốc nảy lên xuống, nhẹ cọ lấy hạ thể nàng, tựa hồ đã ướt một mảnh.

Cực kỳ tra tấn...

Thân thể mơ hồ ở giữa không trung, không thể ngẩng lên khuôn mặt sượng chín. mềm nhũn như sắp say đổ, nàng như thế nào ở chổ này, phía trước là đại thần quần tụ, không muốn...

"Uyển Nhi thật làm cho trẫm sợ hãi đến thán phục, nhìn xem trước mặt là ai, chính là các đại thần đang ở đây, Uyển Nhi còn hưng phấn như vậy" Kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đùa giỡn, khiêu tình, nữ hoàng từng cái trả lại hết cho Thượng Quan Uyển Nhi.

"Đâu...có..." Nói dối, cũng trở nên yêu kiều, thật sự là kẻ gây ra tai họa hồng nhan.

"Còn không thừa nhận?" hai ngón tay đột nhiên tiến bào, Thượng Quan Uyển Nhi kinh hô một tiếng, đau quá...

"Làm sao vậy?" Võ Chiếu đã không thể phân biệt được trên mặt Uyển Nhi chính là mồ hôi hay nước mắt, như thế nào lại đau như vậy?

"Uyển Nhi...là...lần đầu tiên...a..." đau đớn dần dần biến mất, ngón tay tiến vào thân thể tựa hồ ngừng lại, nhưng xúc cảm vuốt ve ở trên người nàng vẫn còn. Thân thể phát ra khoái hoạt thở dài, làm sao còn nhớ đến quần thần vây quanh xem...

Cứ xem là không thấy, đi theo tùy tâm luận động mới đúng...

"Uyển Nhi..." Tâm đương nhiên cảm thấy đau nhói, kỳ thật nàng cũng không quan tâm điều này, Uyển Nhi nguyên lai chính là dụ hoặc nàng để mình nghiệm minh chính nàng, bản thân mình lại một mực muốn trừng phạt nàng. Vốn là muốn ôn nhu đối với nàng, nhưng ngón tay di chuyển không như mình muốn, sư tử thông xốc nảy thật lợi hại, Uyển Nhi lại có tư thái trêu chọc người như thế, nhìn thấy tâm tính thiện lương không bình ổn, Uyển Nhi.

"Ân..." Thở dài một tiếng, rốt cuộc thân thể xụi lơ, Uyển Nhi ghé vào trong ngực thần hoàng, thở gấp không thôi. Thân thể được trấn an dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng vì cái gì thân thể giống như là vẫn đang ở trong nước, bắt không được tấm ván trôi, cũng may có thần hoàng, ôm lấy nàng, thật giống như có tất cả thiên hạ,

Cũng như để cho người xem cảnh tượng mê ly như thế đã đủ, mọi người thổn thức không thôi, chỉ cảm thấy như đang ở trong mộng đẹp, không biết đã qua bao lâu thời gian.

"Ảo ảnh!" Có người hậu tri hậu giác hoảng sợ nói.

"Đây chính là điềm lành của Đại chu, trời giáng kỳ quan, Võ Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, thần hoàng là do trời phái xuống" Lời này vừa nói ra, mọi người liền thấy thần hoàng cỡi tây vực thần câu, giống như từ trên trời bay xuống, trong ngực còn ôm một người.

"Thượng Quan Chiêu dung thân thể không khỏe, trẫm hồi cung trước, hoàng tự sẽ tiếp tục chủ trì" Võ Chiếu vừa nói xong, nhanh như gió, một người một ngựa biến mất trong đêm.