Thượng Quan Uyển Nhi đẩy Lý Hiển đang đè nặng trên người nàng, nàng không thể để mất đi cơ hội cuối cùng Thiên Hậu tha thứ cho nàng. Nàng chỉ còn có khả năng này, nàng không thể bị hủy mất chứng cớ, càng không để cho người nào khác ngoài Thiên Hậu chạm vào người nàng!
"Hoàng thượng, Uyển Nhi thân thể có chút không thoải mái!"
"Uyển Nhi, nàng đây là cự tuyệt trẫm sao? Trẫm biết trong lòng Uyển Nhi có người khác, có phải là Binh bộ thị lang Thôi Thực không?" Lý Hiển nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng cũng buông Uyển Nhi ra.
"Hoàng thượng, sao lại nói như vậy!" Thượng Quan Uyển Nhi không rõ, vì cái gì Thiên Hậu cũng thế, Lý Hiển cũng như thế!
"Trẫm từng thấy nàng cùng hắn ở Cam Lộ Điện trò truyện với nhau rất vui" Lý Hiển nhịn không được ghen tuông
"Hoàng thượng chớ hoài nghi Uyển Nhi, Uyển Nhi đã quên mất chuyện này từ lâu rồi" Thượng Quan Uyển Nhi phật ý. Thiên Hậu cũng đã thấy chuyện này sao? Bản thân đã quên mất vì sao, hình như ngày đó Thiên Hậu tựa hồ thưởng cho nàng một cái hôn, cho nên nàng mới có thể cả ngày gặp ai mặt đều hớn hở. Thiên Hậu, người hiểu lầm Uyển Nhi rồi.
Đưa tiễn hoàng thượng, Thượng Quan Uyển Nhi rất muốn chạy về bên cạnh Thiên Hậu, nằm trong lòng Thiên Hậu, ngủ yên.
Nàng đã chờ quá lâu rồi. không ở bên người Thiên Hậu một ngày bản thân thật khó khăn.
Chính là lấy thân phận nào để gặp Thiên Hậu đây, chỉ có thể để nàng hèn mọn thần phục dưới chân Thiên Hậu!
Hoàng thượng vẫn phải để nàng chấp chưởng chiếu thư, đang tiếc nàng không thể giương mắt liền nhìn thấy thân ảnh siêng năng của Thiên Hậu. Nàng thực hoài niệm khoảng thời gian an nhiên ở bên cạnh Thiên Hậu trong phòng, điều mà người khác hoàn toàn không thể thay thế
Lý Hiển dung nhu vô năng, hoàn toàn không có nửa phần tài trị quốc của Thiên Hậu, căn bản không thể đánh đồng với Thiên Hậu. Như thế, nàng muốn hủy hoại dễ như trở bàn tay, nàng cũng chỉ là tạo phúc cho lê dân bá tánh
Lý Hiển trọng dụng thân thích của Vi hoàng hậu, ý đồ tạo thành phe cánh của mình. Mong muốn đưa cha vợ Vi Nguyên Trinh vào nội bộ, Bùi Viêm nhận di mệnh của tiên hoàng làm phụ chính, tự nhiên bất chấp muôn lần chết khuyên can hoàng thượng. Trung tông Lý Hiển chẳng những không nghe, ngược lại hạ chỉ nếu còn tiếp tục chống lại ý chỉ của hắn. hắn phế bỏ chức tể tướng.
Triều đình trở nên hỗn loạn, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Thượng Quan Uyển Nhi mắt thấy thời cơ chín muồi, rốt cuộc mình đã được gặp lại Thiên Hậu.
Chuyện lớn như vậy, Thiên Hậu nhất định biết được. Thiên Hậu, người còn nhịn được bao lâu nữa? Không bằng để Uyển Nhi tự mình cho người một câu thức tỉnh, Uyển Nhi muốn Thiên Hậu rồi, phi thường muốn Thiên Hậu, Thiên Hậu sẽ không nghĩ đến muốn Uyển Nhi sao?
Dâng hương tắm rửa, trang điểm, chưng diện y phục, cũng bất quá là vì nụ cười của Thiên Hậu.
Điểm chút môi son, nhuộm son, vẽ lông mày nhỏ nhắn, từng bước thân lực thân vi, tỉ mỉ trang sức, cung nhân đi theo tất cả đều dừng lại ở bên ngoài tẩm cung của Thiên Hậu. Nàng tin tưởng Thiên Hậu nhất định sớm biết được tin tức, ở trong điện chờ nàng.
Vào lúc này có chút sớm, nói không chừng sẽ bắt gặp được bộ dạng mới tắm rửa thay quần áo của Thiên Hậu. Thượng Quan Uyển Nhi nhết lên ý cười, chậm rãi bước vào tẩm cung Thiên Hậu, nhẹ nhàng mở cửa điện
"Uyển Nhi vội đến thỉnh an Thiên Hậu" Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng quỳ xuống, mềm mại vô lực.
Võ Chiếu từ lúc biết Thượng Quan Uyển Nhi sẽ đến nơi này thì cũng là lúc bắt đầu cảm thấy không yên khó an, bất quá nàng sẽ không thừa nhận là do Thượng Quan Uyển Nhi đến đây. Chờ nhìn thấy người, lòng mới trấn định lại, Nhìn thân mình nàng có chút gầy yếu trong lòng vẫn chút đau nhói. Thức ăn cung chiêu dung không hợp khẩu vị sao?
"Đứng lên đi" Lãnh đạm không mang theo chút tâm tư cảm tình riêng, là tư thái của người có quyền lợi cao nhất của Đại Đường.
"Tạ ơn Thiên Hậu" mím môi khẽ cười, nàng biết là Thiên Hậu sẽ không tiếp tục để cho nàng quỳ, làm sao để cho nàng quỳ được. Thiên Hậu quả nhiên mở miệng nói chuyện, nàng nghĩ muốn nghe được thanh âm này lâu lắm rồi.
"Thiên Hậu, bên ngoài mặt trời vừa lên, Uyển Nhi bồi Thiên Hậu đi tản bộ được không ?" lòng mang hàng vạn hàng nghìn xấu hổ, nhìn bên ngoài điểu ngữ hoa hương, tâm tình Thiên Hậu tốt lắm, nàng liền có thể nhìn thấy Thiên Hậu nở nụ cười.
Võ Chiếu không nói.
Thượng Quan Uyển Nhi không ngừng cố gắng:" Ngự hoa viên hoa nở, Thiên Hậu không muốn đi ngắm nhìn một phen sao?"
Đợi đã lâu không thấy người trả lời, Thượng Quan Uyển Nhi nhất thời có chút nhụt chí, nguyên lai Thiên Hậu không để ý đề nghị của nàng. Mỹ nhân nằm ở trên giường mỹ nhân, không phải là đã ngủ rồi ư?
"Thiên Hậu muốn cả đời ở trong này sao?"
"Mắt thấy hoàng thượng hủy đi Trinh Quán chi trị, hủy đi mấy thập niên vất vả của Thiên Hậu được sao?
Thiên Hậu, sợ là không bỏ được. Thiên Hậu không vì mình lo lắng, cũng nên vì dân chúng Đại Đường mà lo lắng"
Đây vốn là mục đích nàng đến, đành phải nói thẳng ra.
"Uyển Nhi, ngươi nói nhiều quá" Chỉ một câu, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ có thể tóm tắt một câu rót vào trong lòng nàng máu tươi, có thể làm nàng ấm áp, có thể cho nàng dũng khí sống sót. Thiên Hậu, người rốt cuộc cũng đã để ý đến Uyển Nhi ?
"Quả nhiên làm chiêu dung rồi, ngay cả khí thế cũng không giống như lúc trước"
Thượng Quan Uyển Nhi mất thăng bằng thiếu chút nữa là té xỉu.
Mấy ngày liền bị giam trong tử lao không làm nàng té xỉu, lúc được phong làm chiêu dung cũng không làm nàng ngất xỉu, nguyên lai không phải nàng không có cảm giác, chỉ là vì xúc động muốn ở bên Thiên Hậu mà không chùng bước
Trước mặt Uyển Nhi nếu không có cánh cửa sổ kia, nàng sẽ càng thêm chật vật. Khóe miệng mở ra một nụ cười chua sót, không thể để cho Thiên Hậu thấy nàng suy sút chật vật. Không thể để lại ấn tượng xấu cho Thiên Hậu. Cho dù hiện tại đã là tội nhân! Cho dù hiện tại trên mặt đã không còn cười nổi nữa, nàng đã là một nữ tử bị hủy đi nhan sắc, cho nên Thiên Hậu mới không thèm nhìn đến mình ư? Đã biết là tội phải chịu sao?
Vì cái gì đã biết Thiên Hậu lời nói lạnh lùng, nàng vẫn lắng nghe. Ngay cả để lại cho nàng vết thương, cả người rét run, cũng tốt hơn Thiên Hậu chẳng quan tâm, ngay cả liếc nhìn một cái cũng lười xem. Thật giống như xem nàng là một người xấu xa dơ bẩn nhất thế gian, vì thế, như vậy nàng đã có thể thỏa mãn.
Thượng Quan Uyển Nhi vén lên luồng tóc mai bay tán loạn trước trán, bước chân mềm mại, từng bước lay động, đi tới trước giường mỹ nhân, cách Thiên Hậu một tấc thì dừng lại.
"Thiên Hậu, có nghĩ muốn Uyển Nhi?"
Tán tỉnh, lộ liễu trắng trợn!
Võ Chiếu không giận ngược lại cười, mang theo ngữ điệu làm cõi lòng Uyển Nhi tan nát: " Có, ân huệ của con dâu"
Răng rắc, có người từ đám mây ngã xuống thung lũng, nếu là như thế nước mắt chảy xuống, liền không còn là Thượng Quan chiêu dung hiện giờ!
"Hoàng tức" Thượng Quan Uyển Nhi không tiếng động hít hít cái mũi, trong nháy mắt liền hóa thành phong tình," hoàng tức cũng muốn Thiên Hậu"
Vì cái gì người nghi kỵ, tâm vì sao nặng như vậy, Uyển Nhi thừa nhận mình mang theo mục đích mỗi khi tiếp cận Thiên Hậu, nếu tình yêu cũng có lỗi thì Uyển Nhi sớm đã mang tội không thể xá
Võ Chiếu đè lấn thân mình Thượng Quan Uyển Nhi , vẫn còn nhìn trên trán nàng một điểm hồng mai, cảm thấy đột nhiên tê rần. Vốn tưởng rằng đả thương nàng đến như vậy, liền sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, ai ngờ nàng nhân họa đắc phúc. Không chỉ làm lòng nàng không có chút tác động nào, còn tạo ra một lối trang điểm hồng mai cực thịnh. Còn không phải sao, hiện giờ Uyển Nhi càng thêm xinh đẹp, ngược lại so với trước kia càng động lòng người.
Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy tim đau nhói đã nhanh chóng biến mất, vì cái gì Thiên Hậu nhìn nàng chuyên chú như vậy! Không phải mới vừa rồi còn hờ hững sao! Vì cái gì Thiên Hậu yêu thương dùng ngón tay chạm vào trước trán nàng, chưa từng có hành động ôn nhu đến thế! Thiên Hậu không biết làm vậy sẽ cổ vũ Uyển Nhi kiêu ngạo sao ? Nàng sẽ không nhịn được đối với Thiên Hậu làm ra chuyện gì nữa!
Thiên Hậu có phải hay không muốn làm cho nàng khổ sở làm cho nàng đau lòng trong lời nói ? Thiên Hậu, người cũng biết tâm Uyển Nhi kỳ thật rất rất nhỏ, chỉ có thể chứa một mình Thiên Hậu nghỉ chân mà thôi, nếu người cũng rời đi, Uyển Nhi không biết thế nào sống sót được!
Thượng Quan Uyển Nhi bắt lấy tay Thiên Hậu không cho nàng tiếp tục lay động chính mình, thân thể của nàng đã sớm xụi lơ. Nàng không thể để mất tiên cơ! Nàng phải tranh thủ quyền chủ động!
Nhẹ khuynh thân mình, đè lại thân hình mềm nhũn, áp đảo ở dưới thân thể. Ngón tay nâng cằm Thiên Hậu, người này tại sao sinh ra đã hoàn mỹ như vậy, ngay cả năm tháng cũng không đủ tài năng lưu lại dấu vết trên người nàng, huống chi là Thượng Quan Uyển Nhi nàng ? Cho nên, nàng chỉ có thể dùng thời gian còn lại ghi khắc nàng, nàng sẽ không cho Thiên Hậu bất cứ cơ hội nào lại đẩy mình đi!
Năm ngón tay triền miên , lục lọi, tô vẽ dung nhan Thiên Hậu, xúc cảm trên người nàng đã bỏ quên từ rất lâu. Muốn âu yếm, muốn ngọc thể quấn giao, muốn tiếp xúc thân mật chặt chẽ với Thiên Hậu!
Môi không nhịn được lấn thượng môi mọng đỏ của Thiên Hậu, trằn trọc nghiền nát, đi thẳng vào trong môi Thiên Hậu, bản thân có thể thưởng thức được đôi môi mềm mại, còn có hương trà Thiên Hậu thích uống, tất thảy đều rất quen thuộc, sự quen thuộc thường làm cho người ta đau lòng. Đuổi theo trêu chọc, chính là Thiên Hậu vẫn như trước bất vi sở động! Giống như nàng đã dốc hết khí lực, tất cả đều đánh lên bông, dùng lực đánh vào khoảng không!
Võ Chiếu bị Thượng Quan Uyển Nhi hôn đến đầu váng mắt hoa, đến nỗi quên đáp lại, tức thì trên khuôn mặt nàng trở nên như mặt nước tĩnh lặng, quên mất phải đáp lại
Thượng Quan Uyển Nhi nuốt lấy lưỡi của Thiên Hậu, oán hận cắn một hơi, nàng hiện tại cũng hận mình vì sao lại hung hăng cắn Thiên Hậu! Cũng tốt để cho Thiên Hậu nhớ rõ mấy ngày!
"Thiên Hậu tại sao lại thờ ơ như vậy? Thiên Hậu biết rõ tâm ý của Uyển Nhi, Uyển Nhi thật sự rất sợ, nếu Uyển Nhi không đi cầu hoàng thượng, làm sao bây giờ Uyển Nhi có thể gặp lại Thiên Hậu?Thiên Hậu không sợ hoàng thượng thật sự ban cho Uyển Nhi chức vị Chiêu Dung sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi buông người trước mặt, nàng không thể tái nhìn nàng, nàng sợ sẽ lại lâm vào trong đó, càng làm nhiều chuyện quá phận. Mình đã bị Thiên Hậu ghét rồi...
"Uyển Nhi!" Võ Chiếu đau lòng nhìn bóng lưng nàng gầy yếu, nàng nhớ muốn đem Uyển Nhi ôm vào trong lòng, Uyển Nhi càng lúc càng làm cho nàng đau lòng.
"Thiên Hậu, Uyển Nhi không cố ý làm chuyện khiến Thiên Hậu phiền chán, Uyển Nhi bất quá khó kìm lòng nổi!" Thượng Quan Uyển Nhi buồn bã cười, thân thể lại yếu ớt . Tiếp tục ở chổ này, tràn đầy hơi thở của Thiên Hậu, nàng sợ sẽ chịu không nổi làm ra những chuyện Thiên Hậu chán ghét!
Nguyên muốn hỏi một câu, cuối cùng vẫn giữ lại trên môi, chưa kịp hỏi ra lời.
Uyển Nhi, có đau không ?