Võ Tắc Thiên

Chương 55: Chiêu Dung

Trong tử lao, có giai nhân nhìn gương cười yếu ớt

Nàng đợi năm ngày rồi, ước chừng đã năm ngày rồi, nàng không còn dũng khí tiếp tục chờ đợi, nàng sợ lòng nàng vì chờ đợi mà héo rũ !

Đúng lúc này nàng biết được tiên hoàng đã băng hà, có phải hay không vì vậy, mà Thiên Hậu sẽ không nhớ đến nàng? Nhất định là như vậy, nhất định là thế.

Cho dù không phải, Thượng Quan Uyển Nhi nàng cũng nhất định nghĩ như thế! Lòng của nàng không hề cho phép mình lại bị lăng trì tàn khốc! lăng trì mà nói...không ai chịu được quá ba ngày đều đã chết! Chính là vì cái gì đã năm ngày rồi, nàng vẫn như cũ có thể cảm thấy vì người nọ mà tim đập mạnh!

Thiên Hậu, nàng làm chuyện này Uyển Nhi sao chịu nổi...

Thiên Hậu, Uyển Nhi biết rõ còn muốn nghĩa vô phản cố, có phải là rất ngốc không...

Vết sẹo trong gương đồng nhìn thật chói mắt, vẫn như thế giống như muốn dọa người, bị thế, Uyển Nhi đã không thể làm bạn bên cạnh Thiên Hậu nữa rồi, chỉ kinh động đến thánh nhan!

Nếu mình đập nát gương đồng thì vết sẹo trên trán có phải hay không sẽ biến mất? Nếu được như thế...thật tốt biết bao? Chỉ là mình không thể nhìn thấy, nhưng người khác thì có thể.

Thượng Quan Uyển Nhi nàng cũng vẫn là một nữ tử bình thường, nàng cũng sẽ để ý đến dung mạo.

Uyển Nhi không thể lấy tư thái như vậy để gặp mặt Thiên Hậu!

Về phần thân phận, Uyển Nhi cũng không nề hà! Nếu như ngay cả sinh mệnh còn không giữ được, còn gì để tâm đâu?

Nàng phải đáp ứng Thiên Hậu, phải cả đời làm bạn bên cạnh Thiên Hậu, mặc kệ nàng có muốn hay không muốn nàng!

Nàng không ngờ Thái Bình công chúa lại muốn giúp nàng. Nàng hiện tại thầm nghĩ ra khỏi tử lao, lại thấy ánh mặt trời, gặp lại Thiên Hậu!

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cấp cho Lý Hiển bốn chữ," Hoàng thượng, cứu ta!"

oOo

Thái Bình lạnh lùng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đã muốn đập vỡ cái gương thứ bảy, Nàng đang đợi nàng nghĩ biện pháp. nàng đang đợi nàng như thế nào lại thoát khỏi chổ này, Nàng không giúp được nàng nhiều lắm, nàng chỉ có thể giúp được một ít.

Nàng thấy dung nhan Mẫu hậu càng ngày càng tùy tụy, rốt cuộc có chút hiểu được, nếu Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh mẫu hậu,mẫu hậu nhất định sẽ tốt hơn nhiều. Người mẫu hậu thích là Thượng Quan Uyển Nhi, đối với mình chỉ là tình mẫu tử thương yêu, thế thì đủ rồi không phải sao?

Chỉ cần mẫu hậu hạnh phúc, nàng cũng sẽ hạnh phúc. Nhất định là như vậy, nhất định là như thế.

Nhất định không phải do Nghĩa Dương, nhất định là không phải do Nghĩa Dương!

Nàng chỉ là tình nhân của nàng! Vĩnh viễn như thế!

Không cần vọng tưởng đến lòng của nàng, không cần vọng tưởng trở thành chúa tể trong tim nàng!

Lòng của nàng, sớm đã chết rồi!

"Thượng Quan Uyển Nhi, thư ta đã sai người đưa ra ngoài. Thất ca thoạt nhìn thật cao hứng" Thái Bình thản nhiên nói.

"Ân, phần ân tình này, Thượng Quan Uyển Nhi ta sẽ khắc trong tâm khảm, ngày khác báo đáp!"

"Cũng không phải là tất cả, hy vọng thư của ngươi sẽ hữu dụng"

"Thư của Uyển Nhi không phải công chúa cũng đã đọc qua? Về phần hoàng thượng sẽ không bỏ rơi Uyển Nhi"

Đáng tiếc, người duy nhất nàng yêu đã bỏ rơi nàng mất rồi. Không, có lẽ Thiên Hậu chỉ muốn vào ngày cuối thu hồi mệnh lệnh thì sao? Nàng chỉ muốn sớm một chút thấy Thiên Hậu mà thôi, lòng của nàng không còn chịu được thêm hai ngày dày vò

"Không cần lộng xảo thành chuyên thì tốt hơn. Ngươi làm như vậy thật bất trung với mẫu hậu có đáng không ?

"Thái Bình ngươi không nên hỏi ta có đáng không, Uyển Nhi không muốn chết"

Có lẽ đây là nàng vì cầu thánh tâm đi, không muốn chết, không muốn chết không minh bạch!

"Ai cũng muốn sống, ta sẽ thành toàn ngươi, Thượng Quan Uyển Nhi"

oOo

Hoàng thượng tốc độ làm việc quả thật rất nhanh, giờ dậu đưa thư, ngày hôm sau giờ thìn chiếu thư của hoàng thượng đã ban xuống.

Trong tử lao cung nhân quỳ đầy đất, hoàng thượng ngay sau khi kế thừa ngôi vị hoàng đế chiếu thư đầu tiên liền tứ phong cho Thượng Quan Uyển Nhi nàng. Vẫn là ban cho vô hạn vinh quang cùng sắc phong.

Chiêu Dung, Chiêu Dung, Chiêu Dung...

Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng chỉ có cười khổ, nàng rốt cuộc thực đắc tội Thiên Hậu! Không, nàng vẫn còn cơ hội hướng Thiên Hậu chứng minh, dùng thân thể nàng, dùng lòng của nàng chứng minh! Thiên Hậu, cuộc đời này của Uyển Nhi chỉ mình Thiên Hậu sở hữu! Vô luận là tâm hay thân, Uyển Nhi chỉ cho phép một mình Thiên Hậu đυ.ng chạm!

Nàng hiện tại trang phục lộng lẫy không phải là vì đi gặp Lý Hiển, mà là đi gặp mẫu hậu của hắn!

Sinh tử luân hồi, nàng trở thành con dâu của nàng...

Cung nga mỹ phụ hầu hạ nàng mặc lên tầng tầng y phục phiền phức, Nàng chỉ vô tri vô giác để mặc các nàng hầu hạ.. Nếu giờ phút này được sắc phong là chiêu dung của Thiên Hậu, Chiêu dung của Thiên Hậu, lòng của nàng nhất định sẽ không tĩnh mịch như vậy. Mà ngay cả hồng mai Thiên Hậu yêu thích nhất, nàng cũng không có tâm tư ngắm nhìn.

Hơn mười váy dài, nàng liếc mắt xem xét định sẽ mặc chiếc áo màu xanh nhạt, trên mặt điểm vài hồng mai trang trí, là Thiên Hậu thích nhất, nếu nàng mặc y phục này, Thiên Hậu nhất định sẽ nhìn nàng nhiều hơn.

Nếu nàng trở thành chiêu dung của Thiên Hậu, thật tốt hơn rất nhiều. Trở thành chiêu dung của Thiên Hậu, cũng không hề có khả năng.

Cung nhân cố ý trong lúc hầu hạ không nhìn đến vết sẹo trên trán nàng, nàng vẫn có thể cảm giác từng ánh mắt khó chịu hướng về nàng. Đúng rồi, các nàng nhất định nghi hoặc, nữ tử xấu xí đến vậy, hoàng thượng rốt cuộc thích nhất nàng ở điểm nào?

Hồng mai, hồng mai, hồng mai...

Thượng Quan Uyển Nhi mím môi cười, thiêu kiều bá mị.

Như thế, Thiên Hậu nhất định sẽ thích, Thiên Hậu sẽ nhìn nàng thật nhiều

oOo

Võ Chiếu rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

Đứa con trai nghe lời nhất của nàng khi vừa kế thừa ngôi vị hoàng đế việc đầu tiên làm là xuống chiếu đem phạm nhân nàng tống vào tử lao thả ra ngoài, trả lại cho người kia một địa vị nhị phẩm

Thượng Quan Chiêu Dung

Giỏi cho một Thượng Quan Chiêu Dung!

Thượng Quan Uyển Nhi áo trắng bồng bềnh, nhìn kỹ một chút, sẽ thấy trên tơ lụa thượng đẳng có thêu vài điểm hồng mai, nổi bật làn da trắng nõn nà của nàng, môi điểm chút son, mắt hàm xuân, dung nhan như tuyết.

Nếu bên cạnh nàng không có tên kia làm bạn thì tốt hơn.

"Mẫu hậu thích Uyển Nhi như thế, trẫm đã sắc phong Uyển Nhi là Chiêu dung"

"Ân, bổn cung biết rồi" Võ Chiếu nâng phượng mâu, khinh quét trai tài gái sắc phía trước, làm như không thấy.

"Uyển Nhi đắc tội gì với mẫu hậu, còn không hướng mẫu hậu thỉnh tội" Lý Hiển vươn tay nắm lấy tay Uyển Nhi, bị nàng không để lại dấu vết tránh đi

Lý Hiển xấu hổ cười:"Mẫu hậu sẽ không trách trẫm tự ý thả Uyển Nhi"

Đã biết tự ý thả, còn không giác ngộ, cũng là một đương kim thánh thượng. Thượng Quan Uyển Nhi mím môi khẽ cười, Thiên Hậu sợ là không thèm nhìn nàng một cái. Muốn thế nào Thiên Hậu mới nhìn nàng một cái đây?

"Uyển Nhi có tội, khẩn cầu Thiên Hậu tha tội" Thượng Quan Uyển Nhi khiêm tốn quỳ xuống, Thiên Hậu, nếu Thiên Hậu không tha thứ cho Uyển Nhi, thì Uyển Nhi thật đáng tội lăng trì, Thiên Hậu nên sớm động thủ. Uyển Nhi hiện đã tội chồng thêm tội

Võ Chiếu hừ lạnh một tiếng:" Đã biết có tội còn khẩn cầu tha thứ sao?"

Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Thiên Hậu, nguyên lai Thiên Hậu căn bản không có tha thứ cho nàng! tha thứ, sao lại tha thứ chứ ? chỉ mới bắt đầu giao phong, nàng liền thua sao ? Vẫn là hoàn toàn thua!

Một nụ cười khổ mạn chạy lên não, nếu là mấy ngày trước nàng tất nhiên là hành quân lặng lẽ khơi mào cờ hàng thôi. Không, nếu là mấy ngày trước, mình nếu thấy môi của Thiên Hậu, sẽ nhịn không được mà lấn tới.

Môi kia, lông mày kia, dung nhan kia, đã tưởng niệm quá lâu

Nàng chưa kịp nhìn thấy khi Thiên hoàng băng hà, nghe nói Thái tử Hiển đưa tiễn linh cữu, nghe nói Thiên Hậu mặc bạch y. Bạch y, yêu nhất hình dáng bạch y của Thiên Hậu....

"Mẫu hậu, Uyển Nhi cũng đã biết tội rồi, vừa rồi bỏ tù năm ngày, thân thể đã gầy yếu hẳn đi, trừng phạt của mẫu hậu dành cho Uyển Nhi cũng nên kết thúc" Lý Hiển không đành lòng để mỹ nhân quỳ gối, huống chi thân thể còn yếu.

"Đúng thế, là nàng ta tự quỳ, bổn cung cũng không có bắt buộc nàng" Võ Chiếu trong lòng dâng lên một tia hờn giận, tất cả đều là vì Thượng Quan Uyển Nhi! Còn có Hiển nhi, cho rằng mình đã đăng cơ thành hoàng thượng rồi, là thiên tử rồi, liền tăng khí thế, càng ngày càng không để bổn cung vào mắt

"Mẫu hậu!" Lý Hiển tức giận, hoàng hậu nói làm hoàng đế sẽ có khí thế của hoàng đế, ở trước mặt mẫu hậu, hắn ngay cả bảo hộ nữ nhân mình thích cũng không được sao?

"Hoàng thượng, Uyển Nhi muốn một mình cùng Thiên Hậu nói vài lời, được không?" Thượng Quan Uyển Nhi môi khẽ mở, cười như xuân phong.

"Uyển Nhi, đêm nay trẫm ở tẩm cung chiêu dung chờ nàng" Lý Hiển kích động nâng dậy Thượng Quan Uyển Nhi, vừa mới nãy bị ý cười của Uyển Nhi lay động, hắn không chịu nổi mỹ nhân phải quỳ gối. "Mẫu hậu, trẫm về trước, Uyển Nhi hiện giờ là chiêu dung của trẫm, hy vọng mẫu hậu tha thứ cho sai lầm của Uyển Nhi"

Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt trong vắt u oán nhìn Thiên Hậu.

Thiên Hậu, nàng không thèm một chút để ý Uyển Nhi sao ?

Lý Hiển hiển nhiên còn chưa hoàn toàn có cảm giác mình đã là hoàng thượng, trước khi đi vẫn không quên quan tâm đem cửa cung đóng lại. Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi nở nụ cười khổ, nhìn người trước mặt không nói gì

"Thiên Hậu.." Thượng Quan Uyển Nhi đã hết sức gọi ra thanh âm vui mừng nhưng vẫn nghe được âm khóc trong đó.

"Ngươi còn chưa đi?" Võ Chiếu ngay cả đầu còn không nâng, tựa hồ tâm tư đều để vào trong trang sách.

"Thiên Hậu nghĩ sẽ đuổi Uyển Nhi đi như vậy sao?" Mà ngay cả liếc nhìn cũng lười biếng mệt mỏi ư?

"Không phải đương kim thánh thượng đang chờ sủng hạnh Uyển Nhi ngươi sao" Lời này nói ra Võ Chiếu không hề cảm thấy có chút vui sướиɠ nào, nhìn đến người kia đột nhiên chau lông mày, ngay sau đó là vết sẹo lạc hồng, đột nhiên nổi lên khoái ý, ngay sau đó tim lại cực kỳ đau xót. Nàng rất hài lòng với biểu tình của Thượng Quan Uyển Nhi!Nếu không hài lòng thì mình sẽ rất đau!

"Ân, Uyển Nhi đã sớm quên mất, hoàng thượng hiện tại còn ở Chiêu dung tẩm cung chờ Uyển Nhi, Uyển Nhi cáo lui" Thượng Quan Uyển Nhi nghiêng đầu cười yếu ớt, nguyên lại đối mặt với Thiên Hậu vẫn có thể bật cười, tùy tiện cười vui sướиɠ!

"Bổn cung hiện giờ đã là thái hậu, không còn là Thiên Hậu nữa!" Võ Chiếu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi quyết tuyệt bóng lưng, lòng có ưu tư, đột nhiên không nghĩ cứ như thế để nàng đi

Thượng Quan Uyển Nhi đứng đỡ cánh cửa, chỉ cho Thiên Hậu nhìn thấy mặt nghiêng:" Thiên Hậu vĩnh viễn là Thiên Hậu của Uyển Nhi"

Không phải thái hậu, không phải cái tự xưng là "Ai gia", nàng còn ở đây, nàng sẽ không để cho Thiên Hậu trở thành "Ai gia"

Uyển Nhi, bổn cung nhớ nàng.

Đại điện to như vậy, một mỹ phụ suy sụp ngồi, che ngực, chỉ kinh ngạc nhìn Lưu Hương đại điện. Tựa hồ như hài tử kia vẫn còn ở đó. còn ủy khuất nhìn nàng. Vươn tay nghĩ muốn gọi nàng, mới phát hiện bất quá chỉ là ảo ảnh. Người đã rời đi từ lâu