"Võ nhi, ta vĩnh viễn sẽ không nói cho nàng biết ta yêu nàng. Bởi vì ta yêu nàng"
Võ Chiếu ngơ ngác nhìn người trước mặt, lông mày của nàng, mắt của nàng, tóc đen lung linh của nàng, toàn bộ đều là nàng ở trong mộng phỏng lại ngàn ngàn vạn vạn lần. Tay kìm lại không chạm đến người trước mắt, nàng rất sợ vừa chạm vào sẽ tỉnh lại từ giấc mộng. Tiêu nhi sao lại phải cau mày, Tiêu nhi không cần phải nhíu mày nhìn ta.
"Đồng dạng thuyền lá nhỏ, có ai muốn cùng ta chung bơi?"
Võ Chiếu cúi đầu đọc lên những lời này, xem như là lời đáp lại, đúng rồi, năm đó Tiêu Thục Phi từng ở trên người của nàng, vuốt ve l*иg ngực nàng, ở bên tai nàng thở dài như thế.
Đáng tiếc, nàng chỉ nghe qua liền quên, không nghĩ đó chính là nguyện vọng của nàng
Ngón tay khẽ chạm vào kiều nhan của nàng, vuốt ve lông mày mắt, mũi, môi nàng, Tiêu nhi vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi. Yêu thương vẽ theo viền môi nàng, nàng bắt đầu tưởng nhớ mùi vị đó rồi, khó kìm lòng nổi, không chờ người trước mắt đáp lại chính là lúc môi lấn lên môi nàng, trằn trọc nghiền nát.
Lưỡi của nàng vẫn là như thế trốn tránh nàng, thân thể của nàng vẫn vậy mềm mại nhạy cảm, nước bọt của nàng vẫn thế ngon miệng ngọt lành....
Đồng dạng thuyền lá nhỏ! Tiêu nhi nếu hôm nay nàng đứng trước mặt ta, nói lên lời này, ta nhất định sẽ nắm tay nàng, không bao giờ...buông ra nữa!
oOo
Thái Bình không biết mình nhìn thấy gì, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mẫu hậu của nàng đang cùng Nghĩa Dương ôm hôn! Nếu mẫu hậu muốn Nghĩa Dương thay thế Tiêu Thục Phi. Thái Bình sẽ không ngăn cản! Cho dù trong lòng nàng thích Nghĩa Dương như vậy! Chỉ cần là mẫu hậu muốn, cho dù tính mạng của nàng, nàng toàn bộ có thể dứt bỏ!
Vừa mới biết được tin tức mẫu hậu tống giam Uyển Nhi chờ chém đầu, nàng vốn nghĩ mang chuyện này nói cho Nghĩa Dương, lại thấy một màn làm nàng suy sụp! Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, tỷ cũng thích mẫu hậu sao!
Giục ngựa phi như bay, Thái Bình hiện tại chỉ muốn đi xem Thượng Quan Uyển Nhi! Sau một loạt sự kiện người rời bỏ người, có lẽ các nàng sẽ có tiếng nói chung.
Nội thất tử lao thật ẩm ướt, Thái Bình nhịn không được nhíu mày, Uyển Nhi, ngươi thế nhưng phải ở đây một đêm sao ? Ngươi là như thế nào trải qua được...Mẫu hậu như thế nào bỏ được....
Mẫu hậu làm sao có thể bỏ được...Mẫu hậu yêu nhất chính là Tiêu Thục Phi, mà Nghĩa Dương lại cực kỳ giống Tiêu Thục Phi, cho nên mẫu hậu mới không thể kìm được lòng...
Ngục tốt mở cửa tử lao, Thái Bình chỉ thấy một dáng người nhỏ gầy co rúc ở trên giường đá lạnh băng, trên trường bào xanh đậm còn vương lại một vết máu khô cong đỏ sậm, đó chính là vết máu trên trán của Uyển Nhi lưu lại.
Mẫu hậu, xuống tay quá nặng!
Thái Bình tìm ngục tốt, tự mình cầm khăn tay thay Thượng Quan Uyển Nhi lau. Hiện giờ nàng không biết có tâm tình gì gặp lại Uyển Nhi, chỉ phức tạp nhìn nàng,vết thương trên trán có chút ghê người, phàm là nữ nhi không ai không cần dung mạo của mình chứ ? Huống chi là Uyển Nhi tài hoa kia, nếu nàng tỉnh dậy đích thị trong lòng rất tổn thương
Trước giường còn đặt điểm tâm lấy từ chổ Nghĩa Dương, không phải nàng đoạt lấy để cho mẫu hậu đó sao? Ai, Uyển Nhi, hiện giờ chúng ta là đồng bệnh tương lân.
Thái Bình sai người chiếu cố Thượng Quan Uyển Nhi, thân thể nàng thật không chịu nổi không khí nơi này, tạm thời nàng không thể mang Uyển Nhi ra ngoài, nếu Uyển Nhi tỉnh, chỉ sai người thông báo cho nàng biết.
oOo
Ngay lúc Thái Bình công chúa thay nàng lau vết máu thì Thượng Quan Uyển Nhi đã tỉnh, Thái Bình công chúa thường không chiếu cố người khác, đem vết sẹo trên trán nàng lau thật tốt. Nàng không dám mở mắt xem chính mình, nàng sợ vết sẹo của mình...
Ai, vết sẹo thì như thế nào, đều không còn là vấn đề to tát gì rồi, Thiên Hậu cũng đã không cần nàng.
Thù lớn chưa trả, thân đã phải chết ! Chính là nói Thượng Quan Uyển Nhi nàng
Báo thù ? Nàng làm được sao ? Nàng đã tự hủy hoại chính mình trước rồi!
Vào lúc nàng sinh ra, Thiên Hậu đã buông rèm chấp chính, cũng vào năm ấy, Thiên Hậu diệt một nhà Thượng Quan nàng! Tài trị thế của Thiên Hậu, dung nhân chi lượng, biết dùng người chi trí, dùng người không thể hơn đương kim thiên tử, nếu nói là Trinh Quán di phong, công Thiên Hậu tất nhiên không thể so sánh! Thiên Hậu chỉ điểm giang sơn, sát phạt quyết đoán, " khuyến nông tang, giải thuế khóa lao dịch", nàng thích tài trị thế của Thiên Hậu, chính mình đã sớm yên lặng tha thứ cho nàng. Làm sao còn có thể hận ! Nếu nói là hận, cũng chỉ vì không thể chiếm được tình yêu của nàng mà đâm ra hận ý!
Có phải Thượng Quan Uyển Nhi nàng đòi hỏi quá đáng không ? Chỉ hy vọng được Thiên Hậu yêu thương, có phải là quá khó khăn gì đâu ?
Thượng Quan Uyển Nhi có chút hâm mộ Tiêu Thục Phi, người đàn bà kia đã rời khỏi Thiên Hậu rất nhiều năm, chính là Thiên Hậu vẫn như xưa ở giữa đêm khuya tỉnh mộng gọi tên nàng.
Mỗi lần trông thấy Thiên Hậu nhíu chặt lông mày, trong miệng ôn nhu gọi " Tiêu nhi, Tiêu nhi" hồi lâu, nàng mới ngây ngốc nghĩ đến nguyên lai "Tiêu nhi" chính là Tiêu Thục Phi! Tiêu Thục Phi, mới là người Thiên Hậu thực yêu sao ? Nàng nghĩ nếu Thiên Hậu ở trong mộng gọi nàng Uyển Nhi Uyển Nhi, Nàng nhất định hạnh phúc mà chết
Nếu hỏi có chuyện gì gạt Thiên Hậu không ? Đương nhiên là có, nàng biết rất nhiều bí mật của Thiên Hậu, Thiên hậu trong lòng của Tiêu Nhi, Thiên Hậu yêu Tiêu nhi. Nàng không nên gạt Thiên Hậu, điều nàng không nên nhất là gạt Thiên Hậu, trong lòng của nàng rốt cuộc đã không chứa được người khác
Chưa từng gặp qua, chưa từng biết gì về bộ tộc Thượng Quan, vẫn là mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi nàng khôn lớn, hoặc người mang đến cho nàng cơ hội học tập chính là Nghĩa Dương, nàng đều quên, trong đầu của nàng tràn đầy suy nghĩ vì Thiên Hậu mà vươn người ngọc lập. nàng yêu Thiên Hậu. hèn mọn yêu, nguyện ý từ bỏ tất cả vì yêu!
Chính là Thiên Hậu không cho nàng cơ hội thổ lộ tình yêu của nàng đối với Thiên Hậu, Thiên Hậu nghĩ nàng phản bội Thiên Hậu. Thôi Thị Lang cùng Thái tử Hiển sao ? Chút ít vết máu làm đau nhói đôi mắt nàng! Có lẽ đau đớn của nàng không phải là vết máu mà chính là lạnh lùng của Thiên Hậu, cự nhân xa ngàn dặm
Vào một khắc Thượng Quan Uyển Nhi mới sực tỉnh kỳ thật nàng bất quá chỉ là một nữ quan nho nhỏ, mà Thiên Hậu chính là Thiên Hậu ! Nàng sao có thể hy vọng sẽ cùng Thiên Hậu yêu thương ?
Thiên Hậu, Uyển Nhi vẫn có hy vọng đúng không ?. Thiên Hậu người còn nhớ Uyển Nhi đúng không ?
Nếu Thiên Hậu không nhớ nổi Uyển Nhi, thì Uyển Nhi sẽ làm cho Thiên Hậu nhớ đến Uyển Nhi! Nàng nhất định phải chứng minh với Thiên Hậu, lòng của nàng, thân thể của nàng chỉ một mình Thiên Hậu sở hữu! Có thể làm bạn với Thiên Hậu suốt quãng đời còn lại chỉ có một người là Thượng Quan Uyển Nhi, không phải là Tiêu Thục Phi kia!
oOo
Thái Bình lại bước vào bên trong tử lao, nàng nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi ngơ ngác ngồi, hai mắt đẫm lệ sương mù, trong tay còn nắm lấy điểm tâm. Chính là phẫn nộ làm cho nàng không nhìn đến Thượng Quan Uyển Nhi đáng thương !
"Vì sao thế này, Uyển Nhi?" Thái Bình bất khả tư nghị bước đến, ngón trỏ nâng lên chiếc cằm bởi vì ở trong tử lao có chút gầy yếu của Thượng Quan Uyển Nhi. Lại không biết càng tăng thêm phong thái đẹp đẽ thanh tú của Uyển Nhi.
"Ta cũng không biết" Thượng Quan Uyển Nhi sau khi từ biệt, nàng không nghĩ sẽ đối mặt với bất kỳ người nào. Nàng cần im lặng suy nghĩ, nàng ở trong lao tù rốt cuộc đã mấy ngày rồi ? Khoảng thời gian rời đi còn lại mấy ngày? Nàng có thể dựa vào ai để ra ngoài đây ?
"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi đây là ép Mẫu hậu! ngươi biết rõ Mẫu hậu thực thích ngươi, ngươi còn làm ra chuyện khiến mẫu hậu tổn thương !" Thái Bình cố nén đau lòng, nàng vừa biết được nguyên nhân Thượng Quan Uyển Nhi bị bỏ tù, nhân chứng, vật chứng đều có đủ, nàng giải thích thế nào!
Thượng Quan Uyển Nhi ngước đôi mắt như nước nhìn lên, không giận ngược lại cười:" Thái Bình công chúa! ha ha, ngươi không biết ta cùng Thiên Hậu có thù diệt tộc hay sao ? Ngươi không biết sao? cũng chính ngươi từng nhắc nhở ta mà!"
Nàng không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy nàng, Nàng phải nghĩ cách đi ra ngoài ! Nàng không cần bất cứ kẻ nào mới gặp mặt đã một mặt chất vấn! Nàng thầm nghĩ muốn một mình im lặng!
"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi muốn ở bên cạnh Mẫu hậu là vì cái gì, nếu ngươi dám làm ra chuyện tổn thương mẫu hậu, mẫu thân của ngươi sẽ vì hành động của ngươi mà trả giá thật đắt!" Tun nắm cằm Thượng Quan Uyển Nhi, không có bất kỳ ai, có bất kỳ lý do nào thương tổn mẫu hậu! Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi không nên làm Mẫu hậu khó xử. nếu ngươi không thế này, Mẫu hậu sẽ không đi gặp Nghĩa Dương, Nghĩa Dương sẽ không....
"Thượng Quan Uyển Nhi"
Thái Bình công chúa đứng chắp tay, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ tử cố nén lệ rơi, tai ương lao ngục đối với một nữ tử yếu đuối sao có thể chịu được, nếu không phải mình cố ý giúp nàng, nàng sẽ không thể chịu nổi khổ sở của lao ngục
" Sao phải làm chuyện khó xử mẫu hậu, khó xử chính mình làm gì ? Nếu ngươi nghĩ thông suốt, hãy nói cho ta biết"
"Thái Bình?"
Thượng Quan Uyển Nhi ngơ ngác nhìn Thái Bình công chúa, nàng nguyện ý giúp nàng ra ngoài sao ?
"Ta chỉ không muốn thấy mẫu hậu thương tâm suy sụp, bởi vì ngươi không đáng! Ngươi cơ bản không đáng làm cho mẫu hậu phải khom lưng!"
Thái Bình phất áo rời đi, có lẽ nàng vẫn còn chút ý niệm, có lẽ mẫu hậu nhìn lầm Nghĩa Dương thành Tiêu Thục Phi chăng? Nụ hôn kia, nhất định là giả, nhất định là giả dối mà thôi