Nàng chán ghét dâng hương ! Tiêu Thục Phi, người này sao lại cứ nhắc nhở ta tiểu công chúa chết thế nào!
Võ Mị Nương dời bước lên phía trước, nhìn ngắm ngón tay ngọc đang nắm chặt cửa sổ, bông tuyết rơi vào tay nàng đều không nhận ra. Tiêu Thục Phi, nàng rốt cuộc vì sao không muốn gặp ta?
Đi vào phía sau ôm lấy bạch y nữ tử. cánh tay đặt trên cửa sổ dời xuống eo nàng,, Võ Mị Nương sờ lên bàn tay lạnh như băng của Tiêu Thục Phi, chỉ thấy trong lòng hơi hơi đau. Tiêu nhi, nàng vì sao không chịu chăm lo bản thân mình, muốn làm ta đau lòng sao?
"Đóng cửa sổ lại" Võ Mị Nương vùi đầu vào cần cổ trắng nõn của Tiêu Thục Phi thở dài.
Thấy thân hình nàng cứng ngắc, Võ Mị Nương không khỏi thở dài:" Ta lạnh"
Tiêu Thục Phi lúc này mới luống cuống tay chân rất nhanh đóng cửa sổ, phòng chỉ còn mình nàng và Võ nhi.
"Gần đây tốt không ?" Võ Mị Nương sờ soạng Tiêu Thục Phi nhận ra cơ thể nàng rất gầy yếu, nhớ rõ trước kia cảm xúc không phải như vậy, cuộc sống ở lãnh cung thật sự không tốt sao, vì cái gì chỉ mới mấy tháng không gặp nàng đã gầy yếu như vậy.?
Tiêu Thục Phi đẩy Võ nhi ra, nàng không nên bị Võ nhi ôm chặt lấy, nàng sắp hít thở không thông. Võ nhi, nàng lần này đến là muốn lấy mạng ta sao? Thân này, tâm này sớm đã là của nàng , nàng nếu muốn, hôm nay liền cho nàng!
Võ Mị Nương cắn răng nhíu mày:" Tiêu Thục Phi, mạng của ngươi là của ta, ta muốn ngươi sống, ngươi sẽ sống, ta muốn ngươi chết ngươi phải chết!"
"Tiêu Thục Phi, ngươi còn có thể nhàn hạ thoải mái vẽ tranh à! xem ra những ngày trong lãnh cung thực thoải mái, đường hoàng tuyền nghe nói cũng là một địa phương không tệ, ngày mai người cùng Vương hoàng hậu đi chung thấy sao!"
Võ Mị Nương hận chết Tiêu Thục Phi rồi, chính mình từ bỏ thân phận địa vị đến đây nói chuyện tử tế cùng nàng, thế nhưng nàng lại một lần nữa đẩy mình ra! Ngôn ngữ căn bản không thể tổn thương nữ nhân này! Dưới cơn thịnh nộ, Võ Mị Nương ném cái bàn đi, một chồng tranh rơi vãi mở tung ra, màu nước cùng thuốc màu cũng theo đó mà rơi tứ tung trên đất, toàn bộ bức tranh đều bị hủy.
"Tranh của ta!" Võ nhi của ta!
Tiêu Thục Phi kịp phản ứng, bổ nhào bay đến, thu hồi những bức tranh rơi tán loạn hỗn độn trên mặt đất, Võ Mị Nương một phen kéo Tiêu Thục Phi, đoạt lấy bức tranh trên tay nàng, cười to nói: "Tiêu Thục Phi! rốt cuộc đã có phản ứng rồi sao ? Bản thân ta muốn xem người trong bức họa của ngươi là ai !"
"Không được!"
Võ Mị Nương trợn tròn mắt, lần lượt lật xem từng bức tranh một, trong tranh chỉ duy có một người, ngươi nọ đứng chắp tay, điểm điểm yên thần, mắt như thu thủy, môi đỏ mọng hơi khép, mặt như hoa đài, ngón tay ngọc đặt ngang, kiển chân trông ngóng, bày ra bất đồng, bày ra thần vận, không phải mình còn là ai!
Tiêu Thục Phi lẳng lặng nhìn Võ nhi, lông mày Võ nhi nhăn lại càng lúc càng chặt, nàng chờ Võ nhi tuyên án, biết được bí mật này của nàng, nàng lại như thế nào sẽ giẫm đạp lên tôn nghiêm của nàng ? thân thể nàng bắt đầu phát rung, đầu choáng váng nặng nề, nhất định là do gió tuyết vừa thổi qua, làm nàng nhiễm phong hàn.
Võ Mị Nương thả bức tranh trong tay ra, từng bước từng bước một đi đến trước mặt Tiêu Thục Phi, nàng cũng có thể cảm giác được người trước mặt run rẩy lảo đảo như sắp đổ.
"Sao lại vẽ tranh ta? tùy tiện vẽ tranh ta là không đúng"
Võ Mị Nương liền tiến đến ôm lấy thân thể Tiêu Thục Phi mềm mại, thấy nàng mặc mỏng bạc, càng đau lòng, hơi hơi dùng lực, dời mỹ nhân vào trong lòng. Võ Mị Nương tham lam hít lấy mùi thơm của giai nhân. dấu môi son của nàng nằm lộ lồ trên da thịt của nàng, thân thể gắt gao siết chặt cơ thể nàng, không cho nàng giãy dụa.
Môi chậm rãi chuyển lên môi của nàng, chỉ sờ nhẹ hình dáng môi nàng, nhẹ nhàng in lại nụ hôn:"Môi của nàng màu rất nhạt"
Đôi môi của Tiêu Thục Phi tối tham luyến.
Hiện giờ nàng thân đã ở lãnh cung, rốt cuộc không còn trốn được! Hôm nay nhất định phải chiếm lấy thân thể của Tiêu Thục Phi!
Võ Mị Nương thích Tiêu Thục Phi, nàng tuyệt không phủ nhận, thân thể của nàng cũng không phủ nhận. Nàng thích trên người Tiêu Thục Phi có thể cho nàng cảm giác ấm áp an tâm, giống như mềm mại đi vào đáy lòng của nàng, khiến trái tim nàng nổi sóng.
"Tiêu Thục Phi. làm nữ nhân của ta không được sao" Không phải là bức bách, cũng không ủy khuất mà là cam tâm tình nguyện.
Thân thể Tiêu Thục Phi run lên, lập tức bị Võ nhi đẩy ngã xuống giường, thân mình chạm vào cái chăn lạnh như băng, nhưng lại cảm thấy nóng lên. Vẻ mặt Võ nhi chưa từng bao giờ nghiêm túc đến vậy. con ngươi đen tuyền như một cái đầm sâu hoắm đem cả người nàng đều hút vào. Võ nhi, Võ nhi ta phải làm thế nào cho phải ? Ta có nên tin lời nàng nói, đặt mình trong đám mây sau đó lại ngã xuống vực sâu vạn trượng. Tan xương nát thịt, nếu là do nàng, thì có làm sao !
"Tiêu Thục Phi vì cái gì nàng không nhìn vào mắt ta, việc nữ nữ là dơ bẩn xấu xa đúng không ? làm ô uế đôi mắt cao quý thanh nhã của nàng đúng không ? Cho nên nàng mới hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta đúng không !" Ánh mắt Võ Mị Nương thâm tình bị lây một tầng huyết sắc, mắt cùng vành tai của nàng dần hiện hồng. nữ tử hiện giờ đang nằm dưới thân nàng vĩnh viễn sẽ không nhìn thẳng nàng, nàng cần gì tôn trọng nàng, nếu không thể chiếm lòng của nàng, cũng nhất định phải chiếm lấy thân thể nàng!
Võ Mị Nương tự giễu cười ha hả:" Tiêu Thục Phi, hoàng thượng đối với nàng ân sủng gia tăng, nàng đích thị là có cái gì đó mị thuật mới có thể khiến hoàng thượng đối với nàng nhớ mãi không quên. Hôm nay bản thân ta muốn nhìn nàng như thế nào trên giường là cao quý thanh nhã, hiền lương thục đức! Nàng không nên làm thất vọng cái danh hào Thục Phi!"
Y phục kia thật chướng mắt rồi, chính là nàng lại nổi bật lên thần mầu tiên diễm ướŧ áŧ, muốn vĩnh viễn đắm chìm ở trên môi nàng. Chính là còn có rất nhiều cái tốt đang hiển hiện trước mắt nàng, Võ Mị Nương chỉ cần nghĩ đến Tiêu Thục Phi sẽ trở thành người của nàng, sẽ ở dưới thân thể nàng trằn trọc hầu hạ, sẽ nở rộ ở ngón tay nàng, lòng nàng liền mềm mại đi
Nàng sẽ phát ra âm thanh tà mị phệ hồn tiêu cốt, Tiêu Thục Phi, không chiếm được lòng nàng, ta muốn trước tiên chiếm lấy thân thể nàng ! Lòng của nàng dung nạp sau!
Cung trang kiểu cũ chính là rườm rà quá mức, cho nên Võ Mị Nương mới chịu khó cải cách sang kiểu mới, tay nàng lao lực cởi bỏ áo ngoài của Tiêu Thục Phi, nàng đã không đợi được nữa, ngón tay khát khao phát ra thở dài. Tiêu Thục Phi đang ở dưới thân thể nàng, chờ đợi nàng cùng yêu thương!
Lại thêm một tầng y phục hoàn toàn chọc Võ Mị Nương giận, tâm không kiên nhẫn mạnh tay cởi bỏ y phục che chắn, yếm xuân mầu thêu hoa mẫu đơn đỏ rực của Tiêu Thục Phi hiện ra.
"Hừ, Thục Phi bề ngoài như là vô cầu, không nghĩ đến bên trong lại lẳиɠ ɭơ như vậy!" Võ Mị Nương nhếch môi, xấu xa cười. Nàng sẽ không tự nhận bản thân mình động tình, ngón tay lôi kéo, áo choàng tinh hồng rơi xuống đất, lộ ra bạch y áo trắng bồng bềnh, áo ngoài chỉ thấy một dạng áo choàng tuyết bạch ngân hồ, bên trong cổ áo mở rộng quá phận chính là váy dài cung trang được đặc chế, dễ cởi vô cùng!
Võ Mị Nương bạch y cùng Tiêu Thục Phi yếm hồng tôn nhau lên càng ý vị.
Võ Mị Nương mười ngón liên động, từng bước tình thiêu, xông thẳng vào thể xác và tinh thần.
Tiêu Thục Phi chỉ úy khuất cắn môi dưới, không cho môi phát ra một tia bởi vì bị lăng nhục mà phát ra khoái ý. Võ nhi của nàng chính là ghé lên người nàng, lấy phương thức tàn nhẫn ức hϊếp nàng. Y phục cởi bỏ bị ném xuống đất hỗn độn, cơn đau lan rộng, hạ thân khô nóng, chảy ra nước bọt làm cho nàng xấu hổ...
Võ Mị Nương từng cái từng cái xé mở, cuối cùng chỉ còn lại trung y của Tiêu Thục Phi, cảnh đẹp trước mắt mỹ không sao tả xiết. sớm biết rằng vóc người Tiêu Thục Phi đẹp, hiện giờ ở trước mắt, thật có cảm giác không chân thật. Nàng không ý thức nuốt nước miếng, nàng thế nhưng lại đối với nữ nhân phát sinh ra cảm giác như thế!
Cánh tay ngọc ngang dọc, gót sen khép lại, môi như điểm chi, mắt hàm xuân thủy, thật đúng là một hình ảnh hoạt sắc sinh hương sống động. Nương theo gót sen, mười ngón tay mà lên núi, dừng ở hai đùi nàng đánh vòng, mười ngón tay lập tức cảm nhận được thân thể chủ nhân run rẩy. Thân thể mềm mại lưu luyến, mỵ nhân vô lực trên giường, nếu như mỹ nhân không cắn chặt răng thì tốt hơn, bất quá nàng sẽ không sốt ruột, nàng không tin Tiêu Thục Phi chịu đựng được!
Võ Mị Nương cuối cùng ngừng lại ở phía trên ngực nàng, duỗi ngón tay khẽ chạm một chút, thân thể nàng mẫn cảm quả nhiên bắt đầu phát run.
"Ái phi, thân thể nàng có cảm giác sao ? Có nghĩ để cho ta tiến vào không ?" Võ Mị Nương câu dẫn, nhìn đôi mắt nàng như nước, thấy nàng hiện lên vẻ thống khổ, trong lòng một hồi đưa tay nắm chặt bộ ngực tròn của nàng, một chân tiến vào giữa hai chân nàng. Nơi đó bắt đầu tràn ra rồi, thích nhất là thân thể mẫn cảm!
Hai tay Tiêu Thục Phi nắm chặt tấm chăn nệm, không cho môi phát ra cái âm thanh làm cho người ta xấu hổ không chịu nổi, Võ nhi, nàng muốn tra tấn ta thế nào mới buông tha cho ta! Võ nhi, nàng rốt cuộc muốn làm gì! Võ nhi nàng có biết hiện giờ nàng đang làm gì không !
"Ái phi, thân thể này là của ta" Hảo, là của nàng. Lòng ta là của nàng, tất cả đều là của nàng. Nơi nàng từng chạm qua, ta cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào khác chạm nữa!
"Đúng rồi, ta thích nhất nữ nhân phóng đãng ở trên giường, Tiêu Thục Phi a, còn chưa đủ phóng đãng đâu!" Võ Mị Nương hung hăng cắn trước ngực Tiêu Thục Phi nhô ra, cách y phục mυ'ŧ thật thỏa thích.
Nàng vừa lòng nghe từ trong miệng nàng phát ra một tiếng ẩn nhẫn thở dài, nàng rốt cục không chịu nổi rồi, ta chỉ muốn biết có phải hay không.
Cách quần áo, Võ Mị Nương tiếp tục liếʍ láp tuyết phong của Tiêu Thục Phi, nước bọt dần dần thấm ướt áσ ɭóŧ mỏng manh, bóng dáng tuyết phong dần hiện ra, cơ thể Tiêu Thục Phi càng nóng hơn. Môi lưỡi của nàng dần dần rời xuống, đến bụng nàng băn khoăn một lát, nhẹ nhàng lướt qua, đi vào hạ thể của nàng, tựa hồ nghe thấy được mùi vị nước suối mát lạnh ngon miệng dưới thân Tiêu Thục Phi , đích thị là vị cam tuyền ngon nhất trên thế gian.
Võ Mị Nương tách hai đùi Tiêu Thục Phi ra, kháng cự của nàng thì sao có thể ngăn cản tâm vội vàng muốn âu yếm của Võ Mị Nương. Nàng vươn cái lưỡi quét nhẹ lên đùi nàng, lập tức khiến Tiêu Thục Phi phát ra một tiếng rêи ɾỉ khúm núm, thanh âm mảnh mai vô lực kia sớm làm Võ Mị Nương trở nên vô lực.
"Ái phi, chỉ mới bắt đầu, nàng đã không chịu nổi sao?" Võ Mị Nương trào phúng cười, duỗi tay nắm chặt ngực nàng sớm nở rộ ôn nhu xoa nắn, một bên liếʍ lộng trung y, nàng tựa hồ cảm nhận bên trong bụi cỏ ướŧ áŧ
Võ Mị Nương thò tay mạnh mẽ giật xuống, quả nhiên trước mắt xuân mầu liên miên, lúc này nước bọt ở trên đùi cũng không nhiều đến thế. Nàng còn muốn nếm thật nhiều, đầu lưỡi không ít không nhiều lưu luyến bụi cỏ quên về, nuốt trong miệng cam tuyền ướŧ áŧ.
"Không...xin.." Tiêu Thục Phi hốt hoảng hô, chính là than âm trong miệng tràn ra lại trở nên mềm mại vô lực, làm cho cự tuyệt của nàng đều trở nên mờ mịt yếu ớt
Võ Mị Nương nhướn mắt dụ hoặc nhìn Tiêu Thục Phi:" Ái phi, rốt cuộc là không muốn sao ? thanh âm của nàng làm ta không biết nên làm thế nào"
"Không được!" Võ nhi lại vươn ngón tay một phen chạm lấy chổ riêng tư của nàng, hai ngón tay dính nước miếng trong suốt, Võ nhi thế nhưng vươn đầu lưỡi liếʍ láp như là đang nhấm nháp mật ong tốt nhất! Thân thể nhẫn nại run rẩy không ngừng, hai má đỏ hồng còn có thể hồng hơn sao?
"Ăn ngon thật!" Võ Mị Nương tiếp tục vùi đầu ăn, ăn cạn nước cam tuyền của nàng.
Võ nhi đây là đang làm cái gì, Võ nhi thế nhưng vì nàng mà làm việc hàn âm, Võ nhi chính là nằm sấp trên thân thể nàng, liếp láp nơi tư mật nhất của nàng! Đầu lưỡi của nàng dừng lại ở hạ thể nàng, liếʍ lộng trêu chọc chậm một chút, chính là không cho nàng một cái hôn đích thực! Thân thể tựa hồ đã vô lực rồi, đặt mình trong đám mây lâng lâng.
"Ân..." thân thể vô thức phát ra than nhẹ, chính là chổ đó rồi, Võ nhi không cần tra tấn ta, không cần tiếp tục tra tấn ta! Chính là nàng không thể cầu xin tha thứ, Võ nhi cho rằng việc nữ nữ là dơ bẩn cùng xấu xa, nàng thế nào lại lưu cho Võ nhi một hình ảnh dơ bẩn xấu xa được! Chính là thể xác và tinh thần đều chịu đựng dày vò, Võ nhi để nàng sống, nàng sẽ sống! Võ nhi muốn nàng chết, nàng liền chết!
Võ Mị Nương rốt cuộc ăn no ngon lành trong miệng, vừa lòng hôn lên ngọn nguồn, thân thể Tiêu Thục Phi lại đột nhiên run run rẩy rẩy, sau đó cũng không nhúc nhích. Võ Mị Nương lúc này mới ôm thân thể nàng, liếʍ vành tay nàng.
"Tiêu Thục Phi. thế nào, thoải mái đúng không, thân thể của nàng chính là so với nàng thành thật hơn. Không nghĩ là trên giường nàng lại không thú vị như thế, tuyệt không biết lấy lòng, hoàng thượng sao có thể thích nữ tử như vậy. Thật sự là hiền lương thục đức, có phong phạm của Thục phi. Thân thể thành thực như vậy, miệng lại không có chút nào thành thực, cứ theo thân thể mình không tốt hơn sao ? Bất quá bổn cung không tin nàng còn có thể nhịn được"
Tiêu Thục Phi đúng là không nhịn được, Võ nhi trong lời nói rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Hơn nữa lời của Võ nhi quả thật rất đúng, thân thể của nàng hoàn toàn thích thú.
Nàng xoay người một cái áp chế Võ nhi, Vừa mới nãy chỉ là áo choàng ngân hồ của Võ nhi đã khiến cả người nàng xụi lơ, nàng muốn thoát khỏi kẻ đầu sỏ này, còn có môi lưỡi của nàng liếʍ lộng lấy hạ thể nàng làm cho nàng khô nóng khó an, nàng cũng muốn nuốt lấy, ngón tay nàng, trêu chọc nàng cũng không cho nàng thoát khỏi một chút, nàng cũng muốn cắn thật lâu!
Y phục trên người Võ nhi hiển nhiên so với Tiêu Thục Phi dễ cởi hơn rất nhiều. thế nhưng nàng chỉ thấy một tầng áo khoác bạch y, băng thiên tuyết địa đều ở cùng một chổ, bên trong tinh thuần như nước...
Võ Mị Nương bắt lấy cánh tay cường thế của Tiêu Thục Phi, không cho nàng tiếp tục lộn xộn, mà cắn lấy trung y đã ướt đẫm của nàng, lập tức cởi ra, màu trắng cùng màu đỏ hòa lẫn cùng một chổ, không phân rõ ta và ngươi
Hai nữ nhân khẩu thị tâm phi gắt gao ôm lấy nhau, hạ thể quấn giao lẫn nhau, Tiêu Thục Phi mê mải hôn, Võ nhi, như vậy hạnh phúc
Nhưng ta sẽ mang theo hôn mê này đi....
Đầu lưỡi ở trên ngực kiêu ngạo của Võ nhi , ôn nhu triền miên, Võ nhi là kiếp nạn của đời nàng, nhưng cũng là ký ức ngọt ngào nhất của nàng! Nàng không hối hận, nàng sao lại hối hận!
Toàn thân nàng tòa núi cao, đồi gò, sông núi, rừng cây, bụi hoa, bản thân lưu luyến quên về. Trên môi Võ nhi tràn tới thanh âm làm cho thân thể nàng mỗi một chổ đều phát ra khoái hoạt thở gấp
Cơ thể đột nhiên bị cái gì tiến vào, hạ thể Tiêu Thục Phi đau xót là thân thể của Võ nhi sao? ngón tay ngọc của Võ nhi tiến nhập vào hạ thể nàng! Thân thể cảm thấy ngón tay nàng thon dài, ở nàng lấy lòng, giờ phút này trong mắt ẩn tình, tóc đen rơi xuống cùng ngày ấy không tương đồng, là tư thái nàng yêu nhất, nếu ở trong miệng nàng thân thể nàng cũng đã thỏa mãn, cùng nàng, mình đã động tình, điều đó thật tốt.
Thân mình Tiêu Thục Phi bắt đầu cọ xát Võ nhi, bất ngờ dán chặt thân thể mềm mại của nàng, tuyết phong cùng tuyết phong, môi đỏ cùng môi đỏ, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi, tư mật cùng tư mật, chặt không thể phân, hai thân quấn giao!
Thân thể Võ Mị Nương đã rất sung sướиɠ, chưa từng có bao giờ vui mừng như vậy, ở trên đỉnh khoái hoạt, xương quai xanh đau đớn, Tiêu Thục Phi cư nhiên cắn nàng ! Tiếp theo là cái lưỡi đinh hương ôn nhu vuốt ve, liếʍ lộng . Võ Mị Nương ôm lấy đầu Tiêu Thục Phi, đã thấy nàng lệ rơi đầy mặt, môi vừa mới bị mình chà đạp qua hơi hơi sưng lên, làm cho nàng còn muốn tiếp tục khi dễ nàng!
"Võ nhi..."
Chính là, chính là nàng vẫn thâm tình gọi nàng Võ nhi giống như ngày xưa!
Võ Mị Nương dừng ngón tay đang tấn công không ngừng trong cơ thể nàng, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng trấn an sau lưng, vì cái gì nữ nhân này luôn làm nàng đau lòng như vậy!
"Nàng thắng, Võ Mị Nương ta chỉ sợ cả đời này không thể quên được nàng ! Tiêu Thục Phi ta ghét nhất là nàng"
Nữ nhân thích nhất là khẩu thị tâm phi, Võ Mị Nương cũng không ngoại lệ! Nàng trên môi nói chán ghét có phải hay không trong lòng lại suy nghĩ khác!
Tiêu Thục Phi buồn bã cười, Võ nhi, nàng cuối cùng cũng đã nhớ kỹ ta, ngày sau khi nàng hầu hạ nam tử nữ tử, là lúc ngươi sẽ nhớ lại người kia lệ rơi đầy mặt, lê hoa đái vũ Tiêu Thục Phi. Hay hoặc giả là người kia trằn trọc hầu hạ nàng thiên kiều bá mị mà không cần lấy lòng nữ nhân hay nam nhân nào.
Mà ta cũng có thể nhắm mắt
Nghĩ muốn không bị tổn thương, biện pháp tốt nhất chính là thoát khỏi nguyên nhân gây ra tổn thương. Vì thế Tiêu Thục Phi tủi hổ chạy đi. vẫn là phương thức thảm thiết nhất
Tiêu Thục Phi, ta ghét nhất nàng. Nữ tử thuần khiết cao thượng kia, nữ tử hiền lương thục đức kia. cùng nàng ở một chổ, Võ Mị Nương rốt cuộc thấy bản thân mình chính là du͙© vọиɠ dơ bẩn. Đến cuối cùng nàng sẽ nhớ mình đã hy sinh bản thân thế nào, hy sinh nữ nhân của mình để bước lên ngôi vị hoàng hậu, tựa hồ sự tồn tại của Tiêu Thục Phi lại như nhắc nhở Võ Mị Nương, nàng từng bước sai, từng bước đều là sai
Thế nhưng dù hận nàng, oán nàng đến thế nào, ở chổ nàng ngày hôm sau, Vương hoàng hậu cùng Tiêu Thục Phi chết trong lãnh cung đã xảy ra chuyện gì ?
Có người nói Tiêu Thục Phi cùng Vương hoàng hậu là tự sát thân vong, tuy nhiên do Võ hậu từng đi qua lãnh cung.Cũng có người truyền là Hàn Quốc phu nhân mượn dao gϊếŧ người, Võ Mị Nương đều không có tâm tình tiếp tục truy vấn, lòng của nàng rất đau, tâm chìm đến đáy đau đớn, giống như có người vừa chạm lấy lòng nàng liển toàn thân đau đớn, nàng không còn tâm, Tiêu Thục Phi kiếp này có phải ta sẽ không quên được nàng?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đúng vậy, ta là cố tình để cho Nghĩa Dương nhìn thấy phong thái phóng đãng của nàng, ta là ở trong lời nói hết sức đùa cợt nàng! Đó chính là không thể yêu nên biến thành hận!
Yêu? yêu là cái gì ? Nàng cư nhiên yêu nàng sao ? lúc muốn nàng cũng là khi nàng hương tiêu ngọc vẫn!
Tiêu Thục Phi, nàng cư nhiên ly khai ta? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Cần đề phòng Hàn Quốc phu nhân cùng Ngụy Quốc phu nhân ? Đúng vậy, các nàng muốn ta ban cái chết cho Tố Lễ, Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành, ta như thế nào hạ thủ được! Chính là ta không thể tiếp tục nhìn thấy các nàng, bởi vì hình dáng của Nghĩa Dương rất giống nàng!
Tiêu Thục Phi, Võ Mị Nương ghét nhất là nàng! Hận nhất nàng! Nàng chết không có gì đáng tiếc, vì cái gì để lại cho ta quá nhiều nghi vấn như vậy! Hôm qua nàng còn đối với ta cười như hạ hoa, hôm nay nàng đã buông tay nhân gian! Tiêu Thục Phi, nàng là người nhu nhược! cuộc đời này người ta hận nhất chính là nàng!
Võ Mị Nương đảo mắt nhìn thấy con mèo ba tử, con mèo ba tư của nàng luôn nhìn về phía nàng, tựa hồ biết hết mọi chuyện! Tâm sự của mình thật không muốn để người khác biết được!
" Người đâu, gϊếŧ!" Võ Mị Nương chỉ vào con mèo ba tư của Tiêu Thục Phi, nàng không muốn nhìn thấy người cùng vật của Tiêu Thục Phi, mắt nàng không thấy, tâm vì thế mà yên lặng!
Từ đó trong cung không còn mèo