Võ Tắc Thiên

Chương 34: Phế Trữ

Trong cung Thái Cực, có người toan tính đón ý nói hùa, có người một tấc vuông đại loạn, có người tâm hoài bất quỹ

Lý Trì thường ghé bên tai Thiên Hậu, lặng lẽ nói gì đó say lòng người, chọc cho Thiên Hậu từng trận cười nói mị hoặc. Thượng Quan Uyển Nhi thế mới biết vì sao Thiên Hậu còn có tên khác là Võ Mị Nương.

Đứng ở phía sau , Thượng Quan Uyển Nhi chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng mỵ hoặc cùng khóe mắt toan tính đón ý nói hùa. Tâm, đã sớm đau đến chết lặng, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Hậu đối với người khác hoan thanh tiếu ngữ, một mình chịu đựng bị đâm một đao lại một đao, khóe mắt Thiên Hậu yên mỵ, tràn đầy ôn nhu đao, chính mình như bị lăng trì đến chết.

Thiên Hậu nếu có thể quay lại, Uyển Nhi nhất định sẽ nói tất cả cho người biết, không dấu người bất kỳ điều gì.

Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc có thể hiểu được Thiên Hậu có lẽ hoàn toàn coi thường nàng, lúc trước còn không rõ, vì sao Thiên Hậu luôn đem mình đặt trong nhà không cho ra ngoài, hiện tại hối hận thì đã muộn!

Nguyên lai trước kia nàng hưởng thụ ôn nhu cùng bảo hộ của Thiên Hậu còn không tự biết.

"Mị Nương gần đây trong triều Mị Nương đã vất vả rồi, nếu không có đại sự chi bằng nhường lại cho Thái tử Hiền Nhi,trẫm sợ Mị Nương mệt" Lý Trì rốt cuộc nói đến vấn đề chính, gần đây Hiền Nhi thật tâm đắc ý hắn.

"Hiền Nhi?" Võ Chiếu khiêu mi, thuận tiện vô tình hay cố ý nhìn lướt qua hai hàng lông mày không dãn ra của Thượng Quan Uyển Nhi.

"Hiền Nhi năm nay cũng không nhỏ, nên học hỏi kinh nghiệm" Lý Trì bất an đã biết nói như thế Mị Nương sẽ thương tâm a.

"Nga? bản thân ta thấy được hắn lịch duyệt còn thấp, xúc động sinh sự, vài năm nữa hãy tính" Võ Chiếu âm thầm uống cạn chén rượu, Thái tử quả nhiên thực hợp tâm ý hắn, không chỉ bày mưu tính kế tứ hôn Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành, một gậy quấy mọi người đều không an bình ! Hiện tại lại đang muốn ở bên tai Lý Trì châm ngòi thổi gió, thật sự là không được. Hiền Nhi chớ trách mẫu hậu lòng dạ độc ác, muốn trách thì trách chính ngươi, bất tranh khí!

"Hảo, Mị Nương nói cái gì thì như vậy, trẫm bất quá sợ Mị Nương mệt nhọc, Mị Nương hôm nay sắc mặt có chút mệt mỏi, trẫm nhìn mà đau lòng" Lý Trì làm bộ đi qua xoa bóp vai cho Mị Nương, Võ Chiếu hơi sững sờ, thân thể cứng đờ, cùng tùy lúc dựa vào nằm trong ngực Lý Trì

"Làm phiền hoàng thượng"

"Trẫm bất quá chỉ xoa bóp vai cho Mị Nương, Mị Nương thay trẫm ngày đêm vất vả quốc sự cũng không ngại mệt, trẫm làm sao mệt?" Lý Trì cười, ánh mắt bắt đầu dời về phía Thượng Quan Uyển Nhi.

Hiền Nhi nói không sai, Thượng Quan Uyển Nhi tài mạo song toàn, ôn nhu động lòng người. Nếu như...

" Mị Nương, trẫm muốn hỏi Mị Nương một người" Lý Trì thấy Mị Nương hai hàng lông mày giãn ra, khóe môi mỉm cười, thoải mái, buông lỏng tinh thần nói. Bất quá chỉ là một người, Mị Nương sẽ không thể không đáp ứng.

Võ Chiếu cảnh giác, cắn răng vẻ mặt vân đạm phong kinh :" Hoàng thượng muốn ai ?"

Tiếng nói mị hoặc thiên thành, hai người chung quanh nghe được trong lòng run lên, đều bị trêu chọc động tâm,

"Hoàng thượng?" Võ Chiếu phượng mâu hơi đổi, phong tình nhìn quanh.

"Trẫm muốn nàng..." Lý Trì có chút do dự, giai nhân đang nghi ngờ như vậy lại mở miệng nói muốn nữ nhân khác, thật sự là không nên.

"Nàng? hừ nàng có cái gì tốt các người đều mơ tưởng nàng" Võ Chiếu cười đạm rộ lên, nhất tiếu bách mị sinh.

"Thế sao Mị Nương không bỏ được?" Lý Trì lời nói xoay chuyễn, từ trước cũng từng hỏi qua người cung nữ bên cạnh nàng, như thế nào lúc này....

"Chổ nào không bỏ được, bất quá chỉ là một nữ quan thôi mà."

"Chổ nào không bỏ được, bất quá chỉ là một nữ quan thôi mà."

"Chổ nào không bỏ được, bất quá chỉ là một nữ quan thôi mà."

Thượng Quan Uyển Nhi đỡ lấy long sập. nếu mắt vừa thấy Thiên Hậu cùng hoàng thượng vô cùng thân thiết làm cho nàng sống không bằng chết. Nếu như vậy hiện tại Thượng Quan Uyển Nhi không cần phiền não rồi, bởi vì nàng đã chết. Ngay cả tâm ý cũng bị lăng trì, một giọt một giọt chỉ còn lại máu chảy thành sông quấn quanh người tịch mịch, lau đi không được.

Thiên Hậu, Uyển Nhi chẳng qua chỉ là một nữ quan mà thôi sao.

" Như vậy , Mị Nương đã đáp ứng rồi" Lý Trì trong lòng vui vẻ, từ lần đầu tiên thấy Thượng Quan Uyển Nhi, liền ngày đêm tưởng niệm, hiện giờ mỹ nhân ở bên, có thể nào không vui mừng.

Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng căng thẳng, Nguyên lai lòng của nàng vẫn còn lay động , trông mong lời phán, chỉ chờ Thiên Hậu mội mọng khẽ mở làm cho nàng lên thiên đường hay xuống địa ngục trong lời nói

"Hoàng thượng nói, Mị Nương tự nhiên không dám không theo..." Võ Chiếu hơi hơi đứng dậy, Thượng Quan Uyển Nhi nhanh tay lẹ mắt lập tức dâng lên một chén trà còn ấm , đầu ngón tay Thiên Hậu hơi hơi lướt qua lòng bàn tay nàng, giống như hóa thành một vòng tròn, đem cả người nàng nhốt lại. Trong lòng vừa động, môi giật giật, thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời.

Võ Chiếu lời nói xoay chuyển :" Chính là cũng muốn hỏi ý kiến của nàng mới được" Thượng Quan Uyển Nhi, hoàng thượng hứa cho ngươi núi vàng núi bạc, vinh hoa phú quý ngươi có nguyện ý hay không?"

Uyển Nhi ta lại cho nàng một lần cơ hội,rời khỏi ta hoặc là đón lấy cơ hội của ta.

"Uyển Nhi, trẫm chắc chắn sẽ không bạc đãi nàng !" Lý Trì vội vàng nắm lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi, lại bị Thượng Quan Uyển Nhi đi trước một bước né ra.

"Uyển Nhi sống là người của Thiên Hậu, chết là quỷ của Thiên Hậu, Uyển Nhi nguyện cả đời không kết hôn ở bên cạnh Thiên Hậu, chỉ thuộc về Thiên Hậu, nhận được ưu ái của hoàng thượng, Uyển Nhi thật hổ thẹn" Thượng Quan Uyển Nhi quỳ xuống, nàng tự nhiên biết kháng chỉ bất tuân, là tội gì!

"Thượng Quan Uyển Nhi nàng ! rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Lý Trì giận dữ, vốn tưởng rằng có người dễ như trở bàn tay, Mị Nương cũng đã đáp ứng, lại bị tiểu cung nữ này cự tuyệt, thật sự là không nể mặt.

Võ Chiếu thoáng nhướn lông mày, cúi đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi sụp mi thuận mắt, oán khí trong lòng thoáng chốc đều giảm bớt.

Té ra chén rượu ở giữa ngay má Uyển Nhi, một đường đỏ tươi chói mắt hiện lên trong mắt Võ Chiếu, nguyên bản lông mày đã giãn lại hơi nhói.

"Hoàng thượng tại sao làm bị thương người của ta, chẳng lẽ đối với Mị Nương có ý kiến gì sao ?"

Thượng Quan Uyển Nhi bất chấp lau đi vết máu ở bên môi, kinh sợ liếc nhìn Thiên Hậu một cái, nhanh chóng cúi đầu. Nàng bây giờ không nhìn được Thiên Hậu đối với hoàng thượng vô cùng thân thiết, càng nổi bật chính mình giờ phút này lẻ loi cô độc.

Chính là Thiên Hậu đã nói rồi, người của ta, người của ta, người của ta, đúng rồi cả cuộc đời Uyển Nhi là người của Thiên Hậu, vô oán vô hối!

" Trẫm đương nhiên không phải đối với Mị Nương có ý kiến, chính là tiểu cung nữ này!" Lý Trì chỉ vào Thượng Quan Uyển Nhi tức giận nói không nên lời.

" Hoàng thượng làm gì tức giận, nàng chính là tính như vậy, trước cũng thế, Hiền Nhi đến cầu ta ban nàng cho hắn, còn nói muốn nàng làm thái tử phi, làm hoàng hậu" Võ Chiếu nhẹ nhành trấn an Lý Trì.

"Hiền Nhi thực đã nói như thế?" Chẳng lẽ Hiền Nhi nghĩ là hoàng thượng ư, Lý Trì nói thế nào cũng là đương kim thiên tử, bị người nghĩ đến ngôi hoàng đế, cho dù là con trai ruột của mình, cũng có chút mất hứng

"Đúng thế, hoàng thượng phá hủy khuôn mặt nàng, sau này Mị Nương làm sao đem nàng đi ra ngoài gặp người được"

"Đúng vậy trẫm rất lỗ mãng" Lý Trì không cam lòng ngó ngó Thượng Quan Uyển Nhi, thấy trên mặt nàng còn một vết cắt màu đỏ, Lý Trì từ trước đến nay tâm tư nhu hòa cũng cảm thấy mình quá đáng.

" Ngày mai Mị Nương tìm một cung nữ giống nàng, nhất định hoàng thượng vừa lòng"

"Không nhọc Mị Nương lo lắng, trẫm chẳng qua là nhất thời mới mẻ" Lý Trì phật ý ngồi xuống, không hề liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.

"Hoàng thượng, Mị Nương nghe nói Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành lập gia đình, chuyện này thần thϊếp thế nào lại không biết?" Võ Chiếu xoa lông mày, nàng không muốn làm cho Uyển Nhi hiểu lầm nàng. Vốn dĩ việc này nàng không có làm tội gì bị người ghét. Có mấy lời, vẫn là hôm nay nói rõ, để khỏi đêm dài lắm mộng.

"Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành" tay Lý Trì ngừng lại, là ai để lộ tiếng gió.

"Đúng là hai nữ nhi của Tiêu Thục Phi, hoàng thượng không phải đã quên các nàng rồi sao ? Nô tỳ không biết ai ban hôn,là hoàng thượng sao ?" Võ Chiếu ngồi lên ôm lấy cổ Lý Trì, mềm mại không xương, thiên kiều bá mị.

Lý Trì bối rối gật đầu thừa nhận, như là đứa nhỏ ăn vụng bị đại nhân bắt được.

" Vậy mà chuyện này nô rỳ không biết, nếu không phải hoàng thượng tứ hôn thì còn ai vào đây ? Hoàng thượng vì sao không nói với Mị Nương, Mị Nương cũng không phải là người hẹp hòi như vậy, huống chi ân oán cũng đã hai mươi năm, nên quên cũng đã quên . Nếu Mị Nương biết sẽ định cho hai nàng tìm một nhà khá giả, công tử nhà tể tướng mới xứng đôi với công chúa Đại Đường. Hoàng thượng một mình đem các nàng gả cho Thượng Dực quân vệ sĩ không biết là ủy khuất các nàng sao ? Đại Minh cung tùy tiện bắt lấy hai người luận về tướng mạo thân phận đều hơn hai người bọn họ" Lời nói Võ Chiếu vừa nói ra, trong điện có hai người á khẩu không trả lời được. Lý Trì hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

"Mị Nương trẫm lại làm sai rồi, trẫm nghĩ Mị Nương..." Vừa nói đến nửa câu đã bị Võ Chiếu dùng ngón tay chặn lại, thản nhiên cười.

"Hoàng thượng xem Mị Nương là loại người nào, nói như thế nào các nàng cũng là nữ nhi của hoàng thượng, lúc trước hoàng thượng cũng biết đem các nàng cách chức nhập Dịch Đình Cung bất quá là kế tạm thời, nếu không phải Mị Nương ngăn Hàn Quốc phu nhân cùng Ngụy Quốc Phu nhân, Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành sao có thể sống đến ngày hôm nay, Chuyện đó hoàng thượng cũng đều đã quên sao.

Lời này không chỉ nói cho Lý Trì nghe, còn cố ý nói cho Thượng Quan Uyển Nhi nghe. Võ Chiếu tin tưởng Thượng Quan Uyển Nhi nghe hiểu.

"Mị Nương trẫm thực xin lỗi nàng, trẫm đều quên hết những điều này. Người đó của Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành là không thể chấp nhận được sao?" Lý Trì thần trí dao động, hắn hiện tại thực hối hận.

"Nếu Thái Bình gả cho người này, không, Thái Bình dù cả đời không lấy chồng, Mị Nương cũng sẽ không để cho Thái Bình gả cho người như vậy" Giọng điệu thản nhiên của Võ Chiếu đủ để đánh bại tâm yếu ớt của Lý Trì.

"Trẫn thực sự là hồ đồ!" Lý Trì tức giận đập ngự án

"Là ai đã cho hoàng thượng hảo chủ ý này? Hoàng thượng đều đem các nàng phai nhạt ở Dịch Đình Cung gần hai mươi năm rồi, làm sao đột nhiên nhớ lại các nàng" Đúng rồi rốt cuộc là ai, người này còn ai ngoài Thái tử

"Vâng là Hiền Nhi" Lý Trì trong lòng ưu tư, biết vậy chẳng làm !

"Nga, là Hiền Nhi, hoàng thượng còn cảm thấy Hiền Nhi có thể gánh nổi an nguy của giang sơn Đại Đường sao ? Đem hoàng tỷ cùng hoàng muội cả đời bị nhốt ở lãnh cung gả cho đầy tớ trâu ngựa của Đại Minh cung, có dụng ý gì! hoàng thượng nghe xong lời hay mới đáp ứng đem các nàng gả cho hai người kia, bằng không hoàng thượng sao có thể đem công chúa tài mạo song toàn, tao nhã tài hoa gả cho nhân vật như thế. lừa phụ hoàng, tiến hiến lời dèm pha, bịa đặt, hủy hoại hạnh phúc cả đời của tỷ muội làm sao lại không có tội?"

"Như thế chẳng phải là người bất hiếu bất nhân bất nghĩa, nếu đem giang sơn Đại Đường giao cho người như thế, phụ hoàng ở dưới suối vàng cũng sẽ không bỏ qua cho trẫm!" Lý Trì vô cùng đau đớn, than thở khóc lóc, hắn không tiếp nhận được chuyện đứa con trai hắn yêu thương nhất trong nháy mắt thay đổi, rắp tâm hại người, tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc dân chúng, hủy diệt thánh thính! hắn làm sao không thể không đau!

" Hoàng thượng nên làm thế nào, Mị Nương sẽ không nói, Hiền Nhi thật làm người ta thất vọng rồi" Võ Chiếu xem như đối với Lý Hiền trái tim hoàn toàn băng giá. tâm tư che dấu của hắn không qua được ánh mắt của nàng. Từ lúc hắn đối với Uyển Nhi như hổ rình mồi cũng là lúc nàng chứa nhiều ẩn nhẫn. Hiện giờ xem như chỉ còn hai đứa con trai còn sống

Uyển Nhi hôm nay là nghe rõ rốt cuộc là ai hại Nghĩa Dương của nàng !

"Phế Thái tử Lý Hiền xuống làm thứ dân!" Lý Trì suy sụp ở bên cạnh, gần đây đau đầu đã giảm bớt nay càng thêm trầm trọng, Hiền Nhi a Hiền Nhi, ngươi làm cho phụ hoàng quá thất vọng rồi!