Võ Tắc Thiên

Chương 33: Thất Sủng

"Thái Bình, cổ ngươi bị gì vậy?" Thượng Quan Uyển Nhi sát thuốc cho Thái Bình, hôm qua vẫn còn chưa bị gì, hôm nay liền thấy một đường vết đỏ. Ắt hẳn là do vũ khí lợi hại gây ra, có thể phải lưu lại sẹo.

"Ai nha, ngươi không nên hỏi ta, bị ngươi giáo huấn lâu như vậy, mặt mũi đều mất hết, Mẫu hậu tặng ta ngọc bội cũng đánh mất!" Thái Bình biểu môi nàng sẽ không nói ra bị Nghĩa Dương xem thành hái hoa tặc! So với bị nàng giáo huấn còn mất mặt hơn!

"Ai dám làm bị thương Đại Đường công chúa chứ?" Thượng Quan Uyển Nhi rõ ràng không yên lòng, Thái Bình cảm thấy để Thượng Quan Uyển Nhi băng bó vết thương giống như bị nàng phá đi. Thượng Quan Uyển Nhi xuống tay thật nặng! Không giống như Nghĩa Dương ôn nhu như vậy.

"Này, uy, ngươi nhẹ tay được không ! Đau quá còn không biết xấu hổ hỏi là ai, hôm qua là ai bị ngươi giáo huấn nhiều như thế!" Thái Bình nhớ đến liền sinh khí, Thượng Quan Uyển Nhi thật không để cho người khác chút mặt mũi, nếu không phải biết nàng tâm tình không tốt, nàng dễ gì bỏ quá cho.

"Ai..." Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu choáng váng, Thiên Hậu lạnh lùng làm đáy lòng nàng phát lạnh. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy có chút váng đầu, một đêm ngủ không ngon, cũng chưa có ăn gì, rảnh rỗi mới phát hiện tình trạng đã kiệt sức. May mắn Thái Bình đỡ được Thượng Quan Uyển Nhi bằng không nàng thế nào cũng té ngã.

Chính là Võ Chiếu trở về chổ này thấy cảnh tượng Uyển Nhi cùng Thái Bình ôm nhau! Chính xác từ vị trí này của Võ Chiếu, nhìn qua đích thị là các nàng thân mật ôm nhau! Xác thực hơn là Thượng Quan Uyển Nhi ngã nhào vào người Thái Bình! Võ Chiếu mắt đau không muốn nhìn thấy mặt.

Thượng triều thượng triều, thứ nhất không có đại sự gì, thứ hai không có Uyển Nhi ở bên cạnh, nàng tâm phiền ý loạn! Cho dù nàng cũng không thể nói, nhưng nhìn nàng cũng được ! Chính là vừa vào cửa lại thấy hình ảnh này!

Thượng Quan Uyển Nhi nàng luôn miệng nói cả đời chỉ làm nữ nhân của ta, cả đời chỉ thuộc về một mình ta! Bất quá qua một đêm, nàng liền thay đổi, ném mình ôm ấp người khác!

Thượng Quan Uyển Nhi nàng thay lòng đổi dạ quá nhanh!

Võ Chiếu âm thầm đè nén cơn đau trong lòng, Thượng Quan Uyển Nhi không bằng nàng lúc này rời đi, mắt không thấy tâm sẽ yên lặng!

"Mẫu hậu!" Thái Bình tựa hồ thấy mẫu hậu trước. Mẫu hậu hôm nay hạ triều thật sớm, hơn nữa sắc mặt mẫu hậu tựa hồ không tốt. Thượng Quan Uyển Nhi ngươi nhất định làm cái gì khiến cho mẫu hậu thương tâm rồi !

"Thái Bình" Võ Chiếu mệt mỏi, nàng không muốn nói chuyện với bất luận kẻ nào.

Thượng Quan Uyển Nhi buông tay xuống, bối rối lắc đầu, chính là Thiên Hậu từ đầu đến cuối đều không có liếc nhìn nàng. Chính là không khoang dung nàng, không nhìn nàng, rời đi

"Thượng Quan Uyển Nhi ngươi và mẫu hậu có chuyện gì vậy?" Thái Bình lay Thượng Quan Uyển Nhi, thấy mẫu hậu không để ý đến Thượng Quan Uyển Nhi, không phải nàng cũng cao hứng đấy sao, nàng không phải có cơ hội sao? Trong mắt Thái Bình hiện lên một thân giá y đại hồng Nghĩa Dương, xinh đẹp trườn lên thân thể nàng, liếʍ vết thương trên cổ nàng, phong hoa tuyệt đại.

Thái Bình cảm thấy vết thương ở cổ hơi hơi nóng lên, tựa như hương vị trên môi vẫn còn lưu lại.

Có lẽ khi nhìn thấy mẫu hậu và Thượng Quan Uyển Nhi bất hòa nàng tình nguyện muốn thấy mẫu hậu vì Thượng Quan Uyển Nhi mà cao hứng. Còn tốt hơn như vậy lãnh đạm với mình, Thái Bình sinh khí, không ai được tổn thương mẫu hậu!

"Thượng Quan Uyển Nhi, nếu để cho ta biết ngươi làm tổn thương mẫu hậu, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thái Bình hạ giọng, lạnh lùng nói.

Thượng Quan Uyển Nhi lòng đau như cắt, thương tổn thương tổn, rốt cuộc ai mới chính là người bị thương tổn!

"Mẫu hậu đến đây còn không dâng trà!" Thái Bình không kiên nhẫn quát Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc là thế nào ! mới một đêm đã biến thành người khác ! Nàng tương đối quen với một Thượng Quan Uyển Nhi nhanh mồm nhanh miệng, khi dễ nàng, nói móc nàng! Thái Bình t cảm thấy mình tự làm khổ rồi, Thượng Quan Uyển Nhi ngươi vẫn là nên quay trở lại như trước thôi, cái dạng này của ngươi thật sự không tốt, thật không tốt ! ngươi không thích hợp trang điểm tươi đẹp, vẫn là quay về với vẻ thanh thuần động lòng người của ngươi đi

Thái Bình nhẹ nhàng đến gần mẫu hậu, thấy mẫu hậu nằm dài trên ghế, đi lệch sang một bên, vươn tay nhẹ nhàng thay mẫu hậu xoa bóp vai.

"Mẫu hậu, nhi thần nhu xoa vai cho mẫu hậu, mẫu hậu vì nước ngày đêm làm lụng bất vả cực khổ"

"Ân"

"Mẫu hậu, cuối năm nay, trong triều không có đại sự gì, sao không cho mình nghỉ ngơi, ra ngoài cung du ngoạn giải sầu?" Thái Bình cẩn thận thăm dò, Mẫu hậu thoạt nhìn bộ dạng mệt chết

"Ngoài cung có chổ nào tốt a, trời rất lạnh, mẫu hậu lão rồi cũng không có ý định thay đổi, không thể so được với các ngươi trẻ tuổi" Võ Chiếu sâu kín nói, đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, các nàng muốn thế nào thì tính. Từ xưa hậu cung ba ngàn có mấy người chân tâm thật ý với đế vương, chẳng qua là có mưu đồ riêng. Huống chi nàng không phải quân vương, mà nàng kia cũng chẳng phải phi tử, làm sao có thể tin được.

Thượng Quan Uyển Nhi tiến vào vừa lúc nghe được những lời Thiên Hậu nói. Trong lòng nàng căng thẳng, Thiên Hậu, Thiên Hậu, Uyển Nhi nên làm thế nào ? Người nói cho Uyển Nhi biết được không ?

Nàng đừng để Thiên Hậu ra ngoài cung, Thiên Hậu sẽ không mang theo nàng ! Thiên Hậu một chút cũng không lão, Thiên Hậu một chút cũng không lão. vì cái gì nàng không sinh ra sớm mười năm!

"Mẫu hậu uống chén trà ấm áp thân mình" Thái Bình tiếp nhận chén trà, Thượng Quan Uyển Nhi một bộ thiên đại ủy khuất bụng đầy oan khuất, ai oán nhìn bóng lưng mẫu hậu. Thái Bình vẫn là ghen tỵ, Thượng Quan Uyển Nhi ngươi rốt cục đã làm cái gì, làm cho mẫu hậu không lên nổi tinh thần ?

"Thái Bình hiểu tâm ý mẫu hậu, ngoài cung chắc là không đi rồi, thôi thì mẫu hậu nghỉ ngơi vài ngày, các đại thần cũng mệt rồi, mẫu hậu cũng mệt" Thể xác và tinh thần đủ mỏi mệt mà ngay cả người duy nhất là Uyển Nhi có thể làm nàng thư thái cũng trở nên khiến nàng khó chịu.

Thái Bình thấy thần sắc mẫu hậu bình trở lại bình thường một chút, không giống như vừa gặp âm lãnh, liền phóng tâm rời đi. Nàng còn có chuyện phải làm, lục ca lục ca cần cho nàng một lời giải thích! Nàng vốn định hỏi mẫu hậu, chính là vừa thấy khí sắc mẫu hậu kém như vậy, nàng cũng không đành lòng mang việc phiền đến mẫu hậu. Hơn nữa Nghĩa Dương thân phận đặc biệt, Thái Bình cũng có chổ cố kỵ.

Vì thế trong phòng chỉ còn lại Võ Chiếu cùng Thượng Quan Uyển Nhi.

Không khí đọng lại có chút lạnh, Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng người chỉ nhìn bóng lưng Thiên Hậu. Nàng nghĩ đến nhẹ nhàng ngụ ở thân người Thiên Hậu, cho nàng ấm áp, mới hai ngày, môi của nàng bắt đầu tưởng niệm Thiên Hậu. Thân thể phát ra âm thanh khao khát, chính là nàng chỉ dám nghĩ không thể động !

Thượng Quan Uyển Nhi ôm tấm chăn mỏng, mới dám đến gần Thiên Hậu, giống như trước vì Thiên Hậu đắp lên, Đầu ngón tay hơi hơi lướt qua da thịt bắt đầu đau đớn, nàng còn muốn nhiều nữa. muốn hôn khóe môi Thiên Hậu, muốn ngắm nhìn dung mạo Thiên Hậu.

Nếu đêm qua nàng không lừa gạt Thiên Hậu, hẳn là tốt rồi, biết rõ Thiên Hậu hận nhất người khác lừa gạt còn phải làm như thế! Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy mình thật đáng chết !

Võ Chiếu an ổn ngủ, cảm thấy có chất lỏng nóng ấm nhỏ lên mặt nàng, trượt qua vành môi của nàng, thật mặn, hương vị bi thương, hương vị của Uyển Nhi. Võ Chiếu mỉm cười nhói đau, Thượng Quan Uyển Nhi! nàng không thể tránh được !

"Thiên Hậu thực xin lỗi đánh thức người" Thượng Quan Uyển Nhi không biết làm sao bối rối nói.

Võ Chiếu nhìn đôi mắt đỏ lên của Uyển Nhi, trong lòng biết rằng nàng chẳng qua chỉ là một hài nữ, làm sao có thể hợp tâm ý nàng như vậy ?

"Quá lạnh rồi, nàng sưởi ấm cho ta" Võ Chiếu bá đạo kéo Thượng Quan Uyển Nhi áp dưới thân mình. Cam Lộ Điện thực sự là rất lạnh, thân mình Uyển Nhi vừa nóng, dễ dàng sưởi ấm cho nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi mở to hai mắt, nàng vừa muốn khóc. Thiên Hậu đã ngủ thật say, đè nặng nàng không thể động đậy, cánh tay, chân , thân thể của nàng tất cả đều cứng ngắc. Hít lấy hơi thở Thiên Hậu. mặt Thiên Hậu cùng nàng cơ hồ dính lại với nhau. Tâm Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu trở nên mềm mại, nàng cỡ nào cũng muốn tham luyến giây phút ấm áp này, mới một đêm nàng liền chịu không nổi không có Thiên Hậu trong cuộc sống của nàng. Thân thể tịch mịch phát ra ai thán, nàng bức thiết muốn cùng thân thể Thiên Hậu đυ.ng chạm. Cho dù là ôm như vậy, thân thể lẫn tâm của nàng đều nảy sinh tiếng vọng vui sướиɠ.

Võ Chiếu hơi hơi tỉnh lại, cơ thể thoải mái vô cùng, Thượng Quan Uyển Nhi bị nàng áp dưới thân vẫn sợ hãi như vậy nhìn nàng. Nàng không hề động, chính là trợn tròn mắt nhìn, nhìn da thịt Uyển Nhi như ngọc trầm mặc không nói

"Thiên Hậu, hoàng thượng mời ngài qua" Nguyệt nương gõ cửa tiến vào, thấy một màn trước mắt nhưng không thể kinh sợ.

"Biết rồi" Võ Chiếu đứng dậy thuận tiện liếc lại Thượng Quan Uyển Nhi vẫn còn thất thần không dám động.

Võ Chiếu không có nhìn thêm Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi trơ mắt nhìn Thiên Hậu thay đổi y phục, Nguyệt nương lại giúp Thiên Hậu trang điểm. Thiên Hậu càng trở nên xinh đẹp động lòng người, vừa nghĩ đến Thiên Hậu chưng diện như vậy để gặp hoàng thượng, tâm Thượng Quan Uyển Nhi lại bắt đầu đau đớn. Chính là nàng lấy tư cách gì ghen? nếu như hôm qua còn có, chính là hôm nay nàng đã bị Thiên Hậu ghét bỏ ! Thiên Hậu cũng chỉ xem nàng như những cung nhân bình thường, không thương tiếc chút nào, không tiếp tục đãi ngộ khác biệt

Sẽ không tái bận tâm đến tâm tình của nàng, sẽ không tái ôn nhu nhìn nàng, sẽ không hôn âu yếm nàng.

"Thiên Hậu mặt y phục hồng nhạt này nhìn thật xinh đẹp, hoàng thượng nhất định thích" Thượng Quan Uyển Nhi nghe Nguyệt nương khen Thiên Hậu, Thiên Hậu vô luận mặc y phục nào cũng đẹp! hiện giờ cũng là mặc cho người khác xem!

"Ân, Nguyệt nương, ngươi nói màu sắc này có quá trẻ không ? Dường như hợp với tuổi của Thái Bình mặc hơn" Võ Chiếu tươi cười tán gẫu. Thượng Quan Uyển Nhi vừa nhìn thấy tâm liền đau xót. Nguyên lai Thiên Hậu đối với người khác vẫn như vậy tươi cười ấm áp, duy chỉ có đối với mình lạnh như băng sao.

"Màu sắc này chính là hợp với Thiên Hậu, công chúa không mặc được màu này, vẫn là Thiên Hậu mặc đẹp"

"Ân, chúng ta đi thôi" Võ Chiếu mỉm cười, từ đầu đến cuối đều không nhìn tới Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng nàng biết ánh mắt lo lắng của Thượng Quan Uyển Nhi vẫn ở trên người nàng.

"Ai ngươi cũng đi" Võ Chiếu thở dài, không có Uyển Nhi bên người. tâm tình nàng không yên. Huống chi vẫn còn rất nhiều chuyện cần Uyển Nhi. Cũng không phải người nào hợp với tâm ý của nàng, Khó tìm Thượng Quan Uyển Nhi thứ hai !