Võ Chiếu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi bóng dáng đơn độc rời đi, nàng cảm giác mình đã làm thương tổn đứa bé này, nàng bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, vô oán vô hối ở bên cạnh mình ba năm, tận lực làm hết phận sự. không hề kén chọn.
Uyển Nhi nói nàng không nghĩ, không nghĩ có lựa chọn khác..
Uyển Nhi nói nàng cam nguyện, cam nguyện....
Võ Chiếu rốt cuộc không thể khống chế, Tâm tư Uyển Nhi tinh tế như nước, chính mình nếu dám đem nàng giữ lại bên người, tự nhiên có thể nắm chắc trong tay. Lấy Uyển Nhi trị thế tài, chỉ cần nàng không lấy chồng cướp con của mình, không uy hϊếp mình, mọi thứ còn lại đều tốt. Lúc trước chính là không cho hai đứa con trai mình vì nàng tranh giành tình nhân, mới để nàng đến Cam Lộ Điện không phải sao ? cho nên hiện giờ chỉ cần đoạn tuyệt ý niệm ham muốn của hai đứa con trai dành cho nàng, những việc khác đều ổn!
Võ Chiếu hiện tại muốn nghĩ tìm lý do cho việc cần làm tiếp theo. Nếu không phải tìm lý do để làm gì đó thì Võ Chiếu sớm đã đi làm. Nếu Uyển Nhi chỉ là một loại nữ tử không như vậy hợp tâm ý của nàng, nàng đã không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ có tâm mới có thể như thế.
Cố tình nàng là Thượng Quan Uyển Nhi, các nàng cùng có khát vọng giống nhau. ở chính trị Thượng Quan Uyển Nhi là quân sư của mình. Ở văn học trình độ cao, nàng tài hoa hơn người, bậc cân quắc không thua gì đấng mày râu.
Mà đó không phải là trọng điểm...
Uyển Nhi chính là Uyển Nhi, trên đời không có Võ Chiếu thứ hai, giống như không có Thượng Quan Uyển Nhi thứ hai.
Võ Chiếu nhận thức trong lòng đã không ly khai Uyển Nhi rồi. nàng đã muốn chiếm lấy tất cả mọi mặt cuộc sống của nàng. quả thực là vô khổng bất nhập. Hai đứa con trai tất nhiên miệng luôn là Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi.Mà ngay cả người không thích Thượng Quan Uyển Nhi như Thái Bình gần đây cũng luôn tìm Thượng Quan Uyển Nhi, loại cục diện này cứ tiếp tục mà nói...sợ sẽ không thể khống chế được rồi ! Võ Chiếu chưa bao giờ là người sợ đầu sợ đuôi. nàng cũng sẽ không vì Thượng Quan Uyển Nhi mà có ngoại lệ!
Ban đêm lạnh như nước, lộ vẻ sâu kín của tâm mỹ nhân.
"Uyển Nhi nàng giận à?" Võ Chiếu ra vẻ nhẹ nhàng, ngồi vào mép giường, dỗ dành người khác, nàng thực không am hiểu, cho đến bây giờ đều là người khác dỗ dành mình, bản thân mình cũng chưa từng dỗ dành ai.còn là dỗ dành một nữ tử !
Chính là nàng hiển nhiên đánh giá cao khả năng dỗ dành của mình. Thượng Quan Uyển Nhi chỉ co rúc một góc, còn chưa hề đυ.ng tới.
Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên không thể động ! phải biết rằng hiện tại Võ Chiếu ngồi ở mép giường, vân đạm phong kinh. Chẳng lẽ muốn tìm mọi cách lấy lòng Thượng Quan Uyển Nhi.cuối cùng chỉ chọc người oán !
"Uyển Nhi nàng làm sao vậy ? Nhu tình , Võ Chiếu ở triều đình có chút đặc biệt, hiện giờ cũng không ngoại lệ, chính là có chút ấm áp.
"Uyển Nhi rốt cuộc nàng muốn gì ?" Cuối cùng một chút kiên nhẫn cũng cạn, Rất may Thượng Quan Uyển Nhi hiểu được khi nào dừng khi nào tiếp tục.
"Thiên Hậu, Uyển Nhi ngủ không được" Thượng Quan Uyển Nhi nhếch môi cười, ủy khuất nói
Tâm Võ Chiếu lập tức căng thẳng, nằm trên giường là khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Uyển Nhi . đã thấy trong mắt nàng rưng rưng, muốn nói nghỉ ngơi, khóe môi đã bị nàng cắn đến hồng, lâp tức tâm yêu thương lại dâng lên.
"Uyển Nhi ngoan ngủ" Võ Chiếu hảo tính khí dỗ dành, trong lòng cũng có chút không nhẫn, chính là muốn đem suy nghĩ giao phó cho thực tiễn tựa hồ có chút khó khăn.
"Thiên Hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi tâm bất chợt nổi lên, rốt cuộc nhẫn nại không được, phần eo dùng lực, ôm lấy thân thể Thiên Hậu.loạn hôn.
Hảo một cái hôn triền miên. Không giống như tối hôm qua chỉ là lướt qua rồi dừng lại, càng không giống ban ngày ngoài hoang dã lại hấp dẫn cấm kỵ. Thiên Hậu rõ ràng không thay đổi lại thay đổi rất nhiều. Thượng Quan Uyển Nhi thờ dài, tạm ngừng nhìn Thiên Hậu bị chính mình hôn đến nỗi môi hơi sưng, có chút áy náy lại có chút vui vẻ.
Thiên Hậu cuối cùng cũng đáp lại nàng không phải sao ?Thiên Hậu chung quy là có cảm giác không phải sao ?
Võ Chiếu tự mình cởϊ áσ khoác, lại bắt gặp cánh tay Thượng Quan Uyển Nhi còn ôm mình, thật giống như sợ mình chạy trốn, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc.
"Uyển Nhi.."
"Ân?" Thượng Quan Uyển Nhi mới không cần nghe Thiên Hậu dùng lời nói đả thương mình, chỉ cần dùng môi ngăn chặn miệng lưỡi làm cho nàng vừa yêu vừa hận! thật sự muốn ngừng mà không được !
Võ Chiếu nhấm nháp môi lưỡi Thượng Quan Uyển Nhi, cùng nàng chơi đùa cùng nàng múa. Thượng Quan Uyển Nhi luôn có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ tâm tình nàng, làm cho nàng ăn còn muốn ăn nhiều hơn, làm cho nàng nếm qua liền muốn nếm càng nhiều. Bởi vậy kế dụ dỗ luôn là tốt nhất, trách không được ai cũng muốn làm đế vương.
Đế vương tỏa ủng giang sơn không nói . Tất nhiên là còn có mỹ nữ thiên hạ cực phẩm yêu thương nhung nhớ. Võ Chiếu cho đến bây giờ đều là lấy lòng người khác, Lý Trì như thế, Cao Dương như thế, Tiêu Thục Phi cũng là như thế, chỉ có Uyển Nhi, nàng rõ ràng cảm thấy được Uyển Nhi chỉ vì nàng mà đem hết tất cả vốn liếng! chỉ muốn nàng vui !
Thượng Quan Uyển Nhi bị Võ Chiếu đặt dưới thân, mắt say mê nhìn chăm chú. Thượng Quan Uyển Nhi trong nháy mắt ngẩn ngơ, nếu có thể mỗi ngày bị nàng si mê nhìn bắt nàng làm gì nàng cũng cam nguyện !
Chính là Thiên Hậu chăm chú nhìn nàng hơi lâu. Giống như muốn đem cả người nàng khắc trong đáy lòng. như vậy nóng rực, như vậy vong ngã....giống như đã quên muốn làm cái gì....
Thượng Quan Uyển Nhi ba nhóm hai tốp cởi bỏ xiêm y của Thiên Hậu. chỉ chừa duy nhất trung y tư mật. Nếu Thiên Hậu không cởi ra, vậy thì để nàng hầu hạ Thiên Hậu cho tốt. Thượng Quan Uyển Nhi xoay người một cái đem Thiên Hậu đặt dưới thân, không để ý nàng có chút giãy dụa, chỉ tận tâm tân lực mà hôn, hôn vào lông mày kết sầu tư, hôn hết hằng năm nàng không chạm vào.
"Thiên Hậu không thích Uyển Nhi sao ? Thượng Quan Uyển Nhi giải khai trung y của mình.còn là lần đầu khỏa thân lõα ɭồ cơ thể trước mặt Thiên Hậu, nói không ngượng ngùng đó là giả dối, là giả dối.
"Thiên Hậu không thích Uyển Nhi đυ.ng chạm sao ?" cực kỳ mê hặc, Thượng Quan Uyển Nhi đang làm cho thị giác của nàng tác động mạnh mẽ .
"Thiên Hậu không thích Uyển Nhi hôn khắp từng tấc da thịt Thiên Hậu sao ?" Thượng Quan Uyển Nhi ở bên tai Võ Chiếu không ngừng châm ngòi thổi gió, tay vẫn không quên hết sức nhu tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ vuốt ve.
Võ Chiếu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi ở trên người mình, nàng dụng tâm lấy lòng mình. Môi của nàng lưỡi của nàng đã muốn gợi cho Võ Chiếu nhớ lại mình cũng từng có thời điểm vui sướиɠ như vậy. Đáng tiếc thời gian qua lâu nên mới quên đi.
Thượng Quan Uyển Nhi tuyệt không keo kiệt lời ca ngợi. nàng thầm nghĩ dựa vào tâm ý mà tiến hành . Thiên Hậu dưới thân đã không hề muốn đẩy mình, không hề phản kháng, Như là chờ đợi chính mình yêu thương. Thiên Hậu chính là nghe lời nằm dưới thân thể của nàng. Thượng Quan Uyển Nhi sắp hít thở không thông. Nàng cảm thấy miệng lưỡi đã không đủ dùng, Thật lòng muốn cùng Thiên Hậu tiếp hợp , mật không thể phân, cùng đi núi vu mây mưa.
Đầu ngón tay khẽ chạm lên thân thể Thiên Hậu. nàng sợ dùng sức sẽ làm Thiên Hậu đau, nàng lại sợ nhẹ quá làm Thiên Hậu nghĩ nàng muốn gãi ngứa, không yên bất an, kịch liệt xao động, thể xác và tinh thần không hợp nhất,
nàng cảm thấy thân thể của nàng đã không theo kịp ý nghĩ trong lòng rồi, rõ ràng muốn đối với Thiên Hậu làm càng nhiều chuyện quá phận, chính là đầu ngón tay cứ như vậy dừng lại ở y phục phía trên của Thiên Hậu.. cách một tầng trung y làm sao có thể làm cho Thiên Hậu cảm nhận được tình yêu của mình. Thượng Quan Uyển Nhi hạ quyết tâm vượt qua, lớn mật trêu chọc dây áo trung y Thiên Hậu,dùng kỹ xảo lôi kéo. Tuyết phong Thiên Hậu lập tức xuất hiện trước mắt Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi liền ở tư thế này đầu tiên liếʍ láp cách y phục sau đó thăm dò một chút dùng đầu lưỡi liếʍ lên Tuyết phong của Thiên Hậu, một tay nắm chặt người, rốt cuộc thể xác và tinh thần đều thỏa mãn.
Võ Chiếu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đối với nàng làm sự tình, kinh hãi đè tay Thượng Quan Uyển Nhi làm xằng bậy lại cố tình không có chút lực.
"Uyển Nhi, đừng " nói ra lời cũng trở thành thiên kiều bá mỵ,
"Thiên Hậu không cần lừa Uyển Nhi, Để cho Uyển Nhi hảo hảo hầu hạ Thiên Hậu đi" Thượng Quan Uyển Nhi tiếp tục dò xét. Thiên Hậu rõ ràng khao khát vẫn còn.
"Uyển Nhi..." Trong miệng toát ra thanh âm nhè nhẹ, tiếng nhạc quanh quẩn ở trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy lúc này Thiên Hậu gọi tên của nàng càng dễ nghe.
Tựa hồ chỉ như vậy liền dừng lại đã không còn đủ thỏa mãn. Thượng Quan Uyển Nhi dọc theo xương quai xanh của Thiên Hậu hôn lên một đường. lại hôn lên môi Thiên Hậu, miệng lưỡi gặp nhau chơi đùa triền miên không ngớt. Thân thể cùng Thiên Hậu mật không thể phân. tựa hồ mỗi lần cọ sát đυ.ng chạm cũng có thể kích ra lửa, hoa mỹ làm người ta mở mắt không lên.
"Thiên Hậu...có thích Uyển Nhi không ? Thượng Quan Uyển Nhi ẩn tình thấp giọng hỏi, làm như Thiên Hậu đối với nàng không đáp lời liền không thích ứng được, có chút tổn thương. tựa hồ đã sớm nhận thấy
"Có một chút cũng được" Thượng Quan Uyển Nhi trong lời nói có chút không xác định.
"Uyển Nhi..." Võ Chiếu vươn tay chặn lấy môi Thượng Quan Uyển Nhi, nàng luôn khiến nàng đau lòng trong lời nói " Nếu không thích Uyển Nhi, thì có ai xứng đáng?"
"Thiên Hậu thích Uyển Nhi hôn Thiên Hậu sao ?" Uyển Nhi vuốt ve mặt Thiên Hậu. làm như muốn đem từng chút từng chút hình dáng của nàng đều ghi tạc trong lòng.
"Thích" Võ Chiếu nhẹ nhàng trấn an thân mình nóng bỏng của Thượng Quan Uyển Nhi. Phong hàn còn chưa khỏe lại, giờ phải phô bày thế này, sợ phải mệt muốn chết rồi. Không thể để nàng lại muốn làm gì thì làm.
"Uyển Nhi còn muốn" Còn muốn đối với Thiên Hậu làm qua những sự tình chưa từng làm. Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng to gan như vậy, vì mình vừa mới làm dễ dàng, mặt đỏ tâm nhảy dựng lên.
" Ngốc, trong lòng nàng muốn làm gì, ta còn không biết sao ? chờ nàng hết bệnh rồi nàng muốn làm gì ta liền cùng nàng làm được chứ ?" Võ Chiếu thò tay bắt lấy bàn tay trên người mình đốt lửa, không cho nàng tiếp tục châm ngòi thổi gió.
"Thật chứ ?" Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ lại e sợ, thật động lòng người.
"Đương nhiên sẽ không lừa nàng" Võ Chiếu ôm Thượng Quan Uyển Nhi trấn an thân thể của nàng, ở trên trán nàng nhẹ nhàng hôn một cái.
Nếu năm đó có thể cùng Tiêu Thục Phi tế thủy trường lưu như vậy, chứ không phải cực hạn hấp dẫn cùng hủy diệt thì làm sao có ngày hôm nay ?