Võ Tắc Thiên

Chương 15 : Đọc sách

Thái Bình quả nhiên đến tìm Nghĩa Dương, xem như lần đầu đăng môn bái phỏng.

Đẩy nhẹ cửa Viện liền vào bên trong.

Thái Bình cảm thấy bất an không yên, phải nói gì với nàng đây? nên xưng hô thế nào với nàng?

Hoàng Tỷ chính là Nghĩa Dương?

Thái Bình vào phòng, tựa hồ trong phòng không có ai, xoay người cầm lấy án tiền bút vẽ tinh tế lật xem. Nét mực đã khô, sợ là người vẽ tranh đã rời đi lâu rồi.

Toàn bộ bức tranh đều vẽ cùng một nữ tử, đủ loại thần thái hỷ nộ ái ố. tất cả đều rất sống động. Người đó do Nghĩa Dương hoàng tỷ vẽ, vậy người vẽ tranh đâu rồi ?

"Nghĩa Dương không thích nhất là người khác làm lộn xộn tranh của nàng" người vừa đến lạnh lùng nói. Thái Bình vội buông bức tranh trong tay.

"Nàng là ai ?" Thái Bình không tự nhiên, người này là ai, tuy mặc y phục bình thường, những giữa lông mày đều có một cỗ ngạo khí, xem ra so với nàng tuổi lớn hơn một chút.

"Lời này là ta hỏi ngươi mới đúng! Tuyên Thành lạnh lùng nói, nàng không thích có người đến quấy rầy cuộc sống của nàng cùng tỷ tỷ. Thượng Quan Uyển Nhi không được, người này càng không được !

"Ta là Lý Lệnh Nguyệt" Thái Bình chi tiết nói ra tục danh của mình, chuyện này chính là lần đầu.

"Ngươi tới đây làm gì ?" Tuyên Thành nhíu mày, Lý Lệnh Nguyệt, giỏi cho một Lý Lệnh Nguyệt, là nữ nhi duy nhất của người đàn bà kia. thật sự Nhật nguyệt tốt đẹp rạng rỡ

"Ta đến tìm một người" Thái Bình không giống như ngày thường này, ở trong cái tiểu viện này, trong tận đáy lòng nàng chưa bao giờ bình tĩnh như thế. Giống như tất cả xao động bất an cũng có thể hóa thành hư ảo.

"Tỷ ấy chờ ngươi thật"

Tuyên Thành sâu kín nói, đột nhiên xoay người ly khai.

Nghĩa Dương, nàng chính là người làm tỷ trà phạn bất tư sao ? nữ nhi của cừu nhân tỷ cũng bị khuynh đảo sao ? Rõ ràng đâu phải cả đời ở cùng một chổ, trên trời dưới đất hay hoàng tuyền đều không trọng yếu,. Ai ngờ trong lòng tỷ lại có người khác. còn là nữ nhi của cừu nhân, muội sẽ không tha thứ cho tỷ! muội cần tỷ cho muội một lời giải thích!

Thái Bình như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng người kia. Người vừa đi là Tuyên Thành. Hai nữ tử của Tiêu Thục Phi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, trưởng thành nhất định phải chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa.

Cực khổ ở Dịch Đình cung cũng không hủy hoại được các nàng. Thái Bình nhìn thấy đôi mắt tinh thuần của người kia, Đáng tiếc không được nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài. Chính là đóa hoa trong nhà, nếu rời khỏi nhà, sợ hoa không thể sống được.

Mẫu hậu gϊếŧ mẫu thân các nàng, tước đoạt vinh quang công chúa của các nàng. đem nàng giáng xuống làm thứ dân, sung vào Dịch Đình Cung mười bảy năm! Chính mình không chứng kiến chuyện đó bởi vì mình sinh sau, mọi thứ hết thảy đều xong.

Nghe nói mình sinh đúng năm Tiêu Thục Phi chết, ngân trang vải trắng quấn quanh. Vì cái gì vào mùa đông tuyết đầu mùa là lúc mẫu hậu hạ sinh công chúa duy nhất .

Thái Bình chỉ bằng cảm giác đi lên trước một bước, nàng muốn biết các nàng những năm gần đây sống thế nào.

.

Có lẽ không có cái hư danh này, cuộc sống sẽ đơn giản hơn nhiều. Giống như nàng với mấy ca ca sợ là so với Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành cũng không thân thiết đến vậy.

Có khi nào nghĩ đến chuyện mẫu hậu tước đoạt từ các nàng tình yêu của mẫu thân, tình yêu của phụ thân, mà Thái Bình lại là người nhận được nhiều nhất. Phụ hoàng hiện giờ làm sao nhớ đến các nàng ? mà ngay cả mẫu thân các nàng cũng đã rời bỏ các nàng mười bảy năm rồi...

Nhớ đến các nàng, Thái Bình tổng thể là rất sầu não. Mẫu hậu có phải đã quá tàn nhẫn ? Các nàng dù thế nào cũng là hoàng tỷ của mình, là trưởng công chúa. nếu không gặp thì không sao, nhưng đã gặp thì không tránh khỏi muốn bù đắp một chút.

Mỹ nhân trên giường. mái tóc đẹp lộ vẻ mệt mỏi, lười biếng nằm. áo tơ nửa lộ ra xương quai xanh trước mắt nhân gian, Trường y hồng nhạt bao lấy đường cong cơ thể, ba búi tóc đen chỉ được một cây ngọc trâm làm đẹp. môi mọng khẽ nhết, dường như chưa ý thức được làm thế nào lại mỵ hoặc người bên ngoài.

Thái Bình nhịn không được lại nhìn vào đôi mắt đó. người này chính là Nghĩa Dương đại hoàng tỷ sao ? ngày ấy gặp gỡ vội vàng, chưa kịp thấy rõ, quả thật là dung nhan chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. đánh tiếc vĩnh viễn bị nhốt trong Dịch Đình cung, không thể thấy ánh mặt trời.

"Ngươi đã đến rồi?" Nghĩa Dương dường như đã sớm nhận ra. Thừa lúc Thái Bình sững sờ, bỏ thư xuống. môi cười tỏa nắng.

"Ân , ta đã tới" Thái Bình tự nhiên đáp, giống như là bạn hữu thân thiết nhiều năm

"Ta biết ngươi sẽ đến" Nghĩa Dương cố nén trong lòng chứa nhiều cảm xúc, chỉ nở rộ cười hoàn mỹ.

"Tỷ tỷ làm sao biết ta sẽ đến ?" Thái Bình rất nhanh quét mắt nhìn thư trong tay Nghĩa Dương, đúng là thư của mình.

Toàn bộ sự việc Nghĩa Dương đều nhìn thấy, chỉ bất động thanh sắc: " ở Yên Tử Các có thứ mà muội muội muốn"

"Tỷ tỷ nói vậy cũng biết ta đến nơi này là vì sao,ta phải nhanh rời khỏi đây thôi" Mẫu hậu nếu đã biết sợ là lòng lại nghi ngờ.

"Chổ của ta chẳng lẽ có mãnh thú hay quỷ dữ gì mà muội muội vừa đến lại muốn đi ? ta với ngươi lần đầu gặp mặt, liền không biết khi nào gặp lại." Nghĩa Dương sâu kín nói, tại sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này , làm cho nàng cứ như vậy trốn tránh nàng.

"Ta không phải ý tứ này...." Thái Bình đành phải ngồi xuống.

"Muội muội chính là tới đây tìm cuốn sách này?" Nghĩa Dương quơ quơ cuốn sách trước mặt Thái Bình, nhìn Thái Bình đỏ mặt, tỷ tỷ đã biết sao ? Tỷ đã biết sao ? nàng biết mình xem loại sách cấm này, liệu có ý kiến gì không ?

"Đúng rồi" Thái Bình gấp gáp nghĩ nhận lấy cuốn sách trên tay Nghĩa Dương, Nghĩa Dương chỉ cần đem thư trả Thái Bình.

"Chuyện xưa trong sách thật là vô cùng ý tứ, chỉ không biết là thật hay giả" Nghĩa Dương đắn đo, làm sao có thể đưa thử trả lại cho nàng được ?

"Tỷ tỷ, đã đọc rồi ? Thái Bình có chút kinh hoảng, Nghĩa Dương cũng đã đọc rồi sao ? Như vậy....

"Một lần đọc hết"

"Tỷ tỷ chẳng lẽ không có ý kiến khác sao?" Dù sao cảm tình giữa nữ tử với nữ tử thế nhân đều không hiểu được, huống hồ là việc hậu cung.

"Có thể có ý kiến gì không ? Muội muội muốn ta có ý kiến ?" Nghĩa Dương mỉn cười đem vấn đề đổ cho Thái Bình.

Thái Bình rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, làm sao so với Nghĩa Dương đạo hạnh thâm sâu, hai câu ba câu liền cuốn vào.

"Chuyện giữa nữ tử với nhau so với chuyện nam nữ không được thế nhân tán thành, cũng biết hiện giờ việc nam cưới nữ gả cũng phải theo cái gì môn đăng hộ đối, con nhà bình dân cùng tiểu thư nhà giàu cũng không có kết cục tốt" Thái Bình nói ra suy nghĩ của mình. còn là lần đầu tiên nói với người khác, người này còn là tỷ tỷ của nàng.

" Lời này đúng rồi, có thể thích một người thật không dễ dàng, bất kể nàng là nam hay nữ, bỏ lỡ cả đời thật phí " Nghĩa Dương mỹ nhân trên giường nghiêng người . mị nhãn như tơ. có ý muốn câu dẫn Thái Bình...giờ phút này Nghĩa Dương giống như từ trong tranh bước ra

"Tỷ tỷ nói có lý, bất kể nàng là nam hay nữ" bất kể là mẫu thân hay tỷ tỷ !

Nghĩa Dương mím môi cười yếu ớt, bộ dạng rối rắm của nàng thật đáng yêu, chính là người làm cho nàng bối rối rốt cuộc là ai?

"Muội muội không phải đang thích ai chứ ? Là Uyển Nhi ư, khả năng không lớn.

"Tỷ tỷ nói đùa" Thái Bình che dấu cười cười, chỉ hy vọng mau sớm trở về

"Muội muội nếu không chê liền lại đây ngồi một chút, nơi này ấm hơn" Nghĩa Dương đứng dậy nhường chút chổ để Thái Bình ngoan ngoãn ngồi lên.

"Sách này ta còn muốn tì mỉ nghiên cứu, không bằng chúng ta cùng nhau xem đi" Nghĩa Dương tự nhiên ghé vào bờ vai Thái Bình, hai tay theo phía sau Thái Bình ôm chặt lấy, hình thành một cái ôm. Đáng tiếc mục đích cuối cùng của nàng nằm ở trên quyển sách kia. Thái Bình liền không có lý do cự tuyệt, chính là có chút giãy dụa.

"Tỳ tỷ không phải xem rồi sao ? Thái Bình ngoại trừ thân mật ôm mẫu hậu còn những người khác cũng chưa từng như vậy mà ôm. Nàng ghét bị người khác đυ.ng chạm thân thể, lại không ghét Nghĩa Dương, ngược lại còn thích.

"Muội muội không phải cũng xem rồi mà?" Đầu ngón tay trắng nõn của Nghĩa Dương như có như không lướt qua mu bàn tay Thái Bình, sau đó lật trang sách.

"Cùng nhau xem thật không tiện " Thái Bình hơi hơi ngọ nguậy.

"Như thế nào không tiện, đọc sách phải chuyên tâm mới tốt" Nghĩa Dương dứt lời thì bắt đầu chăm chú xem thư. Thái Bình bất đắc dĩ liền phải ở tư thế này mà xem thư.

Thái Bình từ từ cũng quên những vật bên ngoài, chỉ một lòng xem sách, mà Nghĩa Dương làm sao có tâm tư xem sách. Nàng không nghĩ Thái Bình khả ái như vậy. thế nên liền bị dụ dỗ kéo nàng vào trong ngực. Nghĩa Dương trước đã biết nàng đã xem xong rồi mới lật sang trang kế tiếp, cứ như thế lại trở nên vô cùng ăn ý.

Ở chổ Nghĩa Dương xem ra tự nhiên thấy thú vị hơn so với những người khác.

Nghĩa Dương tinh tế ngắm nhìn Thái Bình, mẫu thân nàng cũng từng xoa đầu tiểu Nghĩa Dương, nói gì nàng nghe không rõ, chỉ biết Nghĩa Dương ngày ấy có gặp qua tiểu công chúa quá cố. Ngươi nhất định sẽ thích tiểu công chúa quá cố nếu nàng còn sống. sau khi lớn lên các ngươi sẽ trở thành hảo tỷ muội. Nếu nàng còn sống, ngươi cũng nhất định thích nàng.

Nghĩa Dương đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ tiểu công chúa vừa mới sinh ra được mấy này, phụ hoàng, mẫu phi đều nói nàng là tiểu công chúa xinh đẹp nhất. Mà Nghĩa Dương thấy Tiểu công chúa mới sinh ra mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, rất muốn chạm vào.

Nghĩa Dương nhớ rõ nàng còn hôn trộm lên trán tiểu công chúa một cái, đáng tiếc tiểu công chúa không còn sống, mà nếu tiểu công chúa của muội muội còn chắc cũng đã trưởng thành. nàng còn là tiểu công chúa của nàng sao ? mẫu hậu nói nàng sẽ thích Tiểu công chủa, chính là nàng sao

Thái Bình chính là xem đến đoạn Vệ tử Phu câu dẫn nhất thời miệng đắng lưỡi khô, có một chút tỉnh ngộ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Nghĩa Dương phát hiện mình thế nhưng đang thoải mái nằm trong lòng của Nghĩa Dương, Nghĩa Dương từ phía sau ôm nàng, hai người cùng xem một quyển sách cấm! lại vô tình nhớ lại hình ảnh trong sách, làm sao còn có thể tiếp tục an phận !

"Ta, ta phải về" Thái Bình muốn từ trong lòng ngực Nghĩa Dương thoát ra, lại phát hiện cả người yếu ớt, không có chút khí lực.

"Nhanh như vậy ? ta còn chưa xem đủ" Nghĩa Dương khiêu mi, nàng không xem đủ chính là người .

"Sắc trời cũng đã tối, ngày khác lại đến thăm tỷ tỷ" Thái Bình cảm thấy được hơi thở Nghĩa Dương phà trên cổ nàng, tê tê dại dại, thoải mái vô cùng. Giọng nói trầm ấm nhỏ nhẹ ở bên tai, trêu người đến cực điểm.

Môi Nghĩa Dương tựa hồ dán lên tai Thái Bình rồi.Thái Bình đột nhiệt muốn lấn chiếm đôi môi đỏ mọng trước mắt. lại phát hiện chính mình có ý tưởng đáng sợ vô cùng, vội giãy dũa đứng dậy.

" Được rồi, thư để ở chổ này, ngày khác lại cùng muội muội xem" Nghĩa Dương cất thư đi, khẽ nhếch khóe môi lộ ra vẻ như có như không ý cười.

Thái Bình có chút lạnh cả người. một bên âm thầm tự vỗ vỗ đầu, mình tại sao lại đối với Nghĩa Dương sinh ra loại ý nghĩ như vậy ? Thật sự là không nên !

|