Hạ Huyền sau khi tỉnh lại thấy mí mắt nặng trịch, mở mắt ra cũng phát hiện mình không nhìn thấy gì. Hắn bình tĩnh trở lại, ngẫm nghĩ tình hình hiện tại, hẳn là chính mình sơ ý bị Sư Vô Độ đánh rơi xuống Minh Hà.
Thói xấu này của Sư Vô Độ trong ba giới không ai không biết.
Gã nhìn thấy trên bờ biển là Sư Thanh Huyền đầu tóc rối bù, áo quần hành khất, một chân đã gãy, một cánh tay cũng thõng xuống vô lực, nói thẳng ra là Hạ Huyền vẫn cứ đổi mệnh cho Sư Thanh Huyền, liền tức giận đến phát cuồng. Pháp lực cường thịnh của gã tạo sức ép nên ranh giới mỏng manh chia cắt hai bờ âm dương, hai bên chèn ép nhau, cuối cùng làm nổ ra trên cầu đá một lỗ hổng lớn.
Trong số những người ở đây, số mệnh của Sư Thanh Huyền chỉ có thể nói là nhàng nhàng, đánh cược với người khác bao giờ cũng chỉ năm ăn năm thua. Mà so với y, số vận của Hạ Huyền còn kém nữa.
Quá nửa là bởi vì thời vận đen đủi, lỗ hổng vừa mới nứt ra kia cách chân Hạ Huyền không quá ba thước. Từ trong cái miệng đen ngòm, âm khí như hồng thủy cuồn cuộn trào ra, lại giống như đang vô cùng đói khát, có thể vươn xúc tu hút hết mọi vật xung quanh vào nó. Lực hút cực mạnh cộng thêm tốc độ như mãnh thú, nên chỉ trong nháy mắt Hạ Huyền cùng tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm mét đã bị hút vào.
Minh Hà là biên giới trấn áp quỷ giới, vậy nên ngoại trừ trong tết Trung Nguyên mười lăm tháng bảy, vạn quỷ ở gần Minh Hà đều trở thành mù, không vượt qua được Minh Hà, cũng không đến được quỷ môn. Chỉ khi đến tết Trung Nguyên quỷ môn mới mở ra, Minh Hà hóa thành đường cái, nối liền thế giới người sống và người chết, đến lúc đó người và quỷ mới có thể giao thiệp.
Hạ Huyền không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy bên chân có tiếng nước chảy róc rách rất nhỏ, vạt áo và giày vẫn còn một khoảnh ướt sũng, liền đoán được mình đang ở bờ sông. Pháp lực của hắn bị con sông này áp chế cực kỳ, cộng thêm việc sau khi tỉnh lại mò mẫm trên người cũng không thấy đồ hắn cần, mặt mày nhanh chóng cau lại.
Hắn vốn tính chống tay ngồi dậy một chút, chợt cảm thấy có đồ vật chạm vào tay. Gấm vóc mềm mại vừa chạm nhẹ vào xúc giác, hắn đã lập tức trở cổ tay phóng tới. Người vừa đưa đồ trong nháy mắt lùi đi mất, rồi lại tiếp tục để món đồ kia vào trong tay hắn.
Thứ kia là một chiếc túi gấm, bên trong có vật cứng nhỏ như hạt đậu, đúng là đồ hắn vừa tìm kiếm ban nãy, có lẽ khi ấy đã đánh rơi bên người.
"Ai?" Hạ Huyền lớn tiếng hỏi.
Không ai trả lời.
Hắn đang muốn mở pháp lực để cảm ứng, kẻ không biết là người hay quỷ kia đã sợ hãi rụt rè nắm lấy tay hắn, trong lòng bàn tay run rẩy viết một chữ "câm"—đầu ngón tay rất ấm, quả nhiên là người sống.
"Ngươi nhìn được đường." Năm ngón tay lạnh lẽo của Hạ Huyền bắt được cổ tay người nọ, giọng nói cũng lạnh như băng. "Đưa ta đến đầu cầu, nếu không đừng hòng giữ mạng."
Người này toàn thân run bắn, lấy hết sức lực đem tay còn lại của y đặt lên mu bàn tay Hạ Huyền đang siết cổ tay mình, nắm nắm một cái, coi như đã đồng ý.
Hạ Huyền đứng dậy, pháp lực tản ra tứ phía giúp cho hắn đại khái hình dung được hình dáng của kẻ câm này. Người này vóc người nhỏ hơn hắn, thân nhiệt của người sống khiến cho không khí xung quanh ấm lên rất nhiều, như một cỗ hơi ấm hình người đứng giữa tràng pháp lực.
"Đi."
Người nọ nghe vậy do dự một lát, cuối cùng quyết định nắm lấy góc áo hắn, dẫn đường cho hắn đi.
Năm giác quan vốn tương thông hỗ trợ nhau. Nay Hạ Huyền bị Minh Hà đoạt mất thị giác, thanh âm bên tai đều rõ ràng hơn rất nhiều.
Hắn đi theo người câm này tiến về phía trước, dần dần cũng nghe ra trên bờ sông cũng không chỉ có hai người bọn họ, mà bốn phía xa gần đều có tiếng tiểu quỷ lẻn lút. Lại nói người dẫn đường này đi trong chỗ nước cạn, mỗi bước chân đều nghe ra chút thanh âm khác biệt, cũng không khó đoán, hai chân quả nhiên là bước cao bước thấp.
Hạ Huyền nhếch khóe miệng cười lạnh, dừng chân.
Người nọ thấy hắn không đi theo, tưởng là hắn mất phương hướng, liền quay đầu lại nắm lấy góc áo hắn. Ai ngờ vừa mới đến trước mắt, Hắc Thủy Huyền Quỷ đột nhiên trở mặt, một tay bóp lấy cổ y dùng lực xốc y lên cao.
Hai tay y níu lấy tay Hạ Huyền ra sức giãy giụa, mà bàn tay Hạ Huyền lại cứng như cùm sắt không suy suyển mảy may siết chặt lấy yết hầu y, đến độ đầu y ong ong, hai mắt đen kịt, cứ như thế này chẳng mấy chốc sẽ bị hắn bóp chết! Y hơi hé miệng, chút thanh âm yếu ớt phát ra từ trong cuống họng.
Giọng Hạ Huyền truyền đến từ phía dưới đầy trào phúng, "Bây giờ biết nói rồi?"
Năm ngón tay hắn vừa buông lỏng, người nọ liền ngã trên mặt đất, không khí tràn vào phổi làm y ho sặc sụa.
Hạ Huyền "nhìn" bóng người ấm áp nọ, cười lạnh nói, "Làm thế nào ngươi cũng bị lôi vào đây nhỉ. Ngươi mà chết trong quỷ môn quan này, ta thấy ta cũng chẳng cần phải đi gϊếŧ Thủy Hoành Thiên nữa, tự hắn e là cũng sẽ bóp cổ tay tự sát đi."
Người đang ngã trên mặt đất đúng là Sư Thanh Huyền.
Hạ Huyền khoanh tay đứng từ trên cao nhìn xuống, như thể hai mắt vẫn chưa bị mù.
Trong lòng Sư Thanh Huyền dậy sóng.
Nói một đằng, tất nhiên y sẽ không qua được mắt hắn. Những trò tiểu xảo như giả câm vờ điếc này ngày trước "Minh Nghi" vẫn vạch trần y như cơm bữa, nhưng y nhớ đến Hạ Huyền giả làm Minh Nghi ở bên cạnh y suốt trăm năm, chính mình trước mắt hắn lại không giả trang được quá trăm bước, trong lòng thấy tâm tình vô cùng phức tạp.
Nói đằng khác, y còn thấy sợ hãi. Y vốn là người gặp chuyện gì cũng muốn nghĩ theo hướng tốt, tuy rằng không biết mình một thân phàm nhân lạc xuống Minh Phủ còn có thể sống được bao lâu, nhưng khi dẫn đường cho Hạ Huyền còn mạnh dạn nghĩ, ca ca chết đi rồi còn trở thành Tuyệt, không chừng mình chết đi cũng có thể trở thành Tuyệt? Nhưng khi năm ngón tay như gông xiềng của Hạ Huyền siết chặt lấy cổ y, chín phần chết một phần sống, mắt thấy cuộc đời sắp tàn, y vẫn cảm thấy vô vàn sợ hãi. Người sắp chết luôn có những giây phút thông tuệ, ví dụ như y hiểu được mình từ nhỏ đến lớn luôn là người thích ứng giỏi, cùng Sư Vô Độ quả là một trời một vực, chỉ sợ một khi chết rồi đến quỷ cũng không hóa thành được, đừng nói là Tuyệt.
Y nâng mắt liếc nhìn Hạ Huyền một cái, mở miệng nói, "Minh... Hắc Thủy huynh, ta đưa ngươi đến đầu cầu..."
Thấy Hạ Huyền không cự tuyệt, Sư Thanh Huyền đoán là hắn vẫn cần một người dẫn đường, coi như mình vẫn có thể sống sót. Y cố gắng đứng dậy, muốn đến nắm lấy Hạ Huyền lần nữa để tiếp tục đưa hắn đi. Nhưng tay của y còn chưa chạm đến được góc áo Hạ Huyền, dưới đất đột nhiên truyền đến một giọng nói ầm ầm như sấm, "Bất đắc thiện thủy, bất đắc thiện chung—" [1]
Nỗi sợ đối với Bạch Thoại Tiên Nhân đã ăn vào cốt tủy Sư Thanh Huyền, khiến y sợ đến mức run bắn, ngã về phía trước ôm trọn lấy cánh tay Hạ Huyền.
Sự tình đột phát, lại theo thói quen, Hạ Huyền cũng không rút cánh tay kia ra. Hắn lạnh lùng cất tiếng, "Ta cũng không ngờ đấy, còn có yêu quái dám đến trước mặt ta nói nhảm làm loạn." Trong vạn quỷ có hai loại kiêng kị Hắc Thủy Trầm Chu hơn cả, thứ nhất là thủy quỷ, thứ hai chính là Bạch Thoại Tiên Nhân. Vốn dĩ bởi vì sau khi đọa làm quỷ, yêu quái đầu tiên hắn cắn nuốt chính là tên Bạch Thoại Chân Tiên ngàn năm đạo hạnh nọ.
Kẻ trong lòng đất kia bị dọa sợ, im lặng một chốc, sau cùng dường như hạ quyết tâm tiếp tục hát vang. Những lời nguyền rủa tuy rằng ào ào xô tới như thủy triều, nhưng hầu hết là vô vàn chuyện tang sự trên trời dưới biển, nhìn chung một chút cũng không liên quan tới Hạ Huyền.
Hạ Huyền nhức cả đầu, không kiên nhẫn nổi nữa, tung pháp lực tràn đầy mặt đất, sau đó liền vươn tay tóm ngay được một kẻ vẫn trong hình hài trẻ con.
Thứ nọ nhìn qua chỉ giống một đứa bé ba tuổi không hơn, hai chân ngắn tũn, cổ áo lại bị Hạ Huyền xách lên trên tay, hớp hớp vài ngụm khí mà trong miệng vẫn hung dữ mắng chửi không ngừng, "Ta nguyền ngươi tiền mất tật mang, ta nguyền cho ngươi tai họa không ngừng, ta..."
Hạ Huyền không buồn nghe nó nói đến câu thứ ba đã ném nó xuống đất, nghĩ muốn gọi Sư Thanh Huyền cùng đi, lại phát hiện ra Sư Thanh Huyền vẫn còn ôm một cánh tay của mình. Hắn bực mình rút tay ra, nói, "Đi thôi."
Bạch Thoại Tiên Nhân bé con kia bị thả xuống đất thì ngây ngẩn cả người, song lại ngồi bệt xuống khóc lóc ầm ĩ, "Ngươi nuốt sư phụ của ta, ta không cho ngươi đi!"
Hạ Huyền coi như đã hiểu, đây hẳn là tiểu quỷ mà Bạch Thoại Chân Tiên thu nhận ngày trước. Hắn cùng Bạch Thoại Chân Tiên cũng chẳng có giao tình tốt đẹp gì, liền vươn tay hướng về phía tiểu quỷ định bóp lấy đầu nó. Tiểu quỷ kia nhìn thì tưởng ngây thơ nhưng cũng biết tránh người nguy hiểm, thấy vậy bèn lẩn ngay ra sau lưng Sư Thanh Huyền.
Sư Thanh Huyền theo bản năng dang tay ra che cho nó, nói, "Sao lại đi ăn thua với một đứa trẻ con thế!"
Hạ Huyền bực mình mắng, "Mắt thấy trẻ con là tin ngay đấy là trẻ con, nó còn nhiều tuổi hơn ngươi đấy!"
Ngữ khí lúc này đã thân mật đến mức quen thuộc, khiến cho cả hai đều ngây ngẩn.
Sư Thanh Huyền xấu hổ đẩy tiểu quỷ ra sau lưng, lại tiến về phía trước, nói, "Chúng, chúng ta vẫn nên đi thôi."
Hạ Huyền vẫn khoanh tay, vẻ mặt âm trầm đứng chôn chân tại chỗ.
Sư Thanh Huyền nghĩ hắn vẫn không nhìn thấy đường, lại duỗi tay ra nắm lấy góc áo hắn. Sắc mặt Hạ Huyền tối tăm đến mức đáng sợ, nhưng cuối cùng vẫn cất bước đi cùng y. Tiểu quỷ chân ngắn kia vẫn chưa hết hy vọng, liền chậm chạp bám theo cách bọn họ vài bước.
Sư Thanh Huyền đành phải cố quên đi. Y bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, [2] quản chi đến mấy đứa tiểu quỷ nói nhảm.
Y bước thấp bước cao đi ở phía trước, Hạ Huyền nhắm mắt theo sát sau lưng.
Sau khi Hạ Huyền mắng y câu kia xong, Sư Thanh Huyền đột nhiên không thấy sợ nữa, trong lòng bàn tay cũng dần có lại chút hơi ấm. Vốn y không biết bộ dạng này của Hạ Huyền có phải bản tướng hay không, tuy rằng cũng có bảy phần tương tự với vẻ ngoài của Minh Nghi khi xưa, nhưng ai cũng có thể nhìn ra đó là hai người hoàn toàn khác biệt. Y mỗi lần nhìn thấy "Minh Nghi" đều muốn cùng hắn trò chuyện cười đùa, nhìn đến Hạ Huyền lại chỉ chứng kiến được dáng vẻ lãnh khốc như băng.
Mãi cho đến vừa rồi, Sư Thanh Huyền mới cảm nhận được đó là hắn, trước nay vẫn là hắn.
Hai người trầm mặc đi bên bờ Minh Hà, Sư Thanh Huyền lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Minh Nghi hẳn là cũng đã từng dẫn y đi như thế này, tuy rằng hiện tại chuyện đó cũng không coi như ký ức tốt đẹp gì.
Khi đó y cùng Minh Nghi ở trấn Bác Cổ đúng lúc diễn ra tuồng huyết xã hỏa, để lạc mất hai người Hoa Thành, Tạ Liên. Y vì đang tránh Bạch Thoại Chân Tiên nên đã phong bế cả tai lẫn mắt, nhìn không được, nghe cũng không thông. Bên người là trùng trùng người dân tham gia huyết xã hỏa, nào là rạch bụng moi gan, chém đầu moi tim như ma quỷ tác loạn, y lại mất đi hai giác quan, ở giữa dòng người bị người ta xô qua đẩy lại như bè lá. Lúc ấy người nọ dẫn y ra khỏi miếu Phong Thủy, trước sau đều thủy chung nắm lấy cổ tay y, tựa như cột buồm duy nhất mà người lênh đênh trên biển còn có thể níu vào.
Rốt cuộc thì người kia có phải hắn hay không? Sư Thanh Huyền không khỏi nghĩ ngợi.
Nhưng bây giờ y cũng không nói nên lời. Y nghĩ thầm, họa chăng mình điên rồi mới dám hỏi hắn lúc này.
Lại không nghĩ rằng lưu luyến giữa người với người cũng là một dạng bệnh điên.
Miên man nghĩ một hồi, hai người đã tới đầu cầu. Trước mắt Sư Thanh Huyền là một cây cầu đá giống như đúc cây cầu bên ngoài chợ quỷ, giống đến mức y phải tự hỏi liệu cầu Minh Hà này liệu có phải là ảnh phản chiếu của cây cầu trên nhân gian kia không. Khác biệt duy nhất là khối đá tạc nơi đầu cầu cao đến nửa người, trên mặt bia khắc hai chữ, bút pháp phóng túng—Nại Hà.
Ngồi ở đầu cầu là một ông lão tóc bạc phơ khoác áo đen, hai chân vắt lên thành cầu, tay cầm tẩu thuốc đang chậm rãi nhả khói. Bạch Thoại Tiểu Tiên nấp ở phía sau vừa nhìn thấy ông lão này liền lập tức biến thành một ngọn ma trơi to bằng ngón tay cái, trốn vào trong tay áo Sư Thanh Huyền. Sư Thanh Huyền còn đang cân nhắc liệu có nên hỏi đường người ta, ông lão kia đã lên tiếng trước, "Đây là nơi nào?"
Sư Thanh Huyền nghe vậy thấy ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ra lão ta cũng mù. Nếp nhăn trên mặt lão hơi giãn ra như đang tràn ngập chờ mong, toàn tâm toàn ý đợi câu trả lời của y.
Ở trên Thiên đình nhiều năm như vậy, còn ai chưa từng nghe qua câu chuyện Tiên Lạc thái tử năm xưa ở nơi đầu cầu gặp ma gặp tiên. Có điều kẻ trong câu chuyện kia là một vong hồn nghiệp hỏa, chắc sẽ không có dáng vẻ ăn no rửng mỡ thế này chứ? Sư Thanh Huyền kiên định đáp lời lão, "Nơi này vô gián."
Ông lão kia quả nhiên hỏi tiếp, "Ta đây là ai?"
Sư Thanh Huyền không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, dõng dạc đáp, "Thủ hộ đầu cầu!"
Ông lão mừng rỡ, hỏi tiếp, "Còn đường nào đi?"
Sư Thanh Huyền dang tay, "Không còn đường nào!" [3]
Ông lão vỗ tay cười to.
Sư Thanh Huyền ướm lời, "Ông à, nhìn ông vui vẻ thế kia, vậy là ta trả lời đúng rồi? Vậy ông chỉ đường giúp ta một chút được không, làm thế nào để quay về nhân gian được?"
Lão ông cười xong liền trở mặt, đáp, "Ta chỉ là nghe người ta kể chuyện cũ, cảm thấy thế này cũng thú vị, nên mới bắt chước người giữ cầu hỏi mấy câu vừa rồi. Ngươi còn sống sờ sờ thế kia, đừng tưởng bở, ta chỉ đồng ý chỉ đường cho người chết thôi."
Sư Thanh Huyền vẫn chưa bỏ cuộc. Vốn y là con cưng trong nhà, sở trường chính là dỗ ngọt trưởng bối. Y nghĩ thầm, nếu mình khiến cho ông lão này vui vẻ chút, biết đâu vẫn còn cơ hội, vì thế lại nói, "Lão gia à, ông cũng tài thật đấy, những kẻ qua lại nơi này là người hay là quỷ ông đều biết rõ hết sao?"
Ông già rít một hơi khói, đáp, "Đương nhiên rồi, nắm xương già này của ta cũng không chỉ có tí công phu ấy thôi đâu." Lão quơ quơ tẩu thuốc trên tay về phía Sư Thanh Huyền, như thể nhìn thấy được thật vậy. "Ngươi ấy mà, tuy là bây giờ bộ dạng lôi thôi, nhưng ta nhìn là biết ngươi là một công tử bột được nuông chiều từ bé."
Sư Thanh Huyền trong lòng bất mãn, thầm nghĩ, "Nè ngươi sai rồi, ta đây chính là một du hiệp lãng tử đầu đội trời chân đạp đất đấy nhé." Nhưng Hạ Huyền lúc này vẫn ở sát bên người y, y thứ nhất là thấy chột dạ, thứ hai là vẫn hơi hơi sợ hắn, nên mấy lời nhảm nhí này cũng chỉ cất trong bụng.
Thấy y không đáp lời, ông lão kia lại nói tiếp, "Ta xem cái vị đằng sau lưng ngươi, trong người có giữ một món đồ rất có giá. Các ngươi nếu lấy vật kia ra đổi thì ta còn có thể chỉ đường cho ngươi."
Trên người Hạ Huyền có thứ gì có giá trị à? Sư Thanh Huyền nghĩ, chẳng lẽ là cái túi gấm kia? Nhớ tới Hạ Huyền, hai mắt y chợt bừng sáng. Lão ông kia nói chỉ có thể chỉ đường cho người chết, không phải ở đây có sẵn một người chết sao?
Nghĩ đoạn y quay lại nói với Hạ Huyền, "Hắc, Hắc Thủy huynh... Hay là ngươi đến nói chuyện với ông ta chút?"
Hạ Huyền khoanh tay, đứng bên bờ Nại Hà như một cây kiếm thẳng tắp, nghiêm mặt nói, "Không cần."
Sư Thanh Huyền không nhịn được, hỏi, "...Thế chúng ta làm sao ra ngoài được?"
"Chờ."
Sư Thanh Huyền còn chưa hiểu rõ, ông lão trên cầu tất nhiên đã hiểu được, nâng tẩu thuốc ngượng nghịu nói, "Ngươi cũng gọi là có chút hiểu biết."
Hạ Huyền lười không muốn giải thích, Sư Thanh Huyền lại không thể đeo bám hắn như trước để hỏi cho ra, đành phải dựa vào bia đá đầu cầu ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn vầng hắc nguyệt phía trên Minh Hà.
Minh Phủ không có ngày đêm luân phiên, y cũng không biết đã đợi bao lâu, chỉ cảm thấy đã ngồi đến mức cả hai chân đều tê dại. Chớp mắt nhìn lên, y phát hiện bốn phía xung quanh đều trùng trùng cô hồn dã quỷ nhiều gấp mấy lần, toàn bộ tụ tập quanh bờ Minh Hà này như đang chờ điều gì.
Y đột nhiên ngộ ra, giờ chắc hẳn sắp tới tháng cô hồn.
Tuy mười lăm tháng bảy mới chính thức là tết Trung Nguyên, nhưng trong năm thì cả tháng cô hồn lúc nào cũng có âm khí cực thịnh, chỉ e là quỷ môn ở Minh Hà đã yếu đi rất nhiều. Vào tháng cô hồn, có lẽ Hạ Huyền cũng có thể dùng pháp lực để phá vỡ ranh giới ngăn cách âm dương. Như thể ứng với suy nghĩ của y, Hạ Huyền đang ngồi cách đó không xa cũng đứng dậy, bước về phía bờ sông.
Sư Thanh Huyền vội vàng đứng lên muốn đi theo, trong nháy mắt cảm thấy chân như bị điện giật.
"Ai—" Y không nhịn được hít vào một hơi sâu.
Nghe thấy tiếng kêu, Hạ Huyền quay đầu, tựa như vừa nhớ ra trên đời này còn có một người như y. Hắn liếc nhìn Minh Hà một bên, rồi lại đưa mắt nhìn y chăm chú.
Sư Thanh Huyền đang tự hỏi ánh mắt này nghĩa là gì, đột nhiên cảm thấy từ đầu đến chân như bị dội một chậu nước lạnh. Hạ Huyền bảo y dẫn đường, nhưng chưa từng nói sẽ đưa y trở về. Y dựa vào cái gì mà muốn hắn đưa y quay lại? Chẳng lẽ hắn vẫn còn là "Minh huynh" của y sao? Huynh trưởng Sư Vô Độ của y hại Hạ gia cả nhà chết thảm, chính y lại chiếm mệnh cách Hạ Huyền hưởng mấy trăm năm lạc thú thần tiên, Hạ Huyền nếu muốn bỏ y lại nơi Minh Phủ này để tự sinh tự diệt, vạn quỷ xé xác, thì y cũng chỉ có thể chấp nhận.
Trong lúc nhất thời, Sư Thanh Huyền thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Hạ Huyền đứng ở bờ sông suy nghĩ một lát rồi vẫn hướng về phía y bước tới, tay thuần thục xé một mảnh vạt áo mang hoa văn sóng gợn, đưa lên mặt Sư Thanh Huyền.
Sư Thanh Huyền đón lấy món đồ kia, nhìn hắn khó hiểu.
Hạ Huyền nói, "Buộc lên." Thấy y trông vẫn mù mờ ngây ngô, hắn lại nói, "Sao hả, rất muốn uống mấy ngụm nước Minh Hà để rồi lại vui vẻ sống tiếp chuỗi ngày thần tiên của ngươi phải không?" Người này nói chuyện vẫn luôn như vậy, nói ba câu thì hai câu phải chọc người ta đến đau.
Sư Thanh Huyền sắc mặt nửa hồng nửa trắng, nhanh chóng buộc mảnh áo mang theo pháp lực Huyền Quỷ lên mặt. Y bị ông già ngồi đầu cầu kia vặn hỏi hồi lâu, thật sự đã quên khuấy chuyện này—nước Vong Xuyên dưới cầu Nại Hà, một khi uống vào, mọi ân oán tội lỗi đều chấm dứt.
Từng chữ như dao cắt của Hạ Huyền ở trong U Minh Thủy Phủ vẫn còn vang vọng bên tai.
"Chính là vì không biết mới đáng giận! Y dựa vào cái gì mà cái gì cũng không biết?!"
Hạ Huyền sao có thể cho y cơ hội nghĩ vẩn nghĩ vơ, chỉ đợi Sư Thanh Huyền che hết mũi miệng là tung một chưởng đẩy y vào trong Minh Hà.
Minh Hà nhìn qua thì tưởng chừng vô hại như sông trên nhân gian, nhưng thực sự phải chìm trong đó mới biết lợi hại. Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nước sông kia dường như chứa đựng toàn bộ luồng quỷ khí đã hút Hạ Huyền vào trong âm giới, nay lại dồn ép chực chờ tiến vào trong cơ thể y, như là muốn ép sinh hồn y phải trút ra ngoài, chừng nào chưa thịt nát xương tan thì vẫn chưa thoát được.
Y liều chết giữ chặt mảnh áo của Huyền Quỷ trên mũi miệng, nhưng y hiện tại chỉ là một phàm nhân, ở giữa luồng pháp lực cuồng loạn trong Minh Hà quả thực là trụ không nổi, dần dần thấy năm ngón tay cũng không còn lực. Lúc này sau lưng y đột nhiên có một người áp vào, một tay che lấy miệng y, tay còn lại ôm lấy thắt lưng, rồi trong nháy mắt y được bao bọc trong một dòng nước ấm. Sư Thanh Huyền từ lúc chiến đấu với ma hỏa cự nhân ở Hoàng Thành cho tới bây giờ vẫn chưa có một phút chợp mắt, bây giờ được dựa vào một người, nút thắt trong lòng buông lỏng, lập tức ngất xỉu đi.
Hạ Huyền đằng sau lưng vốn chỉ nghĩ giúp y một tay, ai ngờ người này lại cứ thế xỉu đi trong ngực hắn, đành phải một đằng ôm người này lặn xuống, một đằng mắng thầm trong lòng, "Thật là một cái mệnh phú quý mà."
Ông lão trên cầu Nại Hà nhìn thấy hai người biến mất dưới lòng sông, quá nửa là không giữ được mạng, bèn bĩu môi hóa lại một thân áo trắng, biến thành một người thanh niên, rồi cũng nhảy xuống khỏi đầu cầu, tiến vào Vong Xuyên.
-tbc-
Lời tác giả: Nửa chương sau viết thấy có hứng quá, ca ca đợi chương tới hẵng lên sàn đi.
Rất nhiều thứ trong này không được tả kỹ trong nguyên tác, mọi người có xem thì xem chơi thôi.
Chú thích:
Tựa đề chương "Bên bờ Minh Hà, một kẻ khất câm": Nguyên văn là "Minh Hà ách cái." Ở đây chơi chữ, vì "minh" có nghĩa là mù, "ách" nghĩa là câm, hai chữ minh-ách tạo thế đối xứng.
[1] Bất đắc thiện thủy, bất đắc thiện chung: câu nguyền rủa của Bạch Thoại Chân Tiên trong canon, nghĩa là không có khởi đầu tốt, không có kết cục đẹp.
[2] Ốc còn không mang nổi mình ốc: Nguyên văn là "Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo." (Nghĩa đen: Bồ Tát làm bằng đất sét qua sông, tự mình cũng khó bảo toàn.) Là thành ngữ Phật học, chỉ việc chính bản thân mình còn chưa cáng đáng nổi, không có khả năng lo đến việc khác.
[3] "Còn đường nào đi?" – "Không còn đường nào!": Nguyên văn là "Vi chi nại hà?" – "Vô khả nại hà!" Ở đây (lại) chơi chữ, vì "nại hà" có
nghĩa thông dụng là "biện pháp," ví dụ như "vi chi nại hà" nghĩa là "bây giờ còn cách nào." Tuy nhiên trong ngữ cảnh của truyện, hai cụ của chúng ta đang đứng trước cầu Nại Hà, cho nên... (Cải Trắng xin nhận của em một lạy)