[Thiên Quan Tứ Phúc] [Song Huyền] Phá Phủ

Chương 1: Thương Hải Vô Độ

Thông linh cùng Tạ Liên xong, trong lòng Hoa Thành đương nhiên đã dần tính kế thay xà đổi cột. Chỉ có điều nếu không để cho Sư Thanh Huyền dùng di hồn đại pháp, tráo thật thành giả, thì kế này của hắn vẫn cần một ngọn gió đông. Biết kiếm ở chỗ nào đây? Trong lòng hắn cũng có sẵn định đoạt.

Xúc xắc linh lung va chạm trên lòng bàn tay, hắn đẩy cửa sải bước ra ngoài, chớp mắt đã thấy trước mặt mình là ngọn cờ tửu lâu phần phật bay trong gió.

Đây là quán rượu nổi tiếng nhất ở Hoàng Thành, là nơi mà hậu duệ đệ tử các vương công quý tộc đều đến thăm thú. Trên lầu vô cùng náo nhiệt, hắn không thấy ngạc nhiên; mấy văn sĩ đấu thơ ở hành lang, thắng bại đều lập tức đề bút lên tường, đây là phỏng theo điển cố được ghi lại trên bức tranh treo trên kì đình, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Đối với hắn mà nói, đáng ngạc nhiên nhất phải là nhìn thấy kẻ áo đen nọ đang ngồi bên cửa sổ tầng hai, rõ ràng đang ở trong một đại tửu lâu, thế mà trên tay lại cầm một bình trà.

Hắn cười dài khoanh tay bước tới, "Sao không về U Minh Thủy Phủ của ngươi đi?"

Kẻ áo đen kia mặt mày lạnh nhạt, tay áo bó chặt ở cổ tay, bàn tay cầm chung trà trắng nhợt không có lấy một tia huyết sắc. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Thành, đáp, "Quỷ vực của ta bị ngươi làm loạn lên như thế, ngươi còn hỏi vì sao ta không về à?"

Hoa Thành thản nhiên coi như không nghe thấy, giũ tay áo lấy ra một cây quạt. Trở tay mở ra, trên mặt quạt là ba luồng thanh phong lưu chuyển.

Người áo đen chìa tay về phía hắn, Hoa Thành lại chỉ cười không đáp. Thấy vậy, người nọ thu tay lại. "Nói đi, có chuyện gì?"

Hoa Thành phất tay áo, không nề hà ngồi xuống đối diện với hắn, đem hết chuyện xấu trên Thiên đình cho đến chuyện nhân trận ở Hoàng Thành kể cho hắn nghe. [1] Cái tên Hắc Thủy Trầm Chu Hạ Huyền này tuy rằng tâm tư phiền phức, mặt lạnh như tiền, thế nhưng được cái nói một không làm hai, hành sự quyết đoán, nên Hoa Thành cũng coi như thích giao hảo với hắn. Nghe xong đầu đuôi, Hạ Huyền lại chìa tay ra tỏ ý muốn lấy cây quạt kia, cũng coi như đã đáp ứng thay Hoa Thành bảo hộ cho nhân trận.

Hoa Thành bèn gấp quạt lại, đẩy tới lòng bàn tay người đối diện.

Hạ Huyền cau mày hỏi, "Còn một cái đâu?"

"Ta để nó ở chợ quỷ, khi nào xong việc tự đến mà lấy."

"Vì một cái chuyện phiền phức cỏn con thế này mà ngươi đi tịch thu quạt Thủy Sư của ta à?"

Hoa Thành nghĩ thầm, da mặt người này kể ra cũng dày, có khi còn sắp dày hơn da mặt mình rồi. Rõ ràng là ngươi gϊếŧ người cướp quạt, vậy mà bây giờ nó lại đường đường trở thành quạt của ngươi. Hắn mân mê hạt châu đỏ sẫm buộc trên tóc, khinh thường nói, "Cái gì mà tịch thu chứ, bụng dạ tiểu nhân. Ai bảo ngươi xé cái quạt này làm ầm ĩ một trận, sửa nó thôi cũng tốn bao nhiêu công sức. Ta thấy ngươi tốt nhất cũng tự suy nghĩ lại đi, nghĩ xem trước đây rốt cuộc vì sao mà phải bày đặt diễn kịch như vậy."

"Ngươi muốn nói cái gì?" Hạ Huyền buông chén trà xuống.

"Ta chả muốn nói cái gì, cũng không rảnh ngồi đây nhiều lời với ngươi." Hoa Thành nói chuyện thấy hơi khát, thuận tay lấy một cái chén rồi mượn ấm của Hạ Huyền rót trà, đưa lên miệng rồi lại nhổ ra—đã nguội hết cả. Hắn không khách khí nói, "Ngươi vốn chẳng uống rượu, đã thế còn tới đây làm gì?"

Hạ Huyền mặt không đổi sắc, đáp, "Ngươi cũng chẳng phải rảnh, đi quản ta làm gì?"

"Ta sợ ngươi trong lòng có cố kỵ, không thể thay ta bảo hộ tốt cho nhân trận kia được." Hoa Thành hắt hết nước trà trong chén ra ngoài ban công.

"Hừ. Ta cô độc, nhà tan cửa nát, còn cố kỵ cái gì."

"Ngươi sợ người nọ đã chết rồi, cho nên trước đây mới chưa từng ghé qua chỗ này uống rượu."

Hạ Huyền nhếch khóe miệng cười lạnh, "Ta chỉ sợ y chết thoải mái quá thôi."

Hoa Thành nghe thấy trước cửa tửu lâu đang om sòm một trận, cười không đáp. Hắn muốn lên Tiên Kinh tiếp vị quý nhân lá ngọc cành vàng của hắn, mọi chuyện dưới đất an bài xong xuôi rồi thì coi như xong đi.

"Biết đây là chỗ nào không? Muốn mua nửa vò rượu, mấy người các ngươi chắc phải thí một cánh tay đấy!" Tiểu nhị dưới nhà đang lên giọng mắng mỏ, ngăn lại dăm ba tên khất đang đứng ngoài cửa. Một người trong số đó bất bình lên tiếng, "Mắt chó khinh người thế! Bọn ta rõ ràng là có tiền đến mua rượu..." Tiểu nhị vốn không tin, lại bị chửi là chó, hai người liền hùng hổ cãi nhau một trận.

Một tên khất khác thấy vậy lòng cũng không yên, trộm hỏi một người què chân đang đứng giữa, "Lão Phong, chúng ta đúng là có tiền, đúng không?"

Người chân gãy kia một tay cũng gần như đã phế, tay còn lại sờ soạng trên người hồi lâu cũng không tìm thấy đồ, vừa lục vừa lên tiếng an ủi người khác. "Có chứ, đương nhiên là có rồi, kia là Huyết Vũ Thám Hoa, tiền bạc chuyện này không thiếu!" Cuối cùng cũng tìm thấy ba thỏi bạc.

Mọi người ban đầu còn lo lắng, thấy vậy bèn đẩy tên tiểu nhị đang chắn đường ra, dìu kẻ khất què kia đi lên lầu trên. Có người lên tiếng, "Lão Phong, ta vốn muốn hỏi cái này, mấy người bạn của ngươi sao mà tên ai cũng có bốn chữ thế. Áo đỏ thì gọi là Huyết Vũ Thám Hoa, áo trắng kia kêu là Thái Tử Điện Hạ, vậy ngươi gọi là gì? Nhất định ngươi cũng phải có biệt hiệu chứ!"

Người đứng giữa nọ vốn muốn giải thích thái tử điện hạ không phải là biệt hiệu, vừa mở miệng lại không biết phải bắt đầu thế nào, cuối cùng đành cười khổ đáp, "Miễn bàn đi!"

Hạ Huyền nhìn thấy người ăn mày kia, lại nghe thấy câu chuyện mọi người bàn tán, liền hung dữ nhìn Hoa Thành một cái. "Đi."

Hoa Thành thản nhiên đứng dậy. "Ta mới cần phải đi, ngươi gấp cái gì chứ."

Hạ Huyền mặc kệ hắn, bay qua lan can phi thân rời đi, hoa văn sóng nước màu bạc ở góc áo khẽ lóa lên một chút, rồi chẳng mấy chốc bóng áo đen đã lẫn vào bên trong bóng đêm.

Hoa Thành chỉ có thể lắc đầu—người ta chưa đến thì muốn chờ, đến rồi lại muốn trốn, hết cách. Hắn nghĩ thầm, dù sao vẫn còn gặp được người ta, hơn nữa xem điệu bộ này, nếu có gặp lại nhau ở nhân trận chắc cũng không đến mức mưa máu gió tanh. Nghĩ vậy bèn để lại trên bàn rượu một ít bạc vụn, ném ra xúc xắc, rút đất ngàn dặm để lên Tiên Kinh.

Sáng hôm sau, nhân trận đã dôi ra một "Hoa Thành" thủ hộ không cười không nói.

Trong tửu lâu hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, người hành khất què chân kia chính là Sư Thanh Huyền sau khi bị hắn ném vào Hoàng Thành. Hắn đóng giả Địa Sư Minh Nghi trăm năm, cơ hồ cùng người này ngày ngày bầu bạn như hình với bóng, nếu còn phải để như Tạ Liên được người ngoài nhắc cho một chữ "Phong" mới nhận ra, thì thời gian trăm năm kia cũng coi như phí hoài. Có điều chính hắn cũng không rõ, vì sao hắn lại đem chuyện này ra làm thước đo xem trăm năm kia của mình có uổng phí hay không. Dù sao thì theo như ý định ban đầu, thời gian qua của hắn đã coi như công đức viên mãn: không những có thể lên Thiên đình cài cắm tai mắt, lại còn có thể tự tay vặt đầu Thủy Sư Vô Độ.

Hắn tận mắt thấy Sư Thanh Huyền cầm ba thỏi bạc mua về rượu hảo hạng chia cho mọi người cùng uống, ai nấy cũng đều uống lấy uống để. Người chia rượu ấy đầu tóc rối bù, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, "Các vị, Thu Lộ Bạch này quả là danh bất hư truyền nha! Ta cũng từng uống qua không ít rượu ngon, thế nhưng rượu này ta thấy cũng phải xếp vào loại thượng hảo hạng!" Y vẫn giữ tật xấu này, có được thứ gì tốt đẹp đều muốn chia cho người khác, thậm chí đã trở thành bộ dạng nghèo túng này cũng không thay đổi, cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam. Hạ Huyền muốn cười lạnh, nói thẳng ra là những người này đến cơm cũng chẳng có được hai miếng, biết thế nào mà phân biệt được rượu ngon rượu dở.

Những tên khất này quả thực không phân biệt được tốt xấu, nhưng Sư Thanh Huyền từ trước đến nay nhiệt tình ngay thẳng, quan hệ rộng rãi, luôn luôn rất có chủ kiến lại không hề ích kỷ, thế nên đã sớm trở thành người đứng đầu nhất hô bá ứng. Mọi người thấy y nói vậy đều hưởng ứng đáp lại, "Rượu ngon, ngon!" Kể cả không nếm ra mùi vị gì đi nữa, thì trong tâm tư vẫn muốn khen rượu này ngon bằng trời.

Hạ Huyền không nhìn được cảnh này nữa, lập tức bước nhanh để tránh xa nhóm người kia.

Hắn cũng biết mình làm vậy có phần ngớ ngẩn. Trước mắt rõ ràng là một đám khất áo quần tả tơi, thế nhưng không biết vì sao hắn lại không thể ngăn mình nhớ lại những ký ức cũ trên Tiên Kinh có vài phần tương tự.

Nếu hắn đã thả Sư Thanh Huyền, thì cũng có nghĩa là đã quyết định không lấy mạng y. Vốn huyết hải thâm thù là giữa hắn và Sư Vô Độ, nhưng Sư Thanh Huyền cũng không thể coi là hoàn toàn vô tội. Để một người như vậy ngày ngày rạng rỡ trước mắt hắn cũng khiến hắn phiền lòng không yên. Bây giờ hắn chỉ nghĩ, Hoa Thành đưa Tạ Liên về sớm ngày nào thì hắn chấm dứt được dày vò sớm ngày ấy, sau này cắt đứt hoàn toàn với Sư Thanh Huyền, cả đời không qua lại.

Nhưng Hoa Thành vốn cũng chẳng phải người tốt gì. Ngoài vị ca ca kia của hắn ra, hắn còn quan tâm đến ai đâu? Hắn cứu Tạ Liên trở về còn tiện tay dẫn theo ma hỏa cự nhân của Quân Ngô, [2] hai bên chiến đấu làm đá vụn nóng chảy như sao sa rơi xuống. Hạ Huyền cũng không quan ngại, ỷ vào mình có hắc thủy bảo vệ, chỉ đứng trong màn sương khoanh tay bàng quan.

Hắn tuy rằng bản thân trong lòng không gấp, nhưng nếu đã đáp ứng với Hoa Thành thủ hộ cho nhân trận thì hắn sẽ giữ lời. Chẳng qua, hắn vốn mang thù riêng mà thành Tuyệt, cũng không muốn nhúng tay quá sâu vào tranh đấu giữa ba giới, hiện tại thì ngay cả cái cớ để giả trang thành Địa Sư phục thù cũng đã không còn, nên chỉ cảm thấy chuyện giữa thần tiên bọn họ hãy để bọn họ tự giải quyết. Vừa khéo, trong nhân trận này không phải cũng có một người là thần tiên sao?

Nghĩ vậy Hạ Huyền liền tung mình vào giữa nhân trận, xách Sư Thanh Huyền ra. Sư Thanh Huyền vừa ngẩng đầu đã mở miệng gọi hắn Hoa thành chủ. Rõ ràng chính hắn tự mình cải trang, nhưng nghe thấy Sư Thanh Huyền gọi mình như vậy trong lòng vẫn thấy chán chường. Có lẽ là thù mới hận cũ tính gộp lại, thế nhưng—người này cho tới bây giờ vẫn chưa một lần chân chính đối diện với con người thực của hắn.

Hạ Huyền cộc cằn đánh vào vai trái của Sư Thanh Huyền một chưởng, độ cho ít pháp lực, rồi lại vung tay ném một món đồ qua.

Sư Thanh Huyền không nghĩ ngợi liền vươn tay đón lấy, đồ vật vừa chạm tay, toàn thân đã chấn động.

Thanh quạt này là vật tùy thân của y suốt mấy trăm năm, không cần mở ra y cũng có thể biết. Quay đầu nhìn lại, "Hoa Thành" đứng cách đó vài bước chân còn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Trong lòng y trỗi dậy ký ức về U Minh Thủy Phủ, bên cạnh đàn tế là hai thanh quạt bị xé nát, còn có cả một Hắc Thủy Trầm Chu phát điên nắm lấy đầu huynh trưởng của y. Nhưng bây giờ trước mắt là cả một trời cháy rực dung nham và đá vụn, không cho y thời giờ để do dự. Giữa bụi lửa gió than y trở tay giương quạt Phong Sư, gọi cuồng phong nổi lên như rồng cuộn đem tất cả nham thạch cuốn vào trong tâm lốc, rồi cùng mây mù dạt đi đến tận ngoại thành Hoàng Thành.

Chúng khất trên mặt đất nhìn đến mức nghẹn họng trân trối. Bọn họ ngay cả người giàu làm việc thiện cũng chưa từng gặp qua, đừng nói đến thần tiên hiển linh, nhất thời náo loạn lung tung một hồi. Nếu không phải vì giữ vững nhân trận, thế nào cũng phải đến vây chặt lấy Sư Thanh Huyền khiến cho y dậy không nổi. Sư Thanh Huyền lúc đó mặt thoạt đỏ thoạt trắng, ngây ra như đi vào cõi tiên, chỉ có thể đáp lấy lệ.

Hạ Huyền thấy đám người Bùi Minh, Vũ Sư đều đã từ trên trời đáp xuống thì xoay người rời đi. Quay đầu lại chỉ thấy pháp lực mà hắn độ cho Sư Thanh Huyền đã bị một quạt vừa rồi lấy đi gần hết, người nọ cũng đang bận bịu chỉ cho mọi người cách đối phó Quân Ngô, thật sự không có thời gian đuổi theo.

Hạ Huyền trút xuống lớp cải trang Hoa Thành, nhưng cũng không biết sắp tới nên đi đâu.

Tửu lâu kia coi như không cần đến nữa, chuyện đáp ứng với Hoa Thành cũng đã làm rồi, không bằng đến chợ quỷ lấy lại quạt Thủy Sư. Chợ quỷ vốn cách Hoàng Thành không xa, hắn cũng không buồn rút đất ngàn dặm, lững thững mà đi.

Hoàng Thành sau lưng vọng đến những tiếng đao kiếm đâm chém đinh tai nhức óc, Hạ Huyền lại chỉ giả mù giả điếc.

Hắn vốn là kẻ bạc tình như vậy. Cho dù ngày xưa đóng giả Địa Sư cùng Sư Thanh Huyền đi làm nhiệm vụ hắn cũng chỉ lo trừ gian diệt ác, xong việc liền buông tay rời đi, toàn bộ hiện trường để lại cho Sư Thanh Huyền lo liệu. Sư Thanh Huyền thu xếp xong xuôi mới đuổi theo hắn, bảo đảm sẽ oán giận hai câu, "Minh huynh, sao ngươi đi nhanh thế chứ, may là ta có thể ngự phong, bằng không làm sao đuổi kịp."

Hình hài nữ nhi của Phong Sư oán trách hắn đang hiển hiện trước mắt, mà hiện tại đúng là đuổi không kịp.

Hắn cước bộ không ngừng đi mãi về phía chân trời ráng đỏ, cuối cùng cũng thấy xuất hiện một cây cầu đá. Bước qua nơi này sẽ tiến vào chợ quỷ của Hoa Thành.

Hắn đi về phía trước vài bước, lại thấy trên đầu cầu xuất hiện một người. Dáng người dong dỏng cao của gã như bị ánh tà dương màu máu sau lưng nuốt trọn, nhưng kẻ này dường như cũng không cam lòng bị nuốt sống như vậy. Gió mạnh nổi lên làm đạo bào màu trắng của gã tung bay, hai ống tay áo dài phất phơ trong gió.

Hạ Huyền vừa nhìn thấy bóng dáng của kẻ nọ, trong lòng liền chấn động mạnh. Bóng dáng này hắn đã quá quen thuộc, mỗi lần khi xưa gặp mặt trên Tiên Kinh nghị sự, hắn đều hận không thể dùng mắt mình mà chọc thủng ra hai lỗ đầm đìa máu tươi. Kẻ này dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.

Kẻ trên cầu nọ hình như cũng có linh cảm, ngạo nghễ quay đầu, tựa như một hồi ác mộng trở thành sự thật.

Hạ Huyền hận không thể nghiến nát hàm răng. "Sư, Vô, Độ—"

Sư Vô Độ tại đầu cầu sắc mặt tái như tờ giấy, ánh mắt còn băng lạnh hơn trước. Nhìn thấy người đến là Hạ Huyền, trên mặt gã xẹt qua biểu cảm kích động dữ tợn. "Hắc Thủy Huyền Quỷ, oan gia ngõ hẹp!" Hai tay gã nhanh chóng bắt quyết, sau lưng mây đen nổi lên, nước sông dưới cầu cuồn cuộn dâng trào, sáu xoáy nước mang theo tiếng gió rít đánh úp về phía Hạ Huyền.

Hạ Huyền cười lạnh, thân ảnh đen huyền búng mình lên cao, mũi chân đạp lên đầu sóng, không lùi mà tiến, lao về phía trước. Hắn lợi dụng lúc Sư Vô Độ bắt quyết mà tụ lại âm khí phía trên đầu hắn, chế nhạo, "Thủy Hoành Thiên, xem ra ngươi cũng trở thành quỷ dưới cống ngầm rồi, tư vị thế nào?"

"Cũng?" Sư Vô Độ xoay mình tránh năm ngón tay mang theo quỷ khí của Hạ Huyền, trên gương mặt tái nhợt vẫn là vẻ bừa bãi bễ nghễ. "Ngươi là cái thá gì, muốn so với ta à? Thần quan thì sao, lệ quỷ thì sao? Trong ba giới này, ta tự hoành hành!"

Hạ Huyền lạnh lùng đáp, "Cuồng vọng!" Hắn trở tay tung ra một chưởng xé gió mà tới, quỷ khí thành đao, từng mũi từng mũi dày đặc chém rách một tay áo Sư Vô Độ, lộ ra một cánh tay.

Sư Vô Độ hai tay run lên, phải phi thân lui về phía sau.

Khi còn sống gã không phải võ thần, lên trời xuống đất hoành hành không bị cản trở cũng đều dựa vào việc thao túng thủy thuật, thế nhưng nếu đã giáp mặt Hạ Huyền, gã tuyệt không thể lui bước. Một là giữa hai người có thâm thù đại hận, hai là gã cảm nhận được quạt Thủy Sư xao động. Vượt qua ngàn dặm đến được chợ quỷ cũng không phải chỉ vì hai cây quạt kia. Bảo phiến của Phong Thủy nhị sư là do gã đích thân hạ chú, mất đi rồi chỉ cần đặt lại chú là được! Chính là vì nguyên nhân này, gã mới phải tìm quạt trước rồi để nó dẫn đến Hắc Thủy Huyền Quỷ. Hiện tại Hạ Huyền lại gần ngay trước mắt, gã không thể để cho hắn thoát thân.

Sư Vô Độ tiếp tục bắt quyết, lần này không chỉ là nước sông dưới cầu đá, mà nước từ trăm sông đều cuốn đến từ bốn phương tám hướng, cuồn cuộn như mây, khói trắng ngập trời!

Hai ngón tay Hạ Huyền trầm xuống, dùng pháp lực của mình tạo ra kết giới, chuẩn bị đón trả pháp lực tầng tầng ẩn trong màn nước giăng đầy trời của Sư Vô Độ. Trên mặt hắn không hề có ý sợ hãi, nhưng Hạ Huyền cũng không toàn lực phản kích.

Hạ Huyền từ trước đến nay đều hành sự kín đáo, cẩn trọng thanh tỉnh. Cầu đá bên ngoài chợ quỷ này vốn là ranh giới phân cách hai nửa âm dương. Trên mặt đất là sông của người sống, dưới mặt đất là Minh Hà, [3] hai giới một khi va chạm sẽ xảy ra rung chuyển không kiểm soát được. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn phá tan cái ranh giới yếu ớt này. Hai quỷ hạ xuống Minh Hà, dù là ai cũng không được lợi. Sư Vô Độ bây giờ đã hóa quỷ, hắn trong lòng lập tức hiểu được gã vì sao lại đến đây, chỉ cần không cho gã đắc thủ, hắn sẽ còn vô số cơ hội lấy cái mạng chó của gã.

Hạ Huyền khoanh tay kéo đến sóng lớn, giữa nước dâng cuồn cuộn chỉ chừa ra tâm trận còn tĩnh, lạnh giọng hỏi, "Thủy Hoành Thiên, ngươi vẫn chưa nhận tro cốt nhỉ?"

Ánh mắt Sư Vô Độ hơi run lên, nói, "Thì đã sao, chẳng lẽ chỉ vì xương cốt kia không nguyên vẹn, ngươi lại có thể động đến ta sao?"

Hai mắt Hạ Huyền lộ ra vẻ hung dữ, "Ta đã gϊếŧ được ngươi một lần! Còn có thể gϊếŧ ngươi ngàn lần vạn lần!"

Nghe xong lời này của hắn, bao nhiêu nhục nhã trong thủy lao ùa về trong Sư Vô Độ. Lại nhớ đến những gì hắn làm với Sư Thanh Huyền, biểu cảm trên mặt gã đủ làm người khác sợ hãi. Trong tay gã âm khí cực đại, ngón tay thoăn thoắt bắt quyết, làm thủy triều vốn mãnh liệt đột nhiên tăng vọt. Một đầu cầu đá là chợ quỷ giăng đèn kết hoa, đầu còn lại đã là đại dương mênh mông dưới ánh chiều tà. Đột nhiên phía chân trời có người kêu, "Ca—!" Sư Vô Độ nghe tiếng liền thấy trong lòng đại chấn, đưa mắt nhìn Sư Thanh Huyền ở phía xa như không thể tin, trong mắt như có một giọt nước mắt rơi lạc.

Vốn là Sư Thanh Huyền đuổi theo Hạ Huyền đến đây, phía sau còn có Bùi Minh. Bùi Minh, Linh Văn cùng Thủy Sư, ba khối u ác tính này thông đồng suốt mấy trăm năm, lá mặt lá trái làm bậy, nhưng thực ra cũng là có chút giao tình. Sư Thanh Huyền tuy là lần nào cũng gây khó dễ cho Bùi Minh, nhưng dù sao y cũng là người duy nhất có quan hệ huyết thống mà Sư Vô Độ yêu thương. Hắn dù gì cũng không thể để một người phàm cứ như vậy mà đuổi theo Hắc Thủy Huyền Quỷ, vậy nên cũng theo đến.

Hai người từ xa nghe được tiếng sóng đã kinh ngạc, đi tới bờ biển liền thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ này, đều thấy kinh hãi.

Sư Thanh Huyền vừa là kinh hỉ, vừa là kinh hãi. Vui vì huynh trưởng hoàn hồn, nhưng sợ vì gã lại một lần nữa giao đấu với Hạ Huyền, trong khi chính mình lại hoàn toàn không làm gì được, so với cảnh tượng khi xưa ở Hắc Thủy Quỷ Vực cũng không mấy khác biệt.

Bùi Minh gặp lại Sư Vô Độ vốn thấy kinh ngạc, sau lại thấy trong lòng dâng lên tâm tình phức tạp. Hắn sống trên đời nhiều năm, vẫn chưa gặp được ai cao ngạo hơn Thủy Sư huynh của hắn, bởi vì quả thực gã có mệnh thông thiên. Khi gã còn làm thần tiên, cả Tiên Kinh chỉ có Quân Ngô và gã là gánh đến ba đạo thiên kiếp. Hiện tại dù đọa làm quỷ vẫn có thể vẫy gió gọi mưa, khiến cho nhật nguyệt lu mờ. Nhưng Bùi Minh hắn dù gì cũng là Bùi tướng quân tọa tại điện Minh Quang trên Tiên Kinh, làm sao có thể vui vì chuyện này chứ?

Bùi Minh nhìn thấy trước mắt là đại dương mênh mông cuồn cuộn không có điểm dừng, chỉ cảm thấy ai muốn thoát khỏi thủy vực này thì cũng giống như dã tràng xe cát, uổng phí sức lực. Nghĩ vậy cũng lập tức hiểu được, Thanh Đăng Dạ Du Thích Dung kia e là sẽ không còn tiếp tục được đề tên trong Tứ đại hại mà đυ.c nước béo cò. Đồng Lô chẳng qua chỉ là chất xúc tác, ai nói tu luyện thành Tuyệt là cứ phải cần đến Đồng Lô? Tứ đại Quỷ vương trăm ngàn năm qua vẫn khuyết mất một chỗ, hiện giờ coi như đã tìm được rồi.

Hắn đưa mắt nhìn nước dâng ầm ầm, trong l*иg ngực đột nhiên nảy lên mấy chữ.

—Thương Hải Vô Độ. [4]

-tbc-

Chú thích (mà chắc chẳng ai đọc huehue):

[1] Nhân trận: Chi tiết ở chương 205, khi Tạ Liên tập hợp năm trăm trai tráng lập thành trận đồ để giam giữ oán linh đến từ Đồng Lô.

[2] Ma hỏa cự nhân: Là người khổng lồ được Quân Ngô ghép lại từ những mảnh vỡ của Tiên Kinh. Dịch là "người khổng lồ cháy" nuốt không trôi, cho nên...

[3] Minh Hà: viết tắt của "Minh giới chi hà," là dòng sông chia cắt hai thế giới âm dương. Nói cách khác Minh Hà cũng giống với con sông Styx trong thần thoại Hy Lạp.

[4] Thương Hải Vô Độ: Thương Hải là biển sâu, Vô Độ vừa là tên của Sư Vô Độ, vừa mang nghĩa "không thể độ," "không thể vượt qua." Ở đây chơi chữ, vì chữ "độ" trong tên của Thủy Sư vốn để chỉ hành động băng qua sông nước. "Thương hải vô độ" như vậy cũng có nghĩa như Bùi Minh đã giải thích, là một thủy vực mà không ai có thể vượt qua nổi.

Về tựa đề

Tựa đề "phá phủ" lấy ý từ thành ngữ "phá phủ trầm chu," nghĩa đen là đập vỡ nồi, đánh chìm thuyền.

Sử viết: Cuối thời Tần, Hạng Vũ đánh trận Cự Lộc đã ra lệnh cho binh sĩ phải tự đánh đắm thuyền, đập nồi nấu cơm,

đốt lều trại, chỉ mang lương thực đủ cho ba ngày để tỏ ý liều chết, không thể rút lui. Sau này "phá phủ trầm chu" được dùng với ý nghĩa sự việc đã xảy ra thì không thể vãn hồi. Rất nhiều việc giữa ba người Địa Thủy Phong trong câu chuyện này cũng là những chuyện không thể vãn hồi như vậy.