Chuông Gió

Quyển 1 - Chương 30

Lúc Lâm Chi bước vào nhà, cuộc phê bình vẫn còn đang tiếp tục, cả đám phẫn nộ ngồi trên giường, nhìn cậu sinh viên thấp người ở giữa nói dài nói ngắn, cậu chàng kia rất có chút ý tứ kiên quyết đấu tranh đến cùng, liên tục lặp lại câu lúc nãy: “Tôi đấy là nhặt, không phải trộm, chuyện này không thể đổ thừa cho tôi được…”

Lâm Chi cảm thấy chẳng có gì thú vị, đẩy cửa ra rồi lại khép lại, đi đến cửa sổ ngoài hành lang ngắm cảnh đêm Ca Nại.

Thực ra cũng chẳng có cảnh đêm gì, nơi đây không phải chợ đêm với ánh đèn rực rỡ, trong tầm mắt, chỉ có lẻ tẻ vài điểm sáng màu vàng, phía xa một mảnh đen kịt, màu đậm hơn chút nữa chính là hình dáng của núi.

Nhìn một hồi, Lâm Chi nhàm chán cúi đầu, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Nhạc Phong đang đứng trên bậc thang ngoài quán trọ hút thuốc.

Bình thường, cô ta rất ghét con trai hút thuốc lá, nhưng không hiểu tại sao, nhìn Nhạc Phong hút thuốc, lại cảm thấy rất gần gũi.

Cô ta nhìn Nhạc Phong đến xuất thần, anh hơi cúi đầu, tay phải kẹp một điếu thuốc, làn khói lượn lờ thật mỏng manh, giống như hóa ra một tiếng thở dài, chân mày anh nhíu lại, rõ ràng đang có rất nhiều tâm sự, nhưng thỉnh thoảng, giữa gương mặt tuấn tú lại xẹt qua vẻ tùy hứng bất cần đời.

Lâm Chi đang nhìn đến nhập thần, sau lưng chợt bị ai đó vỗ một cái, làm cho cô ta sợ đến mức giật nảy mình, trái tim đột nhiên đập loạn xạ.

“Nhìn gì vậy?” Là một cô bạn đi cùng đoàn, cười cười ló đầu ra ngoài nhìn một chút, giọng cũng hạ thấp theo, “Là anh ta à, vừa nãy dữ chết đi được.”

“Dữ ở đâu chứ, rất man, rất đàn ông mà.” Lâm Chi theo bản năng phản bác một câu.

“Không phải chứ?” Cô gái kia kinh ngạc, “Không phải cậu… không phải cậu thích loại này đấy chứ?”

“Thích thì sao?” Gương mặt Lâm Chi hơi nóng bừng lên, “Cậu không thấy anh ấy rất đẹp trai sao? Cậu xem đám con trai khoa mình, bình thường thì oai phong lắm, khoa tay múa chân trong Hội học sinh, vừa nãy mới bị anh ấy quát cho một câu thôi, đến rắm cũng không dám đánh. Tôi thích người có khí thế như vậy.”

“Nhưng mà anh ta hung dữ lắm.” Cô gái kia không dám gật bừa, “Vừa nãy đập xuống khung giường một cái mà làm mình sợ đến mức bay mất nửa cái hồn. Này, cậu thích người như vậy, không sợ sau này bạo lực gia đình à?”

“Sao có thể.” Lâm Chi bĩu môi, “Có lúc đàn ông ngoài mặt nhìn thì dữ, nhưng lại rất dịu dàng với cô gái mình thích.”

“À…” Cô gái kia kéo dài giọng, mặt đầy vẻ trêu chọc, sau đó lại hưng phấn không nén nổi, “Cậu động lòng thật à? Này, vậy cậu sẽ thổ lộ với anh ta chứ?”

“Nói cái quái gì thế.” Lâm Chi như trách móc đẩy cô ta một cái, “Chuyện chẳng liên quan gì đến nhau, hơn nữa, bọn mình ở đây chơi mấy ngày rồi đi, làm gì có khả năng chứ.”

Làm gì có khả năng chứ.

Mấy chữ này cô ta nói ra miệng được, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Trong lòng cô ta đang nghĩ: có gì là không thể chứ?

————————————————————

Đầu Trọc ra ngoài tìm Nhạc Phong, dùng bật lửa trong tay Nhạc Phong châm một điếu thuốc.

“Ở chỗ lão Mao tử đã được một thời gian rồi, cũng phải quay về làm chính sự thôi.” Đầu Trọc rít mạnh một hơi, “Mẹ kiếp, vừa nghĩ đến chuyện phải quay về giao thiệp với đám người giời kia là thấy phiền, làm công trình phải dựa vào quan hệ, đi khắp nơi làm cháu trai cho chúng nó.”

Nhạc Phong cười ha hả: “Không làm cháu trai thì kiếm tiền ở đâu ra? Anh ấy, làm một vụ có thể nghỉ đến nửa năm trời, tốt hơn nhiều so với việc cả năm không có lấy một ngày nghỉ nào. Thế mà còn không biết đủ, anh có biết xấu hổ không hả?”

Đầu Trọc cười hà hà, dừng một chút lại dùng khuỷu tay huých huých Nhạc Phong: “Vậy còn cậu, cũng không thể ở đây tiếp được, có tính toán gì không?”

Nhạc Phong không nói gì, hồi lâu, anh búng tro thuốc trên điếu thuốc xuống: “Quay về tìm Miêu Miêu trước đã.”

————————————————————

Vũ Mi, Hiểu Giai mà Miêu Miêu đang ăn món nướng trên bản gang gần khu đường dành cho người đi bộ ở Lan Châu.

Vũ Mi gọi tôm tươi nướng hành tỏi, mỗi con tôm được bưng lên đều được khía ở phần lưng, khều hết phần chỉ đen ra, Vũ Mi thở hắt ra như thỏa mãn: “Đây mới gọi là cuộc sống chứ, ở Ca Nại kia làm sao mà ăn được đồ ngon như thế này.”

Miêu Miêu cười cười: “Cô vậy đã thỏa mãn rồi? Cô và Hiểu Giai ở Thượng Hải cơ mà, có đồ gì ngon mà chưa được ăn chứ.”

Vũ Mi có chút đắc ý: “Cái này thì phải xem là so với nơi nào, so với Thượng Hải thì đúng là còn kém một chút, nhưng mà so với Ca Nại thì thực sự tốt hơn nhiều rồi. Cho nên tôi vẫn không sao hiểu nổi, đám Nhạc Phong rốt cuộc thích Ca Nại ở điểm nào chứ?”

Vừa nhắc đến Nhạc Phong, sắc mặt của Miêu Miêu liền biến đổi.

Hiểu Giai trừng mắt liếc Vũ Mi một cái: “Này, nói chuyện chú ý một chút được không?”

“Mọi người gặp được nhau cũng là có duyên, chị em một hồi, có gì mà không thể nói, ” Vũ Mi gắp một con tôm cho Miêu Miêu, “Này, ăn đi, sau này không biết bao lâu mới gặp lại nhau đây.”

Hiểu Giai bưng bát chờ Vũ Mi gắp cho mình một con, đợi nửa phút mới tỉnh ngộ ra, Vũ Mi không có ý chia sẻ với mình: “Được lắm Vũ Mi, hai người cấu kết với nhau từ bao giờ hả, có mới nới cũ đúng không?”

Vũ Mi cười hì hì, nghiễm nhiên tỏ ra vô cùng thân thiết với Miêu Miêu, còn cố ý dịch ghế sang chỗ Miêu Miêu: “Miêu Miêu, ở đây không có người ngoài, nói ra đi, bọn tôi giúp cô nghiên cứu một chút, có định tha thứ cho Nhạc Phong không vậy?”

Hiểu Giai thở dài trong lòng, sớm biết Vũ Mi vẫn không từ bỏ được, quả nhiên, ba câu cũng không thoát khỏi Nhạc Phong. Nếu đã biết Nhạc Phong và bản thân không có khả năng thì việc gì cứ nhất định phải tìm hiểu xem anh ta cùng Miêu Miêu có kết quả hay không chứ?

Miêu Miêu không trả lời ngay, cô ta cầm đũa nghịch nghịch con tôm trong bát, cứ như là gảy mấy cái thì con tôm kia có thể sống lại được vậy.

Vũ Mi có chút thiếu kiên nhẫn: “Miêu Miêu?”

“Nhạc Phong là ai thế?” Miêu Miêu chợt nở nụ cười, “Có liên quan gì tới tôi sao?”

Cô ta nói rất nghiêm túc, Vũ Mi không biết làm sao để tiếp lời, đầu óc Hiểu Giai cũng có chút đình trệ, nhất thời nghe không hiểu được ý tứ của Miêu Miêu: “Anh ta… anh ta không phải bạn trai của cô sao?”

“Chuyện quá khứ rồi.”

“Sao lại là chuyện quá khứ được?” Hiểu Giai vẫn chưa ngộ ra nổi, “Buổi sáng không phải cô vẫn chờ anh ta đi cùng ở trạm xe sao?”

“Đúng vậy, chẳng phải là không chờ được hay sao?” Miêu Miêu nói rất bình tĩnh, “Ai mà vĩnh viễn chờ anh ta được?”

Trong lúc nói chuyện, đồ ăn Miêu Miêu gọi cũng được bưng lên, thịt bò cà rốt nướng bản gang, vừa mở nắp ra, hơi nóng đã bốc lên, Miêu Miêu cúi đầu, cả gương mặt như ẩn trong khói trắng.

Loáng thoáng, Hiểu Giai dường như nghe được giọng nói rất thấp của cô ta: “Không chờ nữa, thực sự không chờ nữa.”

————————————————————

Buổi đêm, hơn mười một giờ rưỡi, chiếc xe buýt đi về hướng Lan Châu mới chậm rãi rẽ vào trạm xe, tài xế thò đầu ra qua cửa sổ chào hỏi với bảo vệ ở cổng: “Mẹ kiếp, đang đi thì có cái xe vận tải đâm vào xe riêng, tắc như gì.”

Xe vừa dừng lại, các hành khách liền xách túi lớn túi nhỏ xô đẩy la mắng tranh nhau đi xuống, mới vài phút đã đi sạch sẽ, nhân viên vệ sinh trong trạm bấy giờ mới xách chổi bước lên xe, cau mày nhìni vỏ hạt dưa, vỏ lạc cùng với đủ loại vỏ bọc đồ ăn trên đất, hùng hổ cúi người quét dọn đống rác rưởi ở chỗ ngồi.

Lúc quét đến hàng ghế sau, nhân viên vệ sinh chợt sửng sốt một chút, ở chỗ thứ hai đếm ngược lên bên cạnh cửa sổ, còn một hành khách chưa đi. Từ bên cạnh nhìn qua thì là một cô gái, tóc dài, dáng rất đẹp, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhân viên vệ sinh tò mò cũng nhìn qua cửa sổ: đơn giản chỉ có mấy chiếc xe trong trạm, đâu có gì đặc biệt.

Nhân viên vệ sinh buồn bực trong lòng, cố ý ho khan hai tiếng, thấy cô ta không có phản ứng bền đi qua vỗ lên ghế: “Này này, cô ơi, đến nơi rồi.”

————————————————————

Lúc Quý Đường Đường ra khỏi trạm xe đã gần đến nửa đêm, ngoài cổng căn bản không có ai, nhiệt độ ở Lan Châu mặc dù cao hơn so với Ca Nại nhưng ban đêm vẫn có mấy phần lạnh lẽo, Quý Đường Đường đứng ở cổng ra, nhất thời cảm thấy không có chỗ nào để đi.

Bà cụ đang rao bán đồ ăn vặt đằng xa thấy ở đây có người, chậm rãi bước tới, trong cái thùng đang đeo có mì ăn liền, xúc xích, dưa chuột, còn có thuốc lá và bật lửa, có lẽ đã bận rộn cả một ngày nên mệt mỏi, không hề có ý tích cực kéo khách —- bà ta quanh quẩn bên cạnh Quý Đường Đường hai vòng, thấy cô không giống như định mua đồ, đang ngượng ngập định bỏ đi thì Quý Đường Đường bỗng lên tiếng: “Cho tôi một bao thuốc lá.”

Có rất ít con gái muốn mua thuốc, bà cụ mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn cầm một bao đưa qua, Quý Đường Đường đưa mười đồng tiền, không muốn lấy tiền thừa, bèn lấy thêm một chiếc bật lửa chất lượng kém.

Bà cụ đi được mấy bước, không kìm được lại quay đầu nhìn lại, Quý Đường Đường đang cúi đầu châm thuốc, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, từng làn khói mù lượn lờ bay lên, ngọn đèn vàng ở cửa trạm đằng sau chiếu lên người cô tạo thành một chiếc bóng đổ dài.

Bà cụ lắc đầu một cái, lúc đi qua phòng phát thanh ở cổng, ông cụ bảo vệ bên trong ra ngoài vứt rác, đều quen mặt, bà cụ kia chỉ vào Quý Đường Đường, phàn nàn với ông ta: “Con gái còn trẻ như vậy mà hơn nửa đêm không về nhà, đúng là bậy bạ.”

Giọng nói rất lớn, tỏ rõ sự tự nói tự nghe và bất mãn của bà ta, cũng chẳng hề có ý kiêng dè, Quý Đường Đường đương nhiên là nghe thấy, cô cười cười, ngẩng đầu lên, nhả một vòng khói vào khoảng không.

Đây là lần đầu tiên cô hút thuốc lá, vậy mà lại vô cùng thành thạo hoang đường đến kì lạ như vậy, cứ như là từ trước tới giờ vẫn luôn dùng phương thức này để giải sầu và gϊếŧ thời gian.

Có lẽ là do khói thuốc, tầm mắt có chút mơ hồ, lưng trời có một vành trăng sáng mơ hồ, giống như vươn tay là có thể chạm tới.

Về nhà? Nhà ở đâu? Ai biết.

Tiếp đó, phải đi đâu đây? Cũng không biết. Tầm mắt của Quý Đường Đường dần hạ xuống, dừng lại trên chiếc ba lô đặt bên chân.

Ở chỗ sâu nhất trong ba lô là chiếc chuông gió kia, lúc thu dọn, cô đã dùng bọc ny lon cẩn thận gói kỹ, cất kỹ vào ngăn trong cùng.

Chờ đến lúc chiếc chuông gió kia vang lên lần nữa, cũng chính là thời điểm cô sẽ tiếp tục lên đường. Đến lúc đó, Đông, Nam, Tây, Bắc, rồi cô sẽ biết cần đi về hướng nào.

Nhưng bây giờ, phải đi đâu đây? Tàn thuốc tụ lại lác đác rơi xuống quai xách của chiếc ba lô, một điếu thuốc cũng sắp hút xong.