Chuông Gió

Quyển 1 - Chương 29

Cuối cùng cũng tạm thời đuổi được đám người lên lầu, Mai Đóa cũng trở về nhà, Mao Ca đặt mông ngồi phịch xuống ghế: “Mệt chết ông đây, còn không được yên ổn bằng lúc không có khách.”

Đầu Trọc liếc xéo anh ta: “Cái dạng này của anh ấy, chỉ một chữ thôi, tiện.”

Mao Ca trừng mắt, đang định bộp lại anh ta mấy câu, Nhạc Phong lại bước vào, ném vỏ chai lên quầy: “Lấy thêm hai chai nữa.”

Mao Ca có lửa cũng không bốc lên được, anh ta nhìn ra bên ngoài một chút, hạ giọng xuống: “Nhạc Phong, bây giờ nhiều người lắm miệng, chờ tối yên tĩnh chúng ta lại bàn bạc chuyện hôm nay. Chú uống ít một chút được không? Đừng để đến lúc mọi người bàn chính sự, chú đã say ngắc ngứ mất rồi.”

Nhạc Phong không nói gì, được một lúc thì đổi đề tài: “Đã lo liệu xong rồi chứ? Sắp xếp xong cho mấy người kia chưa?”

“Sắp xếp xong rồi, đông quá phải sắp cho ở phòng mười người, không đủ nhét vào gian sáu người.”

Nhạc Phong nhíu mày một cái: ”Phòng mười người?”

“Đúng vậy, phòng mười người.” Mao Ca thấy lạ, “Có gì không ổn sao?”

Nhạc Phong hơi cả giận: “Đồ đạc của Đường Đường còn chưa thu dọn, anh đã xếp cho bọn họ ở phòng mười người?”

Mao Ca hơi thộn ra, há mồm ra rồi lại ngậm lại, anh ta đã thực sự quên béng mất chuyện này.

Sắc mặt Nhạc Phong trầm xuống, cũng lười phải nói thêm gì nữa, xoay người bước lên lầu, Đầu Trọc phẫn nộ nhìn bóng lưng của anh: “Thằng nhóc thối tha này, cơn tức lớn thật đấy.”

Vừa lên đến cửa đã nghe thấy tiếng người ồn ã bên trong phòng mười người, tiếng cười đùa ròn rã quyện lại với nhau, nếu là ngày thường, không khí này đích thực có thể khơi dậy hứng trí của người ta, nhưng giờ phút này, nó chỉ khiến cho tâm trạng của Nhạc Phong càng thêm phiền não, anh vươn tay vỗ mạnh mấy cái lên cánh cửa khép hờ, coi như gõ cửa.

Bảy tám người bên trong phòng lập tức yên tĩnh lại, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, sau đó cùng trao cho nhau những ánh mắt nghi hoặc.

Nhạc Phong cũng chẳng định thừa lời với bọn họ, bước thẳng vào trong, đi được hai bước liền dừng lại.

Lâm Chi đang ngồi trên chỗ nằm của Quý Đường Đường, quần áo đồ đạc vứt khắp nơi, cạnh giường là một chiếc va li da lộn xộn đang để mở.

Nhạc Phong cau mày: “Chỗ này, cô chọn?”

“Tôi chọn.” Lâm Chi vốn đang nghiêng đầu không muốn để ý đến anh, ai ngờ anh vừa mới mở miệng, cô ta đã không kìm được mà đáp lại.

Nhạc Phong đè nén cơn tức trong lòng xuống: “Vậy đồ đạc trên đó đâu rồi?”

“Đồ gì?” Lâm Chi mờ mịt.

“Đồ vốn đặt trên đó!” Nhạc Phong cả giận, “Cô đã từng ở Thanh Lữ bao giờ chưa, chỗ nằm có đồ, chứng tỏ đã có người, ai cho phép cô chọn chiếc giường này?”

Lâm Chi thiếu chút nữa bị anh làm cho sợ đến choáng váng, từ khi sinh ra đến giờ, e là chưa có ai quát lên với cô ta như vậy, lúc mở miệng đã lắp ba lắp bắp: “Ông… ông chủ nói, tùy ý chọn…”

“Thôi vậy thôi vậy,” Nhạc phong cũng không muốn dài dòng với cô ta, “Vậy đồ đâu, cô bỏ đồ đi đâu rồi?”

Lâm Chi sắp khóc đến nơi: “Tôi không thấy đồ nào cả…”

Nếu là bình thường, có lẽ Nhạc Phong còn có chút lòng thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy con gái rơi lệ nhất định sẽ dỗ dành một chút — nhưng hôm nay mọi thứ đều khác biệt, nhìn thấy Lâm Chi lê hoa đái vũ như vậy, anh chỉ càng thấy phiền lòng hơn: “Thu nước mắt của cô lại đi, đồ đâu?”

“Này này, sao anh lại thế chứ, nói chuyện với bạn học chúng tôi kiểu gì vậy?” Trong phòng quả nhiên có người không nhìn nổi nữa, “Ai lấy đồ của các anh? Bọn tôi cũng đâu phải trộm cắp, nói chúng tôi lấy, chứng cớ đâu? Các anh không phải muốn bắt chẹt người khác đấy chứ, có biết lý lẽ không vậy?”

Một người vừa mở miệng, cả nhóm liền hùa theo, bảy miệng tám lời, căn phòng trong phút chốc dâng đầy sự căm phẫn, Lâm Chi vừa sợ vừa tủi, nước mắt rớt xuống tựa như chuỗi ngọc bị đứt.

Nhạc Phong căn bản không định phân rõ trắng đen với bọn họ, đối đãi với tú tài, từ xưa đến nay anh đều hành động theo kiểu nhà binh, một nắm đấm nện ngay xuống khung giường: “Đồ trong phòng này, ai lấy, mẹ nó đừng có ở đó mà giả vờ giả vịt với tôi!”

Vừa mới quát như vậy, tất cả mọi người đều im bặt, cuối cùng có người không cam tâm thấp giọng lầu bầu: “Quán xá kiểu gì thế này, chúng tôi không ở nữa!”

Nhạc Phong cười lạnh: “Ở hay không thì tùy, không giao đồ ra, đừng kẻ nào mơ mà đi được.”

Không còn ai dám cãi lại nữa, được một lúc, đám sinh viên bắt đầu nhìn nhau, thỉnh thoảng hạ giọng hỏi.

“Đồ gì nhỉ, cậu có thấy không?”

“Tôi vào sau mà, ai vào đầu tiên?”

“Gì chứ không phải mấy món đồ thôi sao, lấy ra trả cho người ta đi…”

Sau những tiếng thì thầm líu ríu, lại là im lặng, cuối cùng, rốt cục cũng có người ngập ngừng nhỏ giọng nói một câu: “Đồ… tôi… tôi lấy.”

Tầm mắt tất cả cùng bắn về phía một người, là một cậu sinh viên vóc người thấp bé, mắt nhỏ, đang co rúm lại tại chỗ, nhìn có chút lôi thôi lếch thếch.

“Thật là, lấy đồ của người ta mà không nói sớm.” Trần Lộ như ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

Nhạc Phong nhìn cậu ta, thiếu chút nữa cậu ta làm cho tức phát điên, thằng nhóc này ở đâu ra vậy, trong phòng nhiều người ở lại dám lấy đồ của người khác? Đầu óc có vấn đề hay là nghèo đến phát điên rồi?

Nhạc Phong thật sự là nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi: “Cậu lấy đồ của người ta làm gì?!”

Cậu sinh viên thấp người kia có lẽ là bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, không dám nhìn anh mà nói, lúc nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi tưởng là người ta để quên, không dùng đến nữa, nên tôi mới… cất đi.”

Cậu ta vừa nói, vừa móc từ trong túi quần ra một thứ, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên tay cậu ta.

Đó là vài tờ tiền mệnh giá một trăm nguyên màu đỏ có nhiều nếp nhăn.

Trái tim Nhạc Phong chợt run lên một cái, anh dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết thuận theo nó thế nào, cảm giác ở trên núi khi ấy lại ùa tới — đầu óc ong ong, ý thức có chút trôi nổi, toàn thân rét run, sau đó lại nóng rần lên.

“Chỉ có năm trăm đồng, để dưới gối, lộ một góc ra ngoài, tôi tưởng là do khách để quên, tôi… tôi mới cất đi.” Cậu sinh viên kia vẫn lảm nhảm không ngớt, “Tôi không biết các anh lại vứt tiền linh tinh như vậy, tôi thực sự tưởng là do vị khách trước đó để quên, tôi mới lấy, đó là nhặt, không tính là trộm…”

Nhạc Phong ngắt lời cậu ta: “Chỉ có cái này?”

“Hả?” Cậu chàng kia sợ hãi.

“Cái giường đó,” Nhạc Phong chỉ chỉ chỗ nằm của Quý Đường Đường, “Lúc cậu tiến vào, trên giường chỉ có cái này?”

“Còn… còn một cái sim nữa, tôi tưởng là không cần, nên tôi… ném vào trong thùng rác rồi.” Cậu ta lắp bắp, bỗng kịp phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến cạnh cái thùng rác bằng nhựa, thò tay móc từ trong đó ra một cái sim di động.

Nhạc Phong nhận lấy, vuốt nhẹ trong tay một cái, sau đó xoay người bỏ đi.

“Này này,” Cậu sinh viên kia gọi với ở phía sau, “Tiền này, anh không cần hả?”

Không có câu trả lời, cậu ta siết chặt mấy tờ tiền, nhất thời không biết làm sau cho phải, đón nhận những ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc xem thường xung quanh, cậu ta nuốt nước miếng một cái, lại biện minh cho mình thêm lần nữa, “Cái này không tính là trộm, người ta vứt lên giường, tôi nhặt. Bọn họ không cất cho kỹ, sao lại đổ cho tôi được…”

————————————————————

Đầu Trọc nhét chiếc sim Nhạc Phong vừa lấy lại vào trong di động của mình, sau khi khởi động bèn mở danh sách liên lạc, tiếp đó lắc đầu nhìn Nhạc Phong: “Không có gì, xóa sạch sẽ rồi.”

Nhạc Phong ừ một tiếng, tìm số di động của Quý Đường Đường trong điện thoại của mình bấm nút gọi.

Quả không ngoài dự đoán, di động của Đầu Trọc đổ chuông.

Nhất thời, Nhạc Phong cũng không biết nên nói gì, tâm trạng có một nửa như chút được gánh nặng, lại có một nửa như tức giận, đến cuối cùng tức giận chiếm thế thượng phong, cầm di động của mình quăng xuống.

“Này này, cáu với cái di động của mình làm gì.” Mao Ca xót ruột, nhặt cái di động của Nhạc Phong lại, vô cùng tức cười thổi thổi rồi lại phủi phủi.

“Cho nên, tình hình bây giờ thế nào đây?” Lông Gà vừa cắn hạt dưa vừa đặt câu hỏi, mấy thứ hạt dưa ô mai này vốn là chuẩn bị cho khách, anh ta lại hưởng dụng trước, “Nghe ý tứ của cậu, tức là Đường Đường đã quay về rồi, bỏ lại năm trăm đồng và… cái sim này?”

Nhạc Phong không lên tiếng, nhưng nhìn sắc mặt anh, Lông Gà cũng biết mình đoán không sai.

“Thật quá đáng!” Lông Gà lòng đầy căm phẫn, “Có ý gì thế hả, mấy anh đây vì cô ta mà chạy trước chạy sau tất bật, còn cô ta ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã bỏ đi? Đưa tiền là có ý gì? Tưởng tôi thiếu chút tiền này chắc? À, tiền đâu?”

Nhạc Phong nhấc mí mắt lên: “Không cầm.”

“Không cầm?” Lông Gà kinh hãi, “Thế là anh em mình ngay cả tiền cũng không kiếm được? Tôi còn đang nhủ có thể làm một chầu rồi…”

Nhạc Phong không để ý đến anh ta: “Lão Mao tử, anh đi hỏi Mai Đóa xem, Đường Đường đã quay về, tại sao chị ta không nói gì cả.”

Mao Ca đáp một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài cửa, mới vừa nhấc chân đã bị Đầu Trọc kéo lại.

“Anh ngớ ngẩn à,” Đầu Trọc tức giận, “Với bản lĩnh và sự láu cá của Đường Đường, cô ta muốn đánh lạc hướng Mai Đóa để lên trên gác, sau đó lấy đồ đạc đi thì có gì khó khăn? Mai Đóa đến tiếng Hán còn nói không sõi, hơn nữa còn một mình trông cái quán lớn như vậy…”

Mao Ca thấy có lý, lại xoay người ngồi xuống buồn bực cúi đầu suy nghĩ, chợt có chút thương cảm.

“Thật không nhìn ra, con bé này lại lạnh lùng như vậy.” Mao Ca có chút chua chát, “Trong lòng anh còn nghĩ cô ta là một cô gái tốt. Chú nói coi cô ta hơn nửa đêm mất tích, chúng ta nhất định là rất lo lắng, sao cô ta không nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ lo lắng chứ? Kiểu gì cũng phải chào một tiếng chứ? Cho dù cô ta về quán không thấy chúng ta ở đây thì cũng phải gọi điện cho anh em mình, hoặc chí ít cũng phải để lại tờ giấy. Mấy anh em mình vì cô ta mà nôn nóng thành cái dạng gì? Bỏ năm trăm đồng lại là thế nào? Lão Mao tử anh thực sự đâu có thiếu chút tiền này.”

“Vậy cũng chưa chắc.” Lông Gà lại có ý kiến khác, “Đưa tiền so với chuyện một chinh cũng không đưa phùi mông bỏ đi thì vẫn tốt hơn chứ? Tôi cảm thấy Đường Đường vẫn còn có chút tình người.”

“Cô ta có tình người cái rắm!” Nhạc Phong lập tức bốc hỏa, “Đời này tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô ta, có tin tôi sẽ gϊếŧ cô ta không!”

Tất cả mọi người đều im lặng, từ đầu đến cuối, Nhạc Phong chắc là người cảm thấy tội lỗi nhất và cũng là người đau khổ nhất, giờ có phản ứng như vậy cũng dễ hiểu.

Trong yên lặng, trên cầu thang vọng đến tiếng bước chân rời rạc, âm thanh này tạm thời thu hút sự chú ý của tất cả, mỗi người, cố ý hay vô tình, đều nhìn về phía cầu thang.

Người đang xuống là Lâm Chi.

Cô ta không hề chuẩn bị tâm lý bị nhiều cặp mắt nhìn chòng chọc như vậy, nhất thời lúng ta lúng túng có chút đỏ mặt, do dự một chút, vẫn bước tới, đứng bên cạnh Nhạc Phong, vươn tay bỏ tiền lên bàn.

“Chuyện đó…” Cô ta cũng không biết nên nói sao, “Rất xin lỗi, bạn học của chúng tôi nhất thời hồ đồ, chúng tôi cũng rất ngại…”

“Ôi, cô có gì mà phải xin lỗi, cũng đâu phải cô lấy.” Mao Ca lúc nào cũng là người hòa giải, “Không sao đâu, bảo bạn học của các cô chú ý một chút, không phải đồ của mình thì đừng có lấy linh tinh. Chúng tôi còn không so đo đấy, chứ gặp phải người tính toán thì không biết dọn dẹp thế nào đâu. Ở trên thu xếp xong hết chưa? Xong rồi thì xuống dưới này chơi đi, ở dưới có bài đấy.”

Lâm Chi cảm kích cười cười, cuối cùng ngại phải ở lại: “Vậy tôi lên trước.”

Trước khi đi, chẳng biết vô tình hay cố ý lại liếc Nhạc Phong một cái.

Lúc bước lên cầu thang, Nhạc Phong chợt gọi cô ta lại: “Này, cô bé.”

Lâm Chi sửng sốt một chút.

Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn cô ta, trên gương mặt không có biểu cảm gì: “Ngại quá, vừa nãy không nên quát cô, đừng để bụng.”

Kiểu xin lỗi miễn cưỡng như vậy, Lâm Chi chẳng những không cảm thấy không ổn, chẳng hiểu tại sao, trái tim còn có mấy phần vui vẻ, giọng nói cũng mềm mại theo: “Không sao đâu.”

Lông Gà nhìn mặt đoán lời, cũng hít một ngụm khí lạnh, chờ Lâm Chi đi rồi mới nhìn Nhạc Phong chậc chậc thành tiếng: “Đúng là chuyên reo rắc tai họa, tôi đoán là cậu lại định nảy sinh gì đó với em gái này hả.”

“Muốn đánh cuộc không?” Nhạc Phong mắt lạnh nhìn anh ta, “Có tin gia cho anh thua đến cái qυầи ɭóŧ cũng chẳng còn không?”

Lông Gà rụt cổ lại, không nói gì nữa.

“Được rồi, đừng luyên thuyên nữa. Nói tiếp chuyện lúc nãy đi.” Mao Ca kéo đề tài lại, “Nhạc Phong, cậu cũng đừng tức quá, nói thật ra, rừng rộng chim gì chẳng có, Đường Đường bỏ đi không chào hỏi chúng ta cũng không tính là phạm pháp, coi như chúng ta mắt lé, kết giao nhầm con nhóc này. Tương lai chú có gặp lại thật thì cũng đừng gây chuyện.”

Đầu Trọc bật cười: “Lão Mao tử, anh đúng là nhiều chuyện. Tương lai gặp Đường Đường? Chúng ta còn có thể gặp lại Đường Đường được sao? Nhạc Phong, tôi dám đảm bảo với cậu, cả đời này cậu cũng sẽ không gặp lại cô ta.”

“Sao lại nói vậy?” Nhạc Phong bất giác ngồi thẳng người dậy.

“Mọi người có ai dám vỗ ngực nói, người vào quán trọ thu dọn đồ đạc, để lại tiền hôm nay chắc chắn là Đường Đường không?” Đầu Trọc có vài phần đắc ý, “Đừng quên, lúc Trần Vĩ mất tích, đối phương cũng đã giả mạo cậu ta để gọi điện cho Cách Tang. Nhỡ đâu người tới là gã A Khôn đó thì sao? Gã thu dọn đồ của Đường Đường xong, bỏ tiền bỏ thẻ sim lại, để cho chúng ta tưởng lầm, nghĩ là Đường Đường đã bình an, cô ấy không muốn liên lạc với chúng ta, chúng ta không cần phải tìm nữa. Mọi người nói xem, có khả năng này không?”

Đầu Trọc nhìn xung quanh một vòng, không ai đáp lời, vậy nên anh ta tiếp tục đề tài.

“Đây là khả năng đầu tiên, nếu như giả thiết là sự thật, Đường Đường đã xảy ra chuyện, tương lai, Nhạc Phong không thể nhìn thấy cô ấy được.”

Mao Ca hắng giọng một cái: “Vậy khả năng thứ hai thì sao?”

“Khả năng thứ hai chính là cô ta không sao cả, cô ta bình an, người tới ngày hôm nay chính là cô ta. Người ta bỏ tiền lại, vứt sim đi, rõ ràng tỏ vẻ sẽ không liên lạc với các anh nữa. Hơn nữa…”

Nói tới đây, thanh âm của Đầu Trọc lập tức hạ thấp xuống: “Hơn nữa, các anh đã nhìn thấy gì ở đài Thiên Táng? Nếu Đường Đường không bị làm sao cả, thì người gặp chuyện chính là đối phương, cho dù đối phương có tốt hay xấu thì cũng là một mạng người, cô ta sao có thể xử lý người ta? Nghiêm trọng mà nói, thì là cô ta đã gϊếŧ người, cô ta là tội phạm sát nhân, tương lai trốn tránh các anh còn chẳng kịp, lại còn đi gặp mấy người hay sao? Cho nên tôi mới nói, chuyện này mọi người cứ coi như chưa từng xảy ra, càng sớm quên đi càng tốt, đến nước này, người mù cũng nhìn ra được, chuyện của Đường Đường không phải chúng ta muốn dây vào là được, chấm dứt tại đây đi thôi, cứ ăn cứ uống, sống đời vui vẻ là được.”

Không ai nói gì, cuối cùng, Nhạc Phong đứng dậy: “Chán quá, ra ngoài hút điếu thuốc.”