Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 42: Bí Mật

"Điện hạ muốn nói cái gì, thần đều hiểu trong lòng."

Giống như nhớ tới hồi ức gì không tốt, mi mắt Thẩm Huyền nhăn lại nhưng rất nhanh đã buông ra, trong mắt ấp ủ rất nhiều cảm xúc phức tạp nàng nhìn không thấu. Hắn nói: "Nhưng thần cảm thấy có chút chân tướng không nên gạt điện hạ, điện hạ có thể để sau khi nghe thần nói xong lại ra quyết định."

Không biết vì sao trong lòng Tiêu Trường Ninh lại tràn ra một chút cảm giác không tốt, nàng thấp giọng hỏi: "Chân tướng gì?"

Thẩm Huyền đến gần nàng, chóp mũi cơ hồ đối diện nhau, hô hấp giao triền. Mặc dù khoảng cách gần như thế nhưng mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, hắn nói: "Lúc trước điện hạ phụng mệnh liên hôn gả đến Đông Xưởng vốn là để cân bằng thế cục giương cung bạt kiếm giữa Đông Xưởng cùng Thái hậu, hiện giờ Thái hậu bị giam cầm, Cẩm Y Vệ như rắn mất đầu, sứ mệnh của điện hạ đã hoàn thành nên cũng không cần tiếp tục ở lại Đông Xưởng...."

"Thẩm Huyền." Giọng nói Tiêu Trường Ninh có chút run rẩy, biết rõ chân tướng khả năng sẽ vô cùng tàn khốc nhưng nàng vẫn cố chấp dò hỏi một đáp án: "Chàng đây là.... cự tuyệt bổn cung sao?"

Nhìn mắt nàng lập lòe ánh nước, băng tuyết trong mắt Thẩm Huyền nháy mắt tan rã, hắn xoa gương mặt nàng giống như đang trấn an ngữ khí chậm lại: "Không phải."

Tiêu Trường Ninh quả thực hồ đồ, trái tim như treo trên không trung khẩn trương đến đập bịch bịch: "Vậy vì sao chàng nói bổn cung không cần thiết ở lại Đông Xưởng?"

"Sứ mệnh của điện hạ đã hoàn thành, nếu tiếp tục ở lại Đông Xưởng làm bạn cùng hoạn quan tất nhiên sẽ nhận rất nhiều phê bình cùng chỉ trích của mọi người."

"Bổn cung không sợ. Nếu hôm nay bổn cung dám thẳng thắn nói ra tâm ý với chàng thì cũng đã chuẩn bị cùng chàng thừa nhận hết tất cả."

Nghe vậy khóe miệng Thẩm Huyền xuất hiện ý cười nhạt nhẽo. Ý cười đó chợt lóe lên rồi qua đi, vô cùng khó thấy, Tiêu Trường Ninh xem đến giật mình nghĩ thầm: Bộ dạng Thẩm Huyền cười rộ lên kỳ thật rất đẹp, một chút cũng không lạnh băng đáng sợ giống bình thường.

Đang nghĩ ngợi nàng lại nghe thấy Thẩm Huyền dùng ngữ khí hơi nghiêm túc nặng nề nói: "Điện hạ lấy tâm đối xử với ta, vậy nên có một số việc thần không thể lại gạt điện hạ, hy vọng sau khi biết được chân tướng điện hạ lại ra quyết định sau."

Tiêu Trường Ninh theo bản năng hỏi: "Đến tột cùng là chân tướng ra sao?"

Thẩm Huyền trầm ngâm một lát, hắn ngước đôi mắt thâm thúy lên hỏi: "Điện hạ cũng biết, lúc ban đầu vì sao thần lại cố tình muốn lựa chọn điện hạ để liên hôn không?"

Tiêu Trường Ninh tất nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng Thẩm Huyền đối với nàng vừa gặp đã thương vân vân. Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói: "Ngay từ đầu bổn cung cho rằng chàng là vì ghi hận chuyện sáu năm trước, nhưng sau đó ta lại cảm thấy sự việc có lẽ không đơn giản như vậy. Chàng là người có cái nhìn đại cục chung, tất nhiên sẽ không vì trả thù một người mà cưới nàng ấy làm vợ, cho nên nhất định là có nguyên nhân khác..... Ví dụ như nói, ta ở trong cung không nơi nương tựa là một quân cờ vô cùng tốt? Lại ví dụ như nói, bổn cung là tỷ tỷ ruột của Hoàng thượng, đưa ta tới nơi này càng dễ dàng cho Thái hậu khống chế Hoàng thượng?"

Thấy nàng đến nay vẫn chưa hay biết gì, ánh mắt Thẩm Huyền tối lại, trong lòng xuất hiện cảm xúc đau lòng: Nàng đến bây giờ đều chưa từng nghĩ đến, người đưa nàng tới Đông Xưởng không phải Thái hậu mà là huyết mạch ruột thịt từ nhỏ đến lớn nàng luôn tâm niệm giữ gìn.....

Đương kim Hoàng thượng, Tiêu Hoàn.

"Thần chỉ tên muốn cưới điện hạ, một là vì làm khó dễ Thái hậu hai là vì hoàn thành giao ước với người khác." Thẩm Huyền không dấu vết tạm dừng một lát rồi hỏi tiếp: "Chân tướng cũng không tốt đẹp mấy, điện hạ muốn nghe tiếp sao?"

Mười ngón tay Tiêu Trường Ninh nắm chặt. Kỳ thật trong đôi câu lời nói cùng thần sắc vừa rồi của Thẩm Huyền nàng cũng đoán được một chút, máu trong người chậm rãi lạnh đi giống như băng tuyết trên mái hiên.

Nhưng nàng vẫn gật đầu, gian nan nuốt xuống một ngụm: "Chàng nói đi ta đang nghe."

Thẩm Huyền nghẹn lời môi mím chặt, một lát sau hắn mới chậm rãi nói: "Hoàng thượng sớm biết rằng Thái hậu cố ý chọn một nữ nhân trong hoàng thất tới liên hôn với Đông Xưởng để xếp mật thám vào Đông Xưởng. Tháng chín năm nay, Hoàng thượng bí mật tới tìm ta, hắn nói hắn cùng ta có chung kẻ địch cho nên muốn liên thủ để dọn sạch Thái hậu muốn buông rèm tham gia vào chính sự cùng đảng phái của bà."

Cả người Tiêu Trường Ninh cứng đờ, máu chảy trong người phảng phất như bị đông lạnh từ lòng bàn chân tới trái tim.

Khi đó Thẩm Huyền hỏi Tiêu Hoàn: "Sao thần có thể tin được ngài có thành tâm muốn liên thủ hay không?"

Tiêu Hoàn đã nói như thế nào?

Hắn thậm chí còn không có một chút chần chờ nào, vô cùng bình tĩnh trả lời: "Nếu Thẩm khanh giúp trẫm trừ bỏ Thái hậu, trẫm nguyện gả tỷ tỷ ruột duy nhất cho ngươi coi như lợi thế kết minh."

Biết được nội tình, mi mắt Tiêu Trường Ninh run rẩy, vết nước mắt treo trên lông mi cuối cùng không nhịn được lăn xuống.

Nàng thất thần nhìn Thẩm Huyền, môi hơi mở không biết nên làm ra phản ứng gì.

Hiện tại nói cái gì cũng đều dư thừa, hiện thực cho nàng một kích đau đớn kịch liệt: Người vứt bỏ nàng thế nhưng lại là người thân nhất của nàng.

Thẩm Huyền duỗi tay lau vết nước mắt của nàng đi, vết chai mỏng trên lòng bàn tay cọ qua da thịt non nớt của nàng mang theo cảm giác thô ráp làm người an tâm. Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ tựa như Thái Sơn sập trước mặt mà vẫn không biến sắc, nhưng trong mắt rõ ràng đã có nhiều phần đau lòng hơn, hắn nói: "Chân tướng chính là như thế. Thần cùng Hoàng thượng lừa điện hạ, vậy điện hạ còn nguyện ý kiên trì tâm ý chính mình ở lại bên người thần không?"

Lúc sương mù tan đi lộ ra một chân tướng máu chảy đầm đìa, việc duy nhất Tiêu Trường Ninh có thể làm chính là để bộ dạng bản thân thoạt nhìn không quá mức chật vật.

Tiêu Trường Ninh chợt giơ tay xoa mi mắt ướŧ áŧ. Từ góc độ của Thẩm Huyền, hắn chỉ có thể thấy cằm nàng căng thẳng run nhè nhẹ lộ ra một nụ cười tự giễu: "Bổn cung đã từng hoài nghi Hoàn nhi nhưng lại không dám suy nghĩ sâu xa. Ta sợ chính mình một khi biết được chân tướng thì ngay cả một chút mộng tưởng ấm áp cũng đều không có..... Thẩm Huyền chàng vì sao nhất định phải nói ra chân tướng hôm nay? Sao không thể giấu ta thêm hai ngày nữa?"

"Ta không thể lừa nàng." Thẩm Huyền trầm giọng, lời nói bằng phẳng.

"Bổn cung cảm thấy hiện tại bản thân vô cùng ngốc. Người ta duy nhất quý trọng lại coi ta như một con kiến cỏ rác." Một tay Tiêu Trường Ninh chống trán, đôi mắt hồng nói: "Chàng sẽ không sợ ta sau khi biết hết tất cả sẽ bỏ chàng đi xa sao?"

Thẩm Huyền nói: "Nếu điện hạ quyết tâm muốn đi, ta dù có dùng hết tất cả cũng sẽ đuổi theo nàng một lần nữa — không có lừa gạt cùng giao dịch, ta sẽ bằng thiệt tình, bằng bản lĩnh đưa nàng trở về."

Những lời này quá mức ái muội. Tiêu Trường Ninh nhất thời quên đi đau xót bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ngày ấy trong đình ngắm tuyết, điện hạ hỏi ta vì sao lại hôn nàng lần nữa." Thẩm Huyền duỗi tay, dùng ngón cái vuốt ve cánh môi hồng nhuận của nàng rồi chậm rãi nói: "Đây là chuyện thứ hai ta thẳng thắn thành khẩn với nàng. Vấn đề này ta đã suy nghĩ rất lâu, hôm nay liền hồi đáp lại cho điện hạ: Trường Ninh, ta chưa bao giờ có bất kì nữ nhân nào hay nổi lên dục niệm, chỉ có nàng là ta muốn hoàn toàn chiếm hữu."

Cánh môi Tiêu Trường Ninh khẽ nhếch nhìn bộ dạng nghiêm túc của Thẩm Huyền, bên tai tất cả đều là lời nói nhỏ của hắn, tựa như ảo mộng. Sau con đường quanh co lại thấy được hy vọng làm nàng thật sự quá mức sợ hãi rồi thế cho nên mới không tin những gì chính mình nghe thấy, trong đầu tất cả đều là tiếng ong ong như muốn nổ vang, sau một lúc lâu nàng mới lẩm bẩm: "Thẩm Huyền, chàng.... Có ý gì?"

"Ở trong lòng thần, điện hạ sớm đã không đơn giản là một đối tượng liên hôn, cũng không phải là bạn bè mà là thê tử thần muốn nắm tay cả đời." Thẩm Huyền ngóng nhìn con ngươi co lại vì khϊếp sợ của Tiêu Trường Ninh, hắn nhịn không được nắm lấy đầu ngón tay nàng hơi cuộn lại, kéo nàng vào ngực mình thấp giọng: "Nếu điện hạ còn không rõ thần có thể nói rõ hơn một chút. Thần thích điện hạ, đối với điện hạ có dục niệm không thể cho ai biết, cũng là từ đầu đến cuối chỉ đối với một mình nàng có dục niệm."

Tiêu Trường Ninh vẫn ngơ ngác, miệng khẽ nhếch trên mi mắt còn treo nước mắt, đôi mắt ướŧ áŧ đỏ bừng không chớp nhìn Thẩm Huyền.

"Mới vừa rồi điện hạ nói chuyện tình cảm nếu mở miệng trước sẽ thua, nếu như chuyện tình cảm thực sự có thắng thua thì lúc này đây ta tình nguyện nhận thua." Thẩm Huyền cúi người ôm nàng vào ngực mình, cúi đầu hôn lên khóe mắt còn đọng lại nước mắt của nàng, hắn thấp giọng nói: "Trường Ninh đây là tình cảm chân thành nhất cuộc đời ta."

Tiêu Trường Ninh cảm giác chính mình rơi vào một giấc mơ mờ mịt, phảng phất như ngã vào vũng lầy một khắc sau lại bị người khác nhặt lên, vô cùng nâng đỡ.

Nàng không do dự lâu lắm.

"Chàng quá giảo hoạt Thẩm Huyền." Tiêu Trường Ninh nhìn dung nhan gần trong gang tấc của hắn, nghẹn giọng: "Chàng nói cái gì mà sau khi biết chân tướng liền tùy ý cho ta đi..... Chàng biết rõ ta mềm lòng, người khác đối tốt với ta một chút ta liền hận không thể đào tâm ra đưa cho hắn, lại cố tình vào lúc ta thương tâm nhất lại cho ta thấy tình nghĩa, sao ta có thể cự tuyệt được? Sao ta buông tay bỏ được để rời đi? Rốt cuộc...."

Mắt nàng đỏ lên ôm chặt cổ Thẩm Huyền, ngửa đầu cắn lên môi hắn oán hận nói: "Rốt cuộc, bổn cung thích chàng như thế mà!"

Tiêu Trường Ninh rốt cuộc vẫn không bỏ được lời nói xuống, nàng chỉ nhẹ nhàng cắn một cái, không những không đau ngược lại càng như là trêu chọc. Ánh mắt Thẩm Huyền thâm trầm, đợi khi nàng rút lui liền thuận thế bắt giữ môi nàng gia tăng nụ hôn này.

Son môi tỉ mỉ sớm đã bị liếʍ sạch sẽ lộ ra màu môi nguyên bản diễm lệ hồng nhuận, càng thêm kiều diễm vạn phần. Thẩm Huyền hiển nhiên động tình, một tay hắn ôm vòng eo mềm mại tinh tế của nàng, ôm nàng ngồi trên án thư, cúi người hôn môi cùng nàng.

Hôm nay gió thổi nhẹ mang theo ánh dương ấm áp sau giờ Ngọ, nhẹ nhàng lay động bảng chữ mẩu cùng giấy Tuyên Thành trên án kỉ phát ra âm thanh ào ào.

Hôn càng lúc càng sâu, Tiêu Trường Ninh như người chết đuối leo lên được khúc gỗ, gắt gao bắt lấy cánh tay thon dài hữu lực của Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền khẽ nhíu mày.

Tiêu Trường Ninh hơi hoàn hồn lại từ trong nụ hôn mưa rền gió dữ, nàng thở hổn hển hỏi: "Ta đυ.ng đến vết thương của chàng sao?"

"Không có việc gì." Giọng nói Thẩm Huyền có chút khó chịu khó phân biệt.

Trên môi hắn dính một chút phấn mặt của Tiêu Trường Ninh, một tầng hồng hơi mỏng càng làm cho khuôn mặt quá mức lạnh lẽo sắc bén của hắn tăng thêm vài phần màu sắc. Hắn nâng ngón tay cái lên cọ qua môi dưới, nhẹ nhàng lau đi một chút màu hồng dính trên môi. Từ đầu đến cuối, đôi mắt hắn đều nhìn chằm chằm Tiêu Trường Ninh như một cái hồ sâu không thấy đáy.

Tiêu Trường Ninh biết hắn đang khát cầu cái gì, nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Trên mặt nàng nổi lên một tầng đỏ ửng như mới đánh son phấn, nàng cứ như vậy mà ngồi trên án thư, vừa ôn nhu vừa thấp thỏm ngước nhìn Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền giống như đang suy nghĩ cái gì, hắn nắm lấy đầu ngón tay nàng đưa đến bên môi hôn một cái, giọng nói hơi dừng: "Ta cho điện hạ thời gian một tháng để suy xét."

"Suy xét cái gì?"

Dừng một chút, tư duy trì độn của Tiêu Trường Ninh mới hoạt động, nàng rốt cuộc cũng phản ứng lại vội nói: "Không cần suy xét, mặc kệ tương lai đường có khó đi thế nào bổn cung đều nguyện ý sóng vai vượt qua cùng chàng."

Thẩm Huyền cười nhẹ. Tiếng cười kia phát ra từ trong ngực hắn nên có chút nặng nề lại rất bừa bãi.

Hắn nói: "Ta không thể ỷ vào nàng thích ta liền không làm mà hưởng, muốn chiếm cứ nàng. Lúc trước cưới nàng, thái độ của ta là có lệ vẫn chưa thành tâm thành ý vì nàng trả giá qua cái gì, này đối với nàng mà nói cũng không công bằng Trường Ninh. Hiện giờ nàng cho ta một tháng để ta giống như nam tử bình thường theo đuổi nàng, đền bù chuyện lúc trước đã bỏ qua nàng, nàng cũng có thể trong một tháng này xem kỹ quan hệ về sau của chúng ta, được không?"

"Chàng nói chàng muốn theo đuổi người thương giống như nam tử bình thường?" Tiêu Trường Ninh nghiêm túc suy nghĩ, rồi sau đó mới thẳng thắn nói: "Nhưng mà bổn cung sợ mình sẽ không kiên trì được một tháng. Chàng rõ ràng không phải đang khảo nghiệm chính chàng mà còn khảo nghiệm sức chịu đựng của bổn cung nữa."

Nói không chừng Thẩm Huyền mới theo đuổi được hai ba ngày, nàng liền gấp không chờ nổi mà đáp ứng..... Đúng là muốn mạng!

Thẩm Huyền hôn nàng nói: "Nếu sức chịu đựng của điện hạ kém như thế, thì cũng quá tiện nghi cho bản đốc."

"Được rồi, một tháng thì một tháng." Nhớ tới 'chuyện tốt' đệ đệ nhà mình làm, ý cười của Tiêu Trường Ninh phai nhạt một chút, nàng thấp giọng: "Vừa vặn có một số việc bổn cung còn phải đi chấm dứt."

Thẩm Huyền nói: "Cần ta hỗ trợ không?"

Tiêu Trường Ninh lắc đầu: "Không cần. Bổn cung cũng muốn tự mình vạch trần mặt nhu nhược của Hoàn nhi, nhìn xem phía dưới đến tột cùng là ẩn giấu một gương mặt như thế nào."

Gió nổi lên, Thẩm Huyền thuận thế phủ thêm áo choàng cho Tiêu Trường Ninh rồi ôm cả người lẫn áo choàng vào ngực. Ngồi im một lát, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: "Thần có có bí mật thứ ba cần thẳng thắn thành khẩn với điện hạ."

Tiêu Trường Ninh  chớp mắt hỏi: "Chàng thật sự là thái giám giả?"

Thẩm Huyền giương mắt nhìn nàng.

Tiêu Trường Ninh cười nhẹ, trong mắt đã khôi phục linh động giống lúc trước: "Nếu là bí mật này thì bổn cung đã sớm biết rồi."

Thẩm Huyền lại nói: "Không phải cái này."

"Hả?" Tiêu Trường Ninh ngừng cười đánh giá hắn một lát, nàng nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc chàng có bao nhiêu bí mật vậy?"

Thẩm Huyền không nói gì, chỉ duỗi tay vén sợi tóc rũ xuống bên thái dương nàng, sóng mắt sâu không thấy đáy. Thật lâu sau, dưới tầm mắt tò mò của Tiêu Trường Ninh hắn hơi cúi người, dựa vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói một câu.

"Trường Ninh, ta không phải là Thẩm Thất."

Mà cùng lúc đó, trong Dưỡng Tâm Điện.

Tiêu Hoàn một thân thường phục màu tím đang khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn tuyết đọng loang lổ trong đình viện, ánh mắt đen tối, thật lâu sau hắn vẫn không nói gì.

Thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân của thám tử. Tiêu Hoàn không quay đầu lại, chỉ dùng giọng nói của thiếu niên đang trong kỳ vỡ giọng hỏi: "Chuyện để ngươi đi tra, kết quả như thế nào?"

"Bẩm bệ hạ, tất cả đều ở chỗ này." Ám vệ một thân võ bào màu đen đang quỳ một gối xuống, đưa một phong mật tín trong tay qua đỉnh đầu.

Tiêu Hoàn xoay người, nửa bên khuôn mặt ẩn trong bóng tối, sáng tối khó phân biệt. Hắn lấy phong thư trong tay ám vệ rồi mở ra, nương theo ánh sáng bên cửa sổ liếc mắt qua nội dung bên trong.

Ngay sau đó, lông mày Tiêu Hoàn khẽ nhướng lộ ra một nụ cười rất có hứng thú, hắn nhẹ giọng nói: "Ai da, chuyện này thật có ý tứ. Người trong lòng của nàng, thế nhưng lại là..... Thẩm Thất."