Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 41: Thổ Lộ

"Trên người Đề đốc có thương tích."  Lâm Hoan nhai đường trong miệng câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Tiêu Trường Ninh.

Nghe được Thẩm Huyền bị thương tay Tiêu Trường Ninh run lên đầu bút kéo dài một đường trên vải băng. Nàng giật mình tập trung tinh thần lau cái đường kéo dài đột ngột kia, dùng vài nét bút lại đổi thành đuôi rắn của Huyền Vũ rồi hỏi: "Ai đả thương hắn? Hoắc Chất sao?"

"Không phải là chính ngài ấy tự rạch." Lâm Hoan duỗi tay chỉ lên cánh tay mình ý bảo: "Rạch ở chỗ này nè."

Hô hấp Tiêu Trường Ninh cứng lại không thể tin được nói: "Hắn điên rồi sao? Tự mình làm bị thương bản thân làm gì?"

Lâm Hoan: "Hôm qua sau khi đại nhân ôm người về Đông Xưởng liền triệu tập tất cả thái giám ở Nghị Sự Đường suốt đêm......"

Thì ra đêm qua, sau khi Tiêu Trường Ninh ngủ Thẩm Huyền liền triệu tập bộ chúng chưa bị thương trong xưởng để nghị sự. Khói thuốc trong Đông Xưởng chưa tan nên trong không khí dường như vẫn có đốm lửa nhỏ phiêu tán, thường thường lại truyền đến âm thanh bó củi bị đốt trụi.

Ánh nến sáng ngời, Thẩm Huyền ngồi trên ghế thái sư ở Nghị Sự Đường ngưng thần nhìn lướt mấy vết máu dưới bậc thang trong trận huyết chiến một ngày một đêm, nhìn nhóm thái giám đã mệt mỏi thật lâu sau hắn mới nói: "Thân là Đề đốc Đông Xưởng, về công về tư bản đốc đều nên cùng chư vi cùng tiến cùng lùi. Nhưng hôm qua lúc Hoắc Chất kiềm chế chủ lực của ta thì Ngu Vân Thanh của Nam Trấn phủ tư lại bất ngờ trói vợ của bản đốc đi vậy nên bản đốc không thể mặc kệ được."

Dưới bậc thang trong đình viện Phương Vô Kính cả tay đầy máu đã thu liễm sự âm nhu cùng nữ tính hằng ngày, sóng lưng thẳng tắp; Tưởng Xạ yên lặng buông cung trong tay ra, ngước đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn..... Tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn Thẩm Huyền trong ánh mắt đều ngập tràn sùng kính cùng tín nhiệm.

Sắc mặt Thẩm Huyền ngưng trọng nghiêm nghị nói: "Đầu đuôi đều gặp nạn khó có thể chu toàn bản đốc chỉ có thể để lại nhóm thủ hạ tinh nhuệ cho Tưởng Xạ cùng Phương Vô Kính còn bản thân một mình đi trước nghĩ cách cứu viện trưởng công chúa. Hôm nay bản đốc nói chuyện này cùng mọi người không phải vì giải vây cho trách nhiệm của mình mà chỉ là muốn cho mọi người biết, mọi người đều có huynh đệ để dựa vào mà nàng trừ bỏ ta ra thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Ta đã cưới nàng thì nàng chính là trách nhiệm của cuộc đời ta cho dù sống hay chết cũng sẽ không rời không bỏ."

Phương Vô Kính nghe hiểu ý tứ của Thẩm Huyền nhịn không được bước lên phía trước một bước nói: "Đại nhân thuộc hạ tuyệt đối không có ý trách cứ nàng. Việc ngài đi cứu trưởng công chúa điện hạ kỳ thật chúng ta đều có thể hiểu."

"Đúng vậy đại nhân!" Trong đám người có người lục tục mở miệng.

"Nếu là người nhà của chúng ta gặp nạn chúng ta cũng sẽ không màng tất cả đi nghĩ cách cứu viện."

"Ngài căn bản không cần tự trách, mọi người đều là người một nhà đều có thể hiểu được!"

"Bản đốc thân là Đề đốc thái giám, là lãnh soái của chư quân nhưng lại tự mình tách ra trên đường, về tình có thể bỏ qua nhưng về lý thì không thể lúc này ta lấy quy củ trong xưởng ra tự xử trí." Dứt lời ngón cái Thẩm Huyền ấn trên vỏ đao, sau đó ánh đao vẽ ra một đường vòng cung bạc dưới ánh trăng. Hắn đặt lưỡi dao trên cánh tay mình nhanh chóng rạch một đường, máu tươi chảy ra rất nhanh đã ướt sũng tay áo theo lưỡi dao ngưng tụ thành một đường nhỏ giọt trên viên gạch dưới chân hắn.

"Đề đốc!" Nhóm thái giám đều bị bất ngờ sôi nổi quỳ lạy sát đất: "Vạn mong Đề đốc nghĩ kĩ bảo trọng thân thể!"

Thần sắc Thẩm Huyền không thay đổi, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng chưa từng chớp một cái hắn giơ tay đâm tế đao vào viên gạch dưới chân chậm rãi nói: "Bản đốc cảm thấy hổ thẹn với mọi người nên lấy một đao này để bù tội."

Tiêu Trường Ninh nghe Lâm Hoan nói xong ngòi bút trong tay nàng đã run đến lợi hại. Trái tim nàng bị dọa đến hoảng sợ ngoài ra còn có chút đau lòng.

Thẩm Huyền thân là Đề đốc Đông Xưởng, khó nhất là cân bằng nên lấy hay bỏ giữa huynh đệ cùng người nhà. Cho nên hắn lựa chọn dùng một đao này để xóa bỏ hiềm khích giữa Tiêu Trường Ninh cùng Đông Xưởng, đoàn kết trên dưới, lung lạc nhân tâm.

Tiêu Trường Ninh rốt cuộc cũng hiểu vì sao trên dưới trong xưởng lại đối với Thẩm Huyền tin cậy như thế, bởi vì nàng cũng bị nam nhân vừa cường đại hung ác vừa có tình có nghĩa này hoàn toàn cầm tù.

Suy nghĩ trong lòng vô cùng nhiều. Thật lâu sau Tiêu Trường Ninh mới hít sâu một hơi cố gắng làm biểu tình của chính mình thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn chút, vẽ một nét cuối cùng trên vải băng trên cánh tay Lâm Hoan rồi gác đầu bút dính mực trên bàn đá, nàng hà hơi vào đầu ngón tay bị đông lạnh đến hơi đỏ lên nói: "Vẽ xong rồi."

Lâm Hoan nghiêng đầu nhìn hình vẽ Huyền Vũ trên vải băng, ngơ ngác nói: "Vì cái gì lại là một con rùa cạn cổ dài đuôi dài?"

"Huyền Vũ vốn chính là do rắn cùng rùa kết hợp lại." Huyền Vũ chân chính là tổ hợp thần thú rắn rùa quấn quanh, mang một chút ý vị sùng bái cùng mờ mịt nên không thích hợp để vẽ trên cánh tay rêu rao khắp nói cho nên Tiêu Trường Ninh mới cải biến một chút đổi thành một con rùa cạn uy phong lẫm liệt.

Nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của Lâm Hoan áp lực trong lòng Tiêu Trường Ninh cũng tan đi không ít, nàng nhịn không được xì một tiếng cười khẽ trấn an nói: "Giống rùa cạn cũng không tồi mà, vừa đao thương bất nhập vừa trường sinh bất lão, vô cùng có phúc khí."

Hai hàng lông mày Lâm Hoan đều nhíu lại, một bộ dạnh bị đả kích nặng nề, hắn lẩm bẩm: "Không được ta muốn đi cầu Đề đốc đại nhân đổi cái tên khác cho ta....."

Còn chưa nói xong, phía sau lại truyền đến một giọng nói trầm ổn: "Đang êm đẹp lại đòi đổi tên làm gì?"

Hai bả vai Lâm Hoan co lại vội đứng lên lui qua một bên, cung kính nói: "Đề đốc."

Ánh mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên nhìn Thẩm Huyền đang cầm đao chầm chậm đi tới: "Chàng đã trở lại."

Thẩm Huyền gật nhẹ. Tầm mắt hắn lướt qua khuôn mặt diễm lệ của Tiêu Trường Ninh, ngay sau đó lại lướt qua đầu bút chưa khô mực trên bàn đá lông mày nhíu lại nhìn về phía Lâm Hoan.

Lâm Hoan không được tự nhiên nâng tay phải lên che lại Huyền Vũ trên cánh tay trái bị băng vải, sau một lúc lâu lúng hắn lúng túng hắn mới nói: "Đại nhân ta có thể sửa cái...."

"Không thể." Mặt Thẩm Huyền không có biểu tình, trong lời nói lạnh băng lộ ra vài phần hơi chua: "Lại dong dài nữa ngươi ngay cả rùa cạn cũng không có."

Lâm Hoan tất nhiên không dám cãi lời hắn mất mát 'ừ' một tiếng rũ đầu yên lặng đi ra. Hắn vừa đi vừa nhắc mãi trong miệng: "Bọn họ đều là Phượng Hoàng, Thanh Long, Bạch Hổ, sao ta lại là một con rùa cạn...."

Tiêu Trường Ninh có chút muốn cười nhưng nhìn đến bộ dạng Thẩm Huyền đang chậm rãi đến gần nàng lại nhịn không được hơi khẩn trương.

Nàng cùng Thẩm Huyền đã ước định tốt, nàng muốn sau khi kết thúc sẽ nói ra tâm ý của chính mình cho hắn giao hết tất cả của chính mình cho hắn.....

"Gió lên rồi về phòng thôi." Thẩm Huyền giơ một ngón tay tự nhiên lấy xuống một cánh hoa mai rơi bên thái dương nàng.

Mặt Tiêu Trường Ninh nóng lên còn chưa kịp cảm nhận thật tinh tế độ ấm của bàn tay to kia thì Thẩm Huyền đã xoay người đi đến thư phòng.

Tiêu Trường Ninh cũng theo hắn đi vào trong vừa vặn thấy Thẩm Huyền đang cởϊ áσ choàng của mình ra. Động tác của hắn so với ngày thường có hơi chậm chạp Tiêu Trường Ninh để trong mắt, nhịn không được lo lắng nói: "Thẩm Huyền chàng thoa thuốc chưa?"

Động tác của Thẩm Huyền hơi dừng lại ngay sau đó hắn tiện tay đặt áo choàng bên bàn trà ý đồ giấu giếm: "Thần không có bị thương."

Tiêu Trường Ninh bước lên phía trước ngửi quần áo hắn.

"Có mùi thuốc." Tiêu Trường Ninh ngước mắt chắc chắn nói: "Chàng nói dối."

Thấy không thể gạt được nàng Thẩm Huyền hào phóng thừa nhận, hắn ngồi sau án thư nói: "Bị thương da thịt thôi không đáng ngại." Hắn vĩnh viễn vẫn luôn uy nghiêm cường đại, từ trước đến nay sẽ không dễ dàng để lộ vế thương của chính mình.

Trong phòng có đốt than nên có hơi nóng. Ngón tay Tiêu Trường Ninh vân vê mép áo chần chừ một lát nàng cũng cởϊ áσ choàng ra cúi đầu ngồi đối diện Thẩm Huyền, vành tai hơi đỏ lên không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên án thư có mấy tờ giấy Tuyên Thành dùng để luyện chữ, ước chừng là Thẩm Huyền luyện lại chữ viết của nàng ngoài ra còn có một bức tranh thủy mặc rất đẹp — chính là bức tranh lần trước ở trong đình uống rượu ngắm tuyết hắn kêu Tiêu Trường Ninh vẽ giùm, không chỉ được xếp ngay ngắn mà ở trên còn rải mảnh vụn lá vàng làm trang trí bộ dạng cực kì quý trọng.

Thấy Tiêu Trường Ninh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn, Thẩm Huyền bất động thanh sắc cuốn bức tranh lại rồi đặt vào giữa bồn sứ bên cạnh.

"Thật ra chữ viết của chàng đã đẹp hơn rất nhiều rồi." Tiêu Trường Ninh nhẹ nhàng nói, cố tìm đề tài khen ngợi: "Nét chữ cứng cáp đầu bút lông đã luyện được, rất có vài phần kiếm khí sắc bén cùng bóng dáng tiêu sai."

Thẩm Huyền cười nhẹ sương mù trong mắt tan đi một chút, hắn nhìn bộ dạng hơi thấp thỏm của Tiêu Trường Ninh nói thẳng: "Điện hạ có chuyện muốn nói với ta sao?"

Hắn chưa bao giờ quanh co lòng vòng Tiêu Trường Ninh lúc trước chuẩn bị một bản nháp trong bụng giờ đều quăng tới trên chín tầng mây. Kế hoạch ban đầu của nàng là muốn chuẩn bị mấy bầu rượu ngon đốt thêm mấy cây nến đỏ, chọn một buổi tối đẹp nhất trong tháng lại vào lúc hơi say mới thẳng thắn hết tất cả cùng hắn.....

Mà hiện tại nàng chỉ là nhìn thấy khuôn mặt thâm thúy của Thẩm Huyền chỉ là ngửi được mùi thuốc làm người phải đau tâm trên người hắn, nàng liền không kìm nén được lại cổ vũ nội tâm chính mình muốn nói thẳng tâm sự của mình vào lúc không mấy tốt đẹp này, sau giờ Ngọ hoàn toàn không thích hợp.

"Thẩm Huyền những lời này ta đã suy nghĩ trong lòng rất lâu hôm này nói cho chàng nghe, chàng đừng chê cười ta."

Tiêu Trường Ninh có chút không được tự nhiên xoa thái dường, nàng nhấp môi cười ngồi ngay ngắn ngoài án thư chậm rãi nói: "Nói thật lúc mới vừa gả vào Đông Xưởng ta vừa thấy chàng liền sợ chàng đến muốn mạng. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nếu không nhìn thấy chàng ta lại nhớ đến không nghĩ ngợi gì được, ta....."

Nói đến đây hốc mắt nàng nóng lên đuôi mắt hơi hồng giống như có ai khi dễ nàng.

Thẩm Huyền nghiêm túc lắng nghe, thấy mắt nàng có ánh nước mày hắn không khỏi nhăn lại, hắn duỗi tay lau đi khóe mắt ướŧ áŧ của nàng chầm chậm nói: "Thần vẫn đang nghe đây điện hạ khóc cái gì?"

"Không có..... Không có khóc." Tiêu Trường Ninh cũng cảm thất mất mặt, sắc mặt nàng đỏ ửng, che mặt lại yếu ớt nói: "Khi bổn cung khẩn trương đều sẽ như vậy."

Thẩm Huyền chỉ nhìn nàng thật sâu.

Tiêu Trường Ninh bình tĩnh được một chút tiếp tục nói: "Việt Dao từng nói cho bổn cung mặc dù thích mộ người nhưng không thể để con gái nói trước, bởi vì chuyện tình cảm này nếu nói trước sẽ thua. Nhưng ta không nhịn được, thua liền thua đi."

Nàng hít sâu một hơi, đôi mắt ướŧ áŧ yên lặng nhìn Thẩm Huyền, nói từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng: "Thẩm Huyền ta.... A!"

Còn chưa nói xong tất cả đã bị đẩy về bụng.

Thẩm Huyền nâng mặt nàng cách án thư hôn xuống thật sâu cánh môi nghiền nát nuốt tất cả nức nở của nàng vào bụng.

Tiêu Trường Ninh trừng mắt không rõ vì sao lời nói lưu luyến lại đột nhiên bị đánh gãy biến thành một nụ hôn sâu không thể hiểu được.

Son môi diễm lệ bị lem đi trong lúc môi lưỡi chạm nhau, nàng há miệng thừa nhận hết tất cả, ngón tay bởi vì động tình mà hơi cuộn lại nắm chặt guấy Tuyên Thành trên bàn trà.

Sau đó hai người tách ra một khoảng cách để thở, Thẩm Huyền nói nhỏ bên tai nàng mang theo ý tứ câu hồn nhϊếp phách, hắn chậm rãi nói: "Tiếp theo đổi tới thần nói."