Tối qua tôi thức đến ba giờ sáng để đọc truyện.
"Mày học đến điên con mẹ nó rồi!!!"
"Đã bảo là đọc truyện không phải học mà."
Mấy bạn nhỏ không để ý chứ tôi khoe từ đầu truyện đến giờ là: Da tôi trắng sạch tinh tươm. Vì trắng nên vết thâm quầng mới càng rõ ràng đến vậy.
Dọa cho thằng Khùng sợ chết khϊếp tưởng tôi học sinh nghèo vượt khó ba giờ sáng chong đèn học hóa.
Ừ tôi thích học hóa nhưng chưa điên đến đẳng cấp tối thượng đó.
Phát ngán nhìn nó cầm cây thánh giá giơ lên như xua đuổi tà ma ngoại đạo, tôi cầm lát dưa chuột đắp lên chỗ thâm quầng hai bên mắt do thức muộn.
"Mày đọc cái gì?"
"Truyện."
"Bố biết rồi. Đang hỏi đọc truyện gì?"
Tôi im bặt.
"Mày dạo này da^ʍ lắm rồi nhé. Đọc cô y tá phê đá 18+ phải không?"
Chột dạ lắc lắc đầu, lắc rơi mẹ mất hai lát dưa chuột xuống.
Nó chửi tôi da^ʍ trong khi mặt nó bây giờ còn da^ʍ gấp 69 lần! Nó từ từ tiến tới để tôi đi lùi về sau dựa vào tường.
Rầm một tiếng nó giáng long thập bát chưởng đập tay vào tường.
Tim tôi giật thót, có tật giật mình vội lấy điện thoại trong cặp giấu ra sau lưng.
"Á à. Đưa tao xem." - Một tay nó chống tường, tay kia ngoắc ngoắc yêu cầu tôi giao nộp tang chứng vật chứng.
"Có cái gì đâu!! Cậu biếи ŧɦái vãi!!"
"Vãi lìn!! Chính mày xem sεメ mà mày lại bảo tao biếи ŧɦái?"
Tôi cứ dựa tường, thằng Hùng Khùng sấn tới cứ vòng hai tay qua eo tôi đòi cái điện thoại. Mặt tôi cứ ụp vào ngực nó không nhích được phân nào.
Thầm nghĩ nếu đây là vếu gái chắc tôi sẽ chết trong sự mềm mại chứ không phải chết trong sự cứng rắn như này!!
Kháng chiến chống giặc khùng không thể đi đến trường kì vì chưa kịp phất cờ đã thất con mẹ nó bại, thằng Hùng cướp điện thoại của tôi dễ như tôi cho không.
"Cậu nếu còn thương tớ thì đừng mở huhuhu!!!!!"
"Muahahahaha!! Tao có thương mày bao giờ đâu!!"
Yếu lòng như trinh nam đáng thương, tôi quỳ rạp xuống ôm chân thằng Hùng cầu xin nó đừng làm thế. Làm người ai làm thế...
"Cả nhà tao làm thế."
"Ahuhuhu!!"
Giờ tôi mới nhận ra mình với thằng Hùng đang làm trò con bò gì giữa lớp. Thế là mặt tôi đỏ như gấc, vội đứng lên ôm mặt ho hụ hụ.
Không biết thằng Hùng đã mò ra thứ tôi đọc chưa mà nãy giờ cứ chăm chăm nhìn điện thoại của tôi mà không nói câu nào.
À, tôi đọc truyện... "Có một thằng đực rựa tên Trang".
Nó là truyện ừm, truyện gay.
Không phải tôi đang PR trá hình đâu. Tin tôi đi.
Truyện viết về hai thằng đực rựa yêu nhau, cơ mà cái tôi tâm đắc nhất chính là bạn Hoàng Thiên Quân trong đó. Ôi người gì đâu dịu dàng đẹp trai thiện lành biết bao nhiêu... Tôi bấn quá còn bình luận bày tỏ muốn có người yêu như vậy.
"Tao cấm mày đọc nữa."
Tay nó che ngang mặt nên tôi không biết biểu cảm của nó hiện tại là gì. Chỉ biết sau khi trả tôi điện thoại một cách cục súc thì nó đi gạ bọn mất dạy đánh đấm một hồi.
Cơ mà nó cấm được tôi chắc.
Nên nhớ có loại thứ không thể cấm trên đời: Cấm ỉa đái và cấm đọc truyện.
Phàm là chuyện ỉa đái tất nhiên quan trọng nhất không nói.
Còn cảm giác nôn nao muốn biết drama của truyện sắp tới sẽ đi về đâu làm tôi không thể cầm lòng đọc tiếp. Dặn lòng đọc nốt chương này đi ngủ mà đù mẹ cứ cuối chương nó lại có drama làm tôi đếch thể ngừng nổi!
Đó! Làm sao mà cấm được cơ chứ!
Cơ mà.
Hết tiết hai chưa thấy thằng Hùng về lớp làm tôi lo lắng phải chạy ra chỗ nhà đa năng xem xem nó có ở đó không.
Nó không ở đó.
Tôi chạy ra phòng bảo vệ hỏi xem thằng Hùng có ra ngoài không thì nó không.
Chạy ra phòng y tế rồi phòng tiếp dân cũng không thấy.
Chỉ có thể là phòng WC!
Mà trường có chục nhà WC biết đến nhà nào? WC nữ hay nam?
Có lẽ tôi nên ngồi xuống tính xác suất xem nó đang ở nhà WC nào để chạy đỡ mất sức.
Xem nào, không gian mẫu là...
"Ối! Sorry, sorry."
Tôi có phải là cục kẹo hay cục cứt đâu, to chình ình ngồi một chỗ mà vẫn có thằng vấp chân vào được.
Chỗ bài thi trên tay cái thằng vừa vấp chân vào chân tôi rơi tá lả xung quanh cái xác đang nằm sấp của nó.
Từ thiện chút lòng thương, tôi đến nhặt giùm thằng đó mấy tờ giấy vương vãi trên đất rồi xếp lại ngay ngắn để trả.
"Thank you, thank you."
Còn bày đặt tiếng Anh tiếng em. Nhưng tôi vẫn lịch sự trả lời lại bằng tiếng Pháp.
"Pa ra pẻn."
"???"
Chợt thấy thằng Hùng đang lang thang giữa sân trường, tôi hớt hải chạy tới bám lấy cánh tay nó.
"Nãy giờ cậu đi đâu thế?"
Thằng Hùng quay sang nhìn tôi, mày nó đã chau lại rồi, nhìn xong lại càng chau kĩ hơn.
"Tìm thằng Quân."
"...."
Tôi dành ra mấy phút tiêu hóa lời nó nói rồi bật cười.
"Trường này thiếu gì người tên Quân. Cậu tìm đến bao giờ?"
Mắt nó mở to như vừa ngộ ra chân lí. Lại quay sang nhìn tôi phát nữa.
"Thế thì tao đập hết. Gϊếŧ thừa còn hơn bỏ sót."
"..."
"Mày không cần phải bênh nó."
"..." - Tui đã hé mồm câu nào bênh cái "thằng Quân" mà tui còn đếch thấy ngoài đời bao giờ đâu?
Tưởng mọi chuyện không rắc rối mà rắc rối không tưởng. Tôi mỏi mồm giải thích rằng "thằng Quân" mà tôi mê mệt chỉ là nhân vật hư cấu thôi! Mà nó không tin!
Không hiểu thằng Hùng lấy đâu ra tư cách mà buộc tội tôi lén lút yêu đương sau lưng nó!!!
Chẳng lẽ bấy lâu nay tôi thích nó chưa đủ để chứng minh rằng tôi chỉ có mình nó ư.
Ư.
Nó là phi tần thất sủng giờ đòi tiêu diệt phi tần khác chắc?
Để đến khi tôi thật sự nghiêm túc trình bày với nó thì nó mới chịu ngồi lại nói chuyện rõ ràng với tôi.
"Tức là mày muốn tao õng ẹo xu nịnh như thằng Quân?"
"Không phải õng ẹo xu nịnh!!"
Tôi dỗi ngược lại thằng Hùng, phồng mang trợn má quay ngoắt đi không thèm nhìn nó.
Thế mà thằng Hùng đột ngột nắm lấy tay tôi, rồi phút chốc áp mu bàn tay đó lên má mình.
Miệng nó ngập ngừng, má hơi nong nóng, giọng nó trầm trầm nói nhỏ.
"Tao thích mày thật đấy."
Ối dời ơi.
Tim tôi đập balabum éc éc.
Quẩy lên nào anh em ơi!!!!
"Tớ cũng thích cậu!! Huhuhu!!!!!"
"Như thằng Quân?"
"Quân quần què!! Thích cậu nhất!"
Hạnh phúc gần chạm đến tay thì vụt bay đi mất.
Thằng Hùng cười khinh đạp tôi ra tiện chân đập tan ý định ôm hôn nó thắm thiết của tôi.
"Cú lừa thôi. Tao có điên như mày đâu mà sủa bậy mấy câu như thế."
"..."
Trái tim tôi....
Sẽ tan nát như cám lợn mất thôi.
______ _________________________
Trương Đức Hùng nhận ra tuýp người mà Bím Biển thích không phải là thằng cục súc như mình.
Đó là một thằng mồm mép ngọt sớt cùng cử chỉ chảy nước ẻo dẹo.
Hắn không thích điều này.
Nếu như có thể thả nút, hắn sẽ thả 10000000000 x dương vô cực cái phẫn nộ cho biết mặt.
Nhưng mà may quá cậu ta vẫn thích hắn nhất thôi.
Haiz, hắn không có thích cái thằng mọt sách ngu ngốc đó đâu.
Thật đấy.
__ ____________