Một ngày đi học bình thường như bao ngày.
"Thôi Hùng ơi, vào lớp đến nơi rồi."
Tôi đứng sau thằng Hùng, khoanh tay dựa tường nhắc nó.
"Ừ." - Nó gật đầu với tôi, rồi ngay lập tức quay lại gào lên. - "LẦN SAU ĐỪNG CÓ THÁCH TAO. TAO NHAI CHÚNG MÀY RA BÃ ĐẤY."
"Thôi, Hùng ơi."
Đi đến đặt tay lên vai thằng Hùng, vỗ vỗ vài cái kéo nó về lớp. Nó bất mãn vì đánh không đủ nhưng vẫn buông tha cho bọn kia.
Tôi ném lại cho bọn đằng sau lọ thuốc rồi chống hai tay lên lưng thằng Hùng, gồng lên đẩy nó đi.
Bọn trong trường truyền tai nhau: Nếu chẳng may bị Hùng Khùng đánh thì phải cầu xin thằng Điệp bên cạnh can ngăn mới qua khỏi.
Thế nên trước khi đánh nhau với thằng Hùng, có cả nhóm đút tiền cho tôi nhờ tôi đến lúc nguy cấp thì cứu chúng nó.
Tôi không biết mình ăn hối lộ sau lưng thằng Hùng như vậy có phải là đang phản bội nó hay không. Chỉ biết mình vừa muốn tiền, vừa không muốn thằng Hùng đánh đấm thì làm như vậy là quá perfect rồi.
"Bím Biển."
"Hải Điệp không phải Bím Biển."
"Bím Biển."
Thật ra còn mười phút nữa mới vào lớp, tôi tranh thủ đưa thằng Hùng xuống phòng y tế xin tí bông băng.
Cầm nhúm bông y tế lau đi vết máu quanh vết thương mu bàn tay của thằng Hùng, chút chút, tôi lại cẩn thận chấm thuốc sát trùng lên.
"Lần sau cậu nhờ cô giúp đi, tớ không biết xử lí vết thương đâu."
Thằng Hùng cốc đầu tôi một cái.
"Không biết thì mày học đi. Toàn học mấy cái vớ vẩn."
Tôi định phản bác lại mà không nổi.
Nghĩ nghĩ mình học mấy cái sin cos, giới hạn, đạo hàm, hidrocacbon no đói, abc cho lắm vào, đến cái sơ cứu cơ bản cũng không biết thì ra đời làm cái gì.
Thằng khốn này nói chí lí thật!
Mình không thích nhầm người mà!
"Được rồi. Tối nay tớ học." - Tôi nhìn hắn đầy kiên định. -"Lần sau cậu có vỡ xương sọ đầu, nhồi máu cơ tim, bại não, ung thư tinh hoàn thì tớ vẫn chữa được."
"Tao đập mày bây giờ." - Lại cốc đầu tôi thêm cái nữa.
Dán băng urgo lên nữa là xong, tôi với hắn lại đường hoàng đi vào lớp.
Điểm chung duy nhất của tôi với thằng Hùng là cùng nhau thù ghét môn Văn. Hai thằng vào lớp thấy tiết đầu là tiết Văn là auto dắt nhau đi xuống phòng y tế nằm còn sướиɠ hơn.
Phòng y tế có hai giường trải đệm trắng. Thấy một giường bị đứa lớp khác chiếm mất, tôi bình tĩnh đứng chờ thằng Hùng xài cái sức mạnh ngang ngược của nó để chiếm lại.
"Nhìn cục cứt, đi ngủ với tao." - Ai ngờ nó kéo tôi đến nằm cái giường còn lại.
"Ơ. Ơ!!!"
Lúc tôi kịp kêu ơ ơ mấy tiếng thì nhận ra mình đang ngáo ngơ nằm trong lòng thằng Hùng.
Xoạt tiếng thằng Hùng nhoài người ra kéo rèm trắng che đi.
Tôi giẫy giụa định thoát ra.
"Nằm im đi, tao có làm gì mày đâu?"
Đù mẹ.
Hai tay ông áp vào ngực tôi!!! Hai chân ông kẹp chặt chân tôi không cho giẫy!
Có làm gì đâu nè!!!
Ừ tao gạ đυ. mày đó nhưng tao không có đυ. mày đâu nhaaaaaa. ᕕ( ͡° ͜ʖ ͡°)ᕗ
Chợt có tiếng rơi lộp độp trên mái, lúc sau tiếng rơi ấy càng lớn hơn. Tiết trời se lạnh hơn một chút, cái mùi mưa hanh hanh từ từ xộc vào mũi.
Mưa to rồi.
Thấy tôi không kháng cự nữa, thằng Hùng thả lỏng người nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, mũi nó cọ cọ tóc tôi.
"Tuyệt vời vãi, chăn bông ấm áp đi ngủ giữa trời mưa lạnh."
"Ngủ đi nói lắm."
Trề môi ra, tôi xoay người lại vô tình để môi thằng Hùng chạm đến trán mình.
Tim tôi đánh thịch một phát, cả mặt đỏ bừng.
Trong khi tôi bối rối cuống quýt muốn che mặt đi thì thằng Hùng lại bắt tôi ngẩng mặt lên nhìn nó.
"Cho tớ sang giường kia ngủ đi!!"
"Đéo."
"Cậu biết thừa là tớ thích cậu mà!!"
"Thì sao."
"Nằm cạnh cậu mệt tim quá, tớ thài!!!"
"Haha."
"Cậu có thích tớ không!!"
"Đéo."
Nghe nó từ chối riết rồi quen luôn, nhưng cảm giác hụt hẫng một chút vẫn chưa quen lắm.
Thằng Hùng ác bỏ mẹ, nó biết tôi thích nó, biết rồi còn từ chối, từ chối rồi còn không chịu buông tha cho tôi.
Nhiều khi tôi nghĩ thằng Hùng cũng thích mình đấy, chẳng qua nó ngại thôi.
Nhưng đợi đến lúc nó thừa nhận chắc tôi mồ yên mả đẹp rồi!!
Chép miệng, tôi giận dỗi xoay lưng lại với nó.
"Tớ sẽ hết thích cậu cho xem."
"Xong rồi mày yêu tao chứ gì?"
"Ảo tưởng vậy ai chơi!!"
"Nói thật..."
Môi thằng Hùng bất thình lình đánh chụt một cái lên gáy tôi.
"Tao vẫn đéo thích mày đâu. Tao đéo thích mày được."
Hùng Khùng kéo tôi lăn lại vào lòng nó, xong rồi vụng về quệt ngón tay lau nước mắt trên má tôi.
"Thích tao mệt quá tao cho mày nghỉ vài giây chứ không được bỏ cuộc đâu đấy."
Gật gật đầu, tôi dụi mũi vào lòng thằng Hùng.
_________ ___________________
Tạnh mưa, hai thằng ngủ liền mất bốn tiết đầu rồi mới về lớp. Tôi để ý thấy cái đứa nằm giường bên vẫn chưa có dậy. Có khi lại ngủ quên.
"Đến tiết cuối rồi."
Tôi nói vậy như một lời thông báo cho đứa đó rồi nhanh chân đi theo Hùng Khùng.
Ngửi ngửi áo quần của mình vẫn còn vương vấn mùi hương của nó, tôi hạnh phúc đến lạ.
Giá như thời gian ngưng đọng lại, mưa kia rơi hoài để hai đứa ngủ lâu thêm một chút thì tốt biết bao.
___________ __________