"Không, không có gì." Lý Thường Gia nói đến giữa chừng đã ngưng, lắc đầu, rũ mắt nhìn chiếc ly trong tay.
Hà Lệ Chân nói: "Không còn sớm, tôi phải đi đây, ngày mai còn phải đi dạy nữa."
Lý Thường Gia lập tức ngẩng đầu: "Được, tôi đưa cô."
Hà Lệ Chân về đến nhà, tự bật bếp làm cơm. Nhìn ánh lửa nhàn nhạt, Hà Lệ Chân nhẩm tính trong bụng.
Đã một tuần rồi.
Từ lần trước gặp nhau, đến nay, đã một tuần rồi.
Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn đều không quay về trường, Hà Lệ Chân đã hỏi bóng hỏi gió Hồ Phi, Hồ Phi nói, nếu mà tiếp tục không liên lạc được với cậu, lần này nhà trường có thể sẽ đuổi học cả hai.
Đuổi học.....
Từ bé, Hà Lệ Chân đã rất ngoan, quy củ học hành công tác, đi học mười mấy năm chưa từng bao giờ trốn học lấy một buổi, chưa quay cóp lấy một lần, cho nên hai chữ "đuổi học" này vẫn luôn cách cô xa lơ xa lắc.
Nhà trường mà khai trừ Vạn Côn, sau này cậu biết phải làm sao, cậu có thể làm gì?
Quỹ đạo của cuộc đời Hà Lệ Chân xưa nay luôn thẳng thớm phẳng lặng, có thể chạy chậm hơn một số người, nhưng phương hướng chưa từng sai lệch. Cô chưa bao giờ nghĩ, nếu bị lệch hướng, thì sau đó sẽ là như thế nào.
Hà Lệ Chân hơi hoang mang mịt mờ, cô ngoái đầu, nhìn chiếc ghế sô pha cá nhân nằm bên kia, nước trong nồi sôi lên sùng sục, toả khói trắng. Hà Lệ Chân nhìn rất lâu, dường như nơi ấy thật sự có một người đang ngồi, ngả ngớn giang tay duỗi chân, nghiêng đầu nhìn cô cười.
Cô chợt cảm thấy nhói lòng.
Lấy ra một vắt mì thả vào nồi, trong khi chờ đợi, Hà Lệ Chân suy nghĩ kỹ một phen. Bên ngoài tịch dương chiếu khắp trời, cũng chính là giờ làm cơm của mọi nhà. Trong sân hiếm lắm mới yên tĩnh được, không có tiếng các mẹ các thím í ới chuyện trò, chỉ thỉnh thoảng dăm ba đứa trẻ ồn ào nô đùa quanh ngõ.
Sau chót, Hà Lệ Chân ra quyết định. Cô tắt bếp, lấy di động từ trong túi xách, gọi cho Vạn Côn một cú điện thoại.
Chuông trong di động đổ từng hồi, trái tim vốn rất bình tĩnh của Hà Lệ Chân không biết sao lại bắt đầu căng thẳng. Lúc cô cho rằng điện thoại sẽ tự động cắt cuộc gọi, bên kia cuối cùng bắt máy.
Giọng của Vạn Côn bình tĩnh hờ hững, không thể hiện gì.
"A lô?"
Hà Lệ Châu đến bên chiếc bàn, "Vạn Côn?"
"Ừ."
Hà Lệ Chân nghe thấy tiếng gió trong điện thoại, khác với tiếng Vạn Côn thở, tiếng gió thổi vừa mạnh vừa nhanh.
"Có gì không?" Lâu quá Hà Lệ Chân không nói gì, Vạn Côn lên tiếng.
Hà Lệ Chân hoàn hồn, hỏi: "Em đang ở đâu vậy?"
Hỏi xong câu ấy, Hà Lệ Chân mới giật mình nhớ ra, lần gặp nhau cuối cùng. Đã trở mặt, vượt quá hết thảy giới hạn, hình như cô không còn tư cách để hỏi han gì nữa.
Hình như Vạn Côn cũng cho là vậy, cậu hờ hững đáp: "Tôi ở đâu, liên quan gì đến cô?"
Hà Lệ Chân cúi đầu không nói, đầu óc mênh mang, lúc thì nghĩ, có nên cúp máy không — cúp trước khi cậu bắt đầu xỉ nhục cô một cách khinh bỉ.
Nhưng Vạn Côn lại lên tiếng.
"Cô quan tâm tôi đang ở đâu sao?" Nói xong, cậu không đợi cô trả lời, tiếp tục nói, "Cô không quan tâm." Tiếng gió trong điện thoại ngày một lớn, gần như át hết lời của cậu, "Không ai quan tâm......"
"Vạn Côn......" Hà Lệ Chân siết chặt di động, nói: "Em quay về trường đi, cô sẽ nói giúp cho em với thầy Hồ, em mà không về nữa, lần này chắc sẽ thật sự—–"
"Cút."
Hà Lệ Chân sửng sốt, "Sao cơ?"
"Tôi kêu cô cút." Giọng của Vạn Côn lạnh tanh, "Tôi làm gì, là việc của tôi, không cần những lời dư thừa của cô, cô là cái thá gì." Hình như cậu đốt một điếu thuốc, rồi lại nói: "Còn nói giúp cho tôi, dụ dỗ học sinh xong đi dụ dỗ giáo viên, có cần tôi nói giúp cho cô không hả."
Hà Lệ Chân cảm thấy mặt mình nóng ran, tức nhịn đến hai bên thái dương giựt rần rần, suýt nữa không thở được.
"Cô không biết em đang nói gì. Trước hết em về đi đã, nếu như thật sự cần xin nghỉ phép, gặp thầy Hồ—–"
Vạn Côn cười lạnh một tiếng, "Không biết? Phải rồi, đúng là cô không biết."
Bị cậu ngắt lời, nghe tiếng cậu cười kiểu tự cho mình là đúng, giọng Hà Lệ Chân liền hơi run lên, "Cô không biết, lẽ nào em biết?" Chiếc di động trong tay Hà Lệ Chân bị siết đến nóng rực, giọng của cô rất nhỏ. "Vạn Côn, trước khi em để lời nói thoát ra khỏi miệng, em có bao giờ nghĩ rằng tôi là giáo viên của em? Có phải từ nhỏ đến lớn em đều như vầy, chưa từng nghĩ giùm cho người khác, chưa từng hiểu cách tôn trọng người khác? Trong mắt em trong lòng em chỉ toàn là những gì khiến em bất mãn và thiệt thòi. Tôi thừa nhận, tôi đã từng đặt kỳ vọng nơi em, đó là do tôi đã nhìn lầm."
Nói đến khúc cuối, hốc mắt Hà Lệ Chân cay sè, cô không muốn để mất phong độ trước mặt Vạn Côn, hít sâu vào một hơi, nói: "Vạn Côn, trên đời này không có gì cho không biếu không cả. Em không đối xử tốt với người khác, thì người ta cũng không đối xử tốt với em, em cứ sống bê tha như thế này, cuộc đời sớm muộn gì cũng sẽ đòi của em một cái giá rất đắt. Tôi soi lại mình, thấy tôi đã đối đãi với em không trái với lương tâm, em tự suy nghĩ xem những lời em nói đó, rốt cuộc có quá đáng hay không." Nói rồi không đợi cho cậu trả lời, cô cúp ngay điện thoại.
Buông di động, Hà Lệ Chân ngồi phịch xuống ghế, thừ người nhìn chú cá vàng trong bể.
Trong lòng cô âm thầm dùng tất cả mọi lời mắng nhiếc có thể nói ra bằng miệng, hung hăng rủa sả Vạn Côn, chửi rủa một hồi, chợt nhớ đến lần bọn họ gặp nhau ở chỗ mỏ đá.
Không biết vì sao, giờ đây nhớ lại khi đó, Hà Lệ Chân chỉ nhớ đến gió, cũng thổi y hệt như trong điện thoại hôm nay, gió lạnh căm căm. Thổi trên tóc trên cổ cậu, làm nổi bật lên khuôn mặt cậu, cứng rắn tựa như những sỏi đá dưới chân núi.
Cuối cùng Hà Lệ Chân không nhịn được nữa, gục mặt trên bàn mà khóc.
Cô lại hơi hối hận, hối hận trước đây tại sao không chịu suy nghĩ cho chu toàn hơn một chút.
Vật cực tất phản, cứng rắn nhất cũng có lúc sụp đổ.
Cậu thiếu niên ấy rõ ràng kiêu ngạo như thế, nhưng lại yếu đuối đến không chịu nổi một cú đả kích. Trước khi tổn thương ập tới, cậu đã bắt đầu bảo vệ cho tôn nghiêm của mình, quay lưng với hết thảy.
Vạn Côn buông di động, rất nhanh lại có cuộc gọi tới. Vạn Côn tức tốc cầm máy lên, phát hiện người gọi là ông bố của mình.
"A lô? A lô a lô—-?" Tai phải của Vạn Lâm trước đây bị người ta tát, tuổi chưa cao đã bắt đầu lãng, nhưng lúc gọi điện thoại lại cứ để bên tai phải.
Vạn Côn nói: "Nghe rồi, có chuyện gì?"
Vạn Lâm: "Vạn Côn? Bố đây này!"
Vạn Côn ráng kiên nhẫn, "Biết rồi, có chuyện gì?"
Vạn Lâm có vẻ như đã nghe được, ông đáp: "À, Vạn Côn, tháng này mày có cách nào đưa thêm chút tiền...."
Vạn Côn híp mắt, "Tháng này tôi đã đưa ông hai ngàn rồi, ông còn đòi nữa?"
"Không phải, Ngoại mày hôm qua gọi điện tới nhà, nói lại bịnh nữa, cần mua thuốc, bả còn muốn được phẫu thuật, bao nhiêu tiền tháng này bố đưa hết cho bả mua thuốc rồi."
Vạn Côn im lặng một lúc, hỏi: "Ngoại bị bịnh?"
"Thì đó." Vạn Lâm nói, "Nếu không bố đâu phải giục mày như gì chứ, Ngoại mày cũng 80 rồi, nhà mình cũng đâu thể để kệ bả đúng không, mẹ mày dù gì cũng mất rồi—–"
"Ông đừng nhắc tới mẹ tôi!" Vạn Côn quát lên ngắt lời ông ta.
Vạn Lâm khẽ thở dài, "Được được được, không nhắc không nhắc."
Vạn Côn nghiến răng: "Tháng này tôi có thể đưa thêm cho ông nhiều nhất là một ngàn, tôi còn phải đi trả nợ người khác."
Vạn Lâm nhớ đến chuyện trước đó, hỏi: "Trả cho cái cô giáo kia đó hả?"
Vạn Côn ừ.
Giọng điệu của Vạn Lâm hơi mang chút tò mò, "Thế..... cô giáo hối mày hả?"
Vạn Côn không đáp, Vạn Lâm lại nói: "Nếu cô giáo không hối, thì mày xem có cách nào lần lữa thêm được không, bố thấy cô giáo đó rất tử tế, sao đi nữa cũng không có cách ép mày trả đúng không, hay là mày trình bày tình cảnh trong nhà với cô giáo, chúng ta—–"
"Ông còn chuyện gì nữa không." Vạn Côn trầm giọng lầm bầm, "Không thì tôi cúp, mai tôi gửi tiền cho ông."
Vạn Lâm thấy giọng điệu này của cậu, cũng bắt đầu hơi nổi nóng, "Nói với bố mày, vài câu cũng không có để nói à?"
Vạn Côn: "Không có."
"Mày," Vạn Lâm thở phì phò, "Được, coi như tao nuôi ong tay áo, cái thứ sói mắt trắng, coi như tao với mẹ mày đã phí công nuôi mày!"
Vạn Côn cười lạnh, "Ông còn mặt mũi nhắc đến mẹ tôi."
Vạn Lâm tức giận: "Ý mày là gì, hả? Ý mày là gì? Đúng, tao là người sai, được chưa hả? Mẹ kiếp, cái nhà này ra cái dạng này đều là lỗi của tao! Dù sao mẹ mày cũng đã chết rồi, bao nhiêu sai lầm còn lại chỉ còn mình tao lãnh, đúng không—-?"
Vạn Côn không muốn nghe những lời thoại đã lặp đi lặp lại vạn lần như thế này nữa, cậu ngắt cuộc gọi, buông máy.
Trong đầu cậu vừa tĩnh vừa loạn, cậu không ngừng tính tới tính lui số tiền đang có trong tay, máy móc suy tính điều tiếp theo cần phải làm. Cậu nhớ đến cảnh mấy mụ già tươi cười nhét xấp tiền dày cộm vào trong qυầи ɭóŧ của cậu, cảm thấy đầu thu mà sao đã lạnh kinh người.
Cậu lại nhớ đến câu Hà Lệ Chân vừa nói lúc nãy—–
Tôi thừa nhận, tôi đã từng đặt kỳ vọng nơi em, đó là do tôi đã nhìn lầm.Vạn Côn hung hăng liệng chiếc di động
Trong cơn thịnh nộ, sức cậu càng thêm thô bạo, chiếc di động rớt xuống nền xi măng, màn hình rạn nát, pin nằm phía sau văng ra.
Ngô Nhạc Minh bước ra khỏi nhà hàng thì gặp ngay cảnh này, sợ đến độ suýt chạy trở vào trong. Lấy lại bình tĩnh, cậu ta đi về hướng Vạn Côn—-
"Mẹ ơi, anh sao thế hả?"
Vạn Côn không nói gì, tựa như Ngô Nhạc Minh và chiếc di động trên mặt đất đều không tồn tại.
Ngô Nhạc Minh thoắt chốc lại cười hì hì, nói, "Không sao, cũ không đi thì mới không tới, mua cái khác là được." Cậu ta nói với tấm lưng của Vạn Côn, "Dù sao thì bây giờ anh cũng đã phát tài rồi."
Hôm nay Vạn Côn bao ăn, coi như cậu ta được nhờ, đánh chén say sưa mặt vui phơi phới. Ngô Nhạc Minh đốt điếu thuốc, đung đưa người, bảo, "Nhưng mà đúng là, rốt cuộc anh lấy được công việc gì thế, một lần thu được tới một vạn năm...." Cậu ta đứng bên cạnh Vạn Côn đầy hâm mộ, "Giới thiệu cho em luôn đi, em hỏi đám Vương Khải mà bọn họ cái gì cũng—–" Ngô Nhạc Minh nói đến giữa chừng, nhìn sắc mặt Vạn Côn, nuốt nửa câu sau vào lại trong bụng, cũng không dám tiếp tục đùa cợt nữa.
Hốc mắt của Vạn Côn tối sầm, môi mím thành một đường sắc bén.
"Sao vậy anh?" Ngô Nhạc Minh thấy mình đùa lúc nãy như vậy, lấy làm ngại, cậu ta dè dặt hỏi Vạn Côn: "Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?" Vạn Côn không đáp lời cậu ta, chỉ bảo: "Bọn mày cứ ăn đi, tiền anh đã thanh toán hoá đơn rồi, anh đi trước đây."
"Ớ ớ!" Ngô Nhạc Mình nhìn theo bóng lưng Vạn Côn khuất dạng cuối con đường, hơi lấy làm khó hiểu. Cậu ta lượm chiếc di động lên, màn hình đã bị rạn thành mạng nhện, "Cái tên này, dùng không biết bao nhiêu là sức cơ chứ."
Nhét cục pin lại vào trong máy, Ngô Nhạc Minh muốn xem coi có bị hỏng gì bên trong không, ấn nút bật lên.
Kết quả di động thật sự khởi động, rồi màn ảnh sáng lên, máy hoạt động.
"Chất lượng đạt đấy." Ngô Nhạc Minh đã ngà ngà say, lẩm bẩm bảo chiếc di động, "Coi như mạng mày lớn, trong tay ảnh mà còn sống sót được." Vừa lẩm bẩm vừa bỏ di động vào túi, chốc về đưa lại cho Vạn Côn. Một giây ngay trước lúc cậu ta bỏ máy vào túi, chợt trông thấy gì đó, lại cầm di động giơ lên.
Màn ảnh đã khởi động xong, Ngô Nhạc Minh ngó tấm hình trên đó, lấy làm lạ.
Do màn ảnh đã bị rạn nát quá độ, cho nên tấm hình rất mơ hồ, có thể miễn cưỡng nhận ra được một chiếc bàn, trải khăn màu ca rô, trên đó dường như có một bể cá, bên trong có một chú cá vàng béo tốt.
Xuyên qua bể cá, phía bên kia có người đang đứng, một người phụ nữ, dáng vẻ như đang làm bếp.
Đáng tiếc là màn ảnh đã nát báy, thêm vào đó sắc trời đã tối mù, Ngô Nhạc Minh không nhìn rõ được, cũng không quan sát kỹ hơn, nhét lại chiếc di động vào trong túi.
Vạn Côn đang đi trên đường, nhiệt độ giữa sớm và tối của đầu thu chênh lệch rất lớn, những người khách bộ hành ăn mặc phong phanh vào ban ngày đều đang co ro thu mình, hối hả bước về nhà. Vạn Côn đứng ở ngã tư đường chờ đèn đỏ. Đèn đã đỏ xong, cũng đã xanh xong, cậu vẫn đứng bất động. Hai tay đút túi, tấm áo màu đen khoác lên cậu khiến cho thân hình cao lớn ấy hiếm hoi lắm mới trông có vẻ mong manh.
"Sao còn không đi?"
Vạn Côn ngoái đầu, thấy một chiếc xe ba bánh của sở vệ sinh, trên xe là một ông bác đang ngồi nghỉ giải lao, khoác chiếc áo ghi-lê màu cam rực, phì phèo điếu thuốc.
"Đêm hôm tới nơi, còn ngây ngốc ra làm gì."
Vạn Côn cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, đang định nói chi đó, ông bác nọ lại bị một bà thím bán rau bên đường thu hút, không ngó cậu nữa.
Dòng xe hối hả nơi ngã tư đường, tựa như ai ai cũng có đích đến của riêng mình.
Nhìn lầm thì nhìn lầm đi vậy, hết thì cho hết luôn, có gì to tát đâu. Dù sao cũng chưa từng bắt đầu, thậm chí không cách nào gọi là có thể quay về được như trước nữa.
Vạn Côn sửa y phục, kéo cao cổ áo, cằm vùi bên trong, cúi đầu tiến vào bóng đêm.
hết chương 27
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse