Trọn Đời Về Sau

Chương 26

Đêm, trên tấm biển treo trước cửa của Tú Quý, những vết dơ càng thêm rõ rệt. Vạn Côn đứng trước cửa ra vào, móc một điếu thuốc từ trong túi ra, ngồi xổm nơi bậc thềm hút thuốc, hút xong một điếu rồi, chậm chạp đứng dậy, đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong vẫn những âm thanh vạn năm không đổi, tiếng nhạc, tiếng hò hét, và những âm thanh của ly rượu lanh canh va cụng vào nhau. Vạn Côn chen qua đám người, liếc mắt thấy quầy rượu phía bên kia sân khấu, bước chân thoáng dừng, đi về hướng đó.

Ngô Nhạc Minh mặc một bộ âu phục có ghi-lê hẳn hoi, cổ áo để phanh, đang còn lau ly rượu. Bộ đồ làm việc này, chắc là cậu ta mặc nó lần đầu tiên. Hồi mới tới, cậu ta thấy nhân viên của Tú Quý mặc như vậy, liền tỏ ý thích với Vạn Côn, bây giờ mặc được vào người rồi, mang cảm giác như phấn khởi hẳn lên.

Một tay cậu ta cầm ly, tay kia cầm khăn sạch, mắt lim dim, người lắc lư theo nhịp điệu của tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chiếc ly trong tay trông như sắp rớt tới nơi. Ánh đèn phía trên quầy rượu cũng đong đưa trên gương mặt cậu ta, mang vài phần mông lung, bộ dạng say sưa nhún nhảy này của cậu ta nhìn giống như đang phê thuốc.

Vạn Côn tới gần, ngồi xuống một chỗ trống, cũng không gọi cậu ta, vươn cánh tay dài với lấy một cái ly từ trong quầy, tự rót rượu cho mình.

Đừng xem thường bộ dạng chìm đắm ấy của Ngô Nhạc Minh, thật ra tính cảnh giác của cậu ta vẫn tồn tại, có kẻ chôm rượu ngay dưới mũi, cậu ta liền lập tức tỉnh lại.

"Ê—–" Vừa lên tiếng, liền thấy Vạn Côn đang ngồi trước mặt, cậu ta phải nuốt xuống vế sau của câu nói.

Vạn Côn uống ngụm rượu, lơ lễnh lắc nhẹ ly rượu.

Ngô Nhạc Minh sáp mặt tới, "Anh về rồi à—–!?"

Vạn Côn chả buồn đáp lại câu hỏi dư thừa kiểu đó, Ngô Nhạc Minh lại nói: "Mau mau đi tìm Vương Khải đi, anh ta cứ tìm anh mãi, hai tiếng trước đã bắt đầu chạy ra hỏi em rồi."

Vạn Côn gật gù, "Ừ, biết."

Ngô Nhạc Minh hơi lấy làm lạ: "Phía sau bọn anh bị thiếu người đến vậy à, em chưa bao giờ thấy anh ta cuống lên như vậy cả."

Vạn Côn liếc cậu ta một cái, hỏi: "Thiếu thì mày muốn vào?"

"Không vào." Ngô Nhạc Minh cầm ly, lại bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc, "Phía sau chán chết được, chỉ có thể hát hò này nọ thôi, làm bartender chuyên nghiệp mới là ngầu nhất."

Vạn Côn nhìn cậu ta, không khỏi bật cười một tiếng, "Chuyên nghiệp." Lại còn then-đơ với chả then-điếc. Kỹ thuật pha chế cocktails của Ngô Nhạc Minh toàn là học từ youtube ra, rồi được một tay đã có chút kinh nghiệm dạy cho thêm một chút, nhưng kỹ thuật vẫn tởm như cũ, cơ bản toàn pha bừa các loại nước trái cây này nọ bỏ thêm rượu mạnh, thảy đại vài miếng trái cây xắt lát vào, rồi cứ thế gọi đó là cocktail.

Ngô Nhạc Minh không hiểu được ý khinh bỉ của Vạn Côn, càng lắc lư như điên, vừa xoay người thì trông thấy ai đó, cậu ta dẩu dẩu mỏ ra ý với Vạn Côn, "Úi, bị trông thấy rồi." Vạn Côn ngoái đầu, Vương Khải đứng sâu phía trong, đang còn ngoắc tay với cậu. Vạn Côn buông ly rượu, đi qua đó.

"Về rồi hả?"

Vạn Côn nhìn anh ta, gật đầu.

Có vẻ như Vạn Côn và Vương Khải không quen chào hỏi nhau kiểu này, Vương Khải cũng không hàn huyên gì thêm, dẫn Vạn Côn vào gian phòng phía trong cùng, lôi một bọc đồ từ trong một chiếc rương cũ đưa cho cậu: "Em thay đồ trước đã."

Vạn Côn lấy đồ ra, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ trước đó, nhưng vẫn không khỏi sửng sốt. Vương Khải vẫn luôn quan sát nét mặt của cậu, thấy bản mặt poker của cậu cuối cùng đã có biến hoá, liền thở phào trong lòng, cười, hỏi: "Thế nào?"

Vạn Côn đặt mấy món quần áo hoa hoè qua một bên, hỏi: "Mấy bả muốn em mặc thứ này?"

"Đúng rồi." Vương Khải dựa lên chiếc rương, bảo: "Anh đã bảo rồi mà, mấy bà khách quen này tổng cộng gồm có ba người, hai người từ Đài Loan, thích phong cách đường phố hoa hoè thời 70, 80, em đừng quá để tâm, chơi vui ấy mà, phải để cho khách được xả láng mới tốt."

Vạn Côn lấy quần áo, kiểu rất xưa, có vẻ như được đặc biệt đặt may, mặt vải còn rất mới, sờ lên trơn láng.

"Em thay đồ trước đi, rồi vào trong tìm anh." Vương Khải rất ít khi giao lưu với những nhân viên dưới quyền mình, có muốn nói thêm vài câu với Vạn Côn thì cũng chẳng biết đường nào mà lần. Anh ta biết nhìn sắc mặt và đoán ý rất khá, nhận ra được rằng Vạn Côn cũng không muốn nói chuyện gì nhiều, nên để yên cậu một mình rồi đi ra ngoài.

Vạn Côn cởϊ áσ, khoác lên mình chiếc áo trơn láng nọ, chất liệu man mát, dán vào người, làm Vạn Côn có cảm giác như một thứ gì đó đang liếʍ cậu, khiến cho cậu buồn nôn. Cậu gỡ khoá thắt lưng, lúc rút ra hơi bị mắc kẹt, cậu thô bạo dùng sức, suýt nữa làm khoá cài của thắt lưng rớt ra. Rút xong thắt lưng rồi, Vạn Côn chợt cảm thấy chẳng còn hơi sức gì nữa, cậu vứt dây lưng qua một bên, dựa vào cửa, ngồi thụp xuống. Trong phòng không mở đèn, tối tăm, mùi gỗ cũ lan toả đã nhuốm hơi chua chua, Vạn Côn tựa đầu lên cánh cửa, cơ lưng hơi thắt vì những vết thương đã đóng vảy sau lưng bị động tác lúc nãy đυ.ng đến.

Vạn Côn rút di động từ trong túi quần ra, trong gian phòng tối đen cuối cùng cũng có một chút ánh sáng yếu ớt. Trên di động có vài tin nhắn chưa được đọc, đến từ vài tên bạn phá làng phá xóm ở trường, và từ ông bố Vạn Lâm của cậu, Vạn Côn đọc từng bức một, cuối cùng xoá mẩu tin đòi gửi tiền, đóng di động lại, đứng dậy.

Trong văn phòng làm việc nằm chỗ sâu nhất, Vương Khải đang cùng với nhân viên kế toán đối chiếu sổ sách gì đó, trên mặt bàn làm việc bày đầy giấy. Vương Khải nghe tiếng động, ngoái đầu, ngắm Vạn Côn xong không nhịn được vỗ tay khen.

"Ái chà, đẹp đấy." Văn phòng hơi ngột ngạt, Vương Khải đã cởϊ áσ bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc ba lỗ bên trong, anh ta tay chống hông, đánh giá Vạn Côn, nói: "Không tệ không tệ, cho nên mới nói muốn mặc gì còn phải coi vốn liếng, em mặc vào một cái, bộ đồ này liền trông sinh động hẳn lên."

Đang nói thì Hội Kế ngẩn đầu lên nhìn Vạn Côn một cái, cười hì hì.

Vạn Côn đứng yên ở đó, không nói gì, Vương Khải thấy bản thân mình nói đã đời mà cậu vẫn bất động, bực mình bảo: "Thế thì vầy đi, em đợi anh một chút, anh gọi người đưa em qua đó."

Rốt cuộc Vạn Côn mở miệng, "Lái xe?"

"Khách sạn Tân Trang, em muốn tự đi một mình?"

"Tân Trang?"

Khách sạn Tân Trang rất nổi danh, vị trí rất xa, gần như sắp vào luôn đến thành P, Vạn Côn nhíu mày, "Sao xa vậy."

"Người ta đặt đó mà." Vương Khải đáp, "Em lo mấy chuyện đó làm gì, môi trường của khách sạn Tân Trang rất tốt, tới đó thưởng thụ một chút cũng không tồi."

Vạn Côn không hỏi gì nữa, Vương Khải lấy một xấp giấy A4 nằm dưới một cục chặn giấy ở trên mặt bàn, lật một hồi lấy số di động, gọi một cú điện thoại, hẹn giờ ngắn gọn với tài xế, sau khi cúp rồi thì bảo với Vạn Côn: "Chú Lưu đang ở ngoài đường, sẽ về ngay thôi, em đợi một chút ha." Vạn Côn gật đầu, ngồi xuống sô pha gần đó, Vương Khải và kế toán lại tụm đầu lo làm việc.

Gần chín giờ tối, chú Lưu mới quay về. Chú Lưu là tài xế của Tú Quý, lái một chiếc xe Passat màu trắng. Vương Khải nói tên khách sạn với chú ấy một lần, chú ấy hiểu ngay, nói: "Biết rồi biết rồi."

Vạn Côn ngồi vào xe, nhìn những xanh đỏ phồn hoa bên ngoài, neon in hình chớp bóng, không nói một câu.

Hà Lệ Chân nhận được tin nhắn từ Lý Thường Gia, hẹn đi cùng với cô tới chỗ dạy thêm, làm quen với địa điểm. Hà Lệ Chân sẵn rảnh không có gì làm nên đáp lời.

Chỗ dạy thêm nằm trong một tiểu khu dân cư, hai tầng, hành lang được sửa thông với nhau, tổng cộng gồm 4,5 phòng học lớn, ngoài ra còn có hai phòng nhỏ, Lý Thường Gia nói với Hà Lệ Chân: "Chắc dùng hai phòng nhỏ này làm văn phòng cho giáo viên ha."

"Được đấy ạ." Hà Lệ Chân thò đầu vào ngó quanh, gian phòng được tu sửa hẳn hoi, tường cũng mới vừa được sơn, đó đây dưới sàn vương 1-2 giọt sơn màu trắng. Lý Thường Gia bước vào trong, đặt chìa khoá lên bàn, ho hai tiếng, Hà Lệ Chân bước đến gần, "Thầy Lý không sao chứ ạ?"

"Không sao không sao." Lý Thường Gia đáp, "Bịnh vặt."

Hà Lệ Chân nói: "Gian phòng này mới tu sửa xong, mùi còn nồng lắm."

"Ừ." Lý Thường Gia gật đầu, "Đúng là rất nồng."

Hà Lệ Chân tới bên cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra, đề nghị: "Mở cửa sổ cho nó bay bớt mùi, rồi mua thêm chút cây cối, có thể sẽ đỡ hơn, chứ không thôi mấy hôm nữa khai giảng, học sinh sẽ bị ngộp."

Lúc mở cửa sổ ra, gió liền ùa vào, Hà Lệ Chân không khỏi nheo mắt lại, cô chỉnh lý lại mái tóc, ngoái đầu, liền gặp ngay ánh mắt của Lý Thường Gia, Lý Thường Gia nhìn cô, nói "được."

Hà Lệ Chân không khỏi cảm thấy trong phòng có vẻ hơi yên tĩnh, Lý Thường Gia lại bảo: "Tôi không biết nhiều về cây cỏ lắm, cô Hà có rành không?"

Hà Lệ Chân nói: "Tôi cũng không rành lắm."

"Thế thì chốc nữa chúng ta ghé vườn cây xem một chuyến nhé, hôm nay vừa khéo tôi lái xe tới đây, mua xong rồi chở về luôn cũng tiện."

Hà Lệ Chân tiếp thu lời đề nghị.

Lý Thường Gia lái một chiếc xe Jeep, vừa rộng rãi vừa thoải mái, Hà Lệ Chân ngồi chỗ phó lái, nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.

"Cô Hà đang nghĩ gì thế?"

Ngay đúng lúc một bóng hình xuất hiện trong đầu Hà Lệ Chân, Lý Thường Gia lên tiếng hỏi han. Cảnh vật ấy liền thoắt bốc hơi, ngắn ngủi đến nỗi không sao nhớ lại được.

"Không có gì." Hà Lệ Chân đáp.

Lý Thường Gia bắt chuyện với cô, "Chỗ trường của cô Hà ra sao rồi, công việc đều thuận lợi hết chứ?"

"Cũng khá thuận lợi." Hà Lệ Chân nghĩ bụng, chắc vậy, coi như là thuận lợi đi.

"Phải rồi, cậu học trò bữa trước thì sao?" Lý Thường Gia chợt hỏi. Tâm lý của Hà Lệ Chân căng thẳng liền, "Học sinh nào hả thầy?"

"Thì lúc chúng ta đi ăn, rồi gặp bữa đó đó, còn làm cho thầy Hồ tức giận đến phát bịnh nữa mà, cậu ta ở trong lớp của thầy Hồ à?"

"Vâng."

"Ồ, có một học sinh như thế cũng khó cho thầy Hồ rồi." Lý Thường Gia cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt, quay cửa kính xuống một chút, nói tiếp, "Trông bộ dạng cậu ta, có phải là ở lại lớp không, có vẻ như là lớn hơn học sinh cấp 3 bình thường nhỉ."

"Chắc vậy." Không biết vì sao, Hà Lệ Chân hoàn toàn không muốn thảo luận chuyện của Vạn Côn với Lý Thường Gia chút nào.

Lý Thường Gia cũng rất mẫn cảm, có thể nhận ra là Hà Lệ Chân không muốn nói về chuyện này, lập tức đổi để tài, hỏi: "Cô Hà tới Dương Thành được bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm, tôi là vì công việc nên mới tới đây, trước đó chưa từng ghé."

"Cuộc sống ở đây đều thuận tiện chứ hả?"

Hà Lệ Chân cảm thấy Lý Gia Thường có vẻ như hơi nhiệt tình thái quá, lầm bầm: "Rất tiện thưa thầy."

Lý Thường Gia liếc nhìn thấy sắc mặt của Hà Lệ Chân qua kính chiếu hậu, vội vàng nói: "Ngại quá, tôi hơi nhiều lời rồi..."

Hà Lệ Chân thoáng giật mình, đáp: "Không đâu, thầy đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang mải lo nghĩ một số chuyện."

Lý Thường Gia cười, "Thế thì tốt, đang nghĩ gì thế?"

Hà Lệ Chân bịa đại ra một lý do: "Đang nghĩ đề thi cho kỳ tới."

Lý Thường Gia cười rộ lên, "Cô cũng hơi quá nghiêm túc rồi."

Hà Lệ Chân bị anh ta cười thì mặt hơi đỏ.

Nói đến đề thi, Lý Thường Gia mang danh là tiền bối trong nghề, thế là càng nói mãi không dứt. Anh ta thảo luận cùng với Hà Lệ Chân, từ cách chọn chữ để điền vào câu cho đến khảo kỹ năng đọc, nói chuyện đã đời, tới vườn cây mà còn chưa nói xong.

Cơ bản là nguyên buổi chiều cả hai người đều ở vườn cây, Lý Thường Gia chi một số tiền lớn, mua tổng cộng là mười mấy chậu cây, mà còn toàn là những chậu lớn. Đến lúc về tới nơi mới biết gặp phiền phức to, lớp học thêm nằm ở lầu 3 và lầu 4, một chậu cây nặng mười mấy cân, Lý Thường Gia thì nho nhã mảnh mai, khí quản còn không được tốt, khiêng xong hai chậu là đã hơi hổn hển.

Hà Lệ Chân muốn phụ, Lý Thường Gia không cho.

"Cô Hà cứ nghỉ là được, để tôi khuân."

Có mạnh miệng hơn đi nữa cũng vẫn vô ích, lúc Lý Thường Gia khuân đến chậu cây thứ tư, bắt đầu ho dữ dội ở khúc quanh của cầu thang lầu hai, nghe như là muốn ho văng phổi ra.

Hà Lệ Chân đặt túi xách xuống, "Để tôi giúp thầy."

Khuân xong chậu cây cuối cùng, chân của cô cũng mềm nhũn. Lý Thường Gia cũng khó giữ được hình tượng phong độ ngời ngời, ngồi trong lớp học tu nước ừng ực.

Hai người nhìn nhau, thấy bộ dạng chật vật của đối phương thì cũng đại khái đoán được bộ dạng lem luốc của mình, thế là đồng thanh phì cười.

Màn cửa chưa kịp mua về, nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy được những hạt bụi li ti đang nhẹ bay trong không trung. Bàn tay đang cầm ly nước của Lý Thường Gia chậm rãi siết một cái, anh ta nhìn Hà Lệ Chân, nói: "Cô Hà, cô—"

Hà Lệ Chân ngước mắt nhìn anh ta, "Hả? Sao cơ?"

hết chương 26

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse